Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
38.
Lời của Ôn Miểu vừa thốt ra, Phan Hồng Hà thì vui vẻ, nhưng sắc mặt Quý Bạch Thanh lại cứng đờ trong chốc lát.Cô không chớp mắt nhìn thẳng Ôn Miểu, Ôn Miểu đối diện với đôi mắt đen láy của cô, theo bản năng muốn nắm lấy tay cô, cuối cùng lại bị Quý Bạch Thanh tránh đi.Tay chạm hụt, Ôn Miểu có chút mất mát, cuối cùng vẫn đứng dậy để Phan Hồng Hà viết giấy vay, rồi để nàng ta mang gạo đi.Thấy vẻ mặt hớn hở của Phan Hồng Hà, Quý Bạch Thanh nhìn bóng lưng nàng ta thật lâu, cuối cùng hoàn toàn không còn tâm trạng ở lại ngoài sân, sờ lên phần đuôi tóc đã khô, không nói một lời quay vào phòng.Ôn Miểu lập tức theo sau cô vào phòng, bên trong tối đen như mực, không nhìn rõ được gì, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí áp suất thấp lan ra từ khắp người Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh đang không vui.Tại sao vậy? Ôn Miểu có chút nghi hoặc.Hơi thở trên người đối phương nàng quá quen thuộc rồi, chỉ cần ngồi bên mép giường, vươn tay ra là có thể chạm vào gương mặt cô.Quý Bạch Thanh nghiêng người nằm bên giường, không hề có bất kỳ phản ứng nào.Ôn Miểu cũng nằm xuống, cạnh bên cô, từ từ dán sát lại, cuối cùng ôm lấy Quý Bạch Thanh từ phía sau. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, má Ôn Miểu áp lên mấy sợi tóc ướt lạnh còn chưa khô.Giọng nàng dịu dàng mềm mỏng, tay đặt trên eo cô cũng không chịu yên phận, cố chui vào trong áo, dán sát lên da thịt."A Thanh, sao ngươi lại không vui?"Quý Bạch Thanh im lặng gạt tay nàng ra, trở mình nằm nghiêng về phía khác, lại cách xa nàng thêm một chút.Nhìn dáng vẻ cô giận dỗi, Ôn Miểu có phần kinh ngạc.Tuy nàng lớn hơn Quý Bạch Thanh ba tuổi, nhưng lại mềm yếu hơn, trước đây thường xuyên giận dỗi nũng nịu, lần nào cũng là Quý Bạch Thanh dỗ nàng.Hình như đây là lần đầu tiên nàng thấy Quý Bạch Thanh thực sự nổi giận, Ôn Miểu không tránh khỏi thấp thỏm.Nàng lại rúc vào, cả người cuộn vào lòng Quý Bạch Thanh.Nàng ngẩng đầu lấy lòng, hôn lên cằm Quý Bạch Thanh, hôn một cái rồi lại một cái.Giọng nũng nịu mềm nhũn, "A Thanh, đừng giận nữa mà."Vẫn không có động tĩnh gì.Ôn Miểu suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Là vì ta cho Phan Hồng Hà mượn gạo sao?""Nàng... lúc trước rất giống ta, ta không đành lòng không cho nàng mượn..."Trong bóng tối, Quý Bạch Thanh mở mắt, lặng lẽ nghe Ôn Miểu nói những lời vẫn còn ngây thơ.Cô âm thầm nghĩ, ngươi không đành lòng không cho nàng ta mượn, nhưng nàng ta lại nhẫn tâm không cho ngươi mượn.Nghĩ đến đây, Quý Bạch Thanh lại thấy xót xa.Cuối cùng cô cũng vươn tay, ôm chặt lấy Ôn Miểu.Cảm nhận được cô đáp lại, Ôn Miểu tưởng rằng đối phương đã hết giận, cười cong mắt, lại hôn một cái lên cằm cô.Quý Bạch Thanh hỏi: "Ôn Miểu, nếu ngươi biết sau này nàng ta vẫn tiếp tục lấy lòng Thẩm Niệm Niệm để sống, thậm chí khi ngươi cần nàng ta giúp đỡ mà nàng ta lại không chịu, ngươi có hối hận không?"Ôn Miểu hơi ngẩn ra, nhưng vẫn theo lời Quý Bạch Thanh mà suy nghĩ đàng hoàng."...Chắc là không đâu."Nàng cười nhẹ, "Thật ra ta hiếm khi hối hận với những quyết định của mình, huống chi Phan Hồng Hà vốn là người như thế nào thì vẫn là như thế ấy, ta cũng sẽ không vì nàng mà thay đổi bản tính của mình.""Ta cho nàng mượn gạo, chỉ vì cảm thấy nàng lúc đó rất giống ta trước kia, cũng không nghĩ đến chuyện nàng sẽ báo đáp ta vì chuyện này."Nghe Ôn Miểu nói vậy, Quý Bạch Thanh hơi ngẩn người.Cô không ngờ Ôn Miểu lại trả lời như thế, bất ngờ nhưng lại cảm thấy hoàn toàn hợp lý.Cũng đúng thôi, Ôn Miểu ở trước mặt cô luôn là người dịu dàng lương thiện, đó chỉ là bản tính vốn có của nàng, trước khi bị hết lần này đến lần khác bào mòn bởi biến cố.Không có gì xấu cả, ít nhất, Quý Bạch Thanh nghĩ, bây giờ nàng sẽ được cô bảo vệ.Kiếp này, Ôn Miểu nhất định sẽ không lặp lại sai lầm.Ôn Miểu nghe thấy tiếng hô hấp khẽ khàng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "A Thanh, ngươi còn giận không?"Quý Bạch Thanh bình tĩnh đáp một tiếng, ra lệnh: "Ngươi dỗ ta đi."Dỗ cô sao?Ôn Miểu lần tay lên mặt Quý Bạch Thanh, tìm đúng chỗ dưới mắt trái, hôn một cái, rồi lại hôn chóp mũi, cuối cùng chạm lên môi cô.Quý Bạch Thanh hừ lạnh một tiếng, "Chỉ vậy thôi à?"Ôn Miểu khẽ run hàng mi, may mà gương mặt đỏ bừng trong bóng tối không ai nhìn thấy.Nàng nắm tay Quý Bạch Thanh, dẫn nó từ từ luồn vào trong áo mình, cuối cùng đặt lên bánh tuyết đậu đỏ.Giọng Ôn Miểu ngọt ngào quyến rũ: "Cho A Thanh sờ sờ, hết giận chưa?"Quý Bạch Thanh: "..."Lòng bàn tay lại cảm nhận được độ mềm mại kia, cô không nhịn được bóp một cái, liền nghe thấy tiếng thở dịu nhẹ mê người mà Ôn Miểu cố nén lại.Cô nuốt nước bọt.Ôn Miểu dụ dỗ cô như vậy, làm cô thật khó xử.Quý Bạch Thanh ban đầu không đáp lại tính doạ doạ nàng thôi, nhưng tiểu yêu tinh này cứ rúc vào lòng cô mãi, còn không ngừng hỏi "giận không giận không", dẫu sao cũng không giận nổi nữa.Cô bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nàng, "Được rồi, không giận nữa."Cô nói: "Ta chỉ thấy nàng ta không xứng để ngươi tốt với nàng ta như vậy thôi, ta xót ngươi, Trăn Trăn."Ôn Miểu khẽ hừ trong mũi, "Ta không thẹn với lòng là được."Quý Bạch Thanh yêu chiều thiên vị nàng, Ôn Miểu biết điều đó, cọ vào trong lòng cô, "Rất thích A Thanh."Quý Bạch Thanh không ăn chiêu này: "Ngoài ta ra ngươi còn muốn thích ai?""Chỉ thích A Thanh."Quý Bạch Thanh cố nhịn rút tay ra khỏi áo nàng, rồi ôm nàng vào lòng, "Được rồi, ta biết rồi, ngủ thôi, mai còn phải đi làm."Ôn Miểu cuộn trong vòng tay cô, không nói gì nữa.Quý Bạch Thanh rất mệt, nàng cũng không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi.Cảm nhận được người trong lòng đã ngủ, Quý Bạch Thanh mới mở mắt, vén tóc nàng ra, đặt một nụ hôn lên trán."Ta sẽ bảo vệ ngươi." Cô khẽ nói, rồi vứt bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn, cố gắng chìm vào giấc ngủ.Lờ mờ, trời đã sáng rõ.Cô theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện mình không nằm trên giường.Đây là đâu? Cô nhìn quanh, đầy nghi hoặc.Thoạt nhìn, nơi này giống như chỗ ở của trí thức trẻ.Cô đi về phía trước vài bước, căn nhà đất tồi tàn quen thuộc hiện ra trước mắt, đúng là chỗ ở của trí thức trẻ.Quý Bạch Thanh thấy kỳ lạ, cô bây giờ lẽ ra đang ở nhà mới đúng, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?Nhìn kỹ lại, dù là điểm tập kết trí thức, nhưng hình như có chút khác biệt với những gì cô từng thấy, nơi này dường như đã được sửa sang lại, nhưng vẫn có thể thấy dấu vết ăn mòn do mưa gió.Nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn, điều đầu tiên cô nghĩ đến là quay về nhà tìm Ôn Miểu, nhưng ngay lúc xoay người lại, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc."Thẩm Niệm Niệm, cầu xin các ngươi cho ta mượn chút gạo, ta nhất định sẽ trả lại."Nghe thấy câu này, Quý Bạch Thanh sững người tại chỗ.Gần như không do dự chút nào, cô lập tức quay lại bước nhanh đến trước cửa nhà, định gõ cửa, nhưng phát hiện thân thể mình có thể dễ dàng xuyên qua.Không kịp nghĩ đến chuyện bản thân khác thường, ngay khoảnh khắc bước qua cánh cửa, ánh mắt cô liền chăm chú dán vào Ôn Miểu.Người đó giống Ôn Miểu, nhưng lại hơi xa lạ.Nàng mặc một bộ vải thô không rõ từ đâu có, mái tóc dài óng mượt giờ bị cắt ngắn, những sợi tóc rối bời dính lòa xòa bên má, sắc mặt tái nhợt, cằm nhọn đến mức kỳ lạ, làm cho cặp mắt xông ra càng trở nên đáng sợ.Trong mắt Ôn Miểu xưa nay luôn có ánh sáng, khi nhìn người luôn mang theo ấm áp và rạng rỡ, Quý Bạch Thanh chưa bao giờ thấy ánh mắt nàng xám xịt đến thế, như thể cả vì sao cũng đã tắt ngấm.Đây thực sự là Ôn Miểu sao? Quý Bạch Thanh vẫn chưa dám chắc.Đối diện nàng là Thẩm Niệm Niệm, Lục Diên, Phương Hải Dương, Phan Hồng Hà và Ngô Nghiêm Thanh.Sau khi nghe nàng nói, Lục Diên cười lạnh một tiếng: "Ngươi tính toán với Niệm Niệm, ta còn chưa tính sổ với ngươi, vậy mà ngươi còn mặt mũi đến đây mượn gạo, ngươi không biết xấu hổ à, Ôn Miểu?"Ngô Nghiêm Thanh đứng bên cạnh, dùng ánh mắt như sói đói đầy thèm khát quét qua Ôn Miểu: "Nếu ngươi chịu khiến ta vui vẻ một chút, thì cũng không phải là không thể."Sắc mặt Thẩm Niệm Niệm cứng lại: "Ngô Nghiêm Thanh, ngươi ghê tởm quá đấy, nói gì linh tinh vậy?"Lục Diên cũng liếc cảnh cáo hắn một cái, Ngô Nghiêm Thanh lập tức thu liễm khí thế, cười gượng: "Niệm Niệm, Lục ca, ta chỉ đùa thôi mà, ai mà coi trọng thứ đàn bà độc ác như vậy chứ."Ôn Miểu hình như không nghe thấy lời bọn họ, chỉ nhìn chăm chú vào Phan Hồng Hà, hàng mi khẽ run rẩy, trông như con bướm bị gãy cánh sắp rơi.Giọng nàng gầy yếu khô khốc, từng chữ khàn đặc: "Phan Hồng Hà, ngươi có thể cho ta mượn chút gạo không? Ta sẽ trả lại.""Coi như vì trước kia ta từng giúp ngươi vài lần."Phan Hồng Hà đứng phía sau, nghe thấy lời này thì có chút khó xử, theo bản năng liếc nhìn về phía Lục Diên và mấy người kia.Lục Diên và Thẩm Niệm Niệm đồng thời đưa ánh mắt qua. Sắc mặt Phan Hồng Hà giằng co, do dự một hồi, cuối cùng không dám cúi đầu nhìn Ôn Miểu, lắp ba lắp bắp từ chối:"Ôn Miểu, ta... ta cũng không có lương thực, mấy thứ này đều... đều là của cả điểm tập kết trí thức trẻ bọn ta gom lại..."Phương Hải Dương bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng điệu chán ghét: "Được rồi Ôn Miểu, trước kia ngươi không phải là mắt chó khinh người nghèo sao? Giờ thì giống y như con chó đi khắp nơi cầu xin người ta?""Bọn ta lại không phải từ thiện, mau cút đi cho khuất mắt!"Quý Bạch Thanh thấy lưng Ôn Miểu vốn còn thẳng tắp giờ chậm rãi cứng lại, tay buông thõng bên người khẽ run rẩy, cả người như thể giây tiếp theo sẽ ngã gục xuống.Trái tim cô đau đến không chịu nổi, muốn tiến lên ôm lấy nàng, nhưng lại lần nữa chỉ có thể xuyên qua cơ thể nàng.Cô không thể chạm vào Ôn Miểu, cũng không thể để nàng nghe thấy tiếng mình, không thể cho nàng một chút an ủi nào.Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ôn Miểu như cái xác không hồn bước ra khỏi điểm tập kết trí thức trẻ. Quần áo rộng thùng thình hầu như không bọc nổi thân thể gầy gò của nàng, gió thổi qua, vạt áo run rẩy, nàng giống như một hồn ma cô quạnh, phiêu bạt không mục đích.Người dân đi ngang thôn Vân Thuỷ trông thấy nàng, cũng như thấy yêu ma quỷ quái mà né tránh. Chỉ có một số ít người ánh mắt mang theo chút thương hại.Những người đó đều là bậc trưởng bối mà ngoài đời Quý Bạch Thanh có thể trò chuyện được đôi câu, ngày thường rất thân thiện với cô, vậy mà lúc này không một ai chịu tiến lên giúp nàng, dù chỉ là hỏi han lấy một câu.Quý Bạch Thanh đi theo Ôn Miểu ra đến bờ sông.Người con gái đứng bất động bên mép nước, nước sông sâu và chảy xiết, nếu không biết bơi thì ngã xuống chắc chắn sẽ bị cuốn trôi đi, Quý Bạch Thanh đứng bên cạnh mà tim đập thình thịch, chỉ mong nàng đừng nghĩ quẩn.Không biết đã đứng đó bao lâu, cuối cùng Ôn Miểu cũng động đậy. Có lẽ vì đứng quá lâu khiến chân tê cứng, vừa nhúc nhích liền loạng choạng về phía trước hai bước, Quý Bạch Thanh giật mình, theo bản năng muốn đỡ lấy nàng, tay lại lần nữa xuyên qua thân thể.Cô sững sờ nhìn bàn tay mình, sống mũi càng thêm cay xè.May mà Ôn Miểu đã nhanh chóng đứng vững lại.Nàng lại tiếp tục đi.Quý Bạch Thanh im lặng đi theo phía sau, dùng ánh mắt đo đạc thân thể gầy gò kia, càng nhìn càng thấy khó chịu.Sao lại gầy đến thế này? Nàng không biết phải chăm sóc cho bản thân mình sao?Giọt nước mắt to bằng hạt đậu cuối cùng cũng không nén được mà rơi xuống, tí tách nhỏ lên cổ áo, để lại vài vệt sậm màu trên vải.Cô đi theo Ôn Miểu đến sau núi, những đóa hoa dại vô danh màu tím, hồng, trắng đang nở rộ, còn chưa kịp để Quý Bạch Thanh nhận ra đây là nơi nào, thân thể Ôn Miểu đi phía trước bỗng mềm nhũn, ngã gục xuống thảm cỏ.Tựa như một con bướm lìa cánh rơi xuống."Ôn Miểu!""Ôn Miểu!"Quý Bạch Thanh choàng tỉnh, cơ thể trở nên nặng nề hơn, cảm nhận được điều khác thường trong vòng tay mình, cô cúi đầu nhìn, là Ôn Miểu vẫn đang yên ổn ngủ trong lòng.Ngón tay Quý Bạch Thanh khẽ run, vuốt qua mái tóc dày và làn da trắng nõn của nàng, cuối cùng dừng lại dưới mắt nàng, nốt ruồi lệ đỏ tươi nổi bật, không hề u ám tiều tuỵ.Tim vẫn còn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lông mi Quý Bạch Thanh ươn ướt, ôm chặt lấy người vào lòng, lực cánh tay không hề nới lỏng, như thể muốn dung hợp người kia vào trong thân thể mình.Hơi thở ấm áp của người trong lòng nhẹ nhàng phả lên xương quai xanh, đôi mắt cô cay xè, nước mắt làm ướt cả gối, phải một lúc lâu sau mới có cảm giác như vừa tìm lại được báu vật đã mất.Giấc mơ khi nãy quá chân thực, như thể ngay khoảnh khắc tiếp theo Ôn Miểu sẽ rời khỏi cô.Ôn Miểu trong mộng quá đỗi yếu đuối, bất lực, bị người đời né tránh như ác quỷ tai ương, không một ai chịu giúp đỡ nàng.Còn Quý Bạch Thanh chỉ có thể đứng một bên, trơ mắt nhìn con bướm gãy cánh kia dần dần mất đi sức sống mà cô không thể làm gì được.Cô thậm chí còn sinh ra oán hận, lẽ nào những người đó đều không có chút nhân tính nào hay sao? Tại sao không ai chịu đưa tay cứu giúp nàng?Ôn Miểu chẳng qua chỉ muốn xin một ít lương thực mà thôi.Có lẽ là do tối qua Phan Hồng Hà đến vay lương thực khiến Quý Bạch Thanh tức giận, nên đêm nay cô mới mơ thấy giấc mộng kia, chính là đoạn cuộc đời mà Ôn Miểu từng trải qua trong nguyên tác.Sau khi tỉnh dậy từ cơn mộng, Quý Bạch Thanh càng hối hận hơn, sớm biết vậy hôm qua đã ngăn Ôn Miểu không cho Phan Hồng Hà mượn lương thực.Hậu di chứng của giấc mộng này rất rõ ràng, lúc ăn sáng, cô cứ liên tục gắp thức ăn vào chén Ôn Miểu, hết lần này tới lần khác không ngừng thúc giục nàng ăn nhiều thêm chút nữa.Cô nghĩ, những gì đã xảy ra trong giấc mộng, cô nhất định sẽ không để Ôn Miểu phải trải qua lần nữa. Ôn Miểu không chịu nổi, mà cô càng không thể chịu nổi.Ôn Miểu chỉ cảm thấy hôm nay Quý Bạch Thanh có hơi kỳ lạ. Ban đầu nàng còn ngoan ngoãn nghe theo, nhưng về sau thật sự không ăn nổi nữa, rốt cuộc không nhịn được mà nổi cáu:"Quý Bạch Thanh, ta đã nói đừng gắp nữa, ta ăn không nổi!"Tay Quý Bạch Thanh khựng lại, "Được rồi, sau này đói nhất định phải nói với ta, biết không?"Ôn Miểu: "......"Nàng đặt tay lên đầu đối phương, nhìn cô đầy nghi hoặc: "Ngươi không sao chứ? Hôm nay trông cứ như bị ma nhập vậy."Quý Bạch Thanh vội bịt miệng nàng, "Phì phì phì, sau này không được nói bậy."Cô đâu thể nói rằng mình đã mơ thấy kiếp trước của Ôn Miểu, day dứt không nguôi, cho nên mới hành động kỳ quặc thế này.Thôi thì dứt khoát không giải thích gì nữa, Quý Bạch Thanh cắm đầu ăn hết chỗ mà Ôn Miểu không ăn hết.Hôm nay phải lên trấn giết heo bán thịt, buổi sáng cô không ra đồng thu hoạch, ăn sáng xong liền chở Ôn Miểu lên trấn.Vừa hay hôm nay có thể xẻ một miếng thịt mang về tẩm bổ cho cả nhà.Con heo hôm nay đủ béo, liếc qua cũng đoán được nặng tầm ba trăm cân.Giết heo xong với Chu Cương, nhân lúc Chu Cương đang cắt tiết cạo lông, cô tranh thủ rửa mặt một cái, quay về thì Chu Cương đã mổ xong con heo, Quý Bạch Thanh bắt đầu chia thịt.Cô bày thịt ra, đẩy xe ra sạp bán thì trước sạp thịt heo đã xếp hàng dài ngoằng.Một thím đứng đầu tiên thấy Quý Bạch Thanh dẫn theo Ôn Miểu đến, lập tức trêu ghẹo: "Xem kìa, hôm nay hai vị mỹ nhân bán thịt heo đều có mặt rồi."Quý Bạch Thanh hơi ngượng, vành tai Ôn Miểu cũng đỏ lên."Cho ta hai lạng thịt heo, phải mỡ nha!"Thanh niên đều hay ngại ngùng, thím kia thấy vậy cũng không trêu chọc thêm, dứt khoát nói số lượng cần mua, đưa tiền xong thì xách thịt đi mua rau.Quý Bạch Thanh chia thịt, bán được một nửa thì cảm thấy hơi kỳ lạ, sao thấy thịt vai trước như thiếu một ít?Cô nghi hoặc, chẳng lẽ mình nhớ sai?Thịt nhiều thế, cô cũng chỉ nhớ sơ sơ trọng lượng, còn lại đều là Chu Cương ghi chép.Có lẽ là mình nhầm, Quý Bạch Thanh cũng không để tâm.Chờ vị khách trước rời đi, Quý Bạch Thanh không ngẩng đầu lên, hỏi người tiếp theo muốn bao nhiêu thịt."Đồng chí Quý, cho ta một cân ba chỉ."Nghe thấy giọng nói xa lạ mà lại có chút quen thuộc, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đồng loạt ngẩng đầu lên.Thấy người đến là ai, lòng Quý Bạch Thanh lập tức dâng lên cảnh giác.Thượng Mẫn cong môi cười với Quý Bạch Thanh, sau đó nhìn về phía Ôn Miểu, giọng trở nên nhiệt tình hơn vài phần: "Đồng chí Ôn, lâu rồi không gặp."Ôn Miểu có thiện cảm trời sinh với Thượng Mẫn, huống chi nàng còn xem đối phương là nửa người mai mối cho mình và Quý Bạch Thanh, nên khi gặp lại liền tỏ ra vui mừng, ý cười nơi khóe mắt không thể che giấu nổi."Thượng Mẫn, trùng hợp thật đó."Thượng Mẫn lên tiếng: "Không hẳn trùng hợp, ta nghe nói ở trạm thực phẩm có hai vị mỹ nhân bán thịt heo, trong đó có một nữ đồng chí rất xinh đẹp, vừa nghe liền đoán ngay là ngươi."Quý Bạch Thanh cắt xong phần thịt Thượng Mẫn cần, không vui đưa cho nàng, ngắn gọn dứt khoát: "Thịt xong rồi, đưa tiền với phiếu.""Người kế tiếp."Ý ngoài lời là Thượng Mẫn có thể đi rồi.Không ngờ Thượng Mẫn trả tiền xong lại không làm phiền việc bán hàng nữa, mà đứng một bên bắt đầu trò chuyện với Ôn Miểu, câu được câu không.Quý Bạch Thanh tay không ngừng bận rộn, căn bản không xen vào được cuộc nói chuyện giữa hai người, Ôn Miểu cũng không cảm nhận được sự không vui trên người cô, ngược lại còn càng trò chuyện càng vui, có cảm giác tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn.Quý Bạch Thanh bắt đầu bực mình, dao trên thớt chặt thịt nghe rầm rầm, dốc hết sức.May mà thịt cũng nhanh chóng bán hết, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu dọn sạp, cuối cùng liếc sang một bên, Thượng Mẫn vẫn chưa đi.Ánh mắt cô tối lại, giọng âm trầm: "Thượng xưởng trưởng, ngươi còn chưa đi sao? Thịt sắp không còn tươi rồi."Thượng Mẫn như thể không thấy ánh mắt của cô, cười tủm tỉm nói: "Không sao, ăn tạm là được, ta không kén chọn.""Đồng chí Ôn, hay là hôm nay ta mời hai người cùng đi ăn cơm?"Ôn Miểu nghe vậy, "Vậy sao được, để bọn ta mời ngươi mới đúng."Quý Bạch Thanh: "......"Cô bị phớt lờ, nhất thời chỉ có thể nghiến răng lên tiếng: "Miểu Miểu, hôm nay còn phải về nấu cơm cho cha mẹ."Vừa nghe câu này, Ôn Miểu mới sực nhớ ra, ánh mắt nhìn Thượng Mẫn có chút áy náy: "Xin lỗi đồng chí Thượng, hôm nay bọn ta còn phải về nấu cơm."Thượng Mẫn lại có chút bất ngờ: "Hai người ở chung rồi à? Người nhà cũng biết rồi?"Quý Bạch Thanh đáp mà không chút chột dạ: "Phải."Cho nên ngươi đừng có mơ tưởng tới Ôn Miểu nữa, đây là người đã có gia thất rồi.Ôn Miểu nghiêng đầu nhìn Quý Bạch Thanh một cái, cũng không vạch trần cô.Sau khi chào tạm biệt Thượng Mẫn, ngồi sau yên xe đạp, Ôn Miểu hỏi cô: "Ngươi sao lại nói với Thượng Mẫn như vậy?"Quý Bạch Thanh hừ một tiếng, "Ngươi không nhìn ra sao? Nàng ta chắc chắn có ý với ngươi."Ôn Miểu hơi kinh ngạc: "Ngươi nói bậy."Kết luận của mình bị Ôn Miểu phủ nhận, trong lòng Quý Bạch Thanh có chút chua xót."Nàng ta vốn đã thích nữ nhân, còn cứ bám lấy ngươi, sao có thể không có ý với ngươi."Càng nghĩ càng thấy mình nói đúng, Thượng Mẫn nghe tin Ôn Miểu cùng cô bán thịt heo liền đến trạm thực phẩm mua thịt, còn muốn mời ăn cơm.Nếu thế mà còn không tính là có ý, thì Quý Bạch Thanh thấy mình là đồ ngốc.Ôn Miểu lại không cảm thấy Quý Bạch Thanh nói đúng, nàng tùy tiện đáp: "Đừng nói linh tinh nữa, nàng không có ý đó với ta, hơn nữa người ta cũng tốt bụng, ngươi cứ nghĩ xấu cho người ta như vậy là không hay."Quý Bạch Thanh không nói gì nữa, về nhà liền đem đồ ăn mới mua đặt vào bếp, lẳng lặng bắt đầu nấu cơm.Ôn Miểu cũng đoán ra cô có lẽ đang giận, hơi bất đắc dĩ.Nàng thật sự không cảm thấy Thượng Mẫn có hứng thú với mình, chỉ là đơn thuần muốn kết bạn mà thôi.Nhưng người yêu giận thì vẫn phải dỗ, nàng rót ly nước, mang đến bếp, đưa đến môi Quý Bạch Thanh: "A Thanh, uống chút nước đi."Quý Bạch Thanh ừng ực uống nước xong, tiếp tục xắt thịt, không nói lời nào.Ôn Miểu thấy cô chuẩn bị đâu vào đấy rồi, liền ngồi xuống bên bếp nhóm lửa, giọng nói cũng nhu hòa thêm vài phần."Sao ngươi nhỏ mọn vậy? Ta đã nói Thượng Mẫn không có ý đó với ta rồi mà."Còn dám phản bác cô! Quý Bạch Thanh càng thêm bực mình.Cô nhấn mạnh: "Nàng ta chính là có ý với ngươi."Quý Bạch Thanh âm thầm so sánh mình với Thượng Mẫn mấy lần, cô còn trẻ khỏe, có thể dễ dàng bồng bế Ôn Miểu, nhưng Thượng Mẫn tuy lớn hơn vài tuổi, lại nhìn rất có thực lực, ý chính là tài lực có tiền.Hơn nữa, Ôn Miểu có chê cô trẻ con không? Có khi nàng lại thích người chín chắn?Nghĩ tới đây, tâm trạng Quý Bạch Thanh ủ ê.Ôn Miểu không thấy mình có sức hấp dẫn đến vậy, nhưng người yêu giận thì vẫn phải dỗ, nàng dịu dàng nói: "Được rồi, sau này chắc gì còn gặp lại nàng nữa, đừng nghĩ nhiều quá, A Thanh."Vì muốn tỏ ra mình chín chắn, Quý Bạch Thanh chỉ ậm ừ một tiếng.Sau đó cô tiếp tục ra đồng làm việc, một bụng ghen tuông không chỗ trút, đều trút cả xuống ruộng, chiều tối một mình cô gặt luôn một mẫu ruộng lúa.Về đến nhà đã mệt rã rời, người đầy mùi mồ hôi, Quý Bạch Thanh không muốn ám mùi lên người Ôn Miểu, mỗi ngày về đều gội đầu sạch sẽ.Mái tóc trước đây chỉ dài tới vai giờ đã dài hơn nhiều, mùa hè cũng phải mất một lúc mới khô được.Cô lau cho tóc hết nhỏ nước, rồi quay lại phòng.Ôn Miểu vẫn chưa ngủ, quần áo cả hai đã thu vào, nàng ngồi nghiêng bên giường đang gấp đồ.Quý Bạch Thanh bước đến ôm lấy nàng, vòng tay siết eo nàng, cằm đặt lên vai nàng, nhắm mắt lại, như con mèo lười.Hơi thở phả lên cổ khiến ngứa ngáy, Ôn Miểu rụt người lại, gấp xong chiếc áo cuối cùng thì đẩy cô ra."Được rồi, để ta cất đồ đã."Quý Bạch Thanh giả vờ không nghe thấy, ghé sát môi nàng, cắn lấy môi nàng, âm thanh ướt át vang lên theo động tác trong phòng.Ôn Miểu cảm thấy sau khi Quý Bạch Thanh thông suốt, mỗi lần hôn đều mang theo khí thế áp đảo, không cho nàng trốn, càng tránh càng bị hôn sâu hơn, lần nào cũng thích "ức hiếp" nàng đến mức toàn thân rã rời mới thôi.Lần này cũng không ngoại lệ, Ôn Miểu nghiêng mặt ngẩng lên hôn cô, cổ mỏi nhừ, toàn thân mềm oặt trong lòng cô, khi được buông ra, môi còn dính nước, đôi môi đỏ mọng hơi hé, lộ ra đầu lưỡi ửng hồng.Quý Bạch Thanh lại hôn lên nốt ruồi lệ của nàng, vòng tay siết chặt eo nàng."Ngươi là của ta."Cô lại hôn thêm một cái, lần nữa khẳng định, tuyên bố chủ quyền: "Ngươi là của ta."Ôn Miểu hé mắt, trong mắt là làn sương mỏng, giọng ngọt khàn khàn: "Ừ, ta là của ngươi."Nàng dồn hết sức cuối cùng, cắn lên môi Quý Bạch Thanh một cái, lẩm bẩm: "Ngươi cũng là của ta."