Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

35.



Trông thấy gương mặt của Ôn Miểu dần đỏ bừng lên, đại mỹ nhân thuần khiết đến không tưởng khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt một phen.

"Vợ ơi, sao lại thích ăn giấm như thế hả?"

Quý Bạch Thanh cười híp mắt, nâng cằm nàng lên, tranh thủ lúc nàng còn chưa kịp phản ứng liền hôn lên cánh môi đỏ mọng đầy đặn kia một cái.

Trước khi con mèo ragdoll xinh đẹp kịp phản ứng lại mà xù lông, Quý Bạch Thanh buông tay ra, giải thích: "Ta đâu có thích Thẩm Niệm Niệm, đã nói rồi, ngươi ghét ai thì ta cũng ghét người đó. Ta chỉ tò mò không biết ban ngày ban mặt mà nàng ta lại lén lút như thế là định đi đâu. Lúc trước ngươi cũng nghe nàng ta nói rồi đó. Nàng ta ở chợ đen, chỗ chúng ta vừa nhìn thấy chắc là chợ đen kia, còn người đàn ông bám theo ta với ngươi chắc là kẻ canh giữ chợ đen."

Chỉ là ánh mắt của gã đàn ông đó trông hung ác vô cùng, thật sự không giống người lương thiện gì cho cam.

Tuy kiếp trước Quý Bạch Thanh sống trong xã hội pháp trị, nhưng dù sao cũng từng lăn lộn dưới đáy xã hội nhiều năm, từng tiếp xúc đủ hạng người, sự cảnh giác đặc trưng của thời kỳ bị cô lập vẫn còn in sâu trong lòng.

Nếu là cô, chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ tuyệt đối không tiếp tục hợp tác với kẻ đó.

Cô không thể chắc sau này có xảy ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát hay không, nhưng cô không cho rằng gã kia là người có thể bắt tay làm ăn được.

Chợ đen này thoạt nhìn không giống như mô tả hòa thuận trong nguyên tác tí nào.

Cũng không hiểu nữ chính, một tiểu cô nương yếu đuối mềm mại, làm sao mà có thể lăn lộn trong đó như cá gặp nước.

Nghe xong lời giải thích của Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu liền nguôi giận, nàng nhẹ giọng đáp một câu: "Thì ra là vậy."

Quý Bạch Thanh dùng ngón tay búng nhẹ trán nàng, giọng nói mang theo ý cười: "Ngươi ngốc à, không vậy thì còn thế nào nữa?"

Ôn Miểu ôm trán, trừng cô: "Ngươi mới ngốc! Ta chỉ là có chút lo lắng thôi."

Quý Bạch Thanh tốt như thế, nàng lại hay giận dỗi, còn hay làm nũng, lỡ đâu Quý Bạch Thanh để mắt đến Thẩm Niệm Niệm rồi không cần nàng nữa thì phải làm sao? Lo lắng như vậy nàng rất ít khi nói với Quý Bạch Thanh, nhưng mỗi lần thấy cô dời ánh mắt sang người khác, nàng đều cảm thấy bất an vô cùng.

Nàng muốn cô chỉ nhìn mỗi mình nàng.

Nghe Ôn Miểu nói vậy, Quý Bạch Thanh hơi chút giật mình.

Nghe kìa, nói mấy câu gì thế này?

Một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, phong tình lay động như thế, mà lại không có chút tự tin vào bản thân.

Đôi khi Quý Bạch Thanh thật sự cảm thấy, cái sự tự ti vô cớ của phụ nữ nên đổi cho cái sự tự tin vô cớ của đàn ông đi mới phải.

"Ngươi đang nghĩ gì thế hả, ta đã nói là chỉ thích một mình ngươi thôi. Với lại, không phải phụ nữ nào cũng thích phụ nữ đâu."

Cho nên những lo lắng vô cớ trong lòng Ôn Miểu cũng nên tản đi là vừa.

Ôn Miểu nghe vậy, cũng thấy có lý.

Nàng ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cổ Quý Bạch Thanh, hôn nhẹ lên má cô, giọng ngọt ngào mềm mại:

"Ta sai rồi, không nên suy nghĩ nhiều như thế."

Bất ngờ bị hôn, khóe miệng Quý Bạch Thanh không tài nào nén nổi nụ cười, được lợi còn làm bộ ra vẻ:

"Biết sai là tốt rồi, lần sau không được như vậy nữa."

Khu nhà của gia quyến quân nhân ở Kinh thị.

Ôn Hướng Vinh đang đeo kính đọc báo trong thư phòng. Kệ sách trong phòng bị các loại sách vở nhồi đầy kín mít, giống như một thư viện thu nhỏ, ngoài ra chỉ còn duy nhất chiếc bàn làm việc chiếm một góc phòng.

Đột nhiên, cửa thư phòng bị gõ, giọng của lính gác vang lên ngoài cửa.

"Thủ trưởng, có thư của ngài."

Ôn Hướng Vinh không ngẩng đầu, giọng nói là kiểu uy nghiêm không giận mà có, được rèn giũa qua bao năm quân ngũ: "Vào đi."

Người lính đặt mấy phong thư lên bàn, rót thêm cho bà một ly nước rồi rời đi.

Cánh cửa khép lại, Ôn Hướng Vinh mới ngẩng đầu lên.

Bà năm nay vừa tròn bảy mươi, tóc đã bạc trắng, khuôn mặt đầy dấu vết phong sương, nhưng khí chất lại kiên cường bất khuất, lưng vẫn thẳng tắp.

Xem xong tin tức công việc, bà cuối cùng nhìn đến bức thư do cháu gái gửi về, trên mặt thoáng hiện ý cười.

Cả đời bà vốn quen tính cứng rắn, cũng chỉ có trước đứa cháu gái duy nhất của con gái lớn mới chịu dịu dàng hơn một chút.

Ôn Miểu mất mẹ từ nhỏ, gần như lớn lên ngay dưới mí mắt của bà, bà đương nhiên càng thêm cưng chiều thương xót.

Lúc đầu bà và mấy người con gái đều lo cháu gái quá yếu đuối, về nông thôn sống không quen. Nhưng từ những lá thư gần đây của Ôn Miểu gửi về, không khó để nhận ra nàng đang sống rất tốt.

Thậm chí còn có vẻ tốt hơn cả hồi ở Kinh thị.

Thấy vậy, Ôn Hướng Vinh ngược lại cảm thấy, để nàng về nông thôn hóa ra lại là điều đúng đắn, ít nhất là không cần phải sống trong Kinh thị dè chừng ánh mắt người khác.

Chỉ là, sau khi xé thư của Ôn Miểu ra, đến đoạn sau, sắc mặt Ôn Hướng Vinh dần trở nên khó coi, giữa trán cũng nhăn thành rãnh sâu.

Đến giờ tan sở, con gái út là Ôn Như Yên vừa về đến nhà, bà liền gọi cả hai người con gái thứ và ba về nhà ăn cơm tối luôn thể.

Ôn Như Yên vừa vào cửa đã thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sô pha chau mày.

Nàng thay giày, đi đến ngồi cạnh bà, nghi hoặc hỏi: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Ôn Hướng Vinh lắc đầu: "Đợi các tỷ tỷ ngươi tới rồi nói."

"Các nàng cũng tới sao?"

Ôn Như Yên đem rau vừa mua vào bếp chuẩn bị nấu cơm.

Lúc gần xong, Ôn Tri Ý và Ôn Hiểu Hiểu cũng đã tới.

Trên bàn ăn, Ôn Hướng Vinh không động đũa, ai cũng không dám ăn trước.

Ba chị em liếc mắt nhìn nhau, đều thấy khó hiểu.

Sao thế này? Lại có ai không có mắt chọc giận thủ trưởng Ôn rồi sao?

Vẫn là Ôn Như Yên ở bên cạnh Ôn Hướng Vinh lâu nhất, gan cũng lớn hơn chút.

"Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Ôn Hướng Vinh lấy lá thư của Ôn Miểu ra, đập xuống bàn, sắc mặt nặng nề.

"Trăn Trăn có người mình thích rồi!"

Nghe vậy, ba người phụ nữ còn lại đều sững người.

"Trăn Trăn thích tiểu tử thúi nhà ai?" Ôn Hiểu Hiểu không tưởng tượng ra nổi cảnh cô cháu gái kiêu kỳ nhà mình lại thích người khác.

Phải là thanh niên ưu tú cỡ nào mới lọt được vào mắt nàng chứ?

Ôn Tri Ý cau mày: "Đừng nói là để ý đến nông dân chân đất nào đi."

Ôn Như Yên cười nói: "Không thể nào, Trăn Trăn sao có thể coi trọng nông dân chân đất được?"

Sắc mặt Ôn Hướng Vinh lại càng khó coi hơn.

Bởi vì trong bốn người ở đây, chỉ có bà biết rõ, người Ôn Miểu thích chẳng những không phải đàn ông, mà còn đúng thật là nông dân nhà quê.

Ôn Như Yên mở thư trên bàn ra, cùng hai cô chị đọc xong cũng rơi vào trầm mặc.

Ôn Hiểu Hiểu mắt đờ ra: "Nếu ta nhớ không nhầm, thì cái người tên Quý Bạch Thanh này chắc là bạn tốt mà Trăn Trăn từng nhắc tới với chúng ta trước kia đúng không?"

Ôn Tri Ý im lặng một lúc, cuối cùng chỉ có thể mở miệng an ủi: "Không sao, ít nhất qua thư thì Tiểu Quý có vẻ rất lễ phép, Trăn Trăn thích nàng chắc là có nguyên nhân..."

Nói đến đoạn cuối, chính nàng cũng thấy nói không trôi.

Dù muốn chấp nhận người yêu của Ôn Miểu, thì lý do này cũng gượng ép quá.

Ôn Như Yên thấy vậy lại cười khẽ.

"Được rồi mẹ, mọi người đừng lo nữa, với tính cách Trăn Trăn chẳng lẽ còn chịu thiệt được sao? Nàng thích Tiểu Quý chắc chắn là có lý do. Huống chi Tiểu Quý còn ở Tiêu Nam chăm sóc nàng thời gian lâu như vậy, động lòng cũng bình thường thôi."

Nàng nhún vai: "Thích con gái thì có gì ghê gớm đâu, ta cũng thích con gái mà."

Chuyện này mấy năm trước nàng từng đề cập trong nhà, lần đó Ôn Hướng Vinh nổi trận lôi đình, sau đó nàng không nói nữa. Lần này bất chợt nói lại, không khí trong phòng chợt trầm xuống thêm vài phần.

Ôn Hướng Vinh nhíu mày, giọng nghiêm túc: "Được rồi, ngươi thích con gái thì không ai phản đối, nhưng ai biết Trăn Trăn có bị người ta lừa hay không."

Nghe vậy, Ôn Như Yên có chút ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ sau mấy năm trôi qua mà Ôn Hướng Vinh lại có thể nghĩ thông được.

Khoảng cách giữa mẹ và con gái bỗng dưng biến mất, trong lòng Ôn Như Yên cũng nhẹ nhõm hơn vài phần.

Nàng cong môi cười: "Mẹ cứ yên tâm đi, Trăn Trăn không để bản thân chịu thiệt đâu. Đến lúc đó để nàng dắt người về cho mẹ xem là biết liền mà."

Ôn Hướng Vinh ấn ấn giữa mày, cuối cùng cũng chỉ còn cách này thôi.

Ăn cơm xong, bà về lại thư phòng, vội vã viết một bức thư hồi âm gửi cho Ôn Miểu.

Hơn hai mươi ngày trôi qua, những viên gạch đất nung làm sẵn rốt cuộc cũng phơi khô hoàn toàn.

Quý Bạch Thanh và thím Tiền tiếp tục làm việc, bắt đầu xây tường.

Mỗi ngày trước khi bắt tay vào làm đều phải trộn rơm và bùn thành hồ, từng viên gạch được xếp lên, rồi dùng bùn trát lại kết dính, mỗi ngày xây được khoảng một mét cao.

Quý Bạch Thanh làm việc ở trường học, Ôn Miểu ở nhà nấu cơm, thay đổi món mỗi ngày để nấu cho cả nhà ăn, chỉ mong họ đừng bị say nắng trong cái thời tiết nóng như thiêu đốt này.

Những lúc rảnh, nàng ở nhà ôn tập, nhìn những quyển sách giáo khoa bà nàng gửi tới, vốn dĩ những kiến thức đó cũng không xa lạ gì, giờ luyện tập lại càng thêm thành thạo.

Một lần rảnh rỗi, nàng còn đến xem Quý Bạch Thanh xây lớp học, thấy cô đội nắng khuân gạch, mồ hôi đầm đìa, trong lòng xót xa không thôi.

Tối hôm đó, nàng còn thập phần hiểu chuyện, giúp cô thoa gel lô hội lên vùng da bị cháy nắng và bong tróc.

Vì vậy mà Ôn Miểu còn đặc biệt sang nhà hàng xóm đào vài cây lô hội về trồng, qua lại đôi ba lần, quan hệ giữa nàng và Tôn đại nương nhà hàng xóm cũng thân thiết lên hẳn.

May là những ngày dãi nắng dầm mưa của Quý Bạch Thanh không kéo dài quá lâu, lớp học mới chỉ là nhà cấp bốn, cao khoảng ba mét là đủ, dựng thang lên rồi bắt đầu lợp mái.

Chỉ mất chưa đến nửa tháng là dựng xong lớp mới, chỗ dột nát trong lớp cũ cũng được tu sửa lại.

Trong mười ngày, công việc hoàn toàn hoàn tất.

Nghĩ đến mấy trăm công điểm mình tích góp được trong thời gian này, lòng Quý Bạch Thanh vô cùng vui sướng.

Tuy Ôn Miểu thấy cô vất vả, nhưng cô lại cảm thấy chẳng có gì ghê gớm, cô khuân vác được vật nặng, cùng lắm là hơi bị nắng chút thôi.

Kiếp trước cô đã trải qua những năm tháng còn khổ cực hơn nhiều trước khi vươn lên được, việc này chẳng qua chỉ là tiêu tốn thêm chút sức lực, huống hồ hiện tại trong nhà còn có người vợ thương cô như vậy.

Sau khi đến gặp trưởng thôn đăng ký công điểm xong, Quý Bạch Thanh quay về nhà.

Làm xong việc, nhìn gì cũng thấy vừa mắt, ngay cả mấy cái cây bên đường cũng xanh hơn mọi khi.

Cô vừa đi vừa ngân nga, trước khi về còn rửa sơ vết bẩn trên người, tính về tắm rửa rồi ôm Ôn Miểu một cái thật đã.

Về đến nhà, Ôn Miểu đang nấu ăn, mùi trong bếp giống như là hẹ xào trứng.

Quý Bạch Thanh ghé lại nhìn, quả nhiên là vậy.

Mặt mũi cô đã rửa sạch sẽ từ trước, liền hôn lên má nàng một cái.

"Vợ ơi, ta về rồi."

Ôn Miểu đỏ mặt tiếp tục đảo chảo, chẳng bao lâu sau liền bị Quý Bạch Thanh giành lấy cái xẻng.

Quý Bạch Thanh đẩy nàng ra: "Ngươi đi coi cơm chín chưa."

Lúc cơm canh vừa nấu xong, còn một đoạn thời gian nữa Hà Hương Nguyệt mới tan làm, Quý Bạch Thanh đứng trong sân xoa cằm, đột nhiên nhớ ra điều gì.

"Trăn Trăn, giờ còn sớm, chúng ta đi qua thôn kế bên mua dưa hấu đi."

Sớm đã nói là muốn mua dưa về ăn giải nhiệt, bận tới giờ suýt thì quên mất.

Nghĩ đến dưa hấu ngọt lịm, Ôn Miểu cũng thèm, lập tức gật đầu.

Quý Bạch Thanh dùng cái lồng úp lại cơm canh, rồi dắt Ôn Miểu ra khỏi nhà đi sang thôn kế bên.

Chỗ đó không xa, hai người không đi xe đạp, sóng bước đi trên bờ ruộng.

Tới thôn kế bên, Quý Bạch Thanh đã thấy ruộng dưa từ đằng xa.

Lại gần nhìn, trong dây leo có đủ loại quả lớn quả nhỏ, nhiều quả dây đã úa vàng, trông như sắp tới lúc thu hoạch nộp cho công xã rồi.

Quý Bạch Thanh vừa dắt Ôn Miểu đi dạo một vòng trong ruộng dưa, đã có người vội vã chạy tới.

"Này này, hai nữ đồng chí bên kia đang làm gì đó?!"

Người đến là một phụ nữ trung niên có gương mặt gầy, mặc áo ngắn tay và quần ngắn đến bắp chân, cổ áo kẹp một cây bút.

Quý Bạch Thanh cười nói: "Thím, bọn ta là người thôn Vân Thuỷ kế bên, muốn đổi lấy một quả dưa ăn giải khát."

Thôn Tiểu Thạch, thôn Vân Thuỷ và thôn Đại Sơn nằm liền kề nhau, ba thôn thường xuyên có chuyện cưới hỏi qua lại, nên quen thuộc hơn các đội sản xuất khác.

Nghe vậy, sắc mặt người phụ nữ gầy gò dịu đi phần nào, "Lựa một quả nhỏ đem về đi, không cần đổi gì cả, miễn là đừng để người ta nhìn thấy là được."

Quý Bạch Thanh cười hì hì, được nước lấn tới: "Thím, bọn ta muốn chọn quả to một chút ấy, gần đây nóng đến chết người, mẹ ta cả ngày không ăn gì nổi, chỉ muốn ăn một miếng dưa ngọt mát thôi."

Cô nhíu mày, tỏ ra khó xử: "Ta cũng không muốn để mẹ thất vọng, thím à, ta trả tiền đổi với thôn các thím được không?"

Người phụ nữ nghe vậy thì giật giật khoé miệng, cuối cùng phất tay: "Thôi thôi, chọn quả to mà mang về đi, đúng lúc thôn ta chia một đợt rồi, mấy quả còn lại đều để giao nộp cho công xã."

Quý Bạch Thanh cố kiềm nụ cười rạng rỡ, ngồi xổm xuống bắt đầu chọn dưa.

Ôn Miểu đứng một bên tò mò nhìn, nàng từng ăn dưa hấu, nhưng chưa từng thấy dưa mọc trong ruộng như thế này.

Thấy Quý Bạch Thanh gõ quả này gõ quả kia, cuối cùng chọn một quả chừng mười cân, dứt khoát hái đi.

Người phụ nữ gầy thấy cô hái đi quả lớn, thái dương lại giật giật mấy cái, cuối cùng chỉ đành lắc đầu.

Thôi vậy, nữ đồng chí thèm ăn, tuỳ các nàng đi.

Quý Bạch Thanh lấy túi đã chuẩn bị sẵn ra, từ trong túi lấy hai củ sắn đưa cho người phụ nữ: "Thím, bọn ta đào được trên núi, cho ngươi nếm thử, bọn ta đi đây!"

Nói xong, cô nhét dưa vào túi vải, thấy trời bắt đầu tối liền dắt Ôn Miểu quay về.

Người phụ nữ nhìn củ sắn, trong lòng cảm thấy ấm áp đôi phần.

Trên đường về, Quý Bạch Thanh rửa hai củ sắn nhỏ, một củ đưa Ôn Miểu, một củ cô ăn.

Cắn một miếng sắn giòn ngọt, Ôn Miểu tò mò hỏi: "Ngươi tìm thấy củ sắn ở đâu vậy?"

Quý Bạch Thanh cười hì hì: "Lần trước ta tự lên núi, thấy một đoạn dây leo quen mắt, đào thử thì phát hiện ra đó là củ sắn."

Thật ra cô cũng không nhận ra dây sắn, chỉ là may mắn thôi.

Lén lút đem dưa hấu về đến nhà, cái bàn đã được chuyển ra sân, Hà Hương Nguyệt đang thò đầu ngó quanh, thấy hai người cuối cùng cũng về, thở phào một hơi.

"Đi suốt ngày, gần đến giờ ăn cơm rồi còn chưa chịu về, lại chạy đi đâu lang thang thế hả?"

Quý Bạch Thanh cười thần bí với bà, đưa cái túi vải trong tay cho Hà Hương Nguyệt. Bà nghi ngờ mở ra xem, thấy quả dưa to tướng bên trong, mắt trợn to, lập tức siết chặt miệng túi.

"Trời đất, ngươi lấy ở đâu thế này?"

"Thôn Đại Sơn, có một thím nói cho ta hái một quả."

Hà Hương Nguyệt lập tức quên mất chuyện cơm nước, lặng lẽ xách nước rửa sạch dưa, sau đó thả vào giỏ tre, rồi bỏ xuống giếng.

Bà ngồi vào bàn, vui vẻ nói: "Trưa mai bổ ra ăn, chắc chắn mát lạnh!"

Quý Bạch Thanh yếu ớt phản đối: "Nương, tối nay ăn không được sao?"

Hà Hương Nguyệt lườm cô một cái: "Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, tối ăn no thế thì nhét vào bụng được à?! Ngày mai ăn!"

Chuyện đã bị chủ mẫu quyết định, không ai dám cãi, cuối cùng Quý Bạch Thanh ỉu xìu cúi đầu ăn cơm, Ôn Miểu thấy bộ dạng chán nản của cô thì lén bật cười, gắp cho cô mấy đũa thức ăn.

Tối tắm rửa xong, vợ chồng Hà Hương Nguyệt đã ngủ.

Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu ngồi ngoài sân hóng mát, Quý Bạch Thanh có hơi buồn ngủ, ngáp một cái, "bốp" một tiếng vỗ trúng con muỗi trên tay.

Cô nghiêng đầu nhìn Ôn Miểu: "Không có muỗi cắn ngươi chứ?"

Ôn Miểu lắc đầu.

Chuyện của mình cô không để tâm, nhưng sau bữa cơm thấy trên bắp chân Ôn Miểu bị muỗi đốt một nốt, cô đã lặng lẽ thoa ít nước hoa tự chế cho nàng từ đầu đến chân.

Hai người ngồi sát nhau, mùi hương trộn lẫn, đến mức đám muỗi muốn lại gần người chẳng thoa gì như cô cũng phải suy nghĩ kỹ càng.

Quý Bạch Thanh tựa đầu lên vai Ôn Miểu, lại ngáp một cái, lim dim buồn ngủ, giọng nói cũng lười biếng hẳn.

"Ngươi chuẩn bị xong kỳ thi tuyển giáo viên chưa?"

Ôn Miểu đang định trả lời thì cửa nhà Tôn đại nương hàng xóm bất chợt mở ra, một chậu nước bị hất ra ngoài.

Tôn đại nương thoáng cái nhận ra hai người trong bóng tối, cười hỏi: "Còn chưa ngủ à, đang tán gẫu gì đó?"

Quý Bạch Thanh lập tức tỉnh táo vài phần: "...Không có gì đâu thím, bọn ta sắp ngủ rồi."

Cặp đôi nhỏ bị hàng xóm bắt gặp đang thân mật, thật là xấu hổ quá mức, Quý Bạch Thanh xoa đầu tóc đã khô, kéo Ôn Miểu lủi về phòng.

Ngồi xếp bằng trên giường, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu nhìn nhau, cả hai không nhịn được mà bật cười.

Quý Bạch Thanh vỗ vỗ má, trong bóng tối vang lên hai tiếng "bốp bốp" rõ ràng.

Cô lầm bầm: "Xấu hổ chết đi được, sao Tôn đại nương giờ này còn chưa ngủ chứ."

Ôn Miểu cong mắt cười: "Chắc vừa mới làm việc xong."

"Ta chuẩn bị cũng khá đầy đủ rồi." Nàng trả lời câu hỏi Quý Bạch Thanh hỏi khi nãy ngoài sân.

Quý Bạch Thanh ôm nàng nằm xuống, nằm trên giường như một con cá mặn.

Ôn Miểu chọt chọt cánh tay cô: "A Thanh, mai đi lấy thư nhé, lần trước ta viết thư cho bà, chắc bà nhận được rồi, giờ có khi thư hồi âm cũng đã về tới."

Vừa nghe đến chuyện này, Quý Bạch Thanh liền thấy căng thẳng, lập tức bật dậy, vừa lo lắng vừa cắn ngón tay.

"Bà và các dì của ngươi... có khi nào không thích ta không?"

Ôn Miểu gạt tay cô ra: "Đừng cắn tay, tật xấu."

"Không đâu, bà và mọi người nhất định sẽ thích ngươi, ngươi tốt như vậy cơ mà."

Nghe nàng nói vậy, mắt Quý Bạch Thanh sáng lấp lánh.

"Vợ, ta tốt chỗ nào, nói cho ta nghe đi~"

Cô nhích lại gần Ôn Miểu, ôm lấy tay nàng, như một con cún nhỏ mà dụi dụi vào vai nàng đầy quyến luyến.

Ôn Miểu bị cô dụi đến nhột, cong mắt cười rồi nhích sang một bên.

"Được rồi, yên tĩnh chút đi."

Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn nàng.

Ôn Miểu bắt đầu đếm ưu điểm của cô: "Ngươi cao, xinh đẹp, tính cách dịu dàng, phần lớn thời gian đều rất chững chạc, lại còn rất biết quan tâm ta."

Nghĩ đến từng chuyện nhỏ xảy ra giữa hai người suốt mấy tháng qua, ánh mắt Ôn Miểu lại càng thêm mềm mại.

"Quan trọng nhất là, ta thích ngươi, chỉ có thể là ngươi thôi."

Nghe câu đó, trái tim Quý Bạch Thanh mềm nhũn thành một vũng nước mùa xuân, ngập tràn và đầy ắp.

Cô lại càng bám dính lấy nàng, dính như keo.

Cô chớp mắt nhìn Ôn Miểu, hôn lên cằm nàng từng cái một, dính người đến quá đáng.

"Trăn Trăn, ta cũng thích ngươi, rất thích ngươi, chỉ thích ngươi."

Lặp đi lặp lại mấy lần câu đó, Quý Bạch Thanh bỗng tỉnh hẳn, tinh thần phấn chấn.

Cô hết bóp tay Ôn Miểu lại xoắn tóc nàng, nghịch ngợm không ngừng, Ôn Miểu nhắm mắt chuẩn bị ngủ cũng đành mở mắt ra, bất lực hỏi:

"Ngươi làm gì vậy, còn không chịu ngủ?"

Quý Bạch Thanh cười hì hì, ghé sát tai nàng thì thầm:

"Yêu ngươi quá à."

Nói xong câu đó, tai cô đỏ bừng, may mà trong bóng tối không ai nhìn thấy.

Tim Ôn Miểu khẽ đập nhanh hơn, nàng bình tĩnh hỏi: "Còn gì nữa không?"

Còn gì nữa? Quý Bạch Thanh nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu.

Cuối cùng cô đột nhiên nhỏ giọng: "Vợ, cho ngươi biết một bí mật."

"Hử?" Ôn Miểu xoay người lại đối mặt với cô.

"Bí mật gì?"

Quý Bạch Thanh ghé tai nàng thì thầm: "Ta là vì ngươi mà đến."

Câu này nói ra có hơi khó hiểu, Ôn Miểu nhất thời không rõ ý cô là gì.

Vì nàng mà đến? Là sao?

Nàng còn định hỏi tiếp, thì thủ phạm đã nhắm mắt ngủ mất tiêu rồi.

Dù nàng nói gì thêm, Quý Bạch Thanh cũng chẳng động tĩnh gì.

Cuối cùng Ôn Miểu tức đến mức cắn một cái lên mặt cô.

Quý Bạch Thanh thật đáng ghét! Nàng hậm hực nghĩ.

Hôm sau, Quý Bạch Thanh dẫn Ôn Miểu lên trấn.

Đến bưu cục, quả nhiên có thư gửi cho Ôn Miểu, một xấp dày cộm.

Chỉ mới nhìn thôi Quý Bạch Thanh đã thấy hơi hồi hộp, về đến nhà cô đi tới đi lui vài vòng mới lấy hết can đảm bảo Ôn Miểu mở thư ra.

Hai phong thư, một cái mở ra thấy bên trong toàn là tiền, được cột gọn gàng từng tệp.

Ôn Miểu thấy lạ, sao bà và mọi người lại gửi tiền cho nàng nữa rồi?

Tới khi mở phong thư thứ hai, đọc hết thư, Ôn Miểu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Quý Bạch Thanh ngồi bên đọc nội dung trong thư, cúi đầu xuống đầy ủ rũ.

"Ta thật sự tệ như những gì người nhà ngươi nói sao?"

Dù biết đó là lẽ thường tình, nhưng bị người nhà Ôn Miểu phủ định, nước mắt cô suýt nữa rơi ra.

Ôn Miểu véo má cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe kia, nâng môi cô lên.

"Được rồi, tiểu cô không phải cũng nói cảm thấy ngươi là người tốt còn gì?"

Quý Bạch Thanh chẳng cười nổi: "Người tốt với phát thẻ người tốt thì khác gì nhau đâu."

"Thẻ người tốt là gì?" Ôn Miểu nghi hoặc.

Dù vậy, nàng cũng không dây dưa vào chuyện đó, mà bắt đầu an ủi thanh niên đang chán nản.

"Được rồi, nhà ta chỉ là lo quá nên nghĩ nhiều, ngươi tốt hay không ta là người rõ nhất, nếu không tốt thì ta sao có thể thích ngươi."

"Họ chỉ là chưa gặp ngươi thôi, gặp rồi nhất định sẽ thích."

Quý Bạch Thanh tủi thân: "Thật chứ?"

Ôn Miểu gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên rồi, trong lòng ta, ngươi là người tuyệt nhất."

Nghe xong câu đó, Quý Bạch Thanh mới vui lên được một chút, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười.

Cô bấm ngón tay đếm ngày: "Còn mấy tháng nữa là đến Quốc khánh, ta phải chuẩn bị sẵn quà mới được."

Thấy cô hào hứng, Ôn Miểu cũng không ngăn cản, để mặc cô muốn làm gì thì làm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...