Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

34.



Trên đường về, Ôn Miểu cố ý ghé hợp tác xã mua một cái ấm đun, lại mua thêm một chiếc lọ thuỷ tinh tinh xảo, cộng thêm mấy món ăn uống lặt vặt, sau khi thanh toán xong hai người mới rề rà xách theo đống đồ lỉnh kỉnh quay về nhà.

Nhìn đống túi lớn túi nhỏ trong tay, Quý Bạch Thanh nghĩ thầm, quả nhiên bất kể là ở thời đại nào thì con người cũng đều thích mua mua sắm sắm. Mà cô dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là thứ cản trở việc mua sắm của cô chính là... nghèo túng từ trong ra ngoài.

Không sai, cô thực sự quá nghèo.

Về đến nhà, cô giao phần tiết heo và xương cốt mang về cho Hà Hương Nguyệt, còn bản thân thì được Ôn Miểu dìu vào phòng, lại bôi thuốc thêm một lần nữa.

Làm nghề mổ heo thực sự rất tốn sức, chỗ trẹo chân của Quý Bạch Thanh so với lúc sáng còn sưng lên thêm chút nữa. Thấy sắc mặt Ôn Miểu có phần không vui, cô bèn an ủi: "Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, mấy ngày tới không ra trấn nữa, chắc chắn sẽ khỏi."

Ôn Miểu vừa bôi thuốc cho cô, vừa nhỏ giọng oán trách: "Đã nói đừng đi rồi mà, ngươi xem giờ lại nặng thêm rồi."

Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn nghe rầy, vô cùng nể tình mà gật đầu: "Sau này đều nghe ngươi hết."

Ôn Miểu liếc cô một cái: "Đừng có xạo."

Nàng biết Quý Bạch Thanh chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, thực tế thì khi gặp chuyện mình đã quyết, dù có chín trâu kéo cũng không quay đầu.

Quý Bạch Thanh chôn đầu vào hõm cổ Ôn Miểu làm nũng, cứ như chó con mà cọ loạn, mái tóc mềm mại từng chút cọ qua gò má nàng.

"Thật mà, tỷ tỷ tin ta một lần đi."

Ôn Miểu không đáp lời, sau khi bôi thuốc xong thì cất rượu thuốc, đi bếp giúp Hà Hương Nguyệt nhóm lửa.

Hà Hương Nguyệt lấy xương cốt hầm lên, phía trên vẫn còn một lớp thịt mỏng, bà ra vườn nhặt hai trái bắp non chặt nhỏ bỏ vào nồi hầm chung, canh nấu ra có vị ngọt thơm béo ngậy.

Nhìn tô canh lớn trước mặt do chính tay Ôn Miểu múc cho mình, Quý Bạch Thanh thổi thổi, húp một ngụm.

Hà Hương Nguyệt ở bên cạnh nói: "Ăn gì bổ nấy, ta thấy ngươi nên ăn chút óc heo mới phải, chưa từng thấy ai đi đất bằng mà cũng có thể té."

Thế là xong, bị Ôn Miểu lạnh nhạt chưa đủ, đến cả mẹ ruột cũng châm chọc mỉa mai, Quý Bạch Thanh xụ mặt xuống, yếu ớt biện giải: "Ta cũng đâu muốn, chỉ là không để ý đường thôi mà."

Hà Hương Nguyệt múc cho cô và Ôn Miểu mỗi người một muỗng tiết heo, mắng: "Ta thấy mắt ngươi mọc sau ót rồi, đi đường mà không nhìn."

Quý Bạch Thanh trưng ra bộ mặt cún con rũ rượi, ngoan ngoãn nghe rầy. Thấy vậy, Ôn Miểu cũng đành lên tiếng đỡ lời: "Dì à, A Thanh cũng không phải cố ý, nghỉ thêm vài ngày là khỏi, không nghiêm trọng lắm."

Nghe có người bênh vực, Quý Bạch Thanh lập tức xốc lại tinh thần: "Đúng đó nương, ta biết sai rồi."

Hà Hương Nguyệt trừng cô một cái như phóng dao.

Ôn Miểu rõ ràng đã không còn giận cô nữa, hơn nữa sau khi ngủ trưa dậy còn lấy đồ mới mua hôm nay ra, nhờ cô hái giúp mấy bông hoa nhài trồng ở góc tường.

Hoa mới đào về trồng mấy hôm, chắc là chưa quen thổ nhưỡng, dù đã tưới nước bón phân mà vẫn hơi héo, những bông hoa nhỏ trắng muốt cũng xụ đầu ỉu xìu.

Nhưng không ảnh hưởng gì đến hương thơm, ngắt một bông để sát mũi vẫn ngửi được mùi hương thanh nhã dịu dàng.

Sau khi hái hoa xong, thấy Ôn Miểu rửa sạch cánh hoa, rồi đổ hoa và nước suối vào ấm đun, Quý Bạch Thanh nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.

"Ngươi định làm gì vậy? Bánh hoa hả?"

Ôn Miểu liếc cô một cái: "Ngươi muốn ăn thì cũng được, chỉ là ta không biết làm."

Thôi rồi, đoán sai.

Thấy Ôn Miểu dùng vải ướt và lá cây lớn quấn quanh miệng ấm, rồi bắt lên bếp nấu, Quý Bạch Thanh lập tức đoán trúng được phần nào.

Đây là... định chưng nước hoa?

Hai người tốn cả buổi chiều, dùng lửa nhỏ nấu từ từ, mới gom được nửa lọ trong suốt.

Quý Bạch Thanh cầm lên ngửi thử, đúng là rất thơm.

Mùi hương cực kỳ thanh nhã.

Ôn Miểu cũng cúi xuống ngửi, lông mày khẽ giãn ra, khoé môi cong cong: "Mùi không tệ, ngửi rất hợp với ngươi."

Thì ra là làm cho mình?! Quý Bạch Thanh lập tức cảm động đến mắt ngấn nước, nhìn Ôn Miểu, giọng mềm nhũn làm nũng: "Vợ ơi~ sao ngươi tốt vậy nè?"

Nói rồi cô liền muốn nhào vô ngực Ôn Miểu cọ cọ.

Ôn Miểu thấy vậy hơi chê bai, đưa một ngón tay đẩy đầu cô ra, nhưng khoé môi lại không giấu được ý cười.

"Thôi được rồi, ngươi làm gì giống y chang chó con vậy."

Ngay khoảnh khắc này, Quý Bạch Thanh đang phát tác nghiện vợ nghe câu này liền muốn "gâu" một tiếng, còn suýt nữa nói ra câu "ta chính là chó con của vợ".

Nhưng nghĩ lại thấy phát rồ quá, nên ráng nhịn xuống.

Dính nhau thì vẫn phải dính thôi, Quý Bạch Thanh vươn tay dài ôm lấy Ôn Miểu, chóp mũi dính chóp mũi, đôi mắt đen trong veo đối diện với đôi đồng tử màu hổ phách, hơi thở phả ra đều mang theo ý vị dây dưa quyến luyến, Quý Bạch Thanh liền hôn lên môi đỏ mọng của đại mỹ nhân, chỉ chạm nhẹ một cái.

Sau đó là những nụ hôn nhỏ dày đặc rơi lên nốt ruồi lệ dưới khoé mắt cô.

Đáng yêu, xinh đẹp, quyến rũ, tóm lại là rất muốn hôn.

Ôn Miểu chỉ chịu ở trong lòng cô một phút, có hơi không chịu nổi sự dính người của đối phương, đẩy cô ra, má ửng đỏ, đôi mắt phủ một tầng hơi nước, tròng mắt nhạt màu càng thêm xinh đẹp.

Nàng mở miệng: "Được rồi, chỉ là một chai nước hoa mà thôi, vui vậy sao? Về sau thấy cái tốt hơn nữa không phải sẽ khóc à."

Quý Bạch Thanh lí nhí rầm rì, lại ôm lấy người, "Thứ gì do Trăn Trăn tặng ta đều thích hết."

Nói ra mới nhớ, cô đã nhận được rất nhiều quà từ Ôn Miểu, nhưng đến giờ lại chưa từng tặng lại cái gì nghiêm túc cho nàng cả.

Tóm lại đều tại cô quá nghèo.

Nghĩ tới đây, tâm tình Quý Bạch Thanh nhất thời hậm hực.

Cô có hơi hoài niệm tài khoản tám con số ở kiếp trước.

Nhưng rồi lại nhìn người đẹp trước mắt, rõ ràng là được nuôi dưỡng kỹ lưỡng, Quý Bạch Thanh lập tức không còn suy nghĩ vẩn vơ nữa.

Làm người không thể quá tham, mà cô có thể xuyên sách, hoàn toàn là ném hạt mè nhặt được dưa hấu, chuyện tốt không tưởng.

Ở kiếp trước chắc chắn cô chỉ có kết cục cô đơn đến già, chỉ khi xuyên vào sách này cô mới có cơ hội gặp được Ôn Miểu, hiện tại còn trở thành người yêu của nàng nữa.

Người yêu.

Chỉ cần nhẩm đi nhẩm lại từ này trong miệng, lòng Quý Bạch Thanh đã dâng đầy ngọt ngào.

Cô nhìn Ôn Miểu, trong lòng khẽ động.

"Trăn Trăn, qua ít ngày chúng ta lên trấn chụp hình đi? Ta muốn chụp chung với ngươi một tấm."

Ôn Miểu vui vẻ đồng ý, nhưng vẫn hỏi thêm một câu: "Có muốn rủ chú và dì đi không?"

Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Cuối năm rồi đi chung cũng được, không thì họ lại xót tiền. Ta muốn chụp riêng với ngươi một tấm, sau này già rồi còn có thể nhìn lại hồi trẻ."

Khoé môi Ôn Miểu cong lên, cố ý nói: "Ngươi làm sao chắc được chúng ta về già còn bên nhau?"

Quý Bạch Thanh ngẩng đầu nhìn nàng, nhướng mày, ánh mắt có chút nguy hiểm, cô hỏi: "Không bên ta thì ngươi muốn bên ai?"

Ôn Miểu búng trán cô: "Ta nói đùa thôi mà. Nếu ngươi mãi yêu ta, thì ta cũng sẽ luôn ở bên ngươi."

Ôn Miểu rất tham, điều nàng muốn là tình yêu mãi không thay đổi.

Quý Bạch Thanh nói như lẽ đương nhiên: "Sao có thể không yêu ngươi được, chỉ có thể càng yêu ngươi hơn thôi. Còn nữa, sau này không được đùa mấy chuyện kiểu vậy."

Cô không thích, chỉ cần nghĩ đến việc sau này người đứng cạnh Ôn Miểu không phải là mình, trong lòng cô sẽ dâng lên những ý nghĩ cực đoan, không thể chấp nhận khả năng đó, dù chỉ là lời đùa.

Thấy đối phương hiếm khi nghiêm túc, sắc mặt còn hơi âm trầm, Ôn Miểu đúng là có phần kinh ngạc.

Nàng chỉ đành nói: "Được rồi, sau này không nói mấy lời như vậy nữa."

Quý Bạch Thanh hừ nhẹ một tiếng, nâng mặt nàng lên, lại hôn một cái vào nốt ruồi lệ đỏ thắm kia.

"Ngươi là của ta."

-

Dù sao cũng là thân thể còn trẻ, ở nhà dưỡng mấy hôm, Quý Bạch Thanh lại nhảy nhót như thường.

Lần này cô và Ôn Miểu lên trấn không phải để đi làm, mà là để đi chụp hình!

Tối hôm trước, hai người băn khoăn cả buổi không biết ngày mai nên mặc gì, dù gì tủ quần áo của Ôn Miểu cũng toàn những bộ đồ đẹp mắt rực rỡ, còn tủ đồ của Quý Bạch Thanh cũng vì có một người vợ thích ăn diện mà phong phú lên không ít.

Cuối cùng trong đống quần áo muôn màu muôn vẻ, hai người cùng quyết định mặc sơ mi trắng và quần đen giản dị nhất để đi chụp.

Trước khi ra khỏi cửa, Ôn Miểu tìm một chiếc kẹp tóc, kẹp gọn tóc mai hai bên của Quý Bạch Thanh lên, để lộ vầng trán đầy đặn.

Gương mặt Quý Bạch Thanh có đường nét thanh tú, để lộ trán lại càng thêm gọn gàng sáng sủa; còn Ôn Miểu thì xoã mái tóc dài uốn nhẹ hai bên, không trang điểm, chỉ hơi hồng nơi gò má, đã dịu dàng động lòng người.

Ra cửa thì vừa lúc gặp Hà Hương Nguyệt chuẩn bị đi làm, thấy hai người mặc bộ đồ giống nhau đứng đó, ánh mắt Hà Hương Nguyệt loé lên một tia nghi ngờ.

"Các ngươi định đi đâu làm gì đó? Mặc đồ tinh tươm thế này."

Theo bà thấy, con gái bà và Ôn trí thức đều thuộc dạng một trong một ngàn người đẹp, nhưng đứng cạnh nhau lúc này lại khiến bà nảy sinh cảm giác kỳ lạ.

Sao cứ thấy hai đứa đứng cạnh nhau trông hợp nhau lạ thường, kiểu như có... tướng phu thê vậy?

Không đúng! Hà Hương Nguyệt trong lòng lập tức tự mắng mình một câu, tướng phu thê cái gì mà tướng phu thê, trước mặt bà rõ ràng là hai cô gái chính hiệu!

Nghĩ linh tinh gì vậy không biết!

Gặp ánh mắt sắc sảo của Hà Hương Nguyệt, Ôn Miểu hơi chột dạ, lùi ra sau một bước.

Quý Bạch Thanh hắng giọng, "Ờm... nương à, bọn ta đi lên trấn chụp hình, nương muốn đi cùng không?"

Hà Hương Nguyệt lập tức đổi sắc mặt: "Nha đầu này, có tí tiền liền tiêu xài bậy bạ! Không biết tiết kiệm à! Ta không đi, còn phải đi làm!"

Nói xong bà cũng không hỏi thêm, bước chân nhanh nhẹn đi thẳng tới kho.

Thấy bà đi rồi, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở phào.

Lần này chân của Quý Bạch Thanh đã lành hẳn, nhưng Ôn Miểu vẫn lo lắng cho cô, nên vẫn là nàng đạp xe chở.

Trên đường lên thị trấn, Quý Bạch Thanh thầm nghĩ, bản thân xem như đã biết cảm giác yêu sớm dưới mí mắt cha mẹ là như thế nào rồi.

Dù cô đã trưởng thành, nhưng mối quan hệ với Ôn Miểu vẫn khó được cha mẹ chấp nhận a!

Có điều, cô nghĩ, quả thực nên để họ có thời gian chuẩn bị tâm lý trước, tránh đến ngày công khai thật sự lại dọa hai người họ chết ngất.

Xe dừng đúng ngay trước cửa tiệm chụp hình. Giá chụp và rửa hình rất đắt, trong tiệm cũng chẳng có mấy người, trang trí không sánh được với đời sau. Trước ống kính chỉ căng một tấm vải đỏ, trông rất đơn sơ.

Thấy có khách tới, ông chủ đẩy gọng kính, nhiệt tình chào: "Hai vị nữ đồng chí đến chụp hình à?"

Quý Bạch Thanh gật đầu: "Chúng ta muốn chụp hình chung."

Nghĩ nghĩ một chút, cô lại chỉ vào Ôn Miểu nói tiếp: "Chụp thêm cho nàng một tấm đơn."

Ôn Miểu hơi ngạc nhiên: "Không cần đâu, chụp hình chung là được rồi."

Quý Bạch Thanh xoa nhẹ vai nàng, thì thầm: "Chỉ là muốn lưu lại một chút, sau này để ta xem."

Ôn Miểu: "...Vậy ngươi cũng phải chụp, ta cũng muốn xem."

Ông chủ bị lơ ở một bên gãi gãi mũi: "Vậy là chụp ba tấm à?"

Quý Bạch Thanh bất đắc dĩ gật đầu.

Quá trình chụp không khó, chừng mười mấy phút là xong.

Có điều phải chờ vài ngày mới rửa xong, ông chủ nhìn Ôn Miểu xinh đẹp nổi bật, cười tủm tỉm nói:

"Ba tấm hình, mỗi tấm một bản, giá tám hào một tấm."

"Nhưng nữ đồng chí à, nếu ngươi đồng ý để chúng ta dùng hình của ngươi làm hình quảng cáo, thì ta có thể miễn phí toàn bộ."

Nghe vậy, Quý Bạch Thanh theo bản năng nhìn sang Ôn Miểu, đoán nàng chắc chắn sẽ từ chối.

Dù sao thì đại tiểu thư chưa từng vì mấy đồng tiền mà phải bận tâm bao giờ.

Cô còn đang cân nhắc nên dùng cách gì để tranh phần trả tiền với Ôn Miểu, thì bỗng nhiên nghe được một câu trả lời ngoài dự liệu.

Ôn Miểu dứt khoát gật đầu: "Được, nhưng chỉ được dùng hình của ta để quảng bá."

Ông chủ nghe nàng đồng ý, lập tức cười tít mắt, nào còn để tâm nàng vừa nói gì, chỉ vào mấy bức hình treo trên tường: "Yên tâm, đồng chí, chỉ là in hình phóng to rồi treo lên thôi mà!"

Ôn Miểu lại nói: "Mỗi tấm rửa ba bản, nếu cần trả thêm tiền thì ta có thể thanh toán ngay."

Tám hào một tấm, tổng cộng muốn hơn sáu đồng, quả thực cũng không phải số tiền nhỏ.

Ông chủ đau xót, cắn chặt răng cuối cùng vẫn là xua tay: "Thôi thôi, đã nói là miễn phí thì không thay đổi, năm ngày nữa đến lấy hình, không tiện thì ta gửi về thôn."

Hẹn ngày lấy hình xong, hai người không nấn ná thêm, rời khỏi tiệm.

Ra khỏi cửa, trên mặt Quý Bạch Thanh hiện rõ nghi hoặc, có chút kinh ngạc nhìn Ôn Miểu.

"Sao lại đồng ý?" Cô không cho rằng Ôn Miểu là người thích để hình mình treo trong tiệm cho người khác ngắm.

Ôn Miểu thấy cô nghiêm túc nhìn mình, đuôi mắt cong lên, tuỳ tiện đáp: "Không phải ngươi bảo ta phải tiết kiệm chi tiêu sao?"

Quý Bạch Thanh há miệng, vẻ mặt oan ức: "Trời đất chứng giám, ta khi nào nói câu đó chứ?!"

Làm ơn đi, ta chỉ là bản thân chi tiêu rất tiết kiệm, nói cho cùng là vì nghèo thôi.

Nhưng tiền của mỹ nhân thì từ trước đến giờ cô chưa từng giới hạn nàng chi tiêu, nhiều nhất cũng chỉ từng can ngăn đôi ba lần khi nàng muốn chi tiêu cho gia đình cô.

Ta thật sự nói ra câu đó à? Sao ta không nhớ gì hết vậy?

Ôn Miểu thấy cô có vẻ sốt ruột, bỗng bật cười thành tiếng.

"Tóm lại thì ý cũng như vậy thôi mà? Được rồi, tiết kiệm được một khoản, không vui sao?"

Nàng đương nhiên hiểu đạo lý phu thê đồng lòng, mà thê thê thì cũng là một thể. Quý Bạch Thanh không muốn nhận tiền nàng trực tiếp đưa, vậy nàng sẽ chủ động tiến lại gần cô là được.

Thường ngày đi trạm thực phẩm mua rau cũng phải trả giá đôi chút, giờ lại không vui chỉ vì chuyện tiết kiệm?

Quý Bạch Thanh hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Ôn Miểu, ta hy vọng ngươi đưa ra quyết định đừng đi ngược lại lòng mình. Nếu vì tiết kiệm mà khiến bản thân không vui, vậy thì không cần tiết kiệm nữa."

"Thấy ngươi thế này... ta lại cảm thấy mình thật vô dụng, còn phải để ngươi hạ thấp tiêu chuẩn sống của mình."

Thấy gương mặt Quý Bạch Thanh cụp xuống như cún con, ý định lảng tránh cho qua chuyện của nàng cũng phai nhạt đi.

Nàng chủ động nắm lấy tay Quý Bạch Thanh, nếu không phải đang ở bên ngoài, nhiều người qua lại như vậy, nàng đã hôn người yêu rồi.

Khoé môi nàng cong cong, dịu dàng giải thích:

"A Thanh, ta không cảm thấy có gì không tốt cả. Cuộc sống trước đây của ta cũng không có nghĩa là tốt, ví dụ như ta đã từng tiêu rất nhiều tiền, nhưng vẫn không thấy vui. Từ khi đến thôn Vân Thuỷ, gặp được ngươi, cho dù sống cuộc sống giống ngươi, ta cũng không thấy có gì không ổn, trái lại còn rất vui."

"Ta không thấy ngươi không tốt, ngươi quá tốt, vì thế ta cũng từng bước học theo ngươi. Ta cũng đã hiểu, có một số tiền không cần thiết tiêu thì cứ để dành."

"Ta chỉ đang suy nghĩ cho tương lai của chúng ta thôi."

Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, Quý Bạch Thanh chớp mắt, thấy sống mũi có chút cay cay.

Thì ra, Ôn Miểu thật sự nghĩ nhiều như vậy sao?

Cô nhẹ nhàng siết lấy tay nàng, cuối cùng gật đầu.

"Là ta cố chấp quá, tỷ tỷ, ta cũng đang nghĩ cho tương lai của chúng ta. Tin tưởng ta, sau này nhất định ta sẽ cho ngươi một cuộc sống tốt hơn."

Ôn Miểu cong khóe mắt, đồng tử nhạt màu dưới ánh sáng gần như trong suốt, tựa như chiếc chén lưu ly quý giá.

Quý Bạch Thanh nhìn vào đôi mắt tràn ngập bóng dáng mình ấy, có chút động lòng.

Rất muốn hôn, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài.

Cô miễn cưỡng đè nén những suy nghĩ hỗn độn đó xuống. Lúc này có một bà dì đi ngang qua, xách giỏ thấy hai người tay trong tay thì không khỏi cảm thán:

"Hai chị em các ngươi tình cảm tốt thật đấy."

Đến khi nhìn rõ diện mạo hai nữ đồng chí, mắt bà trợn tròn: "Chà, đều xinh xắn thế này, có ai định mai mối chưa? Dì đây có đứa cháu trai trẻ tuổi tài giỏi, có muốn làm quen không?"

Quý Bạch Thanh im lặng, nghiến răng bước lên một bước chắn Ôn Miểu ra sau lưng, không chút do dự từ chối:

"Dì à, chúng ta không phải chị em, đây là người ta yêu."

Thời đại này tuy thê thê chưa hợp pháp, nhưng từ xưa đến nay cũng đã có, thi thoảng vẫn thấy một đôi. Nghe xong lời Quý Bạch Thanh, bà dì thoáng lúng túng.

"À à, ra là vậy, dì còn phải đi chợ mua đồ, không làm phiền nữa!"

Nói xong bà bỏ đi như chạy trốn.

Nhìn theo bóng lưng tháo chạy ấy, Quý Bạch Thanh hừ nhẹ hai tiếng.

Ôn Miểu câu lấy ngón tay út của cô lắc lắc, nhỏ giọng nói: "Ấu trĩ."

Quả nhiên vẫn là trẻ con.

Quý Bạch Thanh nhíu mày: "Không phải! Đừng tưởng ta không nhận ra bà ấy lúc nói mấy câu đó là đang nhìn ngươi."

Thật ra ở thời đại này, kiểu dáng như Quý Bạch Thanh không mấy được chuộng. Các cô gái miền Nam phần lớn nhỏ nhắn thanh tú, đàn ông thì không cao. Nhất là vào thập niên 60–70, nhiều người ăn không đủ no, thiếu dinh dưỡng, vóc dáng càng không phát triển.

Mà Quý Bạch Thanh lại là một trong số ít những cô gái cao ráo, đứng thẳng là một mét bảy lăm, không ít đàn ông còn thấp hơn cô, mà phần lớn đàn ông lại không thích phụ nữ cao hơn mình, cảm thấy mất mặt.

Ôn Miểu nghe ra hàm ý trong lời cô, mím môi cười: "Nhưng ta lại thấy ngươi rất tốt."

Có điều, "Ngươi vừa rồi nói thế với bà dì kia, liệu có vấn đề gì không?"

Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Chắc không sao đâu."

Thật ra cô cũng không dám chắc lắm, dù sao bối cảnh trong truyện là thập niên 70 hư cấu, cô cũng không hiểu rõ. Nhưng không muốn để Ôn Miểu lo lắng, nên chỉ tùy tiện nói đại.

Về mặt chính sách thì chắc chắn không vấn đề gì. Ôn Miểu chỉ lo làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Quý Bạch Thanh thôi. Nếu cô đã nói không sao, nàng cũng không hỏi thêm.

Hai người dắt xe đi một đoạn, vừa định đạp xe về thôn, Quý Bạch Thanh bỗng trông thấy một bóng dáng mặc áo vải nâu thô.

Cô thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ lại, trời đất ơi, cái bóng lưng lén lút ấy không phải Thẩm Niệm Niệm thì còn ai?!

Ôn Miểu thấy cô dừng lại, định hỏi sao vậy, quét mắt nhìn theo nhưng không thấy gì bất thường.

Quý Bạch Thanh bịt miệng nàng lại, đưa ngón tay đặt lên môi nàng ra hiệu im lặng, rồi vẫy tay gọi nàng đi theo.

Ôn Miểu dắt xe đi theo sau, chẳng hiểu gì, vòng qua mấy con hẻm, cuối cùng tới một chỗ.

Quý Bạch Thanh trốn sau vách tường, nhìn về phía khu giao dịch nhỏ có đông người tới lui, thấy Thẩm Niệm Niệm đưa một gói đồ nhỏ cho người gác cổng, nhanh chóng được cho vào.

Chắc hẳn đây chính là cái chợ đen mà nữ chính trong truyện từng đến.

Cô đang định nhìn kỹ hơn, cũng tò mò muốn biết chợ đen thật ra là thế nào.

Ai ngờ vừa định tiến thêm một bước, lại bất ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lùng âm trầm của gã canh cửa.

Tim cô đập thót một cái, linh cảm bất an dâng lên. Cô giật lấy xe từ tay Ôn Miểu, giục nàng ngồi lên yên sau rồi dốc sức đạp xe chạy.

Ôn Miểu còn đang ngơ ngác, quay đầu lại nhìn thì thấy một gã đàn ông thấp lùn, giữa mùa hè vẫn bịt kín mít chỉ chừa đôi mắt đang bám theo phía sau.

Nàng siết chặt tay ôm lấy eo Quý Bạch Thanh, có chút hoảng hốt: "A Thanh, sao có người đuổi theo chúng ta?"

Quý Bạch Thanh căng như dây đàn, lúc đầu định chạy về nhà, nhưng nghĩ lại rồi bẻ tay lái hướng về phía đồn cảnh sát.

Tới cổng đồn, cô hét to một tiếng: "Có lưu manh! Mau bắt lưu manh!!"

Một tiếng hét này khiến mấy cảnh sát bên trong lập tức chạy ra, thấy cảnh sát mặc đồng phục, gã đàn ông thấp lùn mắng một câu rồi quay đầu bỏ chạy.

Ôn Miểu nhỏ giọng nói: "A Thanh, hắn đi rồi."

Quý Bạch Thanh cuối cùng cũng dừng lại, vịn ghi đông thở hổn hển.

Hù chết ta, chợ đen toàn là thứ gì vậy chứ!

Lúc này, một nữ cảnh sát tóc ngắn mặt tròn bước tới hỏi: "Hai vị đồng chí, lưu manh ở đâu?"

Quý Bạch Thanh vẫn thở dốc: "Đồng chí cảnh sát, vừa nãy ta và tỷ tỷ bị lạc trong ngõ, đột nhiên có tên côn đồ xông ra, thấy hai nữ đồng chí đi một mình liền bám theo không buông."

Ôn Miểu bổ sung: "Nhưng hình như hắn đã đi rồi."

Chuyện này vốn chỉ là cái cớ để cảnh sát xuất hiện hù doạ gã kia chạy mất, Quý Bạch Thanh không nói thêm gì nữa, chỉ qua loa vài câu rồi dẫn Ôn Miểu về nhà.

Về đến nhà, Quý Bạch Thanh mới phát hiện cả lưng đã ướt sũng, vải áo dính chặt vào da.

Ôn Miểu lấy quạt giấy quạt cho cô, nhìn cô ngửa cổ uống một ngụm nước lạnh lớn.

Nàng khẽ cau mày: "Đừng uống nhanh vậy, coi chừng lạnh bụng rồi đau."

"Vừa rồi đuổi theo chúng ta là ai?"

Quý Bạch Thanh uống thêm hai ngụm nữa, mới thấy sống lại được chút, ngả người tựa vào lưng ghế như một con cá mặn.

Cô cụp mí mắt, giọng lười nhác: "Ta thấy Thẩm Niệm Niệm nên mới theo dõi nàng."

Ôn Miểu: "...Ngươi theo Thẩm Niệm Niệm làm gì?"

Nàng không quạt nữa, đập quạt giấy lên bàn cái "bốp", quay mặt đi, gương mặt xinh đẹp kia trông không vui chút nào.

Lúc đầu Quý Bạch Thanh chưa phát hiện ra, đến khi hơi nóng vây quanh lại, cô mới nhận ra mỹ nhân không còn quạt cho mình nữa.

Cô hé mắt nhìn nghiêng mặt Ôn Miểu, thấy có chút thú vị.

Ôn Miểu giận nãy giờ mà Quý Bạch Thanh vẫn chưa dỗ, lập tức càng bực hơn, quay phắt mặt lại định nhìn xem rốt cuộc đối phương đang làm gì, liền chạm ngay ánh mắt đen nhánh kia.

Khoé môi Quý Bạch Thanh cong cong lười biếng, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Ôn Miểu, mang theo sự xâm lược khó nhận ra.

Cô hỏi: "Giận à? Vì sao?"

Ôn Miểu giận càng thêm giận, đúng là biết còn cố hỏi!

Nàng giận dỗi quay mặt đi không nhìn cái mặt đáng ghét kia nữa, khoanh tay phồng má.

"Chậc." Quý Bạch Thanh đứng dậy, chống tay lên gối, cúi thấp người, tóc dài rũ xuống, giọng chắc nịch:

"Ồ, ta biết rồi."

"Là Trăn Trăn nhà ta đang ghen."

Chương trước Chương tiếp
Loading...