Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
33.
Giọng của nàng mềm mại ngọt ngào, nghe vào chẳng có chút sát thương nào.Quý Bạch Thanh cắn môi nhịn cười, qua một lúc mới nghiêm túc nói: "Được rồi, hôm nay mệt rồi, mau đi tắm đi, mai còn phải dậy sớm."Ôn Miểu nghe vậy, ánh mắt theo phản xạ rơi xuống cổ chân cô, có chút lo lắng: "Chân ngươi bị thương, không được dính nước, làm sao tắm?"Thấy nàng lo thật chứ không phải giả, đáy mắt Quý Bạch Thanh hiện lên ý cười.Cô từ tốn mở miệng: "Vậy thì ngươi giúp ta tắm đi, ta sợ đụng phải nước."Câu này vốn chỉ là cô trêu nàng, dù sao đối với Ôn Miểu, cô hiểu rõ vô cùng.Lúc chưa ở bên nhau, cô có thể dễ dàng trêu ghẹo nàng - hôn hít, dính sát, sờ sờ đều làm rất mượt. Nhưng sau khi chính thức ở bên nhau, ngược lại Ôn Miểu trở nên ngượng ngùng nhiều, thỉnh thoảng Quý Bạch Thanh muốn tiến thêm một bước đều bị nàng từ chối.Không ngờ lần này Ôn Miểu nghe xong lại thật sự trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng nghiêm túc gật đầu."Được rồi, ta giúp ngươi."Nghe được lời này từ đại mỹ nhân, Quý Bạch Thanh nháy mắt tưởng mình nghe nhầm.Nhưng thấy rõ gò má trắng mịn của nàng đang ửng đỏ, cô không nhịn được xì cười. Trong lòng có chút tiếc nuối, sớm biết vậy đã kêu người làm một cái thùng tắm rồi, biết đâu còn được tắm uyên ương với đại mỹ nhân.Nhưng cô cũng không tham lam, được Ôn Miểu giúp tắm như vậy là đã rất mãn nguyện rồi.Phải nói bị thương ở chân thật sự rất bất tiện. Sau khi đun nước xong, vì Ôn Miểu sức yếu, không thể một lần xách nguyên thùng nước vào phòng tắm, lại ngại làm phiền phụ huynh, chỉ có thể xách nửa thùng nửa thùng chậm rãi bê qua.Quý Bạch Thanh đứng bên nhìn mà sốt ruột, sợ nàng không cẩn thận làm đổ nước nóng lên người.Khó khăn lắm mới bê nước nóng xong, Ôn Miểu lại còn phải đi lấy thêm nước lạnh.Quý Bạch Thanh cảm thấy may mắn vì sáng sớm đã múc đầy lu nước, nếu giờ mà để Ôn Miểu ra giếng kéo nước thì cô càng lo hơn.Thấy Ôn Miểu đã chuẩn bị sẵn quần áo và xà phòng, Quý Bạch Thanh mới bắt đầu thấy khẩn trương.Cô được Ôn Miểu đỡ vào phòng tắm, đèn pin được đặt trên cao, ánh sáng hắt xuống có phần tối, giữa bầu không khí lập loè đó, tiếng sột soạt của quần áo càng trở nên ám muội.Quý Bạch Thanh cởi áo ngoài, nửa thân trên trần trụi, ngồi trên ghế được Ôn Miểu giúp đỡ mới cởi quần ra được.Phòng tắm chật hẹp, khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn đến cực hạn, một người toàn thân trần trụi, người còn lại thì ăn mặc chỉnh tề.Ôn Miểu đặt chân cô lên chiếc ghế khác, còn đặc biệt dán thêm một lớp giấy dầu chống nước quanh mắt cá chân.Khi vô tình chạm mắt với Ôn Miểu, thấy nàng cũng đỏ mặt như mình, ánh mắt dao động, Quý Bạch Thanh liền được an ủi phần nào.Cô khẽ ho một tiếng: "Bắt đầu đi, ta chuẩn bị xong rồi."Ôn Miểu không nói gì, cầm cái ly kêu cô cúi đầu, từ tốn dội nước lên tóc cô.Mở lọ dầu gội mang theo, làm ướt tóc rồi mới bôi dầu gội lên, ngón tay mảnh mai xoa bóp da đầu cô một cách cẩn thận, vòng quanh đỉnh đầu mà mát xa.Nói chung là rất dễ chịu, chỉ là Quý Bạch Thanh thấy cúi đầu lâu có hơi mỏi.May mà gội xong rồi xả sạch thì coi như xong phần đầu, Ôn Miểu còn tháo dây buộc tóc nơi cổ tay, buộc tóc lại gọn gàng cho cô, rồi chuẩn bị tắm.Nàng đặc biệt chọn khối xà phòng có mùi mình thích, làm ướt rồi chà ra bọt trong lòng bàn tay, từ cổ, vai rồi từ từ đi xuống.Tay nàng không dùng lực, xoa nhẹ từng chỗ một, như cố ý khiêu khích.Quý Bạch Thanh bị nàng chạm vào, mặt càng lúc càng đỏ, cuối cùng không nhịn được nữa, nắm lấy cổ tay nàng, khóe mắt đỏ ửng."Được rồi được rồi, vợ đừng giày vò ta nữa, tắm cho xong đi."Ôn Miểu lí nhí "ừ" một tiếng, rửa sạch bọt xà phòng trên người cô, để cô tự lau khô, mặc vào váy ngủ, cuối cùng cũng kết thúc quá trình rắc rối.Cô mở cửa sổ cho tóc khô, vừa ngồi vừa nhớ lại cảnh ban nãy.Nghĩ càng nhiều càng thấy không cam tâm, Ôn Miểu dám trêu ghẹo cô như vậy, chẳng phải là vì cô giờ bất tiện nên không phản kháng được sao?Chờ lát nữa... nhất định phải cho nàng một bài học!Ôn Miểu tắm xong quay lại, tóc Quý Bạch Thanh cũng gần khô.Cô nhảy lò cò lên giường, tựa đầu giường ngoắc tay gọi Ôn Miểu.Ôn Miểu đặt đèn pin lên bàn, ánh sáng trong phòng sáng rõ hơn vài phần.Nàng thuận miệng nói: "Phải mua pin thay rồi, thấy không sáng bằng lúc trước."Nói rồi, nàng bước tới bên giường.Quý Bạch Thanh lấy khăn trên vai nàng, chậm rãi lau tóc cho nàng.Tới khi tóc không còn nhỏ nước nữa, cô mới mở miệng: "Trăn Trăn, vừa rồi ngươi đã nhìn thấy hết rồi, phải chịu trách nhiệm với ta.""Hả?" Ôn Miểu có phần mơ hồ, theo phản xạ mím môi: "Ta có nhìn kỹ đâu."Lúc nói câu này, nàng hơi chột dạ.Bởi tuy không nhìn hết từng chỗ, nhưng nàng cũng đã thấy được đường cong mềm mại cùng vòng eo mảnh khảnh rắn chắc của cô, đôi chân thon dài cũng không bỏ sót, chỉ còn mỗi nơi đó là chưa dám nhìn thẳng thôi.Nghe giọng nàng yếu ớt, Quý Bạch Thanh nheo mắt, dùng ánh mắt đánh giá nhìn nàng, thong thả phát ra một âm thanh nghi vấn: "Hử?"Bị cô nhìn như vậy, Ôn Miểu càng lúc càng không có tự tin, cuối cùng ủ rũ nói: "Được được được, chịu trách nhiệm thế nào?"Mắt Quý Bạch Thanh ánh lên ý cười, ánh nhìn mờ ám dừng lại nơi trước ngực nàng vài giây, giọng đầy hàm ý:
"Để ta cũng nhìn, coi như huề nhau."Ôn Miểu nhẹ tát một cái lên má cô, mùi hương hoa hồng trên cổ tay phảng phất tới chóp mũi Quý Bạch Thanh, cô hít một hơi đầy lưu luyến.Thơm quá.Cô mở miệng, giọng điệu lười nhác nhưng đầy vô lại: "Còn bên kia chưa đánh."Người này đúng là vô lại đến tận cùng.Ôn Miểu trừng mắt với cô một cái, quay người khóa cửa, kéo rèm lại, nửa quỳ trên giường bắt đầu cởi áo.Vì váy ngủ thường mặc đang giặt, hôm nay nàng mặc áo ba lỗ trắng, dài đến tận đùi, là áo của Quý Bạch Thanh.Thấy nàng từ từ vén vạt áo, để lộ vòng eo trắng ngần mảnh mai, rồi cảnh đẹp dần dần hiện ra, hơi thở của Quý Bạch Thanh theo bản năng chậm lại, ngay khoảnh khắc kế tiếp, áo bị ném thẳng lên mặt cô.Ôn Miểu cuộn tròn trong chăn, mắt đào mở to tròn xoe, mắng cô: "Ngươi là đồ háo sắc!"Bị chơi một vố, kết quả vẫn chẳng thấy được nơi mình muốn xem. Quý Bạch Thanh nghiến răng, không khách sáo nhào lên, khóa nàng dưới thân, tay luồn vào theo khe hở đầu vai đi xuống, cuối cùng dễ dàng chụp lấy bánh tuyết mềm mại.Lần này khác hẳn ban nãy, cô bắt chước động tác của Ôn Miểu lúc tắm, chỗ này chạm chạm, chỗ kia xoa xoa, không có trình tự gì.Ôn Miểu bị cô trêu đến thở dốc, lông mi run rẩy như sắp bay mất, cuối cùng môi đỏ mọng bật ra tiếng ưm ư yếu ớt.Nàng giọng như muốn khóc:
"Đừng... đừng nghịch nữa, A Thanh..."Nhưng Quý Bạch Thanh không nghe, tay còn lại giữ cằm nàng, mạnh mẽ tách môi nàng ra, xâm nhập khoang miệng, hôn vô cùng dữ dội.Ôn Miểu bị cô cuốn lấy, người này rõ ràng là nhỏ hơn nàng ba tuổi nhưng lại hoàn toàn đem nàng khống chế, không thể phản kháng, ngay cả chỗ yếu ớt nhất cũng bị cô chặt chẽ nắm giữ.Quý Bạch Thanh bá đạo đến cực điểm.Xương cùng của nàng như điện giật, chỉ cảm thấy tê dại đến không chịu nổi.Hưng phấn dồn lên não, đầu óc như trắng xóa, chẳng thể suy nghĩ gì.Tay nàng cũng từ từ bám lên vai Quý Bạch Thanh, ngón tay bấm chặt vai cô đến trắng bệch, cuối cùng không chịu nổi nữa, kéo lấy đuôi tóc cô một cách yếu ớt.Cảm giác da đầu bị kéo nhẹ, Quý Bạch Thanh lại hôn nàng thêm một lúc, sau đó mới chịu buông ra.Thấy người chỉ bị hôn thôi mà đã mềm nhũn như nước, đồng tử tan rã, cô bật cười nhẹ.Ngón tay quấn lấy mái tóc dài của Ôn Miểu, giọng nói dịu dàng nhưng lời lẽ thì chẳng khác gì lưu manh.Cô hỏi: "Cho ta xem không?"Ôn Miểu đầu óc trống rỗng, không xử lý kịp thông tin, chỉ theo phản xạ gật đầu ngu ngơ.Ngay sau đó, cơ thể nàng thoáng lạnh, trước mắt là đồi tuyết ngọc châu, đôi mắt Quý Bạch Thanh ánh lên vẻ kinh diễm.Ôn Miểu trắng thật, nhìn đã thấy mềm mại, lại còn thơm.Nhân lúc nàng chưa hoàn hồn, cô liền thử chôn mặt vào, hương hoa hồng quen thuộc hòa với hương thơm cơ thể dâng đầy nơi chóp mũi.Quý Bạch Thanh lập tức như chìm vào biển dịu dàng, cả người dễ chịu đến không thể tả, thậm chí cả đau đớn nơi mắt cá cũng tạm biến mất, chỉ còn lại ôn hương nhuyễn ngọc.Sau khi Ôn Miểu tỉnh táo lại, thấy người đang vùi trong ngực mình, lập tức vừa xấu hổ vừa tức, nàng túm tai Quý Bạch Thanh:
"Quý Bạch Thanh, ngươi cút xuống cho ta!"Được rồi, Quý Bạch Thanh che lại mặt bên kia của mình, lật người nằm như cá chết trên giường, dang tay dang chân.Mặt còn mang theo sắc đỏ bệnh trạng do bị đè lâu, cô liếm liếm môi đỏ, vẫn còn chút dư vị.Ôn Miểu mặc lại áo, cảm thấy ngực vừa sưng vừa đau, còn thấy dấu vết đỏ trên da do bị bóp, tức giận càng thêm sâu.Nàng ném nguyên cái chăn lên mặt Quý Bạch Thanh, giọng vừa nhũn vừa run:
"Quý Bạch Thanh, ngươi thật phiền chết được!"Nói xong, nàng tắt đèn dầu, tắt luôn đèn pin, giận dỗi lên giường.Quý Bạch Thanh ôm chầm lấy nàng như gấu koala, giọng điệu dịu dàng mềm mại, nhưng những lời nói ra lại khiến người ta muốn đánh cô một trận: "Vợ à~ ngươi không thoải mái sao?"Tai Ôn Miểu càng lúc càng nóng, cuối cùng dưới sự truy hỏi không ngừng của cô, nàng thốt ra hai chữ: "Câm miệng."Bị mắng, Quý Bạch Thanh xấu hổ sờ sờ chóp mũi, được rồi, câm miệng thì câm miệng.Ít nhất Ôn Miểu không nhẫn tâm đẩy cô ra.Mấy chuyện vợ vợ với nhau thế này cũng phải tập quen dần mới được, nếu không sau này làm những chuyện quá đáng hơn thì biết làm sao?Hôm sau thức dậy, Quý Bạch Thanh đã cảm thấy cổ chân mình đỡ hơn nhiều, ít nhất thì giải quyết một con heo là không thành vấn đề.Ôn Miểu dậy còn sớm hơn cô, lúc cô mở mắt đã không thấy người đâu.Một thoáng cảm thấy lạ, cô ngồi dậy, lười biếng tìm quần áo thay rồi lê dép, chân cà nhắc bước ra ngoài.Còn chưa ra tới sân, đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, cô khẽ nhúc nhích mũi, như là mùi mì sợi.Chẳng bao lâu sau, Ôn Miểu bưng một tô mì đi ra, đặt lên băng ghế dài ngoài sân.Rồi đặt thêm một chiếc ghế thấp trước băng ghế, Ôn Miểu thổi thổi bàn tay bị phỏng đỏ, nói với cô: "Mau ăn đi, ăn xong rồi đi làm."Quý Bạch Thanh nhìn bàn tay đỏ vì bị bỏng của nàng, đáy mắt ánh lên đau lòng, cô cẩn thận mở miệng: "Ta giúp ngươi bưng nhé? Hôm nay ta đỡ nhiều rồi."Ôn Miểu liếc cô một cái, "Ngươi mau mau dưỡng thương cho lành rồi hãy gây rối."Đợi hai người ăn xong mì, Ôn Miểu dựng xe, ra hiệu cho Quý Bạch Thanh ngồi lên yên sau.Nàng bình thường thích đẹp, hay mặc váy, hôm nay vì đạp xe mà còn đặc biệt thay sang áo ngắn tay và quần dài.Quý Bạch Thanh nhìn cánh tay mảnh khảnh của Ôn Miểu, sợ ngồi lên rồi cả hai ngã lăn ra đất.Nhưng cô cũng không đạp xe được, đành cắn răng ngồi lên, chân không bị thương chống đất, ôm chặt eo Ôn Miểu.Ngồi vững rồi, cô lên tiếng: "Ngồi xong rồi, đi thôi."Ôn Miểu mặt lạnh như tiền, mắt nhìn thẳng phía trước, ngón tay nắm tay lái đến trắng bệch.Nàng cũng sợ mình không cẩn thận làm Quý Bạch Thanh ngã, lúc đó lại khiến thương tích nặng hơn.Đèo nhau chạy trên con đường xóc nảy, loạng choạng nghiêng trái ngả phải, tưởng như sắp lao thẳng xuống ruộng. Quý Bạch Thanh ôm eo Ôn Miểu, run run lên tiếng: "Trăn Trăn à, ngươi đừng run tay, nhìn đằng trước đi, mạnh dạn lên... á!"Còn chưa nói xong, Ôn Miểu lại cua gắt một cái, xém chút thì cả người lẫn xe ngã nhào.Ôn Miểu nín thở tập trung cao độ, vừa đạp xe vừa nói: "Ngươi đừng nói nữa, ngươi nói loạn hết cảm xúc của ta rồi."Quý Bạch Thanh: "..."Đi xe còn cần cảm xúc nữa sao? Sao ta lại không biết nhỉ.Để tránh trên đường đi làm hai người bị té xuống mương, Quý Bạch Thanh lựa chọn ngậm miệng.May là sau khi đạp được một đoạn, giữa đường, trình độ của Ôn Miểu tiến bộ vượt bậc, rất nhanh đã có thể chở người vững vàng, khiến trái tim luôn treo lơ lửng của Quý Bạch Thanh rốt cuộc cũng được hạ xuống.Dừng xe trước kho hàng trạm thực phẩm, Ôn Miểu cố ý dúi cho Chu Cương hai xu, nói hắn biết chân Quý Bạch Thanh bị thương, hôm nay nhờ hắn giúp cô nhiều hơn một chút.Trước khi vào kho, nàng lại dặn lần nữa không được cố quá, nếu không chịu nổi thì ra ngoài nghỉ, sức khỏe là quan trọng nhất.Tên mê vợ Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn gật đầu.Tuy vậy, nỗi lo của Ôn Miểu cũng không phải không có căn cứ, khi giết heo, Quý Bạch Thanh cố hết sức, ra tay nhanh gọn dứt khoát khiến con heo béo gục ngay.Nhưng vừa thả lỏng một chút thì cổ chân lại đau nhói.Cô sợ đến lúc đó Ôn Miểu nổi giận, đành bảo Chu Cương lấy ghế, ngồi xuống chia phần thịt heo.Việc đẩy xe cũng phiền Chu Cương lo.Ôn Miểu bảo cô ngồi một bên, còn mình cầm dao ướm thử xem nên cắt thế nào.Nhìn ánh dao sắc lạnh, Quý Bạch Thanh ngồi một bên vừa nhìn vừa thấp thỏm không yên, cuối cùng nhịn không nổi giật lấy dao."Ta ngồi bán thịt là được, ngươi giúp ta thu tiền, đừng làm loạn, lỡ cắt trúng tay thì ngươi khóc cũng vô ích."Ôn Miểu bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý.Hôm nay bán thịt cũng không khác mấy so với ngày thường, chỉ là mấy khách quen đến thấy Quý Bạch Thanh ngồi bán thịt thì hỏi thăm một câu.Biết cô bị thương ở chân, ai cũng rất thông cảm, bảo cô ráng nghỉ ngơi.Chỉ là, cô lại gặp người không ngờ tới.Thấy Thẩm Niệm Niệm đứng trước quầy thịt, Quý Bạch Thanh hơi ngạc nhiên, còn Ôn Miểu thì không khách khí, trực tiếp lườm một cái.Thẩm Niệm Niệm vẻ mặt có chút lúng túng, mím môi không nói, đến khi bị người sau thúc giục mới lên tiếng:"Cái đó, ta muốn hai lạng thịt heo."Quý Bạch Thanh cúi đầu, gọn gàng cắt cho đối phương đúng hai lạng."Hai hào bốn, trả tiền với phiếu đi."Thấy phần thịt không nhiều không ít, Thẩm Niệm Niệm bỗng sốt ruột, rõ ràng là nghe nói Quý Bạch Thanh bán thịt ở đây, khó khăn lắm mới đến mua một lần để ủng hộ, sao lại không biết điều thế này?!Lẽ ra phải cắt cho mình nhiều hơn chứ!Thẩm Niệm Niệm hạ giọng: "Quý Bạch Thanh, sao ngươi không cắt nhiều chút?"Quý Bạch Thanh nhìn nàng ta một cái khó hiểu: "Ngươi không phải nói muốn hai lạng sao?"Người sau thấy hai người nói nhỏ to, bắt đầu mất kiên nhẫn."Đứng đó không đi à? Không cho người sau mua chắc?"Thẩm Niệm Niệm đứng tại chỗ, mặt đỏ bừng bừng, cuối cùng đành trả tiền, xách thịt lủi sang một bên.Đợi bán hết thịt, dọn hàng xong, Ôn Miểu nhỏ giọng than một câu: "Thẩm Niệm Niệm muốn làm gì?"Lúc này Quý Bạch Thanh mới phát hiện, hóa ra Thẩm Niệm Niệm vẫn chưa rời đi.Nhất thời nhíu mày, đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp, chỉ mong mau chóng rời khỏi nơi này trước khi Thẩm Niệm Niệm lại nhào tới.Nhưng chân cô bị trật thì làm sao chạy nhanh hơn Thẩm Niệm Niệm, quả nhiên bị nàng ta chặn ngay trước cửa kho, quay đầu tình thâm ý thiết mà nhìn Quý Bạch Thanh.Ôn Miểu kéo tay Quý Bạch Thanh theo bản năng lùi lại một bước, Quý Bạch Thanh cũng chẳng hiểu nổi Thẩm Niệm Niệm định làm gì.Nhìn thấy Ôn Miểu mang vẻ ghét bỏ và cảnh giác, Thẩm Niệm Niệm nhỏ giọng nói: "Ôn Miểu, ta có chuyện muốn nói với Quý Bạch Thanh, ngươi tránh mặt một chút được không?"Ôn Miểu lạnh lùng nói: "Không được."Thẩm Niệm Niệm nghẹn lời, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh ấn ấn huyệt thái dương, càng lúc càng thấy buồn cười."Rốt cuộc muốn nói cái gì? Không nói thì bọn ta đi."Cô không có kiên nhẫn với người khác, đặc biệt là đám thanh niên trí thức này, không động tay là vì còn nhớ mấy năm học giáo dục công dân, chứ không thì tới công chuyện rồi.Thấy Quý Bạch Thanh thật sự quay người định rời đi, Thẩm Niệm Niệm gấp lên: "Đừng, ta nói.""Quý Bạch Thanh, ta muốn làm ăn với ngươi, ta trả một đồng rưỡi một cân, không đưa phiếu, ngươi mỗi ngày để dành cho ta năm cân thịt heo là được, dù sao một con heo to thế, cũng chẳng ai nhận ra đâu."Quý Bạch Thanh nhìn nàng ta như nhìn người bệnh, bỗng hỏi: "Ngươi bị bệnh à?"Thẩm Niệm Niệm mờ mịt: "Cái gì? Không có a.""Vậy tại sao lời ngươi nói nghe giống như người có vấn đề thần kinh vậy?""Thẩm Niệm Niệm, ngươi là ai mà bắt ta mạo hiểm mất việc chỉ để giúp ngươi? Mặt ngươi dày thật."Ánh mắt Ôn Miểu nhìn nàng ta cũng đầy vẻ chán chường.Mặt Thẩm Niệm Niệm đỏ bừng, đành phải tăng giá: "Hai đồng được chưa? Quý Bạch Thanh, ta đang làm ăn đó, ngươi, nếu ngươi chịu thì ta có thể dẫn ngươi cùng làm."Thẩm Niệm Niệm tưởng điều kiện như vậy đã đủ hấp dẫn, dù sao dạo gần đây nàng đi chợ đen năm sáu lần mỗi tháng, đã kiếm được ba bốn chục đồng, tiền kiếm được còn nhiều hơn đi làm đồng.Cũng chẳng cần phải tiếp xúc với thịt heo tanh hôi như Quý Bạch Thanh.Nghe nàng ta nói, Quý Bạch Thanh suýt bật cười, đúng là cô muốn kiếm tiền dành dụm cưới vợ, nhưng không có nghĩa là phải liều lĩnh đi cải tạo lao động. Nam nữ chính có hào quang nhân vật chính, cô chỉ là vai quần chúng.Với lại không rõ Thẩm Niệm Niệm thật sự ngốc hay nghĩ cô là người đáng tin, mà cứ thế thẳng thừng mở miệng nói chuyện làm ăn phi pháp.Không dùng đầu óc cũng biết nàng ta đang làm ăn gì.Ôn Miểu nghe xong, thần sắc khó hiểu: "Thẩm Niệm Niệm, Quý Bạch Thanh sẽ không đồng ý với ngươi, ngươi ngu thì đừng kéo người khác theo."Thẩm Niệm Niệm trừng mắt: "Ngươi dựa vào cái gì mà thay Quý Bạch Thanh trả lời? Huống chi ta sẽ không bị phát hiện đâu, cái miệng quạ đen của ngươi câm lại thì hơn!"Lần đầu Thẩm Niệm Niệm tới chợ đen đúng là rất sợ, sợ bị bắt.Nhưng thấy ở đó có nhiều người buôn bán, bộ dạng thản nhiên, nàng ta cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, trong lòng bắt đầu tự an ủi rằng mình may mắn, sẽ không bị bắt đâu.Sau đó nàng ta càng lúc càng vô pháp vô thiên.Quý Bạch Thanh nắm tay Ôn Miểu, không muốn nói nhiều với Thẩm Niệm Niệm.Chỉ hờ hững buông một câu: "Lời Ôn Miểu chính là lời ta, ngươi tìm người khác đi."Nói xong, Ôn Miểu chở Quý Bạch Thanh phóng vèo qua trước mặt Thẩm Niệm Niệm.Nhìn bóng lưng hai người, khuôn mặt Thẩm Niệm Niệm vặn vẹo trong giây lát, tràn đầy oán hận.Đột nhiên phía sau kho vang lên tiếng mài dao, Thẩm Niệm Niệm lắng tai nghe một lát, rồi lập tức thay đổi nét mặt, nở nụ cười ngọt ngào quen thuộc, đi về phía đó.Sau kho quả nhiên có một người đàn ông, gầy như que củi.Trong mắt nàng ta thoáng hiện vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn ngồi xổm xuống trước mặt đối phương, cười ngọt ngào: "Đồng chí, người làm ở trạm thực phẩm bán thịt heo à? Sao trước giờ ta chưa gặp ngươi nhỉ."Người đàn ông đỏ mặt, ánh mắt né tránh, không quen nói chuyện với nữ giới.Ấp úng nói: "Ta chỉ là tạp vụ."Thẩm Niệm Niệm chống cằm, vẻ mặt hết sức ngây thơ: "Thật sao? Vậy cũng giỏi lắm rồi, ta thấy ngươi trông lợi hại hơn nữ đồng chí bán thịt kia nhiều, không ngờ lại chỉ là tạp vụ.""Phải rồi đồng chí, bà của ta còn một tháng nữa là qua đời, rất muốn ăn thịt heo, mà ta thật sự gom không nổi phiếu thịt, có thể bán cho ta năm cân thịt với giá một đồng rưỡi một cân được không? Nghe nói người trạm thực phẩm giỏi lắm."Chu Cương hơi do dự: "Nhưng... nhưng thịt của bọn ta đều có ghi chép cả."Mắt Thẩm Niệm Niệm lập tức ngấn lệ: "Nhưng bà ta thật sự rất muốn ăn thịt, bà là người thương ta nhất, làm ơn đi mà ca ca, nghĩ cách giúp ta với."Chu Cương thấy đối phương sắp khóc, lập tức quýnh lên, lắp bắp đồng ý: "Được... được rồi, ta thử xem..."Thẩm Niệm Niệm lập tức nín khóc, cười tươi với hắn. "Cảm ơn ca ca, ngươi thật tốt! Tin ta đi, không bao lâu nữa ngươi nhất định sẽ được làm đồ tể!""Ca ca, lần sau ta lại đến tìm ngươi nhé."Nói xong, Thẩm Niệm Niệm nhảy nhót rời đi.Chu Cương nhìn bóng dáng hoạt bát đáng yêu của nàng ta, mặt ngày càng đỏ bừng.Ra khỏi trạm thực phẩm, nụ cười trên mặt Thẩm Niệm Niệm dần tắt.Lục Diên bên cạnh đi ra: "Mua được thịt rồi à?"Thẩm Niệm Niệm nở nụ cười gật đầu: "Lục Diên ca, cảm ơn ngươi nha, nếu không có phiếu thịt của ngươi thì tháng này bọn ta chẳng được ăn tí thịt nào!"Lục Diên lạnh nhạt đáp: "Thịt thì để hai ta ăn là được, tiền và phiếu là chúng ta bỏ ra, không cần chia cho người khác."Thẩm Niệm Niệm mở to đôi mắt nai con: "Nhưng... nhưng lần trước Phương Hải Dương cũng chia thịt muối cho chúng ta ăn, như vậy không tốt lắm đâu?"Lục Diên cười nhạt: "Cũng đâu phải ta bảo hắn chia, chẳng qua là trò lấy lòng của hắn thôi."Thẩm Niệm Niệm gật đầu lia lịa: "Lục Diên ca thật lợi hại, ta đều nghe ngươi!"
"Để ta cũng nhìn, coi như huề nhau."Ôn Miểu nhẹ tát một cái lên má cô, mùi hương hoa hồng trên cổ tay phảng phất tới chóp mũi Quý Bạch Thanh, cô hít một hơi đầy lưu luyến.Thơm quá.Cô mở miệng, giọng điệu lười nhác nhưng đầy vô lại: "Còn bên kia chưa đánh."Người này đúng là vô lại đến tận cùng.Ôn Miểu trừng mắt với cô một cái, quay người khóa cửa, kéo rèm lại, nửa quỳ trên giường bắt đầu cởi áo.Vì váy ngủ thường mặc đang giặt, hôm nay nàng mặc áo ba lỗ trắng, dài đến tận đùi, là áo của Quý Bạch Thanh.Thấy nàng từ từ vén vạt áo, để lộ vòng eo trắng ngần mảnh mai, rồi cảnh đẹp dần dần hiện ra, hơi thở của Quý Bạch Thanh theo bản năng chậm lại, ngay khoảnh khắc kế tiếp, áo bị ném thẳng lên mặt cô.Ôn Miểu cuộn tròn trong chăn, mắt đào mở to tròn xoe, mắng cô: "Ngươi là đồ háo sắc!"Bị chơi một vố, kết quả vẫn chẳng thấy được nơi mình muốn xem. Quý Bạch Thanh nghiến răng, không khách sáo nhào lên, khóa nàng dưới thân, tay luồn vào theo khe hở đầu vai đi xuống, cuối cùng dễ dàng chụp lấy bánh tuyết mềm mại.Lần này khác hẳn ban nãy, cô bắt chước động tác của Ôn Miểu lúc tắm, chỗ này chạm chạm, chỗ kia xoa xoa, không có trình tự gì.Ôn Miểu bị cô trêu đến thở dốc, lông mi run rẩy như sắp bay mất, cuối cùng môi đỏ mọng bật ra tiếng ưm ư yếu ớt.Nàng giọng như muốn khóc:
"Đừng... đừng nghịch nữa, A Thanh..."Nhưng Quý Bạch Thanh không nghe, tay còn lại giữ cằm nàng, mạnh mẽ tách môi nàng ra, xâm nhập khoang miệng, hôn vô cùng dữ dội.Ôn Miểu bị cô cuốn lấy, người này rõ ràng là nhỏ hơn nàng ba tuổi nhưng lại hoàn toàn đem nàng khống chế, không thể phản kháng, ngay cả chỗ yếu ớt nhất cũng bị cô chặt chẽ nắm giữ.Quý Bạch Thanh bá đạo đến cực điểm.Xương cùng của nàng như điện giật, chỉ cảm thấy tê dại đến không chịu nổi.Hưng phấn dồn lên não, đầu óc như trắng xóa, chẳng thể suy nghĩ gì.Tay nàng cũng từ từ bám lên vai Quý Bạch Thanh, ngón tay bấm chặt vai cô đến trắng bệch, cuối cùng không chịu nổi nữa, kéo lấy đuôi tóc cô một cách yếu ớt.Cảm giác da đầu bị kéo nhẹ, Quý Bạch Thanh lại hôn nàng thêm một lúc, sau đó mới chịu buông ra.Thấy người chỉ bị hôn thôi mà đã mềm nhũn như nước, đồng tử tan rã, cô bật cười nhẹ.Ngón tay quấn lấy mái tóc dài của Ôn Miểu, giọng nói dịu dàng nhưng lời lẽ thì chẳng khác gì lưu manh.Cô hỏi: "Cho ta xem không?"Ôn Miểu đầu óc trống rỗng, không xử lý kịp thông tin, chỉ theo phản xạ gật đầu ngu ngơ.Ngay sau đó, cơ thể nàng thoáng lạnh, trước mắt là đồi tuyết ngọc châu, đôi mắt Quý Bạch Thanh ánh lên vẻ kinh diễm.Ôn Miểu trắng thật, nhìn đã thấy mềm mại, lại còn thơm.Nhân lúc nàng chưa hoàn hồn, cô liền thử chôn mặt vào, hương hoa hồng quen thuộc hòa với hương thơm cơ thể dâng đầy nơi chóp mũi.Quý Bạch Thanh lập tức như chìm vào biển dịu dàng, cả người dễ chịu đến không thể tả, thậm chí cả đau đớn nơi mắt cá cũng tạm biến mất, chỉ còn lại ôn hương nhuyễn ngọc.Sau khi Ôn Miểu tỉnh táo lại, thấy người đang vùi trong ngực mình, lập tức vừa xấu hổ vừa tức, nàng túm tai Quý Bạch Thanh:
"Quý Bạch Thanh, ngươi cút xuống cho ta!"Được rồi, Quý Bạch Thanh che lại mặt bên kia của mình, lật người nằm như cá chết trên giường, dang tay dang chân.Mặt còn mang theo sắc đỏ bệnh trạng do bị đè lâu, cô liếm liếm môi đỏ, vẫn còn chút dư vị.Ôn Miểu mặc lại áo, cảm thấy ngực vừa sưng vừa đau, còn thấy dấu vết đỏ trên da do bị bóp, tức giận càng thêm sâu.Nàng ném nguyên cái chăn lên mặt Quý Bạch Thanh, giọng vừa nhũn vừa run:
"Quý Bạch Thanh, ngươi thật phiền chết được!"Nói xong, nàng tắt đèn dầu, tắt luôn đèn pin, giận dỗi lên giường.Quý Bạch Thanh ôm chầm lấy nàng như gấu koala, giọng điệu dịu dàng mềm mại, nhưng những lời nói ra lại khiến người ta muốn đánh cô một trận: "Vợ à~ ngươi không thoải mái sao?"Tai Ôn Miểu càng lúc càng nóng, cuối cùng dưới sự truy hỏi không ngừng của cô, nàng thốt ra hai chữ: "Câm miệng."Bị mắng, Quý Bạch Thanh xấu hổ sờ sờ chóp mũi, được rồi, câm miệng thì câm miệng.Ít nhất Ôn Miểu không nhẫn tâm đẩy cô ra.Mấy chuyện vợ vợ với nhau thế này cũng phải tập quen dần mới được, nếu không sau này làm những chuyện quá đáng hơn thì biết làm sao?Hôm sau thức dậy, Quý Bạch Thanh đã cảm thấy cổ chân mình đỡ hơn nhiều, ít nhất thì giải quyết một con heo là không thành vấn đề.Ôn Miểu dậy còn sớm hơn cô, lúc cô mở mắt đã không thấy người đâu.Một thoáng cảm thấy lạ, cô ngồi dậy, lười biếng tìm quần áo thay rồi lê dép, chân cà nhắc bước ra ngoài.Còn chưa ra tới sân, đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, cô khẽ nhúc nhích mũi, như là mùi mì sợi.Chẳng bao lâu sau, Ôn Miểu bưng một tô mì đi ra, đặt lên băng ghế dài ngoài sân.Rồi đặt thêm một chiếc ghế thấp trước băng ghế, Ôn Miểu thổi thổi bàn tay bị phỏng đỏ, nói với cô: "Mau ăn đi, ăn xong rồi đi làm."Quý Bạch Thanh nhìn bàn tay đỏ vì bị bỏng của nàng, đáy mắt ánh lên đau lòng, cô cẩn thận mở miệng: "Ta giúp ngươi bưng nhé? Hôm nay ta đỡ nhiều rồi."Ôn Miểu liếc cô một cái, "Ngươi mau mau dưỡng thương cho lành rồi hãy gây rối."Đợi hai người ăn xong mì, Ôn Miểu dựng xe, ra hiệu cho Quý Bạch Thanh ngồi lên yên sau.Nàng bình thường thích đẹp, hay mặc váy, hôm nay vì đạp xe mà còn đặc biệt thay sang áo ngắn tay và quần dài.Quý Bạch Thanh nhìn cánh tay mảnh khảnh của Ôn Miểu, sợ ngồi lên rồi cả hai ngã lăn ra đất.Nhưng cô cũng không đạp xe được, đành cắn răng ngồi lên, chân không bị thương chống đất, ôm chặt eo Ôn Miểu.Ngồi vững rồi, cô lên tiếng: "Ngồi xong rồi, đi thôi."Ôn Miểu mặt lạnh như tiền, mắt nhìn thẳng phía trước, ngón tay nắm tay lái đến trắng bệch.Nàng cũng sợ mình không cẩn thận làm Quý Bạch Thanh ngã, lúc đó lại khiến thương tích nặng hơn.Đèo nhau chạy trên con đường xóc nảy, loạng choạng nghiêng trái ngả phải, tưởng như sắp lao thẳng xuống ruộng. Quý Bạch Thanh ôm eo Ôn Miểu, run run lên tiếng: "Trăn Trăn à, ngươi đừng run tay, nhìn đằng trước đi, mạnh dạn lên... á!"Còn chưa nói xong, Ôn Miểu lại cua gắt một cái, xém chút thì cả người lẫn xe ngã nhào.Ôn Miểu nín thở tập trung cao độ, vừa đạp xe vừa nói: "Ngươi đừng nói nữa, ngươi nói loạn hết cảm xúc của ta rồi."Quý Bạch Thanh: "..."Đi xe còn cần cảm xúc nữa sao? Sao ta lại không biết nhỉ.Để tránh trên đường đi làm hai người bị té xuống mương, Quý Bạch Thanh lựa chọn ngậm miệng.May là sau khi đạp được một đoạn, giữa đường, trình độ của Ôn Miểu tiến bộ vượt bậc, rất nhanh đã có thể chở người vững vàng, khiến trái tim luôn treo lơ lửng của Quý Bạch Thanh rốt cuộc cũng được hạ xuống.Dừng xe trước kho hàng trạm thực phẩm, Ôn Miểu cố ý dúi cho Chu Cương hai xu, nói hắn biết chân Quý Bạch Thanh bị thương, hôm nay nhờ hắn giúp cô nhiều hơn một chút.Trước khi vào kho, nàng lại dặn lần nữa không được cố quá, nếu không chịu nổi thì ra ngoài nghỉ, sức khỏe là quan trọng nhất.Tên mê vợ Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn gật đầu.Tuy vậy, nỗi lo của Ôn Miểu cũng không phải không có căn cứ, khi giết heo, Quý Bạch Thanh cố hết sức, ra tay nhanh gọn dứt khoát khiến con heo béo gục ngay.Nhưng vừa thả lỏng một chút thì cổ chân lại đau nhói.Cô sợ đến lúc đó Ôn Miểu nổi giận, đành bảo Chu Cương lấy ghế, ngồi xuống chia phần thịt heo.Việc đẩy xe cũng phiền Chu Cương lo.Ôn Miểu bảo cô ngồi một bên, còn mình cầm dao ướm thử xem nên cắt thế nào.Nhìn ánh dao sắc lạnh, Quý Bạch Thanh ngồi một bên vừa nhìn vừa thấp thỏm không yên, cuối cùng nhịn không nổi giật lấy dao."Ta ngồi bán thịt là được, ngươi giúp ta thu tiền, đừng làm loạn, lỡ cắt trúng tay thì ngươi khóc cũng vô ích."Ôn Miểu bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý.Hôm nay bán thịt cũng không khác mấy so với ngày thường, chỉ là mấy khách quen đến thấy Quý Bạch Thanh ngồi bán thịt thì hỏi thăm một câu.Biết cô bị thương ở chân, ai cũng rất thông cảm, bảo cô ráng nghỉ ngơi.Chỉ là, cô lại gặp người không ngờ tới.Thấy Thẩm Niệm Niệm đứng trước quầy thịt, Quý Bạch Thanh hơi ngạc nhiên, còn Ôn Miểu thì không khách khí, trực tiếp lườm một cái.Thẩm Niệm Niệm vẻ mặt có chút lúng túng, mím môi không nói, đến khi bị người sau thúc giục mới lên tiếng:"Cái đó, ta muốn hai lạng thịt heo."Quý Bạch Thanh cúi đầu, gọn gàng cắt cho đối phương đúng hai lạng."Hai hào bốn, trả tiền với phiếu đi."Thấy phần thịt không nhiều không ít, Thẩm Niệm Niệm bỗng sốt ruột, rõ ràng là nghe nói Quý Bạch Thanh bán thịt ở đây, khó khăn lắm mới đến mua một lần để ủng hộ, sao lại không biết điều thế này?!Lẽ ra phải cắt cho mình nhiều hơn chứ!Thẩm Niệm Niệm hạ giọng: "Quý Bạch Thanh, sao ngươi không cắt nhiều chút?"Quý Bạch Thanh nhìn nàng ta một cái khó hiểu: "Ngươi không phải nói muốn hai lạng sao?"Người sau thấy hai người nói nhỏ to, bắt đầu mất kiên nhẫn."Đứng đó không đi à? Không cho người sau mua chắc?"Thẩm Niệm Niệm đứng tại chỗ, mặt đỏ bừng bừng, cuối cùng đành trả tiền, xách thịt lủi sang một bên.Đợi bán hết thịt, dọn hàng xong, Ôn Miểu nhỏ giọng than một câu: "Thẩm Niệm Niệm muốn làm gì?"Lúc này Quý Bạch Thanh mới phát hiện, hóa ra Thẩm Niệm Niệm vẫn chưa rời đi.Nhất thời nhíu mày, đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp, chỉ mong mau chóng rời khỏi nơi này trước khi Thẩm Niệm Niệm lại nhào tới.Nhưng chân cô bị trật thì làm sao chạy nhanh hơn Thẩm Niệm Niệm, quả nhiên bị nàng ta chặn ngay trước cửa kho, quay đầu tình thâm ý thiết mà nhìn Quý Bạch Thanh.Ôn Miểu kéo tay Quý Bạch Thanh theo bản năng lùi lại một bước, Quý Bạch Thanh cũng chẳng hiểu nổi Thẩm Niệm Niệm định làm gì.Nhìn thấy Ôn Miểu mang vẻ ghét bỏ và cảnh giác, Thẩm Niệm Niệm nhỏ giọng nói: "Ôn Miểu, ta có chuyện muốn nói với Quý Bạch Thanh, ngươi tránh mặt một chút được không?"Ôn Miểu lạnh lùng nói: "Không được."Thẩm Niệm Niệm nghẹn lời, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh ấn ấn huyệt thái dương, càng lúc càng thấy buồn cười."Rốt cuộc muốn nói cái gì? Không nói thì bọn ta đi."Cô không có kiên nhẫn với người khác, đặc biệt là đám thanh niên trí thức này, không động tay là vì còn nhớ mấy năm học giáo dục công dân, chứ không thì tới công chuyện rồi.Thấy Quý Bạch Thanh thật sự quay người định rời đi, Thẩm Niệm Niệm gấp lên: "Đừng, ta nói.""Quý Bạch Thanh, ta muốn làm ăn với ngươi, ta trả một đồng rưỡi một cân, không đưa phiếu, ngươi mỗi ngày để dành cho ta năm cân thịt heo là được, dù sao một con heo to thế, cũng chẳng ai nhận ra đâu."Quý Bạch Thanh nhìn nàng ta như nhìn người bệnh, bỗng hỏi: "Ngươi bị bệnh à?"Thẩm Niệm Niệm mờ mịt: "Cái gì? Không có a.""Vậy tại sao lời ngươi nói nghe giống như người có vấn đề thần kinh vậy?""Thẩm Niệm Niệm, ngươi là ai mà bắt ta mạo hiểm mất việc chỉ để giúp ngươi? Mặt ngươi dày thật."Ánh mắt Ôn Miểu nhìn nàng ta cũng đầy vẻ chán chường.Mặt Thẩm Niệm Niệm đỏ bừng, đành phải tăng giá: "Hai đồng được chưa? Quý Bạch Thanh, ta đang làm ăn đó, ngươi, nếu ngươi chịu thì ta có thể dẫn ngươi cùng làm."Thẩm Niệm Niệm tưởng điều kiện như vậy đã đủ hấp dẫn, dù sao dạo gần đây nàng đi chợ đen năm sáu lần mỗi tháng, đã kiếm được ba bốn chục đồng, tiền kiếm được còn nhiều hơn đi làm đồng.Cũng chẳng cần phải tiếp xúc với thịt heo tanh hôi như Quý Bạch Thanh.Nghe nàng ta nói, Quý Bạch Thanh suýt bật cười, đúng là cô muốn kiếm tiền dành dụm cưới vợ, nhưng không có nghĩa là phải liều lĩnh đi cải tạo lao động. Nam nữ chính có hào quang nhân vật chính, cô chỉ là vai quần chúng.Với lại không rõ Thẩm Niệm Niệm thật sự ngốc hay nghĩ cô là người đáng tin, mà cứ thế thẳng thừng mở miệng nói chuyện làm ăn phi pháp.Không dùng đầu óc cũng biết nàng ta đang làm ăn gì.Ôn Miểu nghe xong, thần sắc khó hiểu: "Thẩm Niệm Niệm, Quý Bạch Thanh sẽ không đồng ý với ngươi, ngươi ngu thì đừng kéo người khác theo."Thẩm Niệm Niệm trừng mắt: "Ngươi dựa vào cái gì mà thay Quý Bạch Thanh trả lời? Huống chi ta sẽ không bị phát hiện đâu, cái miệng quạ đen của ngươi câm lại thì hơn!"Lần đầu Thẩm Niệm Niệm tới chợ đen đúng là rất sợ, sợ bị bắt.Nhưng thấy ở đó có nhiều người buôn bán, bộ dạng thản nhiên, nàng ta cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, trong lòng bắt đầu tự an ủi rằng mình may mắn, sẽ không bị bắt đâu.Sau đó nàng ta càng lúc càng vô pháp vô thiên.Quý Bạch Thanh nắm tay Ôn Miểu, không muốn nói nhiều với Thẩm Niệm Niệm.Chỉ hờ hững buông một câu: "Lời Ôn Miểu chính là lời ta, ngươi tìm người khác đi."Nói xong, Ôn Miểu chở Quý Bạch Thanh phóng vèo qua trước mặt Thẩm Niệm Niệm.Nhìn bóng lưng hai người, khuôn mặt Thẩm Niệm Niệm vặn vẹo trong giây lát, tràn đầy oán hận.Đột nhiên phía sau kho vang lên tiếng mài dao, Thẩm Niệm Niệm lắng tai nghe một lát, rồi lập tức thay đổi nét mặt, nở nụ cười ngọt ngào quen thuộc, đi về phía đó.Sau kho quả nhiên có một người đàn ông, gầy như que củi.Trong mắt nàng ta thoáng hiện vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn ngồi xổm xuống trước mặt đối phương, cười ngọt ngào: "Đồng chí, người làm ở trạm thực phẩm bán thịt heo à? Sao trước giờ ta chưa gặp ngươi nhỉ."Người đàn ông đỏ mặt, ánh mắt né tránh, không quen nói chuyện với nữ giới.Ấp úng nói: "Ta chỉ là tạp vụ."Thẩm Niệm Niệm chống cằm, vẻ mặt hết sức ngây thơ: "Thật sao? Vậy cũng giỏi lắm rồi, ta thấy ngươi trông lợi hại hơn nữ đồng chí bán thịt kia nhiều, không ngờ lại chỉ là tạp vụ.""Phải rồi đồng chí, bà của ta còn một tháng nữa là qua đời, rất muốn ăn thịt heo, mà ta thật sự gom không nổi phiếu thịt, có thể bán cho ta năm cân thịt với giá một đồng rưỡi một cân được không? Nghe nói người trạm thực phẩm giỏi lắm."Chu Cương hơi do dự: "Nhưng... nhưng thịt của bọn ta đều có ghi chép cả."Mắt Thẩm Niệm Niệm lập tức ngấn lệ: "Nhưng bà ta thật sự rất muốn ăn thịt, bà là người thương ta nhất, làm ơn đi mà ca ca, nghĩ cách giúp ta với."Chu Cương thấy đối phương sắp khóc, lập tức quýnh lên, lắp bắp đồng ý: "Được... được rồi, ta thử xem..."Thẩm Niệm Niệm lập tức nín khóc, cười tươi với hắn. "Cảm ơn ca ca, ngươi thật tốt! Tin ta đi, không bao lâu nữa ngươi nhất định sẽ được làm đồ tể!""Ca ca, lần sau ta lại đến tìm ngươi nhé."Nói xong, Thẩm Niệm Niệm nhảy nhót rời đi.Chu Cương nhìn bóng dáng hoạt bát đáng yêu của nàng ta, mặt ngày càng đỏ bừng.Ra khỏi trạm thực phẩm, nụ cười trên mặt Thẩm Niệm Niệm dần tắt.Lục Diên bên cạnh đi ra: "Mua được thịt rồi à?"Thẩm Niệm Niệm nở nụ cười gật đầu: "Lục Diên ca, cảm ơn ngươi nha, nếu không có phiếu thịt của ngươi thì tháng này bọn ta chẳng được ăn tí thịt nào!"Lục Diên lạnh nhạt đáp: "Thịt thì để hai ta ăn là được, tiền và phiếu là chúng ta bỏ ra, không cần chia cho người khác."Thẩm Niệm Niệm mở to đôi mắt nai con: "Nhưng... nhưng lần trước Phương Hải Dương cũng chia thịt muối cho chúng ta ăn, như vậy không tốt lắm đâu?"Lục Diên cười nhạt: "Cũng đâu phải ta bảo hắn chia, chẳng qua là trò lấy lòng của hắn thôi."Thẩm Niệm Niệm gật đầu lia lịa: "Lục Diên ca thật lợi hại, ta đều nghe ngươi!"