Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
32.
Tháng năm nhanh chóng trôi qua, trời tháng sáu lại càng nóng hơn.Tin tức hợp nhất trường học nhận được tháng trước, sang tháng này Lý Hướng Đông liền bắt tay vào việc mở thêm trường học.Cũng không phiền toái gì, ba thôn gộp lại thì số lượng trẻ con nói ít không ít, nhưng cũng không xem như đặc biệt nhiều. Trường tiểu học của thôn Vân Thuỷ vốn chỉ là một căn nhà tranh, hiện giờ chẳng qua là dựng thêm một căn nữa, rồi sửa lại cái nhà dột ban đầu.Đầu tháng sáu, nhân lúc còn chưa cấy lúa, Lý Hướng Đông bắt đầu tuyển người sửa trường, mỗi ngày làm việc được hai mươi công điểm.Việc này tuy cực khổ, mỗi ngày phải phơi nắng dưới trời oi ả, nhưng công điểm thật sự quá cao!Trong thôn có không ít thanh niên trai tráng đều tranh nhau muốn đăng ký.Cuối cùng Lý Hướng Đông chọn ra hai nữ ba nam, trong đó có cả Quý Bạch Thanh.Người làm không thể nhiều, nhiều rồi thì đồng áng không ai làm nữa.Việc sửa trường là do Quý Bạch Thanh tự đăng ký, vốn dĩ mỗi tuần cô chỉ lên trấn giết heo hai ngày, thời gian còn lại đều rảnh.So với việc ở nhà chờ ăn núi lở, chi bằng tìm việc gì đó mà làm.Huống hồ trên người cô cũng không còn bao nhiêu tiền tiết kiệm, giỏi lắm cũng chỉ móc ra được ba bốn chục đồng, mà trong nhà còn có một cô vợ xinh đẹp đang chờ mình nuôi, nếu không tích được đủ tiền cưới vợ thì làm sao được?Quý Bạch Thanh tuyệt không muốn thấy Ôn Miểu phải chịu khổ theo mình.Nghe tin cô được chọn, cả Hà Hương Nguyệt lẫn Quý Vĩ đều rất vui.Trong mắt họ, tuy Quý Bạch Thanh trông gầy yếu, nhưng sức mạnh kỳ quái của con gái nhà mình họ là rõ nhất, dựng gian nhà mà thôi, với cô đã là việc nhẹ nhàng.Một ngày có thể kiếm được tới hai mươi công điểm!Nhưng trái lại, Ôn Miểu nghe tin này thì chẳng vui vẻ gì, lúc này Quý Bạch Thanh đang ở trong phòng dỗ dành nàng.Mỹ nhân dù nét mặt còn lạnh lùng nhưng vẫn đẹp vô cùng, Quý Bạch Thanh nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại ấy, trong lòng không có chút nào bực bội.Cô duỗi ngón út móc lấy tay Ôn Miểu, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười: "Trăn Trăn, đừng giận nữa."Một thoáng bất đắc dĩ, cảm thấy Ôn Miểu thật giống mèo nhỏ, không hợp ý một chút là giận người.Ôn Miểu liếc cô một cái lạnh tanh, ánh mắt vừa chạm phải liền cố ý quay đầu đi, không thèm nhìn."Dù sao ngươi cũng toàn tự ý quyết định, chưa từng thương lượng với ta." Trước đó nàng đã dặn Quý Bạch Thanh đừng đi xây nhà.Nhưng cô vẫn không nghe, giấu giấu giếm giếm đi đăng ký, đến khi có kết quả mới chịu nói ra.Quý Bạch Thanh kéo tay nàng lên môi, kính cẩn hôn một cái, giọng điệu có chút lấy lòng: "Trăn Trăn, ngươi biết mà, vốn dĩ điều kiện của ta đã kém ngươi nhiều lắm, chỉ có thể kiếm thêm chút tiền mới xứng đôi với ngươi."Nghe vậy, Ôn Miểu cau mày trừng mắt với cô: "Nhưng ta không cần ngươi phải giống ta, vốn dĩ chúng ta đã không phải cùng hoàn cảnh, ta không yêu cầu môn đăng hộ đối, cũng không muốn ngươi mang áp lực nặng nề như vậy."Từng câu từng chữ trong lời Ôn Miểu đều là nghĩ cho cô, khoé môi Quý Bạch Thanh cong lên, hoàn toàn không che giấu được sự đắc ý.Cô nằm bò lên đùi nàng, gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ bắp đùi nàng, giọng uể oải: "Ta biết tỷ tỷ lo lắng cho ta, nhưng ta muốn đứng ngang hàng với tỷ tỷ."Cô muốn chủ động vươn tới Ôn Miểu, chứ không để nàng phải cúi xuống vì mình.Nhìn thấy Ôn Miểu sắp bị dỗ xong rồi, Quý Bạch Thanh bóp bóp tay nàng, bồi thêm một đòn chí mạng: "Huống chi lần này ta còn định học kỹ thuật, sau này nói với nương cha chuyện của chúng ta rồi thì sẽ xây một căn nhà mới cạnh bên, chọn kiểu nhà ngói đen gạch xanh ha? Mùa hè mát mẻ."Nghe đến đây, Ôn Miểu mở to mắt kinh ngạc.Nhà, các nàng sẽ có một căn nhà?Tuy không biết chuyện ấy còn bao xa, nhưng nghe được sự mộng tưởng trong lời Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu cũng không kìm lòng được mà trông mong về căn nhà chỉ thuộc về hai người.Chờ tỉnh táo lại, thấy nụ cười ranh mãnh bên khoé môi Quý Bạch Thanh, nàng cũng biết mình đã rơi vào bẫy cô bày sẵn.Nàng lại trừng mắt với Quý Bạch Thanh một cái, cuối cùng vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.Hôm sau, Quý Bạch Thanh thay bộ đồ cũ rách, trước khi đi còn được mỹ nhân đích thân bôi kem chống nắng, thoa xong gel lô hội rồi đội mũ rơm lên đầu, đi tới trường học.Vôi cát đất, ngói gạch đã được chuyển sẵn đến sân thể dục trước trường, mấy người đã đến trước, thấy cô tới liền bắt đầu động công.Ba người đàn ông đi nện đất làm móng, Quý Bạch Thanh cùng một thím khác thì trộn rơm với bùn làm gạch đất.Việc này không nặng, chủ yếu là sức cô khoẻ, chỉ hơi nhàm chán và tốn sức người.Làm cả buổi sáng, số gạch đất để xây nhà cũng xong được một phần tư.Đến trưa, cô tháo găng tay lao động ra, lau mồ hôi to như hạt đậu trên trán, thấy bụng hơi đói.Cô vẫy tay với thím Tiền: "Thím, ta đi về trước!"Thím Tiền gật đầu: "Chiều nhớ mang thêm chút nước! Trời nóng quá rồi."Quý Bạch Thanh rửa mặt bên bờ sông, không dám vọc nước lâu, dọn dẹp qua loa rồi chạy về nhà.Về đến nơi, thấy khói trắng từ ống khói bốc lên lượn lờ, trong lòng cô khựng lại.Giờ vẫn chưa tới lúc tan ca, Ôn Miểu không phải là lỡ tay đốt cháy nhà bếp đó chứ?Cô vội bước vào bếp, vừa vặn đụng mặt Ôn Miểu đang bưng thức ăn ra ngoài.Mỹ nhân hơi nghiêng đầu nghi hoặc: "Ngươi về sớm vậy?""Đúng lúc, ta cũng vừa nấu cơm xong."Nàng bưng thức ăn lên bàn, gắp cho cô một đũa gan heo, đó là phần còn lại từ hôm qua Quý Bạch Thanh mang về.Quý Bạch Thanh nhìn màu sắc gan heo, rất ổn, có vẻ nấu chín rồi.Cắn một miếng, vị cay của ớt và hương cháy của gan heo cùng xộc lên, cô hít một hơi, giơ ngón tay cái khen ngợi, giọng đầy thán phục: "Ngon lắm!"Người nấu ăn luôn thích được khen, Ôn Miểu cong mắt cười, lại múc thêm một chén canh mướp trứng cho cô."Lát nữa nguội thì uống một ít, mướp giúp hạ hoả."Quý Bạch Thanh cầm muỗng khuấy canh, vừa khuấy vừa khen: "Vợ ơi, thật sự quá lợi hại, sao lần đầu nấu cơm đã ngon như vậy? Nghĩ đến đây là ngươi nấu, ăn vào cảm thấy thật hạnh phúc."Ôn Miểu bị cô khen đến hơi ngượng, nhất là cái cách cô gọi mình.Ngay tức khắc trên mặt nàng ửng hồng, nàng lẩm bẩm: "Đâu có như ngươi nói quá vậy, nhìn ngươi nấu nhiều rồi thì ta cũng biết làm thôi."Cuối cùng nàng liếc cô một cái, giọng nhỏ lại: "Không được gọi ta là vợ!"Vợ vợ vợ, Quý Bạch Thanh lén lút gọi mấy tiếng trong lòng, bên ngoài thì tỏ vẻ ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời gật đầu.Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ về nhà, bốn người cùng ngồi vào bàn ăn, Quý Bạch Thanh tự hào giới thiệu: "Nương, cha, hôm nay đồ ăn có ngon không?"Hà Hương Nguyệt lườm cô một cái: "Lại phát điên cái gì?"Quý Vĩ thì rất nể mặt, còn cố ý rót một chung rượu nhỏ ăn cùng gan heo, gật đầu nói: "Ngon đấy."Quý Bạch Thanh vô cùng đắc ý tuyên bố: "Đây là do Ôn Miểu nấu đó!"Nghe đến đây, Hà Hương Nguyệt lập tức đổi sắc mặt, hớn hở: "Hoá ra là Miểu Miểu làm, ta nói sao mà ngon như vậy."Bị khen quá mức, Ôn Miểu thấy có chút xấu hổ, tay dưới bàn lặng lẽ mò tới đùi Quý Bạch Thanh, âm thầm dùng sức véo cô một cái.Quý Bạch Thanh khẽ hít hà một tiếng, bắt lấy tay nàng, không cho nàng nghịch nữa.Ăn xong, Quý Bạch Thanh rửa chén xong, thấy Ôn Miểu không biết đang bận bịu gì đó trong bếp.Cô bước vào, "Ngươi đang làm gì vậy?"Ôn Miểu đổ chậu đậu xanh đã ngâm hơn một tiếng ra, chọn bỏ hạt bị hư."Làm chút chè đậu xanh, trời nóng quá, sợ ngươi với mấy chú thím bị say nắng."Ngoài đậu xanh, bên cạnh còn để hơn chục lá bạc hà đã rửa sạch, đọng nước.Nghe vậy, lòng Quý Bạch Thanh mềm nhũn.Trời nóng oi bức, trong căn bếp chẳng mấy khi thông gió, Ôn Miểu mướt mồ hôi trán chỉ vì muốn nấu cho bọn họ một chén chè đậu xanh.Quý Bạch Thanh không thấy phiền, còn tươi cười nói: "Để ta nhóm lửa cho."Ôn Miểu hơi cau mày, không đồng tình nhìn cô: "Sáng nay đã cực khổ vất vả, không đi nghỉ một lát sao?"Quý Bạch Thanh lắc đầu, cười híp mắt: "Ta nhiều sức lắm!"Đặc biệt là sau khi biết Ôn Miểu còn nấu chè đậu xanh cho mình, cô cảm thấy bản thân giờ có thể đấm chết một con trâu.Sau khi đổ nước và đậu xanh vào nồi, Ôn Miểu dặn dò: "Lần sau lên trấn thì nhớ mua thêm chút đậu xanh với đường phèn."Quý Bạch Thanh lập tức ghi nhớ trong lòng.Ôn Miểu giã nhuyễn lá bạc hà, mở nắp nồi nhỏ từng giọt nước ép vào, rồi thả thêm hai viên đường phèn, chờ đậu xanh mềm ra là xong.Nấu chè không tốn nhiều thời gian, chè đậu xanh nấu xong thì treo vào giếng làm lạnh, chiều nay đi làm rót vào hũ gốm là được.Nhìn miệng giếng, Quý Bạch Thanh không nhịn được nuốt nước miếng.Cô muốn ăn dưa hấu.Trong tiết trời nóng thế này, cắn một miếng dưa hấu ướp lạnh trong giếng qua đêm thì thật sung sướng biết bao.Cô hắng giọng, ghé tai nói nhỏ với Ôn Miểu: "Chờ mấy hôm nữa việc xây trường đỡ bận, ta dẫn ngươi đi thôn Đại Sơn mua dưa hấu ăn, chỗ đó có trồng."Thời buổi này trái cây hiếm như vàng, Ôn Miểu cũng đã lâu không được ăn dưa hấu, nghe vậy liền gật đầu lia lịa.Chưa đến giờ chiều đi làm, Quý Bạch Thanh nằm ngủ trưa với Ôn Miểu một lát, sau đó rón rén rời giường sớm trước mười phút, rót chè bạc hà đậu xanh vào ba hũ gốm khác nhau, chừa lại một chén cho Ôn Miểu, còn viết một tờ giấy dằn dưới chén, sau đó xách theo hũ gốm và một bình nước khác, tiếp tục đi làm gạch đất.Giờ nghỉ giữa buổi, Quý Bạch Thanh mở hũ gốm ra uống một ngụm chè đậu xanh, chỉ cảm thấy cả người đều mát rượi, cơn nóng khó chịu cũng bị hương bạc hà mát lạnh xua tan.Cô cười tít mắt hỏi thím Tiền: "Thím, có muốn một ngụm không? Là chè đậu xanh do Ôn Miểu nấu đó, thanh nhiệt giải nhiệt!"Thím Tiền thấy thế thì lấy nắp ly tráng men xoay ngược lại: "Được, cho ta một ngụm."Uống xong một ngụm, thím Tiền chép chép miệng. Thứ này mát lạnh, lại có vị ngọt nhẹ, uống rất ngon.Thím nói: "Về phải bảo chồng ta nấu cho một lần, trời dạo này nóng thấy ớn!""Ôn trí thức đối với ngươi cũng thật tốt nha."Quý Bạch Thanh nghe vậy cái đuôi lại nhếch lên, cuối cùng làm ra vẻ đoan trang gật đầu: "Thím, ngàn vạn đừng tiếc mấy đồng đó, bằng không thật sự bị trúng nắng thì mất nhiều hơn được." Không giống cô, vợ cô chẳng bao giờ tiếc tiền, chỉ biết lo lắng cho cô thôi!Quý Bạch Thanh và thím Tiền cùng nhau làm việc suốt hai ngày, cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ số gạch đất cần để xây nhà. Gạch này phải để nơi râm mát hong khô hai mươi ngày mới dùng được.Trong khoảng thời gian ấy, bọn họ cũng được nghỉ, chờ hai mươi ngày sau mới bắt đầu xây dựng chính thức.Hôm sau tan ca, Quý Bạch Thanh cùng thím Tiền khiêng gạch vào nhà cất, đặt xong viên gạch cuối cùng, cô phủi tay, trong đầu toàn nghĩ tối nay Ôn Miểu sẽ nấu món ngon gì.Dạo gần đây đại mỹ nhân sợ cô quá vất vả, suốt ngày đổi món cho cô ăn.Quý Bạch Thanh cảm thấy thời gian này trôi qua thật hạnh phúc.Vì thế mà cô hoàn toàn không chú ý đường đi phía trước."Này....." thím Tiền thấy người phía trước, định mở miệng nhắc thì đã muộn.Quý Bạch Thanh không nhìn thấy bậc thềm phía trước, bước hụt một bước, mắt cá chân lệch sang một bên, chỉ nghe rắc một tiếng nho nhỏ, cô ngã oạch xuống đất, kêu rên một tiếng, mặt nhăn nhó vì đau đớn.Thím Tiền hoảng hốt chạy tới đỡ cô dậy, lo lắng hỏi: "Tiểu Quý à, không sao chứ?"Quý Bạch Thanh cúi đầu nhìn mắt cá chân đỏ ửng, thử đặt chân xuống, trọng lượng cơ thể dồn lên chân trái bị thương, đau nhói.Má ơi, sau này đi đường nhất định phải nhìn cho kỹ.Quý Bạch Thanh rủa thầm bản thân xui xẻo, hơi xấu hổ nói với thím Tiền: "Thím, chắc ta bị trẹo chân rồi, thím đỡ ta về có được không?"Thím Tiền đồng ý ngay: "Trời, khách sáo với thím gì chứ!""Hay là ta cõng ngươi về?" Thím Tiền nhìn mắt cá chân cô đã bắt đầu sưng vù, có vẻ không nhẹ.Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Không sao, đỡ ta về là được, ta còn đi được."Cô cao hơn thím Tiền cả cái đầu, bắt thím cõng thì hơi quá sức, hơn nữa cô thật sự vẫn còn đi được.Thấy cô kiên quyết, thím Tiền đành dìu cô về.Hai người khó nhọc lần về nhà, giữa đường gặp mấy người dân trong thôn đang vác cuốc về, ai nấy đều hỏi han lo lắng:"Ôi, sao thế này?""Không sao chứ? Nhà ta có dầu xoa, lấy về mà xoa thử."Quý Bạch Thanh cảm ơn rồi từ chối, đến trước cửa nhà thì cất cao giọng gọi:"Ôn Miểu, mau ra đây đỡ ta một tay!"Nghe tiếng gọi, Ôn Miểu nghi hoặc bước ra từ bếp, thấy Quý Bạch Thanh được dìu vào thì giật mình, trên mặt đầy lo lắng:"Ngươi không sao chứ? Sao lại thành thế này?"Quý Bạch Thanh cười với nàng: "Yên tâm, không nghiêm trọng lắm đâu."Cô vốn định trấn an nàng, nhưng thím Tiền đứng một bên không nể mặt, lập tức vạch trần:"Không nghiêm trọng gì chứ, nhìn cái chân sưng như cái bánh bao kìa."Quý Bạch Thanh: "..."Bị bóc mẽ trước mặt người yêu, cô có chút xấu hổ, thấy vành mắt Ôn Miểu đỏ lên thì trong lòng cũng xót.Cô dịu giọng dỗ dành: "Không sao, thật đó, không nặng lắm đâu."Ôn Miểu mắt hoe đỏ, đỡ lấy Quý Bạch Thanh, không quên cảm ơn thím Tiền: "Cảm ơn thím đã đưa A Thanh về."Thím Tiền xua tay ngại ngùng: "Mấy đứa thành thị nói chuyện văn vẻ quá, cùng là người trong thôn, giúp nhau là chuyện bình thường! Ngươi lấy dầu xoa bóp cho con bé, mấy hôm là khỏi thôi!"Nói xong liền vội vã về nhà.Ôn Miểu đỡ Quý Bạch Thanh vào nhà, cô sợ mình quá nặng sẽ đè đau Ôn Miểu, chỉ có thể âm thầm nhấc nhẹ người. Đến khi được đặt ngồi xuống ghế, trên mặt đã đầy mồ hôi.Thấy cô thế, Ôn Miểu nhớ lại cảm giác vừa rồi khi đỡ người, liền giận:"Ngươi bị thương rồi còn cố gắng làm gì!"Nhưng vì nghĩ cô đang bị thương, nàng không giận lâu, hỏi tiếp: "Nhà có dầu xoa không? Nếu không thì ta đến trạm y tế lấy."Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Không cần, trong ngăn kéo phòng ta có chai thuốc xoa, ngươi tìm giúp ta, ta tự bôi là được."Ôn Miểu không tranh cãi với cô nữa, lấy chai thuốc ra, tìm thêm cái ghế nhỏ ngồi xuống, múc chậu nước, rồi vỗ nhẹ lên đùi mình ra hiệu: "Đặt chân lên đây."Nhìn chiếc váy ren hồng của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh cúi đầu liếc chân mình vẫn còn lấm bùn, các ngón chân co lại, lưỡng lự nói: "Hay là để ta tự làm đi, chân ta bẩn, lỡ làm bẩn váy ngươi..."Ánh mắt Ôn Miểu lạnh đi: "Hiện tại ngươi không được nói gì hết, ta nói sao thì làm vậy!"Hết dám cãi. Cuối cùng Quý Bạch Thanh đưa chân ra, do dự một lúc rồi đặt lên đùi nàng.Ôn Miểu lấy khăn lau sạch bùn đất, hàng mi dài cụp xuống, vẻ mặt tập trung, khiến Quý Bạch Thanh nhìn đến ngẩn ngơ.Lau xong, mắt cá chân sưng đỏ trông càng đáng sợ.Ôn Miểu nhúng khăn vào nước lạnh, đắp lên vết sưng, sau khi làm mát lặp lại bốn năm lần, vết sưng như dịu đi.Nàng mở chai thuốc xoa, mùi nồng xộc lên mũi khiến nàng hơi nhăn mặt.Rót thuốc ra tay, xoa nóng rồi mới nhẹ nhàng xoa lên mắt cá chân Quý Bạch Thanh, vừa xoay vừa day nhẹ.Tay nàng mềm mại, lực vừa phải, đau nhói cũng dịu lại ít nhiều.Xoa hai lần, Ôn Miểu ngắm nghía một lát, hài lòng gật đầu: "Được rồi, ngươi ngồi yên đây, ta đi đổ nước."Nàng bưng nước ra ngoài, múc thêm một gáo nước sạch rửa tay, dùng cả xà phòng, nhưng vẫn cảm thấy mùi thuốc chưa hết.Trong bếp, món ăn đã gần chín, Ôn Miểu dọn ra bàn.Quý Bạch Thanh thấy nàng lại đây, theo bản năng làm nũng: "Vợ ơi, lại đây, hôn một cái."Ôn Miểu nghe thấy liền dáo dác nhìn quanh như kẻ trộm, thấy không có ai trong nhà mới thở phào.Nàng cau mày: "Không được gọi ta như thế ở bên ngoài."Một lát sau, cảm thấy giọng mình có hơi nghiêm khắc, lại nói thêm: "Lỡ bị người nghe được thì làm sao?"Như vậy không chỗ nào cố kỵ, nếu để Hà Hương Nguyệt hay ai khác nghe được, chắc ngất mất.Nghe vậy, Quý Bạch Thanh nhướn mày như ngộ ra: "Hoá ra Trăn Trăn muốn ta làm chim hoàng yến giấu kín, tình nhân trong bóng tối, không muốn để ai biết quan hệ chúng ta!"Vớ vẩn thật sự.Ôn Miểu bịt miệng cô lại, giận dữ: "Còn dám nói linh tinh nữa thì ta khâu miệng ngươi lại!"Quý Bạch Thanh giả vờ sợ hãi, rụt cổ lại.Hai người đùa giỡn một lúc, rồi nghĩ đến mai phải đi trạm thực phẩm giết heo, Quý Bạch Thanh bỗng cau mày, lo lắng.Chân bị thương rồi thì làm sao đi?Không có cô, trạm thực phẩm chẳng ai giết heo được.Vương Bảo Châu đang nghỉ sinh, Hạ Hàn Mai từ đâu ra tìm được người thay cho cô đây. Hơn nữa cô đang nhu cầu cấp bách tích tiền cưới vợ, nghỉ làm là mất tiền lương một ngày, tiếc lắm.Cô nhìn Ôn Miểu, dò hỏi: "Trăn Trăn, ngày mai ta còn phải đi giết heo."Ôn Miểu không đồng ý: "Ngươi bị thương rồi mà còn muốn đi? Để ta đến ủy ban thôn gọi điện xin nghỉ cho ngươi."Thấy nàng định đứng dậy đi thật, Quý Bạch Thanh vội ngăn lại: "Đừng, mai ta phải đi, không có ta thì không giết heo được, khách hàng còn chờ mua thịt đó."Cô nhìn mắt cá chân mình, hơi chột dạ: "Vả lại ta thấy cũng không nghiêm trọng, mai dậy chắc khỏi rồi.""...Ngươi nói bậy nữa?" Ôn Miểu trừng cô.Quý Bạch Thanh cười gượng: "Ta thật sự không thể nghỉ, trưởng trạm Hạ đã cho ta công việc tốt thế này, ta không thể khiến trưởng trạm khó xử."Ôn Miểu cau mày, ngồi lại: "Vậy giờ làm sao?""Hay là mai ngồi xe bò đi?" Cho thêm tiền chắc người ta sẽ chịu chở đến trạm thực phẩm.Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Xuất phát trễ lắm."Cô đánh giá Ôn Miểu từ đầu đến chân, cười khẽ: "Hay là vợ chở đi nhé?"Ôn Miểu sững người: "Nhưng ta không biết chạy xe đạp."Quý Bạch Thanh nói ngay: "Ta dạy ngươi, ngươi cũng đâu muốn ta tự đi, đúng không?"Bị cô dắt mũi, Ôn Miểu không nói được gì, chỉ lặng lẽ liếc cô một cái.Quý Bạch Thanh thấy nàng đồng ý, thầm có chút may mắn vì hôm nay té bị thương.Cô luôn muốn dạy Ôn Miểu đi xe đạp, dù gì xe này cũng là nàng bỏ tiền ra mua, sau này có việc gấp mà cô không có nhà thì sao.Trước đây Ôn Miểu luôn viện cớ từ chối, giờ thì hết đường chối rồi.Trước khi ăn cơm tối, cô ngồi ở cửa, phe phẩy quạt như bà cụ, nhàn nhã nhìn Ôn Miểu học đạp xe.Đại mỹ nhân có vẻ giữ thăng bằng không tốt, đạp được mấy vòng lại ngã, chỉ biết lảo đảo chống chân.Tập đến khi Hà Hương Nguyệt về vẫn chưa biết đi, lần này Ôn Miểu thật sự bị kích thích ý chí.Từ nhỏ nàng luôn học giỏi, cái gì cũng muốn hoàn hảo, chẳng lẽ chỉ cái xe đạp mà không học nổi?Ăn cơm xong, Hà Hương Nguyệt thấy Quý Bạch Thanh được dìu ra sân mới biết cô bị thương, nghe Ôn Miểu đã xử lý rồi nên cũng yên tâm.Quý Bạch Thanh phe phẩy quạt, bật đèn pin soi cho Ôn Miểu tiếp tục tập.Không biết ngã bao nhiêu lần, cuối cùng nàng cũng đạp được một đoạn.Ôn Miểu đạp xe một vòng rồi quay lại sân, đậu xe, đứng trước mặt Quý Bạch Thanh, trên mặt mang theo nụ cười:"Ta học được rồi!"Quý Bạch Thanh thấy mặt nàng như viết ba chữ "khen ta đi", nháy mắt thấy lòng mềm nhũn vì nàng dễ thương quá.Cô ngoắc ngón tay, dịu dàng nói: "Mặt ngươi có dính hạt cơm, để ta gỡ cho."Ôn Miểu lập tức thấy xấu hổ, theo phản xạ định che mặt.Nàng vừa mới xuất hiện trước mặt Quý Bạch Thanh với hình ảnh nhếch nhác như vậy sao?Nàng cắn môi, ghé mặt lại gần, không ngờ Quý Bạch Thanh chẳng hề gỡ cơm, mà là hôn lên môi nàng một cái.Ôn Miểu lập tức đứng thẳng dậy, che miệng trừng cô, nhỏ giọng trách: "Đáng ghét, lại gạt ta!"