Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
31.
Người vừa rời khỏi, Ôn Miểu liền thả lỏng, dựa lưng vào ghế.Nghe đối phương nói, khoé môi nàng thoáng mang theo ý cười, mắt mày đều là vẻ tuỳ ý."Rõ ràng lắm sao?" Nàng hỏi.Thượng Mẫn rót cho nàng một ly nước, sau đó đáp lại: "Trong mắt ta thì rất rõ, người khác có thể không nhận ra, nhưng ta có thể nhìn ra ánh mắt ngươi nhìn nàng khác với khi nhìn người khác."Rõ ràng là một mỹ nhân trông như hồ ly yêu mị, còn mang đôi mắt đào hoa đa tình, nhưng khi Ôn Miểu nhìn người khác thì ánh mắt đều bình lặng, chỉ có khi nhìn Quý Bạch Thanh mới hiện lên vài phần gợn sóng.Ôn Miểu gật đầu: "Đúng vậy, đáng tiếc là nàng vẫn chưa ngộ ra, cảm thấy ta với nàng chỉ là bạn." Một đại mỹ nhân như vậy đã có người trong lòng, Thượng Mẫn cũng không cảm thấy buồn, ngược lại giống như bạn bè tâm sự trò chuyện.Thượng Mẫn nói: "Kỳ thật cũng chưa chắc, ta thấy nàng hình như không ưa ta lắm, chắc là đang ghen?"Ôn Miểu cũng không hiểu tại sao, lần đầu gặp Thượng Mẫn lại có cảm giác thiện cảm trời sinh.Nàng khẽ nhíu mày, có chút phiền muộn, giọng nói có phần oán trách: "Phải đó, ngươi nói xem sao lại có người khó ưa như vậy chứ, rõ ràng trong lòng thích ta, nhưng lại còn muốn đẩy ta ra xa."Thượng Mẫn nhìn nàng, sắc mặt thoáng qua một tia tinh quái.Nàng đưa ngón tay đặt lên môi, hạ giọng thì thầm: "Xem ta, ngươi đừng lên tiếng."Vừa dứt lời, Thượng Mẫn đứng bật dậy, chiếc ly trên bàn bị hất xuống đất, "choang" một tiếng vỡ tan thành từng mảnh.Thượng Mẫn ôm lấy vai Ôn Miểu, kéo một cái, cả người Ôn Miểu liền nhào vào lòng nàng.Ngay lúc đó, Quý Bạch Thanh ở cửa nghe thấy động tĩnh, lập tức mất hết bình tĩnh, một cước đá văng cửa.Mà đập vào mắt cô chính là cảnh Ôn Miểu và Thượng Mẫn thân mật quá mức.Mắt cô mở to, tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, sinh ra vô biên chua xót."Ngươi, ngươi làm gì!"Mặc kệ hai người là tình nguyện hay Ôn Miểu bị ép buộc, Quý Bạch Thanh sải bước xông vào, kéo Ôn Miểu vào lòng mình.Thượng Mẫn bị giật mất mỹ nhân cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nhìn cô, mở miệng: "Nếu ta không nhớ lầm, Ôn đồng chí là đối tượng xem mắt của ta, ôm một cái thì có sao?""Ngươi đừng có xàm!" Quý Bạch Thanh lập tức giống như con báo nhỏ bị cướp mất bạn đời, trừng mắt mắng."Chỉ có ta mới được ôm nàng!" Câu này không qua đầu óc, buột miệng thốt ra.Bên cạnh, Vương Quế Hoa lúc này cũng thấy có gì đó không đúng, "Cái này..."Bà nhìn Thượng Mẫn đầy khó xử.Thượng Mẫn khẽ lắc đầu với bà, Vương Quế Hoa thành thật đứng yên một bên.Ném ra một câu xong, Quý Bạch Thanh để lại một đồng tiền, kéo Ôn Miểu im lặng rời đi.Tay Ôn Miểu bị Quý Bạch Thanh nắm chặt đến đỏ cả lên nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng cô, có chút thất thần.Về đến nhà, Quý Bạch Thanh dựng xe, kéo Ôn Miểu vào phòng, khoá cửa lại, đôi mắt đỏ hoe.Cô nhìn Ôn Miểu chằm chằm, khàn giọng: "Tại sao lại để nàng ôm ngươi?"Ôn Miểu rút tay mình ra, ngồi xuống mép giường, hai tay chống giường, nghiêng đầu hỏi: "Không phải là ngươi để ta đi xem mắt người khác sao? Nhìn vừa mắt vì cái gì không thể ôm?"Nàng nhếch môi: "Về sau còn làm nhiều chuyện hơn nữa kìa A Thanh, ta đã nói rồi, ngươi không thể tham lam như vậy.""Về sau chúng ta nắm tay, hôn môi, thậm chí là..."Còn chưa nói hết câu, Quý Bạch Thanh đột nhiên giống như bị chọc giận, nhào tới đè nàng xuống giường.Đôi môi đỏ bị Quý Bạch Thanh chặn lại, cô thành thạo đưa lưỡi cạy mở môi nàng, tham lam mút lấy mật ngọt trong khoang miệng, bàn tay ban đầu đỡ sau đầu nàng cũng dần trượt xuống, dừng lại ở sau gáy.Ôn Miểu bị hôn đến mức không thở nổi, đôi mắt hổ phách phủ một lớp sương mờ, lông mi ươn ướt, cảm nhận được bàn tay đang làm loạn sau cổ, không kìm được phát ra một tiếng ưm. Giọng của nàng ngọt mềm, Quý Bạch Thanh nghe không thoả mãn, sốt ruột muốn tuyên bố chủ quyền, đầu lưỡi dây dưa, quấn lấy chiếc lưỡi mềm của nàng liếm mút.Nụ hôn bất ngờ như một trận mưa rào, khiến cả hai chìm ngập trong ướt át, giữa thời tiết nóng bức càng thêm mê loạn, mồ hôi đầy người, chóp mũi cũng ửng hồng, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn không hề có ý định dừng lại.Không biết qua bao lâu, Ôn Miểu rốt cuộc được buông ra.Không khí mới mẻ tràn vào mũi, ngực nàng phập phồng dữ dội, cả người mềm nhũn không còn sức, đầu lưỡi bị hôn đến sưng lên.Quý Bạch Thanh để nàng nghỉ một lúc, sau đó ôm nàng ngồi lên đùi mình, cánh tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn, mặt chôn vào cổ nàng, tham lam hít lấy hương thơm trên cơ thể nàng."Trăn Trăn... tỷ tỷ, ta sai rồi."Giọng Quý Bạch Thanh rầu rĩ, mang theo chút làm nũng, hoàn toàn trái ngược với vẻ hung hăng khi nãy.Lúc nãy là con sói dữ, giờ lại là chó con vẫy đuôi.Đầu lưỡi Ôn Miểu bị mút đến tê rần, giờ vẫn chưa hoàn hồn, giọng khàn khàn: "Ngươi sai ở đâu?"Giọng Quý Bạch Thanh nghẹn lại: "Ta, ta thích ngươi, nhưng ta lại không nhận ra lòng mình, nên mới đẩy ngươi cho người khác."Lúc thấy Ôn Miểu tựa vào lòng Thượng Mẫn, trong lòng cô chua xót tột độ, cứ như đã nhìn thấy viễn cảnh nàng thật sự đến với người kia rồi quên mất mình.Dây thần kinh trong đầu vốn đã căng chặt, lúc ấy đột nhiên "phựt" một tiếng, đứt đoạn.Trong đầu chỉ còn một ý niệm, phải tách hai người ra.Trên đường về, Quý Bạch Thanh suy nghĩ rất nhiều, trong lòng ngập đầy đắng cay, thứ tình cảm trước đó vẫn chưa rõ ràng lúc này lại trào lên như muốn tràn ra khỏi lồng ngực.Cô cuối cùng cũng đã nhận rõ, tình cảm mập mờ vượt quá giới hạn bạn bè kia, rốt cuộc gọi là gì.—— là thích.Cô thích Ôn Miểu, là thích theo nghĩa người yêu.Cô ngẩng đầu, đôi mắt đo đỏ, cánh môi cũng vì nụ hôn lúc nãy mà càng thêm đỏ mọng."Đừng thích nàng ấy, tiếp tục thích ta, được không?"Ôn Miểu chậm rãi đưa tay lên vuốt nhẹ khoé mắt cô, rồi ấn xuống một cái.Màu đỏ ở khoé mắt tăng thêm rõ ràng, Quý Bạch Thanh ấm ức nức nở một tiếng, nhưng không né tránh, ngược lại còn dựa sát vào đầu sỏ gây tội.Thấy cô như vậy, Ôn Miểu không thể không mềm lòng, nhưng nhớ tới chuyện cô làm trước đó, lại đẩy cô ra."Ngươi đâu có thích ta, sao ngươi chắc ngươi thích ta chứ? Nói không chừng chỉ là vì ngươi ít tiếp xúc với người khác thôi."Câu này, Quý Bạch Thanh thấy quen quen.Khi nhớ lại, mới nhận ra đó chính là lời mình từng nói với Ôn Miểu.Giờ bị nàng dùng lại để đáp trả, mặt cô lúc đỏ lúc xanh.Cô dụi dụi vào vai nàng, cơ hồ muốn khóc nấc: "Ta sai rồi, Trăn Trăn, ta thật sự sai rồi, tha thứ cho ta được không?"Thấy Ôn Miểu không mềm lòng, cô liền nâng mặt nàng lên, hết lần này đến lần khác hôn lên nốt ruồi lệ bên dưới mắt đẹp của nàng.Bị cô hôn như gà mổ thóc, Ôn Miểu không nhịn được bật cười, không thể làm mặt lạnh nữa, mặt mày dịu lại, xoa mái tóc bị Quý Bạch Thanh cọ rối tung lên.Nàng thật sự thích Quý Bạch Thanh, muốn cô nhận rõ lòng mình, cũng muốn độc chiếm cô, mục đích đã đạt, cũng không muốn làm khó thêm.Chuyện trước kia, chẳng qua là đồ ngốc không nhận ra lòng mình thôi, mà nàng tỷ tỷ lớn hơn ba tuổi này đương nhiên sẽ bao dung."Không được có lần sau."Nghe thấy câu đó, Quý Bạch Thanh lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn nàng."Trăn Trăn, ngươi thật tốt!"Giọng cô vui sướng, đôi mắt hạnh khẽ cong lên, ánh sáng lấp lánh, tràn đầy niềm hạnh phúc.Ôn Miểu nhẹ hôn lên khoé mắt cô, giọng trịnh trọng: "Quý Bạch Thanh, ta nhấn mạnh lần cuối, ta thật sự thích ngươi.""Cũng chỉ thích ngươi."Quý Bạch Thanh gật đầu mạnh, cũng đồng dạng thái độ nghiêm túc nói: "Ôn Miểu, ta cũng thích ngươi, chỉ thích ngươi."Nói đến đây, cô dừng lại một chút, trên má ửng đỏ càng thêm rõ ràng, giọng thì thầm: "Là kiểu thích muốn cưới ngươi làm vợ ấy."Ôm mỹ nhân trong lòng, Quý Bạch Thanh có hơi hối hận.Giá mà cô nhận ra lòng mình sớm hơn thì tốt rồi, vậy thì giữa cô và Ôn Miểu đã không cần phải trải qua mấy ngày lưng chừng thế này.Cũng sẽ không để Thượng Mẫn ôm được Ôn Miểu.Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Trăn Trăn, ngươi có thích Thượng Mẫn không?"Ôn Miểu đang nằm trong lòng cô, hơi buồn ngủ, thời gian qua không chỉ Quý Bạch Thanh mất ngủ, nàng cũng khổ sở không ít, giờ cuối cùng cũng có thể thư giãn.Nghe vậy, nàng lười biếng mở mắt: "Không thích."Ánh mắt Quý Bạch Thanh đầy ghen tỵ, giọng nghe như muốn phi xe lên trấn xé người ta ra: "Nhưng nàng ta ôm ngươi, ngươi xinh đẹp thế kia, chắc chắn nàng ta thích ngươi rồi."Ôn Miểu lại khép mắt, giọng uể oải: "Không đâu, nàng biết ta thích ngươi, ôm ta là cố ý thôi, muốn ngươi ghen."Nghe Ôn Miểu nói vậy, Quý Bạch Thanh nghiến răng, cuối cùng cắn một cái lên vành tai nàng, lầm bầm oán trách: "Tỷ tỷ xấu xa."Răng Quý Bạch Thanh sắc, cắn vào có hơi đau, Ôn Miểu kêu đau một tiếng, không vui đẩy cô ra."Thích cắn người như vậy, ngươi là chó con sao?" Nói xong liền bẹo má cô một cái: "Muội muội xấu tính."Bị Ôn Miểu liếc một cái quyến rũ như vậy, tim Quý Bạch Thanh như run lên, cả người như ngâm trong nước đường, dính như kẹo cao su, lại gặm lại hôn lại ôm không ngừng.Dù Ôn Miểu rất kiên nhẫn, cũng bị sự quấn quýt này làm cho phát bực, ghét bỏ đẩy cô ra. Quý Bạch Thanh còn muốn nhào qua tiếp, ai ngờ ngoài cửa lại vang lên tiếng quát của Hà Hương Nguyệt."Quý Bạch Thanh, cơm trưa đâu?! Còn chưa nấu!"Hai người nhìn nhau, Ôn Miểu đẩy cô một cái, mặt đầy trêu chọc: "Đi nấu cơm đi."Cô đành phải buông Ôn Miểu ra, tiu nghỉu rời khỏi phòng.Chỉ còn lại một mình, Ôn Miểu chỉnh lại dung mạo trước gương, nhìn gương mặt ửng đỏ sau khi hôn còn muốn kiều diễm hơn hoa hải đường, nàng bỗng thấy ngượng ngùng, úp gương lại.Đợi đến khi sắc mặt ổn định bình thường mới ra ngoài.Lúc ăn cơm, Hà Hương Nguyệt lại phát hiện con gái mình và Ôn trí thức hình như đã làm hòa.Lần này nhìn qua còn dính nhau hơn cả trước kia, Quý Bạch Thanh gần như là bám riết lấy Ôn Miểu để đút ăn, cứ như đang chăm em bé.Hà Hương Nguyệt nhìn mà nhíu chặt mày, dưới gầm bàn đá cho Quý Bạch Thanh một cái, ra hiệu bằng ánh mắt bảo cô hãy cư xử cho đàng hoàng.Ôn Miểu cũng len lén trợn mắt với Quý Bạch Thanh, đối phương lúc này mới chịu ngoan ngoãn lại, nhưng vẻ mặt trông có chút ủ rũ.Ôn Miểu hết cách, gắp cho cô một đũa cà tím.Thấy trong chén là món do mỹ nhân vợ mình đích thân gắp cho, Quý Bạch Thanh lập tức vui tươi trở lại, cái đuôi không tồn tại phía sau như vẫy lia lịa không ngừng.Sau bữa cơm, Ôn Miểu lại bị Quý Bạch Thanh đè ra làm nũng một trận dính như keo, hai người dính chặt lấy nhau đến độ mồ hôi vã ra đầy người, cuối cùng Quý Bạch Thanh hứng nước lau sơ thân thể, rồi cả hai mới ôm nhau ngủ trưa ngọt ngào.Lúc này đây Quý Bạch Thanh dán sát vào người nàng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:—— Có vợ thật là tuyệt!Sáng hôm sau Quý Bạch Thanh dậy rất sớm, nghĩ đến lần trước Ôn Miểu giận dỗi vì cô không gọi nàng cùng đi lên trấn, lần này cô đã rút được bài học.Hiện tại trời sáng ngày một sớm hơn, khoảng bốn giờ, trong phòng đã mờ mờ sáng.Cô nghiêng đầu ngắm gương mặt đang ngủ yên tĩnh của Ôn Miểu, cảm giác hưng phấn trong lòng vẫn chưa tan đi.Đây là vợ của cô.Nghĩ đến đây, Quý Bạch Thanh lập tức rúc sang, ôm người vào lòng, từ cằm nàng hôn dọc lên trên, cuối cùng dừng lại ở môi nàng.Là kiểu hôn dính dính ngọt ngào của loài động vật nhỏ, không có bao nhiêu lực, chỉ là liên tục mút mát, tiếng hôn trong phòng yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng.Ôn Miểu mơ mơ màng màng bị hôn đến tỉnh, đôi mắt vừa hé mở vẫn còn phủ một lớp sương mờ mỏng.Một tiếng ngâm nhẹ thoát ra nơi khóe môi nàng, Quý Bạch Thanh thấy nàng đã tỉnh, lập tức cong mắt, giọng nói mang theo ý cười dày đặc: "Ngươi tỉnh rồi? Hôm nay có muốn đi lên trấn với ta không?"Nghe được lời cô, Ôn Miểu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng thân thể lại phản ứng nhanh hơn đầu óc, nhẹ nhàng gật đầu.Nhìn dáng vẻ vẫn còn ngơ ngác của nàng, Quý Bạch Thanh thấy thật đáng yêu, lại không nhịn được mà dính sát lại, hôn chụt chụt hai cái rõ to lên má nàng."Vậy thì mau dậy thôi."Nghĩ đến bộ váy xinh đẹp mà hôm qua Ôn Miểu đã mặc để đi xem mắt, Quý Bạch Thanh có chút ghen tuông, nhấn mạnh: "Hôm nay cũng phải mặc váy đẹp mà ta chưa từng thấy."Nói cái gì vậy trời? Ôn Miểu tỉnh táo hơn một chút, bị câu nói trẻ con của đối phương làm cho dở khóc dở cười.Nhưng cuối cùng nàng vẫn chọn một chiếc váy chưa từng mặc ra ngoài để mặc vào. Lúc chuẩn bị xuất phát, Quý Bạch Thanh đánh giá nàng từ trên xuống dưới, vô cùng hài lòng gật đầu."Tỷ tỷ hôm nay thật đẹp!"Ôn Miểu nhướng mày, cố ý hỏi: "Ý là những ngày trước không đẹp?"Quý Bạch Thanh vừa đẩy xe vừa cười tươi rói trả lời: "Tất nhiên là ngày nào cũng đẹp, mỗi ngày lại càng đẹp hơn."Ôn Miểu gật đầu một cách đoan trang, cảm thấy câu trả lời ấy cũng tạm chấp nhận được.Hai người không nấn ná thêm, cùng nhau đạp xe lên trấn.Vì đi quá sớm nên chưa ăn sáng ở nhà, tiệm ăn quốc doanh cũng chưa có cơm sáng. Quý Bạch Thanh mang theo ít lương khô, định bụng đói thì nhai tạm với nước để lót bụng.Nhưng nghĩ đến việc đại mỹ nhân mềm mại yếu ớt bên cạnh sẽ phải ăn lương khô cùng mình, cô lại cảm thấy tủi thân thay nàng, như là đang làm nàng thiệt thòi.Cuối cùng, trước khi đi mổ heo, Quý Bạch Thanh do dự hỏi: "Ngươi đói không? Nếu đói thì lát nữa có thể đến tiệm cơm quốc doanh mua chút gì ăn."Cô sẽ bận rộn một lúc lâu.Thế nhưng vừa mổ xong con heo béo hôm nay, Quý Bạch Thanh lại đổi ý.Cô nói: "Thôi đừng, hay là ta đưa chút tiền nhờ người khác mua giúp nhé?"Đại mỹ nhân đẹp thế, tay lại trói gà không chặt, nhỡ đâu tự đi mua đồ ăn rồi bị bắt nạt thì làm sao?Hiện tại thái độ của Quý Bạch Thanh với nàng chính là: ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rơi.Nghe được lời cô lo lắng, Ôn Miểu có chút bất đắc dĩ.Nàng đành nói: "Ta ăn lương khô cũng được, đâu phải kiều quý đến thế."Nghe vậy, Quý Bạch Thanh không nói gì nữa, đẩy xe đến quầy hàng, trong lòng thì âm thầm phản bác.Ôn Miểu rõ ràng là một tiểu thư kiều quý, sao có thể theo cô chịu khổ như vậy được?Nhất thời, khát vọng kiếm tiền của cô càng thêm mãnh liệt.Ôn Miểu đã nguyện ý làm vợ cô, thì cô cũng nhất định phải dưỡng Ôn Miểu tốt hơn cả trước kia.Cô đau lòng liếc nhìn Ôn Miểu một cái, thấy có người đến mua thịt, bèn nhỏ giọng nói với nàng: "Ngươi ăn tạm chút lót bụng đi, đợi ta bán xong thịt rồi đưa ngươi đi ăn."Ôn Miểu khẽ gật đầu, đẩy cô một cái: "Được rồi, đừng lo cho ta, ta tự lo được."Nàng cũng không phải vì yêu đương rồi liền làm kiêu. Không hiểu sao cái đầu nho nhỏ của Quý Bạch Thanh lại có thể lo lắng nhiều đến vậy.Bản thân Quý Bạch Thanh ăn khỏe, nghĩ đến chuyện sáng nay cô chưa ăn cơm chắc giờ cũng đói bụng.Ôn Miểu ăn nửa cái bánh bột ngô, nhân lúc Quý Bạch Thanh rảnh tay, nàng tranh thủ đưa nửa cái bánh đến bên môi cô.Mấy dì mấy thím đứng gần đó thấy vậy thì thi nhau trêu ghẹo, bảo Quý Bạch Thanh có phúc, có tỷ muội tri kỷ như vậy giúp đỡ.Chỉ có Quý Bạch Thanh là người biết rõ sự thật, cái đuôi vô hình sau lưng như vểnh cao, thầm nghĩ: tỷ muội cái gì mà tỷ muội, đây là cô vợ nhỏ mà ta vừa xác định quan hệ!Bán xong miếng thịt cuối cùng, Quý Bạch Thanh cùng Ôn Miểu thu dọn sạp.Ôn Miểu giúp đỡ thu thập xe đẩy, đôi bàn tay trắng muốt bị dính chút mùi tanh.Trước khi đi ăn, Quý Bạch Thanh nắm lấy tay nàng rửa kỹ dưới vòi nước, lại còn dùng xà phòng của mình rửa một lần, đến khi không còn mùi mới chịu buông ra, rồi mới rửa tay mình.Chở Ôn Miểu đến tiệm cơm quốc doanh, ăn xong lại ghé bưu điện gửi thư.Tối qua hai người thắp đèn viết thư suốt một lúc lâu.Dù sao thì yêu đương cũng nên thông báo với người nhà một tiếng. Quý Bạch Thanh viết liên tiếp ba phiên bản vẫn chưa thấy hài lòng, đến khi Ôn Miểu buồn ngủ, ép cô đi ngủ cùng, cô mới miễn cưỡng chốt bản cuối.Lúc gửi thư đi, tim Quý Bạch Thanh đập hơi nhanh, hỏi Ôn Miểu: "Ngươi nói xem, nãi nãi các nàng có khi nào không thích ta không?"Thật ra cô vẫn có chút nghi ngờ, chẳng lẽ vào thời đại này người ta đã chấp nhận chuyện đồng tính rồi sao?Ôn Miểu nắm lấy tay cô, an ủi: "Yên tâm đi, nãi nãi và các cô rất cởi mở."Hơn nữa, chỉ vài tháng nữa thôi, đồng tính sẽ hợp pháp.Chừng ấy thời gian, Ôn Miểu vẫn đợi được.Nghe được lời an ủi, nỗi lo trong lòng Quý Bạch Thanh giảm đi không ít, cô cười tươi nói:"Vậy thì tốt, nếu nãi nãi và các cô không thích ta, đến Quốc khánh ta theo ngươi về sẽ ôm chân họ khóc luôn."Cô có chút đắc ý: "Dù sao ngươi cũng đã ăn sạch ta rồi, không chịu trách nhiệm là không được đâu."Quý Bạch Thanh nói câu ấy ngay giữa phố xá mà chẳng hề hạ giọng, không ít người đi đường nghe thấy đều quay đầu nhìn sang.Ngón tay Ôn Miểu khẽ cuộn lại, xấu hổ đưa tay bịt miệng cô: "Ngươi... ngươi đừng nói nữa, đang ở ngoài đó!"Hơn nữa, ai ăn sạch ai chứ?!Bị ánh mắt oán trách của đại mỹ nhân nhìn vào, Quý Bạch Thanh cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu, "ưm ưm" hai tiếng, ra hiệu mình đã hiểu.Thấy vậy, Ôn Miểu mới buông tay.Về đến nhà, Ôn Miểu nhìn những khóm hoa và giàn nho ngoài sân, các loại hoa bắt đầu nhú mầm, nguyệt quý và dây nho cũng trổ ra chồi xanh, mọc rễ rồi.Nàng đột nhiên nhớ đến lời hứa trước kia là sẽ làm nước hoa cho Quý Bạch Thanh.Nếu phải nói loài hoa nào hợp với Quý Bạch Thanh nhất, Ôn Miểu sẽ chọn hoa nhài.Tươi mát thanh nhã, thơm mà không nồng, rất hợp với tính cách của Quý Bạch Thanh.Có điều, không biết ở thôn Vân Thuỷ có hoa nhài không.Nhưng hình như lần trước nàng từng thấy mấy bụi cây xanh giống hoa nhài ở sau núi.Nghĩ tới đây, mùi thịt thơm ngào ngạt từ nhà bếp bay đến, nàng hít mũi một cái, rồi bước vào bếp.Vừa vặn gặp Quý Bạch Thanh đang đổ ớt cắt nhỏ vào nồi, Ôn Miểu bị cay đến hắt hơi liên tục, cuối cùng đành phải lui ra.Sau bữa ăn, nàng hỏi Quý Bạch Thanh, nghe vậy cô ngẫm nghĩ, hình như năm ngoái đúng là có thấy hoa nhài ở sau núi.Cô nói: "Chắc là có, lát nữa ta với ngươi cùng đi xem thử."Ôn Miểu gật đầu, nếu có hoa nhài thì có thể tranh thủ hái một ít trước, vài hôm nữa lên trấn mua một cái ấm đun có vòi. Đợi mặt trời bớt gắt, Quý Bạch Thanh dẫn Ôn Miểu lên sau núi.Ở chân núi, hai người tìm kỹ một hồi, cuối cùng phát hiện một khóm cây ẩn mình rất kín đáo.Lá cây xanh um, trên đó còn lấm tấm vài đoá hoa nhỏ trắng muốt.Mắt Ôn Miểu sáng rỡ, nhận lấy cái cuốc nhỏ từ tay Quý Bạch Thanh, định đào cây đem về trồng.Cây thứ nhất, thứ hai đều đào bình thường, đến cây thứ ba, nàng cuốc trúng một vật cứng, trong lòng thấy kỳ lạ, liền nhích cuốc sang một bên, cẩn thận cạy ra một vật đen sì.Nàng để nó qua một bên, không để ý lắm, tiếp tục đào cây nhài. Ngược lại Quý Bạch Thanh đứng bên cạnh lại liếc nhìn vật thể lạ ấy thêm mấy lần.Càng nhìn càng thấy không đúng... cái này trông rất giống...Cô bước tới, nhặt vật ấy lên, lau sạch lớp bùn bên ngoài, màu vàng xen chút tạp chất từ lớp bùn đất hiện ra.Quý Bạch Thanh im lặng.Ôn Miểu thấy cô đứng yên, khó hiểu liếc sang, làm sao vậy?Quý Bạch Thanh nuốt nước bọt: "Hình như chúng ta vừa đào được vàng rồi."Trong nguyên tác, thỏi vàng thuộc về Thẩm Niệm Niệm, sau khi thi đậu đại học sẽ được dùng làm lộ phí. Mà giờ lại bị Ôn Miểu đào ra rồi?!Nghe nói là vàng, Ôn Miểu lại chẳng quá bận tâm.Chỉ lơ đãng phàn nàn một câu: "Ai rảnh mà đi chôn vàng dưới đất vậy chứ."Nói xong nàng tiếp tục đào cây.Quý Bạch Thanh thì chẳng bình thản như nàng được, rửa sạch khối vàng dưới suối gần đó, rồi y như kẻ trộm, giấu kỹ trong áo mình.Trên đường về luôn luôn cẩn thận, sợ bị người ta phát hiện khối vàng lớn này.Ngay cả Hà Hương Nguyệt cô cũng không dám nói, nhét khối vàng vào hộp mà Ôn Miểu hay cất tiền.Thấy một khối vàng to tướng chiếm chỗ trong hộp của mình, Ôn Miểu còn hơi chê bai."Xấu quá." Nàng chép miệng.Quý Bạch Thanh gõ trán nàng một cái: "Về sau vàng này sẽ hữu dụng với ngươi!"Ôn Miểu hừ một tiếng, rõ ràng không tin.Được thôi.Quý Bạch Thanh chỉ còn cách nhấn mạnh một câu: "Sau này có thể đổi được tiền, ngươi đừng làm mất."Nghe vậy, Ôn Miểu chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, khóa hộp lại ngay trước mặt Quý Bạch Thanh.Thấy thế, Quý Bạch Thanh hài lòng gật đầu.Coi như phần thưởng, cô hôn lên mặt Ôn Miểu một cái.Chỉ là hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, Ôn Miểu không hài lòng, khẽ chu môi, chỉ vào môi mình: "Hôn chỗ này."Dáng vẻ nàng đòi hôn vừa kiêu kỳ vừa đáng yêu, lại giống như một con mèo nhỏ.Quý Bạch Thanh trong lòng lại một lần nữa "biến nàng thành mèo", cảm thấy đáng yêu đến mức không chịu nổi.Cô ghé sát mặt nàng, thoả mãn yêu cầu của Ôn Miểu."Nhẹ... nhẹ chút..." Chữ cuối cùng của Ôn Miểu tan biến trong nụ hôn sâu đầy quấn quýt.