Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
30.
Sau khi nói chuyện rõ ràng với Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh liền bắt đầu suy nghĩ nên tìm cho nàng một người nữ như thế nào thì mới xứng đôi vừa lứa.Hoa khôi trong thôn? Không được, gọi là hoa khôi đấy, nhưng so với Ôn Miểu thì kém xa đến vạn dặm. Cô gái Lý Mạt ở đầu thôn dịu dàng ngoan ngoãn, tính khí cũng không tồi, tính cách hẳn là khá bao dung, nhưng liệu tính cách đó có bị trùng với Ôn Miểu không? Không được.Chọn tới chọn lui, mấy cô gái nổi danh mười dặm tám phương đều bị Quý Bạch Thanh gạch bỏ hết.Huống chi điều quan trọng nhất là, những người đó chưa chắc đã thích phụ nữ.Dù cho Ôn Miểu rất xinh đẹp, lại còn có tiền.Quý Bạch Thanh hiếm khi cảm thấy thất bại như vậy.Đứng từ góc độ của cô, dĩ nhiên cảm thấy Ôn Miểu cái gì cũng tốt.Nhưng người khác thì lại không có khoảng thời gian chung sống lâu dài với Ôn Miểu như cô.Đến tận lúc sắp ngủ, Quý Bạch Thanh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này. Ôn Miểu tắm xong, lau khô tóc đi ra thì thấy cô vẫn ngồi bên giường chau mày trầm tư, không cần đoán cũng biết cô đang buồn bực vì chuyện gì.Ánh đèn dầu trên bàn le lói, hắt lên khuôn mặt Quý Bạch Thanh những mảng sáng tối đan xen.Ôn Miểu lập tức thấy bực mình, cắn môi đỏ một lúc mới mở miệng: "Tránh ra, ta lên giường."Nàng có thể leo lên từ phía bên kia, nhưng hiện tại chính là muốn hành đối phương.Dòng suy nghĩ của Quý Bạch Thanh bị giọng nói bất ngờ cắt ngang, cô đứng dậy, nhìn Ôn Miểu trèo lên giường, làn cổ trắng ngần lộ ra từ dưới tóc đen dài.Cô có hơi do dự, Ôn Miểu đã nói là thích cô, vậy hai người tiếp tục ngủ chung giường có còn ổn không?Chần chừ một lát, Quý Bạch Thanh nói: "Ngươi ngủ giường đi Ôn Miểu, ta trải chiếu ngủ dưới đất."Nghe vậy, mặt mày Ôn Miểu mang lên vài phần lạnh lẽo, nàng làm bộ định xuống giường: "Ngươi muốn tị hiềm đúng không? Vậy ta về lại điểm tập kết trí thức ngay bây giờ."Thấy nàng đã xỏ dép vào, Quý Bạch Thanh không kịp suy nghĩ nữa, cuống cuồng ngăn lại: "Không, ta không có ý đó, chỉ là... ta cảm thấy chúng ta như vậy có phải không ổn lắm không?"Ôn Miểu thuận thế nói: "Đúng, không ổn, nên ta về lại điểm tập kết trí thức."Giờ này khuya rồi, bên đó chắc đã ngủ hết.Biết Ôn Miểu đang giận, Quý Bạch Thanh bèn lùi một bước: "Được rồi, ta sai rồi, chúng ta ngủ chung, ngươi đừng giận nữa được không?"Ôn Miểu mím môi: "Ngươi trông rất miễn cưỡng."Quý Bạch Thanh gượng cười một cái: "Không, ta rất tình nguyện." Sợ đại mỹ nhân lại giận, Quý Bạch Thanh đợi nàng nằm xuống rồi lập tức thổi tắt đèn dầu, mò mẫm trong bóng tối leo lên giường.Biết trong lòng cô vẫn còn ngại ngùng, Ôn Miểu cũng không ép buộc thêm, chỉ nằm ở phần giường của mình, giữ khoảng cách nhất định với cô.Dù có khoảng cách, Quý Bạch Thanh vẫn có thể cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ toả ra từ cơ thể đối phương, quấn quýt nơi chóp mũi mãi không tan đi.Quý Bạch Thanh nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên từng chuyện điên rồ đã làm trên giường trước đây.Tiếng nhấm nuốt khi hôn vẫn còn như vang bên tai, tiếng tim đập dồn dập của cả hai hoà quyện, còn có thân thể mềm mại đầy đặn của đối phương, cùng sắc hồng ửng trên đỉnh tuyết trắng...Cảm giác mềm mại ấy như vẫn còn nơi đầu ngón tay, cô không kìm được, âm thầm xoa nhẹ mấy ngón.Không biết vì sao, trong đầu lại nhớ đến lần đầu tiên cô giúp Ôn Miểu xoa ngực.Khi đó nàng nói ngực đau, sau khi cô xoa nhẹ cho nàng một hồi, lòng bàn tay bị cấn, người trong lòng hình như cũng khẽ run rẩy.Lúc ấy không hiểu là gì, nhưng bây giờ nhớ lại, cô dường như đã hiểu khi ấy Ôn Miểu bị làm sao.Trong bóng tối, mặt Quý Bạch Thanh đỏ bừng như phát sốt, toàn thân nóng rực như thiêu đốt.Cô thật sự muốn mắng mình ngốc, ít ra cũng đã từng xem qua vài video, sao lúc đó lại chậm hiểu đến vậy?Nghĩ đến việc bản thân vẫn còn ngủ chung giường với Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh cảm thấy cả người khó chịu.Sao... sao Ôn Miểu lại thích cô sớm thế chứ?Cô nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng mở trừng mắt đến tận sáng.Thấy bản thân không tài nào ngủ nổi, Quý Bạch Thanh dứt khoát ngồi dậy, đơn giản nấu bữa sáng, để cơm ủ ấm trong nồi rồi ra khỏi nhà.Sau khi cô rời đi, Ôn Miểu - người cũng thức trắng cả đêm, mới chậm rãi mở mắt, dưới mắt còn vương quầng thâm nhàn nhạt.*Quý Bạch Thanh đạp xe lên trấn tìm một bà mối nổi tiếng, người này chuyên giới thiệu các đối tượng có công ăn việc làm ổn định, tùy tiện chọn một người là có thể nên duyên.Cho nên phí giới thiệu cũng không rẻ, một hay hai đồng là chuyện bình thường.Bà mối tên Vương Quế Hoa, sống một mình trong căn nhà nhỏ ở vùng ven trấn.Quý Bạch Thanh đến nơi, thấy đối phương ăn mặc gọn gàng chỉn chu, không khỏi gật đầu hài lòng.Vương Quế Hoa thấy người đến là một cô gái cao ráo thanh tú, ánh mắt sáng lên, cất tiếng hỏi: "Đồng chí, ngươi là muốn ta giúp mai mối phải không?"Quý Bạch Thanh gật đầu nghiêm túc, rồi chẳng nói chẳng rằng chen thẳng vào cửa, đóng cửa lại, kéo bà ta sang một bên, hạ giọng: "Thím Vương, chỗ thím có cô gái nào thích phụ nữ không?"Vương Quế Hoa nghe vậy thì sững người, ánh mắt nhìn cô đầy nghi ngờ.Trời đất ơi, sao dạo này cứ từng người từng người một đều thích nữ thế?Bà khẽ ho một tiếng, do dự rồi cũng trả lời: "Có thì cũng có."Thấy mắt Quý Bạch Thanh sáng rực lên, bà bèn bổ sung thêm: "Hơn nữa còn không ít."Bà dẫn đầu vào trong nhà, ra hiệu cho Quý Bạch Thanh đi theo.Sau khi vào phòng, bà lấy ra một quyển sổ, lật vài trang rồi nói: "Tổng cộng có ba người, một là nhân viên bán hàng ở hợp tác xã, có công việc nhà nước, phúc lợi tốt, diện mạo cũng đoan chính, cao cỡ tầm bằng ta."Quý Bạch Thanh liếc nhìn người thấp hơn mình hẳn một cái đầu là Vương Quế Hoa, trầm mặc vài giây: "Người tiếp theo đi."Vương Quế Hoa lại lật sang một trang khác: "Cô này còn tốt hơn, làm ở nhà máy dệt, xinh xắn yêu kiều, rất đẹp."Không được, Ôn Miểu cũng là kiểu xinh xắn yêu kiều, hai cô tiểu thư như vậy sao sống nổi với nhau.Cô dứt khoát lắc đầu: "Thím, còn người nữa thì sao?"Vương Quế Hoa lật ngay đến trang cuối, chỉ vào hai chữ xiêu vẹ "Thượng Mẫn"."Cô này càng lợi hại hơn, là xưởng trưởng xưởng đồ hộp, tính tình hiền hoà, cao cỡ bằng ngươi, điểm trừ duy nhất là hơi lớn tuổi một chút, đã 27 rồi."Xét theo lý thì điều kiện này đã rất ổn, nhưng Quý Bạch Thanh nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ kỳ, luôn cảm thấy Ôn Miểu xứng đáng với người tốt hơn thế nữa.Nhưng trong ba người cần mai mối này, hình như chỉ có Thượng Mẫn là hợp với Ôn Miểu nhất.Hay là cứ cho họ gặp thử một lần?Quý Bạch Thanh lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng nói với Vương Quế Hoa: "Thím, thím hẹn giúp ta một cái lịch với Thượng Mẫn đi, khi nào xong thì ta dẫn người đến gặp."Nghe vậy, Vương Quế Hoa ngạc nhiên: "Ta còn tưởng là ngươi muốn tìm người yêu chứ."Bà hơi hối hận: "Cô gái kia trông thế nào? Nếu không xinh như ngươi thì ta không chắc người ta có ưng không đâu."Quý Bạch Thanh im lặng."Thím cứ yên tâm, nàng là người xinh đẹp nhất mà ta từng gặp."Nếu mà ai còn chê ngoại hình Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh chỉ thấy người đó mù mắt.Có lời bảo đảm của Quý Bạch Thanh, Vương Quế Hoa cười tít mắt.Bà hào hứng nói: "Vậy thì tốt quá, thế này đi, đồng chí để lại số điện thoại liên lạc, ta hẹn xong sẽ gọi về thôn báo cho."Quý Bạch Thanh để lại số máy trong thôn xong thì không nấn ná nữa, đạp xe tới hợp tác xã mua ít đồ ăn.Làm Ôn Miểu không vui, tất nhiên phải mua gì đó để dỗ.Dựa theo lời Vương Quế Hoa mô tả, Thượng Mẫn là một người không tệ. Nếu đúng lý, tìm được một người đáng tin thế này, Ôn Miểu lại chịu đi xem mắt thử, cô hẳn nên thấy vui mừng mới phải.Trên đường về, gió mát thổi vào mặt, sợi tóc tung bay theo gió, nhưng trái tim vốn nên thấy nhẹ nhõm lại cứ nghèn nghẹn.Không rõ vì sao.Khi về đến nhà, thấy Ôn Miểu đang đọc sách trong phòng, tâm trạng cô mới tốt lên chút ít, sợ làm phiền nàng nên lại lặng lẽ rút ra ngoài.Đến tận chiều, cô mới nói chuyện này với Ôn Miểu."Ta hôm nay đặc biệt lên trấn tìm bà mối, bà ấy nói cũng có nữ đồng chí thích nữ nhân. Lúc trước ngươi không phải đã nói sẵn lòng thử quen người khác sao? Vậy nên ta đã thay ngươi hẹn một người, mấy hôm nữa lên trấn gặp thử có được không?"Từng câu từng chữ của cô đều rất dè dặt, sợ câu nào đó sẽ khiến Ôn Miểu không vui.Dù sao thì chuyện tự mình quyết định như vậy cũng hơi đường đột.Nếu... nếu Ôn Miểu từ chối, thật ra cũng là điều hợp lý.Thế nhưng còn chưa đợi Quý Bạch Thanh nghĩ ra cách ứng phó nếu bị từ chối, đã nghe Ôn Miểu thản nhiên đáp: "Được.""Cái... cái gì? Ngươi đồng ý?" Quý Bạch Thanh đột ngột ngẩng đầu nhìn Ôn Miểu, hơi cà lăm."Cái đó, người kia có thể không phải mẫu ngươi thích đâu." Rõ ràng việc đồng ý mới là kết quả tốt nhất, vậy mà Quý Bạch Thanh vẫn không nhịn được nhắc lại lần nữa, không rõ trong lòng đang nghĩ gì.Ôn Miểu nhìn cô, mắt hơi cong lên, đuôi mắt nhếch cao, khẽ gật đầu."Đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao? Ta nghe theo là được."Lời nói nhẹ nhàng mềm mại của nàng lại giống như dao cứa vào ngực Quý Bạch Thanh, khiến cô lúng túng không thôi."Ta..."Nhưng Ôn Miểu không nhìn cô nữa, cảm thấy hơi phiền lòng. Việc đồng ý đi xem mắt đúng là mang theo chút cảm xúc hờn giận.Thế nhưng đồng thời, nàng cũng muốn thử xem rốt cuộc Quý Bạch Thanh có chút tình cảm nào với mình không.Dựa theo mức độ quan tâm chăm sóc của Quý Bạch Thanh trước nay, nếu bảo người này không có tình ý gì thì thật là kỳ lạ.Làm gì có ai làm bạn mà đối xử như vậy?Vì thế Ôn Miểu nghiêng về việc Quý Bạch Thanh là chưa nhận ra lòng mình mà thôi.Có khi lần xem mắt này lại là một cơ hội.Nếu Quý Bạch Thanh nhìn thấy nàng với người khác mà ghen thì chứng tỏ cô thật sự quan tâm đến nàng.Giống như bây giờ, cô hình như không muốn nàng đi xem mắt lắm.Nghĩ tới đây, tâm trạng Ôn Miểu tốt hơn nhiều.Nhưng trước mắt, nàng cũng không thể cứ đợi Quý Bạch Thanh tự ngộ ra được.Mọi thứ đều là do bản thân nàng tranh giành mà đến, nàng đã dốc sức cố gắng, không tin là Quý Bạch Thanh lại không động lòng.Làm gì có chuyện đó được chứ.Nghĩ vậy, nàng liếc sang Quý Bạch Thanh, dịu giọng nói với người vẫn còn đang lúng túng kia:"A Thanh, ta thấy vai có hơi đau, ngươi giúp ta xoa bóp chút được không?"Nghe Ôn Miểu nói, phản ứng đầu tiên của Quý Bạch Thanh là muốn từ chối.Vì chuyện tỏ tình bất ngờ hôm trước, giờ cô đã có chút phản ứng có điều kiện với những lời của Ôn Miểu.Nhưng... nàng vừa gọi mình là A Thanh? Chẳng lẽ là không giận nữa?Cô đứng nguyên tại chỗ giằng co hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.Quý Bạch Thanh tự nhủ, chỉ là bóp vai thôi mà, chẳng có gì đâu.Có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?Nhưng khi thấy Ôn Miểu cởi áo, lộ ra lớp nội y màu đen bên trong, quay lưng để lộ tấm lưng trắng ngần với cô, tim Quý Bạch Thanh vẫn đập mạnh một cái.Cô lập tức quay mặt đi, lời nói nghẹn nơi cổ họng: "Không cần... không cần cởi áo đâu."Giọng Ôn Miểu thì hoàn toàn đương nhiên: "Cách một lớp áo thì bóp không có lực, chỉ là xoa vai thôi. Quý Bạch Thanh, ngươi lại nghĩ linh tinh cái gì đó?"Bị nàng lật ngược thế cờ, Quý Bạch Thanh hoàn toàn không phản ứng kịp.Thế là cô nhanh chóng sa vào bẫy, nhìn Ôn Miểu đã nằm sấp trên giường, cuối cùng cô cũng đặt tay lên vai nàng.Làn da dưới tay mềm mại trắng mịn, như đậu hũ non.Ôn Miểu dáng người rất đẹp, nhưng tấm lưng lại thon nhỏ, xương bả vai nhô lên như cánh bướm sắp tung bay.Cô không dám nhìn lâu, ánh mắt di chuyển theo động tác tay mình.Da đối phương thật sự rất nhạy cảm, chỉ mới bóp vài cái nhẹ nhàng, chưa dùng bao nhiêu lực, chỗ tay cô lướt qua đã ửng lên một lớp đỏ nhạt.Ôn Miểu cảm nhận được lực tay ở bả vai tăng thêm, đặc biệt là vùng cổ vai.Nơi đó vốn đã mẫn cảm, huống hồ nghĩ tới thân phận của người đang bóp, nàng cắn nhẹ môi đỏ, cuối cùng vẫn không nhịn được bật ra một tiếng hừ khẽ từ mũi.Nghe thấy tiếng động mềm mại như tiếng mèo con kêu, tay Quý Bạch Thanh khựng lại: "Đau à?"Ôn Miểu thấy xấu hổ, không nói gì, chỉ nhẹ lắc đầu. Dù rất nhỏ nhưng Quý Bạch Thanh vẫn nhận ra.Dù nàng không nói đau, nhưng cô vẫn theo phản xạ nhẹ tay lại, đôi tay thon dài xoa dọc từ bờ vai đến tận sau gáy.Càng lúc càng ngứa ngáy.Cảm giác được tay Quý Bạch Thanh chuẩn bị tiếp tục lần xuống cổ, Ôn Miểu đột nhiên sốt ruột, lật người lại, ngước mắt nhìn cô đầy xấu hổ và bực dọc."Không... không bóp nữa!" Giọng nàng mềm oặt, từng chữ từng tiếng đều mang theo âm sắc làm tê dại lỗ tai.Động tác ấy khiến Quý Bạch Thanh không tránh khỏi mà nhìn thấy phần ngực trước của nàng.Xương quai xanh thanh tú, cổ thon dài, ngay cả phần tuyết trắng lộ ra theo chuyển động cũng đẹp đến kinh diễm.Có thể là do tư thế nằm sấp lúc trước khiến hơi bí bức, lúc này trên mặt Ôn Miểu đỏ bừng, đôi mắt đào hoa mở to, ánh mắt mơ màng kiều mị.Quý Bạch Thanh còn chưa kịp dời mắt, đã cảm thấy mũi mình nong nóng, giây tiếp theo, chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống.Cô đưa tay quệt, tay dính đỏ tươi.Thấy cô chảy máu mũi, Ôn Miểu hoảng hốt, vội vàng lấy khăn tay lau giúp cô."Ngươi, ngươi không sao chứ?" Nàng lo lắng hỏi, rõ ràng là bình thường mà sao lại tự dưng chảy máu mũi?Quý Bạch Thanh ngửa đầu lên, nghe nàng hỏi thì lại vô thức liếc sang, kết quả chỗ mềm mại kia lại càng rõ ràng hơn, còn thoang thoảng mùi hương hoa hồng đậm đà trên người đối phương.Thơm... thơm quá...Cô nhắm chặt mắt, đau khổ bịt mũi lại.Máu mũi hình như càng chảy dữ hơn.Cô ngửa người ra sau, chiếc ghế dưới thân phát ra tiếng kêu cọt kẹt.Ôn Miểu lo lắng, định đến gần kiểm tra, cuối cùng lại bị Quý Bạch Thanh đẩy ra, uể oải nói: "Ôn Miểu, ngươi đi lấy ít nước lạnh cho ta đi, nước trong lu là được rồi."Nghe vậy, Ôn Miểu không nghĩ nhiều, mặc áo vào, đi lấy một gáo nước lạnh.Đem nước lạnh hướng gáy cô vỗ vỗ, rồi rửa sạch mũi, cuối cùng máu mũi mới chịu ngừng lại.Sau khi cơ thể bình thường trở lại, Quý Bạch Thanh nhớ lại cảnh bản thân chảy máu mũi vì nhìn cơ thể Ôn Miểu, lập tức thấy xấu hổ đến cực độ, ngay cả mặt nàng cũng không dám nhìn, cuối cùng tìm đại một cái cớ chuồn thẳng.Chỉ còn lại một mình Ôn Miểu trong phòng, hơi thất bại.Nàng cũng không hiểu chuyện đang yên đang lành lại thành ra thế này.Nhưng nhìn ánh mắt né tránh của Quý Bạch Thanh, chắc cô cũng có chút tình cảm với nàng?Ôn Miểu không dám chắc, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng như thế, đối với nàng đã như mật ngọt, chưa nếm mà đã cảm nhận được ngọt ngào. *Mấy ngày trôi qua, Quý Bạch Thanh đột nhiên nhận được thông báo từ ủy ban thôn. Trước khi nghe máy cô còn thấy lạ, đến khi nghe xong mới nhớ ra chuyện từng bị mình ném ra sau đầu, cuộc hẹn của Vương Quế Hoa.Bên kia hẹn ngày giờ xong liền dứt khoát cúp máy.Nghe tiếng tút tút, Quý Bạch Thanh ngẩn người.Ngày xem mắt đến nhanh như vậy sao?Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần.Dù người đi xem mắt là Ôn Miểu, nhưng với tư cách là bạn tốt của nàng, Quý Bạch Thanh buộc phải thừa nhận, cô có một chút xíu để tâm.Mà khi cô thông báo cho Ôn Miểu biết, thấy nàng bắt đầu chọn quần áo cho ngày mai, cảm giác đó liền bị phóng đại vô hạn.Nhìn Ôn Miểu lấy ra mấy bộ kiểu dáng xinh đẹp, thậm chí có mấy cái cô còn chưa từng thấy nàng mặc bao giờ, Quý Bạch Thanh không nhịn được mở miệng:"Ôn Miểu, ngươi mong chờ cuộc gặp với Thượng Mẫn ngày mai đến vậy sao?"Trong lời nói vô thức mang theo mùi chua lè.Ôn Miểu nghe ra chút ghen tuông trong lời cô, tựa vào tủ quần áo, hơi cúi đầu, môi đỏ khẽ cong bị tóc dài che khuất.Nàng nói: "Không phải là do ngươi bảo ta đi xem mắt sao? Người cũng là ngươi tìm, ta cái gì cũng nghe ngươi, ngươi còn không hài lòng sao?" Quý Bạch Thanh nghe ra vẻ lạnh nhạt trong lời nàng, có chút hoảng: "Nhưng... nhưng ngươi có quyền từ chối mà."Khoé môi Ôn Miểu mím lại, nhìn cô một cái thật sâu: "Nhưng chẳng phải ngươi muốn ta đồng ý sao?""Không muốn ta quen người khác, lại không chịu chấp nhận tình cảm của ta. Quý Bạch Thanh, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?"Câu nói cuối cùng nhẹ như sương khói, gió thổi qua liền bay đi, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn nghe thấy.Cô cắn môi, cảm giác như tấm màn cuối cùng che giấu tâm tư mình đã bị Ôn Miểu lột sạch.Đúng vậy, thì ra bản thân cô là như thế sao?Thật là ích kỷ.Không khí trong phòng lập tức đông cứng lại, bầu không khí giữa hai người rơi vào bế tắc. Ôn Miểu biết không thể ép người quá mức.Nàng thu lại đúng lúc, chọn một chiếc váy không quá nổi bật rồi đem mấy bộ khác cất hết.Dọn dẹp xong xuôi, nàng ra khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho Quý Bạch Thanh tự suy nghĩ.Sau khi nàng rời đi, Quý Bạch Thanh đang ngồi thẳng lưng lập tức như xì hơi, gục xuống bàn, vẻ mặt ủ rũ.Lời Ôn Miểu nói cứ vang vọng bên tai cô, cuối cùng khiến cô phải tự hỏi chính mình, rốt cuộc ta muốn gì?Chẳng lẽ thật sự chỉ muốn làm bạn với Ôn Miểu?Hết lý do này đến lý do khác bị cô tự bác bỏ, nhưng ý niệm sâu kín nhất trong lòng thì lại không dám chạm tới.Cuối cùng, cô chỉ có thể rên rỉ một tiếng, vùi cả gương mặt vào khuỷu tay.Phiền chết đi được.Cho đến lúc đi ngủ, cô vẫn không nghĩ ra được cách nào tốt để cân bằng mối quan hệ giữa hai người, cũng không dám đào sâu vào nội tâm mình.Ngày hẹn xem mắt được định vào sáng hôm sau, tại nhà của Vương Quế Hoa.Ôn Miểu chọn một chiếc váy dài màu xanh đậm, dài đến mắt cá chân, để lộ xương quai xanh thanh tú, tay đeo chuỗi hạt cùng tông màu, vòng eo được bó gọn, tóc dài buông xõa, môi đỏ mọng, chỉ cần liếc một cái là khiến tim người ngứa ngáy.Lúc Quý Bạch Thanh đạp xe chở nàng lên trấn, trong lòng vẫn còn oán thầm.Rõ ràng chỉ là đi gặp một người xa lạ, sao lại ăn mặc đẹp thế chứ?Bộ này Ôn Miểu còn chưa từng mặc cho cô xem.Cả dọc đường tâm trạng không tốt, đến tận khi tới cửa nhà Vương Quế Hoa, mặt cô vẫn còn xị xuống.Vương Quế Hoa nghe thấy tiếng động, ra mở cửa liền bị bộ mặt cau có của cô doạ hết hồn: "Ấy da, ai chọc ngươi?"Nói xong, ánh mắt bà lướt qua Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh cao lớn, che chắn gần như toàn bộ người phía sau, nhưng Vương Quế Hoa là ai chứ.Bà tinh đời lắm, chỉ cần nhìn cánh tay trắng trẻo thon dài lộ ra là biết người sau lưng kia là một mỹ nhân khó tìm.Mắt bà lập tức nheo lại cười: "Nào nào, hai đồng chí nữ vào nhà nói chuyện, Thượng đồng chí tới rồi."Tới sớm vậy? Rõ ràng có ý đồ.Quý Bạch Thanh mím môi, khó chịu, cuối cùng vẫn miễn cưỡng cùng Ôn Miểu vào nhà.Vừa bước vào, Quý Bạch Thanh lập tức thấy người đang ngồi trên ghế.Ánh mắt cô soi xét từ trên xuống dưới, diện mạo không tệ, có khí chất, nhưng da ngăm quá, trông có vẻ ít nói, chắc sẽ không biết dỗ người vui.Cô càng nhìn càng thấy không thuận mắt, hận không thể bắt lỗi cả trăm điểm.Thế nhưng Ôn Miểu phía sau đã bước lên chào hỏi với Thượng Mẫn.Thượng Mẫn thấy người vào, lập tức đứng dậy, trong mắt thoáng lên vẻ kinh diễm.Nàng chủ động đưa tay: "Chào đồng chí, ta là Thượng Mẫn."Ôn Miểu nhẹ nhàng bắt tay: "Ta là Ôn Miểu."Hai người ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn gỗ.Thấy vậy, sắc mặt Quý Bạch Thanh càng đen hơn, ngồi phịch xuống cạnh Ôn Miểu, Thượng Mẫn nhìn hai người ngồi đối diện mà cảm thấy hơi kỳ lạ.Thế này mà gọi là xem mắt sao?Vương Quế Hoa điên cuồng nháy mắt ra hiệu, mí mắt suýt co giật, nhưng Quý Bạch Thanh hoàn toàn không nhận ra.Cô chỉ nhìn chằm chằm Thượng Mẫn đầy cảnh giác.Cuối cùng Vương Quế Hoa đành nở nụ cười gượng, nói với Quý Bạch Thanh: "Đồng chí à, chúng ta ra ngoài chờ đi, để hai đồng chí nữ có không gian riêng nói chuyện."Ai lại đi xem mắt mà có người thứ ba ngồi lù lù bên cạnh chứ?Quý Bạch Thanh lập tức từ chối: "Không được, ta phải ở lại đây xem chừng."Lỡ đâu Thượng Mẫn có ý đồ gây rối với Ôn Miểu thì sao?Trong một khoảnh khắc, cả Vương Quế Hoa và Thượng Mẫn đều không nói được gì.Thượng Mẫn nhìn sang Ôn Miểu, giọng ôn hoà: "Ôn đồng chí, đây là em gái của ngươi sao? Nếu không thì..."Ôn Miểu quay đầu nói với Quý Bạch Thanh: "Ngươi ra ngoài chờ đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."Quý Bạch Thanh: "..."Cô trừng to mắt, sao Ôn Miểu lại có thể nói như vậy chứ.Cô là... là đang lo cho nàng mà!Nhưng Ôn Miểu đã mở miệng, Quý Bạch Thanh cũng không dám làm trái, cuối cùng bị Vương Quế Hoa kéo đi, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.Người vừa rời khỏi, Thượng Mẫn đã mỉm cười."Nếu ta đoán không lầm, ngươi thích đồng chí nữ lúc nãy đúng không?"