Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
29.
Nghĩ đến những biến cố sắp xảy ra sau này với nhà Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh nhìn đại mỹ nhân đang vừa làm nũng vừa chơi xấu trong lòng mình, hạ quyết tâm nhất định phải để nàng có một công việc đàng hoàng.Tuy quyết tâm đã có, nhưng mỹ nhân vẫn phải dỗ dành, vẫn phải nâng niu yêu chiều.Chuyện đột nhiên nói để Ôn Miểu đi dạy học ở trường không phải là ý tưởng bất chợt của Quý Bạch Thanh.Mà là vì trong cốt truyện gốc, một thời gian sau, do không đủ học sinh, trường học của thôn Vân Thuỷ, thôn Tiểu Thạch kế bên và thôn Đại Sơn được sáp nhập. Trường tiểu học của thôn Vân Thuỷ có diện tích lớn nhất, cơ sở vật chất cũng hoàn thiện nhất, nên tất cả học sinh được tập trung về học tại đây.Ban đầu mỗi giáo viên phụ trách vài lớp học, nhưng sau khi trường được mở rộng, ngoài giáo viên của ba trường cũ, còn cần tuyển thêm một giáo viên mới.Trong nguyên tác, vị trí giáo viên này đương nhiên thuộc về nữ chính Thẩm Niệm Niệm.Nhưng Quý Bạch Thanh không cho rằng Ôn Miểu kém hơn Thẩm Niệm Niệm. Cô muốn Ôn Miểu cố gắng hết sức thử xem sao.Nhân sâm vốn thuộc về Thẩm Niệm Niệm còn bị các nàng đào ra được, thì một công việc dạy học sao lại không thể là của Ôn Miểu?Quý Bạch Thanh đại khái cũng hiểu được những khúc mắc giữa Ôn Miểu và Thẩm Niệm Niệm, càng không có thiện cảm gì với đám trí thức trẻ kia.Cho nên cô muốn để Ôn Miểu có thể tự tay giành lấy công việc làm giáo viên.Huống hồ, cô cũng rất tò mò, sau khi cốt truyện ban đầu bị phá vỡ thì sẽ có kết cục thế nào.Những ràng buộc kịch bản áp đặt lên người Ôn Miểu, cô muốn cùng nàng phá vỡ hết.Ngón tay thon dài lướt qua mái tóc đen mượt, Quý Bạch Thanh xoa tóc nàng, dỗ dành như vuốt lông mèo."Trăn Trăn, ta chỉ cảm thấy mỗi ngày ngươi ở nhà cũng thật là nhàm chán. Ta thấy lúc ngươi dạy Tiểu Mễ nhận mặt chữ rất kiên nhẫn, nếu đi dạy ở trường, có thể giúp nhiều đứa nhỏ khác học chữ hơn."Thấy Ôn Miểu nhíu mày, có vẻ hơi do dự, Quý Bạch Thanh khẽ cong môi, tiếp tục hạ đòn tâm lý."Hơn nữa nếu trường học thực sự tuyển giáo viên, chắc chắn sẽ có không ít người muốn có công việc này. Ngươi nói xem, Thẩm Niệm Niệm liệu có nghĩ thế không? Dù sao dạy học cũng nhàn hơn ra đồng rất nhiều."Nói xong, Quý Bạch Thanh còn ra vẻ thở dài một tiếng: "Xem ra công việc này chỉ có thể thuộc về đám trí thức trẻ kia rồi."Nghe cô nói như vậy, Ôn Miểu quả nhiên trúng kế, lập tức nói: "Không được, ta đổi ý, ta muốn làm giáo viên."Dễ dụ thật, Quý Bạch Thanh cười thầm trong bụng.Cô nói: "Ta biết ngay Trăn Trăn của ta là lợi hại nhất, nhất định có thể làm giáo viên thành công."Việc này quyết định xong, Quý Bạch Thanh thật sự dẫn Ôn Miểu đi tìm trưởng thôn để hỏi rõ tình hình.Từ sau vụ việc của Hà Hoa lần trước, Lý Hướng Đông cũng đã bớt thành kiến với Ôn Miểu.Nghe xong lời của Quý Bạch Thanh, Lý Hướng Đông có chút đau đầu: "Ngươi lại nghe cái tin này từ đâu vậy?"Quý Bạch Thanh cười hì hì: "Chẳng phải trong thôn đều đang truyền sao. Đến lúc trường mở rộng, chú đừng quên gọi ta nha."Lý Hướng Đông trừng mắt: "Ngươi là một tiểu nha đầu, chen chân vào náo nhiệt cái gì."Một lúc sau, ông lại nói: "Nhưng sau khi trường xây xong đúng là phải tuyển thêm một giáo viên, chỉ là người muốn có vị trí này thì nhiều lắm."Quý Bạch Thanh ôm lấy vai Ôn Miểu: "Ta thấy Ôn Miểu rất tốt, rất thích hợp làm giáo viên. Nàng còn là cao trung sinh tốt nghiệp ở Kinh thị đó!"Lý Hướng Đông khoát tay: "Đi đi đi, đừng làm loạn. Chuyện này đâu phải mình ta quyết định, là mấy thôn cùng bàn bạc, ngươi tưởng ta nói gì là được nấy chắc?"Quý Bạch Thanh đề xuất một ý kiến: "Không thì đến lúc đó tổ chức một kỳ thi, ai được điểm cao nhất thì người đó được làm giáo viên, như vậy mới công bằng."Nói xong, cô nhìn sang Ôn Miểu bên cạnh, Ôn Miểu nhẹ nhàng gật đầu với cô.Nghe vậy, Lý Hướng Đông xoa cằm: "Đến lúc đó ta sẽ bàn thử với mấy trưởng thôn khác, biện pháp này cũng không tệ."Nói chuyện xong với trưởng thôn, trong lòng Quý Bạch Thanh cũng có thêm mấy phần chắc chắn.Ra khỏi nhà trưởng thôn, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu vừa khéo đụng phải Phan Hồng Hà mới tới, Phan Hồng Hà trông hơi ngượng ngùng, chào hỏi Ôn Miểu, nhưng Ôn Miểu không thèm ngước mắt lên.Quý Bạch Thanh kéo nàng bước nhanh rời đi, đám người ở điểm tập kết trí thức kia vẫn nên tránh xa thì hơn, nếu không ai biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện.Đi được một đoạn, thấy gương mặt nghiêng bình thản của Ôn Miểu, không bị ảnh hưởng chút nào vì gặp người vừa rồi, Quý Bạch Thanh ghé sát lại, nắm lấy bàn tay mềm mại vô lực của nàng, xoa xoa.Cô không nhắc đến Phan Hồng Hà, chỉ hỏi: "Nếu thi thật, ngươi có nắm chắc không?"Ôn Miểu hừ nhẹ một tiếng, trông có chút kiêu ngạo."Ngươi xem thường ai đó, lúc còn đi học ta lần nào cũng đứng nhất lớp."Quý Bạch Thanh cười tủm tỉm: "Vậy để chúc mừng Ôn Miểu của chúng ta sắp sửa đạt hạng nhất trong kỳ thi tới, chúng ta đi bắt cá đi!"Đã từng nói với Ôn Miểu rất nhiều lần là muốn dắt nàng xuống nước bắt cá chơi, lần này cuối cùng cũng có thể thực hiện.Ôn Miểu quả nhiên vẫn còn nhớ chuyện đó, vừa nghe cô nói, ánh mắt đã sáng lên, đôi mắt hổ phách dưới nắng lấp lánh ánh vàng nhàn nhạt, đẹp đến không tưởng.Muốn hôn.Cuối cùng Quý Bạch Thanh vẫn nhịn được, sau khi về nhà liền thay một bộ đồ gọn nhẹ hơn, cầm một cái giỏ tre, lại lấy thêm lưới, chẻ hai thanh tre, dẫn Ôn Miểu ra bờ sông.Để đảm bảo an toàn, hai người đi về phía thượng nguồn, nơi nước cạn hơn, nhưng giữa lòng sông cũng đã cao đến cổ Quý Bạch Thanh.Ôn Miểu đứng bên cạnh, tò mò nhìn cô, hỏi: "Phải bắt cá thế nào?"Quý Bạch Thanh nhìn chằm chằm mặt nước, thấy ánh sáng lấp lánh phản chiếu thì đưa tay đặt lên môi, ra hiệu cho Ôn Miểu giữ im lặng.Nhận được ám hiệu, Ôn Miểu lập tức im bặt, mở to mắt nhìn theo động tác của cô.Chỉ thấy Quý Bạch Thanh chăm chú nhìn về một điểm, bỗng nhiên vung thanh tre lên, thanh tre phá vỡ mặt nước, "phụt" một tiếng nhỏ, cô lập tức giơ con cá bị xiên lên cho Ôn Miểu xem."Bắt được rồi."Thấy sắc mặt Ôn Miểu có chút không tin nổi, ánh mắt nhìn cô còn mang theo vài phần sùng bái, lòng hư vinh của Quý Bạch Thanh được thoả mãn cực kỳ, liền ào ào bắt thêm hai con nữa.Bữa tối hôm nay coi như giải quyết xong, Quý Bạch Thanh bỏ mấy con cá vào giỏ tre nhỏ, quay sang nhìn Ôn Miểu."Trăn Trăn, ngươi muốn thử không?"Ôn Miểu gật đầu, cũng xuống nước.Quý Bạch Thanh đi theo sau nàng, dẫn nàng đến vùng nước cạn, dòng nước bị khuấy đục một lúc mới trong lại.Cô đặt thanh tre vào lòng bàn tay Ôn Miểu, nắm tay nàng dắt từng động tác, môi dán sát vành tai nàng, từng hơi thở khi nói đều phả vào vành tai nàng.Cơ thể Ôn Miểu khẽ run lên, cuối cùng đè nén, chỉ có thể gắng gượng lắng nghe sự chỉ dẫn của Quý Bạch Thanh."Cá ở đằng kia, mặt nước vừa nổi bọt, đừng đâm thẳng, nghiêng tay mới đúng."Nói dứt câu, Quý Bạch Thanh liền dắt tay Ôn Miểu đâm xuống nước, cảm giác con mồi định trốn chạy, Ôn Miểu lập tức chẳng màng người phía sau, hoảng hốt đưa tay mò xuống nước bắt cá.Thấy vậy, Quý Bạch Thanh buông tay ra, bằng không có thể vô tình làm Ôn Miểu bị thương.Tay Ôn Miểu quẫy nước một hồi, rồi bất chợt nở nụ cười rạng rỡ, hai tay giơ cao con cá."A Thanh, ta bắt được rồi!"Thấy nụ cười rạng ngời của nàng, Quý Bạch Thanh cũng bị lây niềm vui, không tiếc lời khen ngợi: "Oa, giỏi quá đi mất!"Ôn Miểu xách cá bước lên bờ, định bỏ vào giỏ tre.Đây là con cá nàng vất vả lắm mới bắt được!Sau khi bỏ cá vào giỏ bên bờ sông, Ôn Miểu quay lại định nhờ Quý Bạch Thanh tiếp tục dạy mình, nhưng vì giẫm phải viên đá cuội trơn trượt dưới chân, một bước lỡ liền ngã nhào xuống nước.Những vòng sóng gợn lan rộng ra xung quanh.Thấy thế, Quý Bạch Thanh lập tức lao đầu xuống nước, bơi tới chỗ Ôn Miểu.Nước sông không quá sâu, nhưng Ôn Miểu quá hoảng loạn, mũi miệng đều bị sặc nước, cảm giác có người đến gần liền lập tức xem đó là cọng rơm cứu mạng.Quý Bạch Thanh định kéo cổ áo nàng để nâng đầu nàng lên khỏi mặt nước, nào ngờ người kia như cọng rong biển, tay chân quấn lấy cô, khiến cô không kịp trở tay, há miệng ra cũng sặc phải một ngụm nước.Qua làn nước trong suốt, Quý Bạch Thanh thấy gương mặt Ôn Miểu đỏ bừng, bất đắc dĩ, cô đành áp tay lên sau gáy nàng, cúi đầu hôn lên môi, từ tốn truyền khí vào.Tay cô cũng đặt lên vai Ôn Miểu, vuốt nhẹ dọc theo sống lưng nàng, rồi đưa nàng lên phía thượng nguồn.Dưới nước, Ôn Miểu tham lam hấp thụ dòng khí mà Quý Bạch Thanh truyền sang, não bộ đang nghẽn lại rốt cuộc cũng có thể hoạt động trở lại.Nàng từ từ mở mắt, xuyên qua làn sóng nước lăn tăn, đối diện với ánh mắt Quý Bạch Thanh.Ánh mắt kia tràn đầy thương xót và lo lắng, thấy nàng mở mắt thì như bỗng có thêm sức lực, ôm nàng bơi vào bờ.Môi hai người tách ra, vừa ngoi lên mặt nước, cả hai đồng loạt thở dốc.Toàn thân Ôn Miểu nhếch nhác không chịu nổi, hai má vẫn đỏ bừng, tóc đen ướt đẫm, người ướt sũng từ đầu đến chân.Nhưng Quý Bạch Thanh thì lại vô cùng thoải mái, ngẩng đầu lên, đường viền cằm sắc bén mà mượt mà, toát ra khí chất quả quyết của thiếu niên hiếm thấy ngày thường.Ôn Miểu cảm thấy bản thân như lại chìm vào nước một lần nữa, đầu óc như bị nước ngâm đến tê dại, trong trạng thái gần như ngạt thở, nàng nghe thấy từng nhịp đập trái tim.Đập mạnh đến choáng váng.Nàng thở từng ngụm nhỏ, tay vẫn ôm lấy cổ Quý Bạch Thanh.Toàn thân vẫn còn run rẩy, đến đầu ngón tay cũng không ngừng run.Là đang sợ hãi, hay là niềm vui vì thoát khỏi cái chết?
Ôn Miểu không rõ, nhưng tiếng lòng bảo nàng, dường như... không phải cái nào cả."Quý Bạch Thanh." Giọng nàng khàn khàn, vừa mở miệng liền đưa tay ôm cổ họng, ho khan dữ dội.Quý Bạch Thanh cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lo lắng: "Không sao chứ?"Giọng cô cũng hơi khàn, cả hai đều bị sặc nước.Ôn Miểu lắc đầu, ngẩng mặt nhìn cô, khoé mắt ửng đỏ, còn đọng nước mắt, chỉ cần chớp mắt một cái, hàng mi ướt sũng kia liền nhỏ giọt xuống, không phân rõ là nước hay nước mắt.Quý Bạch Thanh có chút tự trách vì đã dẫn nàng xuống nước, lẽ ra nên để nàng ở lại trên bờ.Cô định dìu Ôn Miểu lên bờ, nhưng đúng lúc ấy, Ôn Miểu lại dùng cánh tay mềm mại mảnh mai ôm lấy cổ cô, kiễng chân hôn lên môi cô.Hành động của nàng hiếm khi mang theo sự vội vã, nụ hôn gấp gáp đến mức làm rách môi, vị máu sắt tràn ra giữa hai người.Nụ hôn vốn triền miên lại biến thành mãnh liệt, mang theo sự nóng bỏng gần như mất kiểm soát.Không biết bao lâu sau, Quý Bạch Thanh cuối cùng cũng được buông ra.Đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, phần còn lại đều bị xấu hổ lấp đầy. Thường ngày hai người đã rất thân mật, nhưng làm chuyện này ở bên ngoài là lần đầu tiên.Dù không có ai nhìn, nhưng cô vẫn thấy ngượng chết đi được.Ôn Miểu nhìn người trước mắt, ánh mắt mang theo một tia quyết liệt, giọng nói vẫn còn khàn đặc."Quý Bạch Thanh, ta thích ngươi, là muốn ngươi làm vợ ta cái kiểu thích đó, ngươi muốn quen ta không?"Ôn Miểu nhìn chằm chằm Quý Bạch Thanh, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô.Khi nhận ra ý nghĩa lời nàng nói, đầu óc Quý Bạch Thanh lập tức treo máy.Nữ phụ ác độc thích mình? Đùa sao.Nàng... nàng sao lại thích mình được...Quý Bạch Thanh đối diện ánh mắt nóng rực mang theo vài phần khắc chế của Ôn Miểu, há miệng nói: "Cái đó... Ôn Miểu, ngươi có phải tìm nhầm người rồi không? Ta..."Cô nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: "Ta còn chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, hơn nữa chúng ta... chúng ta như vậy cũng không đúng."Nếu đặt ở thập niên 80, đồng tính luyến ái chắc chắn bị xem là lưu manh.Quý Bạch Thanh nói năng lung tung, đầu óc như cháy hỏng. "Chúng ta lên bờ đi, cá... đúng, cá sắp chết rồi, phải về nấu cơm."Nói xong, cô lập tức lên bờ trước, không dám nhìn Ôn Miểu lấy một cái.Ôn Miểu vẫn ngâm trong nước, cơ thể được ánh nắng ấm áp chiếu vào nên không thấy lạnh, nhưng trái tim lại lạnh buốt, bị thái độ của Quý Bạch Thanh làm cho suýt bật khóc.Có phải nàng không nên bày tỏ quá sớm không? Bây giờ Quý Bạch Thanh có vẻ muốn xa lánh nàng.Hít hít cái mũi, Ôn Miểu thử thăm dò, rầu rĩ nói: "Quý Bạch Thanh, chân ta mềm rồi... không lên được."Nghe thấy lời nàng, Quý Bạch Thanh lập tức nhảy ùm xuống nước, vẫn không dám nhìn nàng, nhưng tay đã vòng qua eo nàng, dùng tư thế bế trẻ con đặt nàng lên bãi cỏ bên bờ.Từ sau khi Ôn Miểu bày tỏ, những hành vi thân mật trước đây của nàng giờ nhìn lại đều mang theo dấu hiệu rõ ràng.Tay cô từng ôm qua người kia giờ nóng như lửa, thiêu đốt tận tim.Chết tiệt, phải làm sao đây.Quý Bạch Thanh lặng lẽ nhặt giỏ tre lên, quay lưng lại với Ôn Miểu: "Về nhà thôi."Nhìn bóng lưng mảnh mai cao gầy kia, Ôn Miểu mím môi.Vừa rồi Quý Bạch Thanh ôm nàng, vậy nếu nàng tiếp tục tỏ ra yếu đuối, Quý Bạch Thanh chắc chắn vẫn sẽ chịu giúp nàng, đúng không?Ôn Miểu hạ giọng, thử mở miệng: "A Thanh, chân mềm quá, không đi nổi."Lời vẫn như cũ, lý trí bảo Quý Bạch Thanh nên từ chối, cùng lắm thì kiếm cây gậy cho nàng vịn mà đi.Nhưng nghĩ đến thân hình ướt sũng lộ rõ đường cong của đối phương, cô lại mềm lòng lần nữa.Lặng lẽ bước đến trước mặt Ôn Miểu, cô ngồi xuống: "Lên đi, ta cõng ngươi, chỉ là sợ ngươi không về được thôi, không được nghĩ linh tinh."Cảm nhận được thân thể mềm mại dán sát lưng mình, hơi thở khẽ phả vào gáy, gương mặt Quý Bạch Thanh đỏ lên, lặng lẽ cõng Ôn Miểu đi về nhà.Về đến nhà, cô ném lại một câu "Ngươi thay đồ trước đi" rồi như chạy trốn ra giếng múc nước, thả cá vào.Trước đây vì Ôn Miểu cố tình đùa giỡn, Quý Bạch Thanh đã miễn dịch với việc thay đồ cùng nhau, nhưng giờ thấy cô tránh như tránh tà, Ôn Miểu biết cô thật sự để tâm lời tỏ tình đó.Nàng hơi buồn, nhưng nghĩ đến việc Quý Bạch Thanh vẫn đang mặc đồ ướt, liền thay đồ thật nhanh, lau tóc rồi bước ra phòng.Thấy người đang ngồi xổm cạnh thùng nước ngoài sân, nàng lên tiếng: "A Thanh, ta thay xong rồi, ngươi đi thay đồ đi."Quý Bạch Thanh giật mình đứng dậy, sải bước lướt qua nàng, vào phòng rồi đóng cửa cái rầm.Ôn Miểu đứng một bên, cúi mắt nhìn bốn con cá bắt được hôm nay.Khi bắt cá hai người còn vui vẻ, Quý Bạch Thanh không hề lảng tránh nàng.Nhưng chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đều thay đổi.Quý Bạch Thanh muốn tránh nàng.Quý Bạch Thanh không muốn nàng sao? Ôn Miểu nhìn chằm chằm nước sạch dần chuyển đỏ, ánh mắt bình thản.Cảnh hôm nay nàng từng tưởng tượng vô số lần, bao giấc mộng tỏ tình rồi bị Quý Bạch Thanh chán ghét từ chối.Khi đối mặt với hiện thực, nàng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không kiềm được nỗi buồn dâng lên.Quý Bạch Thanh thật sự khó chấp nhận cùng mình quen nhau đến vậy sao?Ôn Miểu không hiểu nổi.Nhưng nàng biết, dù Quý Bạch Thanh không có tình cảm với nàng, nàng cũng không thể buông tay được.Nàng thích Quý Bạch Thanh.Ôn Miểu chưa từng là người gặp khó khăn liền lùi bước, tình cảm cũng vậy.Đã thế thì, Quý Bạch Thanh muốn lùi, nàng sẽ bước tới vài bước vậy.Chắc hẳn Quý Bạch Thanh cũng không hoàn toàn không có cảm giác với nàng, nếu không sao lại bằng lòng hôn nhau, ôm nhau?Nghĩ vậy, tâm trạng Ôn Miểu khá hơn chút.Núi không đến với ta, thì ta đến với núi.Quý Bạch Thanh ở trong phòng lần lữa thật lâu, đã thay đồ xong nhưng vẫn chưa chịu bước ra ngoài.Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Ôn Miểu, dù sao thì bất kỳ ai bị bạn thân tỏ tình cũng sẽ có phản ứng như vậy đi?Cô chỉ muốn làm một con rùa rụt đầu, chắc cũng không sao đâu... nhỉ.Thế nhưng sắp đến giờ tan làm rồi, Hà Hương Nguyệt cũng sắp về, nếu không ra nấu cơm thì sẽ không kịp mất.Quý Bạch Thanh lúng túng bước ra khỏi phòng, đảo mắt nhìn quanh, không thấy Ôn Miểu đâu.Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, vừa bước chân vào bếp, cô đã thấy Ôn Miểu đang cầm dao định làm thịt con cá đang quẫy đập trên thớt.Trong khoảnh khắc, Quý Bạch Thanh sợ hết hồn, lao đến nhanh như chớp, giữ chặt cổ tay nàng, tay kia giật lấy con dao."Đừng chơi dao, nguy hiểm lắm."Đặc biệt là cá còn sống, không cẩn thận rất dễ bị thương.Nói xong, cô nhận ra ánh mắt Ôn Miểu đang dừng lại ở nơi hai người chạm tay, nháy mắt như bị phỏng, vội buông tay, cầm dao lui về sau một bước."Ta, ta không cố ý!" Cô buột miệng giải thích.Giả vờ như không thấy biểu cảm thất vọng của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh nói: "Để ta làm cá, ngươi ra sân hái ít ớt với hành đi."Ôn Miểu không nói gì, chỉ chỉ cái rổ đặt trên bếp, bên trong có ớt, hành, cả một miếng gừng tươi.Quý Bạch Thanh gãi gãi mũi, không nói gì thêm, cúi đầu bắt tay vào xử lý cá."Bốp" một tiếng, cô dùng lưng dao đập vào đầu cá làm nó ngất đi, rồi mổ bụng, cạo vảy ở bậu cửa, xong xuôi rửa sạch lại lần nữa.Khi quay lại bếp, Ôn Miểu đã nhóm lửa xong, cơm cũng đã bắt đầu hấp.Trong cùng một không gian, hai người mỗi người làm một việc, lần đầu tiên bầu không khí yên lặng đến thế.Sự im lặng khó xử lan ra giữa hai người. Quý Bạch Thanh đã quen với việc trò chuyện với Ôn Miểu mỗi ngày, giờ đây chỉ còn lại tiếng xèo xèo khi chiên cá.Cô cảm thấy trong lòng mình có một khoảng trống lạ lẫm, rất khó chịu, mà cũng không biết phải làm sao để bù đắp.Lúc Hà Hương Nguyệt về, thấy trên bàn có một đĩa rau xanh cùng cá chiên, liền kinh ngạc hỏi:"Hai đứa hôm nay đi bắt cá hả?"Nhìn sang Quý Bạch Thanh một cái, Ôn Miểu chủ động trả lời: "Dạ, bắt được bốn con lận."Hà Hương Nguyệt ra xem, lầm bầm: "Nhiều vậy, ăn không hết đâu, lát nữa đem một con sang cho nhà bên cạnh, thêm một con cho Hà Hoa nữa."Thấy Quý Bạch Thanh vẫn cúi đầu không nói gì, Hà Hương Nguyệt chống nạnh, bực mình chọt chọt trán cô: "Ngẩn người gì đó! Ta nói rồi ngươi có nghe không?"Lúc này Quý Bạch Thanh mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác: "Dạ?"Ôn Miểu ở bên cạnh đỡ lời: "Dì, để ta đem đi cho, tiện thể tìm Tiểu Mễ có chút việc."Nhìn con gái hôm nay rõ ràng có gì đó khác thường, Hà Hương Nguyệt thầm thấy nghi ngờ, không biết có chuyện gì xảy ra.Đến bữa cơm, Hà Hương Nguyệt lại càng nghi hơn.Trước đây mỗi khi có thịt cá, Quý Bạch Thanh luôn gắp miếng đầu tiên cho Ôn Miểu, thế mà hôm nay lại chỉ lo ăn phần mình.Ngược lại, Ôn Miểu lâu lâu gắp đồ ăn cho Quý Bạch Thanh, gắp mấy lần đều bị cô từ chối."Ôn Miểu, ngươi tự ăn đi là được."Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ nhìn nhau, đều thấy hơi lạ.Ăn cơm xong, Hà Hương Nguyệt dùng dây gai xâu hai con cá lại, Ôn Miểu xách lên định ra khỏi nhà.Lúc này, Quý Bạch Thanh mới rầu rĩ mở miệng: "Đi trễ một chút cũng được, giờ mặt trời gắt lắm, dễ bị say nắng."Nghe đối phương vẫn còn nghĩ cho mình, tim Ôn Miểu mềm nhũn, nàng mỉm cười đáp:"Không sao, ta đội nón là ổn."Thấy nàng vẫn kiên quyết, Quý Bạch Thanh không đồng tình, nhưng nhớ tới chuyện tỏ tình lúc sáng, lại cảm thấy ngượng, cuối cùng nuốt xuống lời muốn nói.Chỉ có thể lặng lẽ nhìn Ôn Miểu xách cá đi khỏi.Rửa xong chén, cô lại chui vào phòng, trong lòng thấy rối bời.Từ lần đầu gặp nhau đến giờ, rốt cuộc là từ khi nào, tình cảm của Ôn Miểu đã không còn đơn thuần?Tua lại ký ức, hiện ra trong đầu Quý Bạch Thanh đều là những cảnh thân mật của hai người.Hai người gắn bó dây dưa, trao nhau nước bọt, gần như muốn dung hoà cả hai thành một.Còn cả mỗi lần cô lại gần, Ôn Miểu đều đỏ mặt như đoá hoa đang hé nở.Dường như mọi dấu hiệu đều quá rõ ràng, chỉ có cô ngu ngốc, cứ cho rằng những hành động đó là bình thường giữa bạn bè thân thiết.Cô vò đầu kêu lên một tiếng: đời trước có ai dạy cô là bạn thân không được hôn nhau đâu chứ!Quý Bạch Thanh bỗng hiểu ra: hoá ra những video hôn nhau rồi gắn tag "bạn thân" chẳng qua là trò xiếc của các cặp đang yêu.Chỉ hại nạn nhân là cô, đâm ra đau khổ.Sau này phải đối mặt với Ôn Miểu thế nào? Hai người còn có thể làm bạn không?Cô chưa chuẩn bị tâm lý để yêu đương với Ôn Miểu, nhưng lại quá tham lam, không muốn mất đi tình bạn này.Dù sao điều cô mong muốn nhất vẫn là được tận mắt thấy Ôn Miểu từng bước từng bước trở nên tốt đẹp hơn.Cô suy nghĩ mông lung, cuối cùng một ý tưởng từ từ hình thành trong đầu.Chờ Ôn Miểu về đến nhà, mở cửa ra thì thấy ánh mắt sáng rỡ của Quý Bạch Thanh.Nàng hơi sững người, không hiểu đối phương sao lại như vậy? Chẳng lẽ đã nghĩ thông rồi?Chưa kịp hỏi gì, Quý Bạch Thanh đã mở miệng:"Ôn Miểu, ta thấy ngươi đối với ta không phải là thích."Cô đối diện với ánh mắt lạnh đi vài phần của Ôn Miểu, vẫn cố nói tiếp: "Ngươi, ngươi chắc là chưa hiểu rõ thế nào mới là thích thật sự."Thấy sắc mặt Ôn Miểu ngày càng lạnh, Quý Bạch Thanh có hơi chột dạ, ấp úng một lát vẫn cắn răng nói ra:"Hay là ngươi đi gặp gỡ thử vài người, yêu đương thử xem, đến lúc đó ngươi sẽ biết giữa chúng ta chỉ là tình bạn đơn thuần thôi."Nói xong câu ấy, Quý Bạch Thanh mong mỏi nhìn Ôn Miểu, hy vọng có thể nhận được phản hồi gì đó.Ôn Miểu bật cười lạnh: "Gặp gỡ thử? Ngươi muốn ta gặp ai?"Quý Bạch Thanh nuốt nước miếng: "Ờm... ngươi thích nam hay nữ?""Nữ."Quý Bạch Thanh cười lấy lòng: "Vậy ta giúp ngươi tìm thử."Nhìn dáng vẻ cô, Ôn Miểu cười đến tức giận: "Được, ta chờ."Trong lòng Quý Bạch Thanh đã tưởng tượng ra hàng trăm khả năng, nhưng lại không ngờ Ôn Miểu lại đồng ý dứt khoát đến vậy.Trong lòng cô dấy lên một cảm xúc khó gọi tên, có gì đó là lạ và bực bội.Quả nhiên, Ôn Miểu không thật lòng thích cô.Nếu thật sự thích thì phải từ chối chứ, sao có thể đồng ý được.Không đúng, Quý Bạch Thanh lắc mạnh đầu.Nàng đồng ý mới đúng, vì... chính mình vốn đâu có thích Ôn Miểu!
Ôn Miểu không rõ, nhưng tiếng lòng bảo nàng, dường như... không phải cái nào cả."Quý Bạch Thanh." Giọng nàng khàn khàn, vừa mở miệng liền đưa tay ôm cổ họng, ho khan dữ dội.Quý Bạch Thanh cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lo lắng: "Không sao chứ?"Giọng cô cũng hơi khàn, cả hai đều bị sặc nước.Ôn Miểu lắc đầu, ngẩng mặt nhìn cô, khoé mắt ửng đỏ, còn đọng nước mắt, chỉ cần chớp mắt một cái, hàng mi ướt sũng kia liền nhỏ giọt xuống, không phân rõ là nước hay nước mắt.Quý Bạch Thanh có chút tự trách vì đã dẫn nàng xuống nước, lẽ ra nên để nàng ở lại trên bờ.Cô định dìu Ôn Miểu lên bờ, nhưng đúng lúc ấy, Ôn Miểu lại dùng cánh tay mềm mại mảnh mai ôm lấy cổ cô, kiễng chân hôn lên môi cô.Hành động của nàng hiếm khi mang theo sự vội vã, nụ hôn gấp gáp đến mức làm rách môi, vị máu sắt tràn ra giữa hai người.Nụ hôn vốn triền miên lại biến thành mãnh liệt, mang theo sự nóng bỏng gần như mất kiểm soát.Không biết bao lâu sau, Quý Bạch Thanh cuối cùng cũng được buông ra.Đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, phần còn lại đều bị xấu hổ lấp đầy. Thường ngày hai người đã rất thân mật, nhưng làm chuyện này ở bên ngoài là lần đầu tiên.Dù không có ai nhìn, nhưng cô vẫn thấy ngượng chết đi được.Ôn Miểu nhìn người trước mắt, ánh mắt mang theo một tia quyết liệt, giọng nói vẫn còn khàn đặc."Quý Bạch Thanh, ta thích ngươi, là muốn ngươi làm vợ ta cái kiểu thích đó, ngươi muốn quen ta không?"Ôn Miểu nhìn chằm chằm Quý Bạch Thanh, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô.Khi nhận ra ý nghĩa lời nàng nói, đầu óc Quý Bạch Thanh lập tức treo máy.Nữ phụ ác độc thích mình? Đùa sao.Nàng... nàng sao lại thích mình được...Quý Bạch Thanh đối diện ánh mắt nóng rực mang theo vài phần khắc chế của Ôn Miểu, há miệng nói: "Cái đó... Ôn Miểu, ngươi có phải tìm nhầm người rồi không? Ta..."Cô nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: "Ta còn chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, hơn nữa chúng ta... chúng ta như vậy cũng không đúng."Nếu đặt ở thập niên 80, đồng tính luyến ái chắc chắn bị xem là lưu manh.Quý Bạch Thanh nói năng lung tung, đầu óc như cháy hỏng. "Chúng ta lên bờ đi, cá... đúng, cá sắp chết rồi, phải về nấu cơm."Nói xong, cô lập tức lên bờ trước, không dám nhìn Ôn Miểu lấy một cái.Ôn Miểu vẫn ngâm trong nước, cơ thể được ánh nắng ấm áp chiếu vào nên không thấy lạnh, nhưng trái tim lại lạnh buốt, bị thái độ của Quý Bạch Thanh làm cho suýt bật khóc.Có phải nàng không nên bày tỏ quá sớm không? Bây giờ Quý Bạch Thanh có vẻ muốn xa lánh nàng.Hít hít cái mũi, Ôn Miểu thử thăm dò, rầu rĩ nói: "Quý Bạch Thanh, chân ta mềm rồi... không lên được."Nghe thấy lời nàng, Quý Bạch Thanh lập tức nhảy ùm xuống nước, vẫn không dám nhìn nàng, nhưng tay đã vòng qua eo nàng, dùng tư thế bế trẻ con đặt nàng lên bãi cỏ bên bờ.Từ sau khi Ôn Miểu bày tỏ, những hành vi thân mật trước đây của nàng giờ nhìn lại đều mang theo dấu hiệu rõ ràng.Tay cô từng ôm qua người kia giờ nóng như lửa, thiêu đốt tận tim.Chết tiệt, phải làm sao đây.Quý Bạch Thanh lặng lẽ nhặt giỏ tre lên, quay lưng lại với Ôn Miểu: "Về nhà thôi."Nhìn bóng lưng mảnh mai cao gầy kia, Ôn Miểu mím môi.Vừa rồi Quý Bạch Thanh ôm nàng, vậy nếu nàng tiếp tục tỏ ra yếu đuối, Quý Bạch Thanh chắc chắn vẫn sẽ chịu giúp nàng, đúng không?Ôn Miểu hạ giọng, thử mở miệng: "A Thanh, chân mềm quá, không đi nổi."Lời vẫn như cũ, lý trí bảo Quý Bạch Thanh nên từ chối, cùng lắm thì kiếm cây gậy cho nàng vịn mà đi.Nhưng nghĩ đến thân hình ướt sũng lộ rõ đường cong của đối phương, cô lại mềm lòng lần nữa.Lặng lẽ bước đến trước mặt Ôn Miểu, cô ngồi xuống: "Lên đi, ta cõng ngươi, chỉ là sợ ngươi không về được thôi, không được nghĩ linh tinh."Cảm nhận được thân thể mềm mại dán sát lưng mình, hơi thở khẽ phả vào gáy, gương mặt Quý Bạch Thanh đỏ lên, lặng lẽ cõng Ôn Miểu đi về nhà.Về đến nhà, cô ném lại một câu "Ngươi thay đồ trước đi" rồi như chạy trốn ra giếng múc nước, thả cá vào.Trước đây vì Ôn Miểu cố tình đùa giỡn, Quý Bạch Thanh đã miễn dịch với việc thay đồ cùng nhau, nhưng giờ thấy cô tránh như tránh tà, Ôn Miểu biết cô thật sự để tâm lời tỏ tình đó.Nàng hơi buồn, nhưng nghĩ đến việc Quý Bạch Thanh vẫn đang mặc đồ ướt, liền thay đồ thật nhanh, lau tóc rồi bước ra phòng.Thấy người đang ngồi xổm cạnh thùng nước ngoài sân, nàng lên tiếng: "A Thanh, ta thay xong rồi, ngươi đi thay đồ đi."Quý Bạch Thanh giật mình đứng dậy, sải bước lướt qua nàng, vào phòng rồi đóng cửa cái rầm.Ôn Miểu đứng một bên, cúi mắt nhìn bốn con cá bắt được hôm nay.Khi bắt cá hai người còn vui vẻ, Quý Bạch Thanh không hề lảng tránh nàng.Nhưng chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đều thay đổi.Quý Bạch Thanh muốn tránh nàng.Quý Bạch Thanh không muốn nàng sao? Ôn Miểu nhìn chằm chằm nước sạch dần chuyển đỏ, ánh mắt bình thản.Cảnh hôm nay nàng từng tưởng tượng vô số lần, bao giấc mộng tỏ tình rồi bị Quý Bạch Thanh chán ghét từ chối.Khi đối mặt với hiện thực, nàng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không kiềm được nỗi buồn dâng lên.Quý Bạch Thanh thật sự khó chấp nhận cùng mình quen nhau đến vậy sao?Ôn Miểu không hiểu nổi.Nhưng nàng biết, dù Quý Bạch Thanh không có tình cảm với nàng, nàng cũng không thể buông tay được.Nàng thích Quý Bạch Thanh.Ôn Miểu chưa từng là người gặp khó khăn liền lùi bước, tình cảm cũng vậy.Đã thế thì, Quý Bạch Thanh muốn lùi, nàng sẽ bước tới vài bước vậy.Chắc hẳn Quý Bạch Thanh cũng không hoàn toàn không có cảm giác với nàng, nếu không sao lại bằng lòng hôn nhau, ôm nhau?Nghĩ vậy, tâm trạng Ôn Miểu khá hơn chút.Núi không đến với ta, thì ta đến với núi.Quý Bạch Thanh ở trong phòng lần lữa thật lâu, đã thay đồ xong nhưng vẫn chưa chịu bước ra ngoài.Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Ôn Miểu, dù sao thì bất kỳ ai bị bạn thân tỏ tình cũng sẽ có phản ứng như vậy đi?Cô chỉ muốn làm một con rùa rụt đầu, chắc cũng không sao đâu... nhỉ.Thế nhưng sắp đến giờ tan làm rồi, Hà Hương Nguyệt cũng sắp về, nếu không ra nấu cơm thì sẽ không kịp mất.Quý Bạch Thanh lúng túng bước ra khỏi phòng, đảo mắt nhìn quanh, không thấy Ôn Miểu đâu.Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, vừa bước chân vào bếp, cô đã thấy Ôn Miểu đang cầm dao định làm thịt con cá đang quẫy đập trên thớt.Trong khoảnh khắc, Quý Bạch Thanh sợ hết hồn, lao đến nhanh như chớp, giữ chặt cổ tay nàng, tay kia giật lấy con dao."Đừng chơi dao, nguy hiểm lắm."Đặc biệt là cá còn sống, không cẩn thận rất dễ bị thương.Nói xong, cô nhận ra ánh mắt Ôn Miểu đang dừng lại ở nơi hai người chạm tay, nháy mắt như bị phỏng, vội buông tay, cầm dao lui về sau một bước."Ta, ta không cố ý!" Cô buột miệng giải thích.Giả vờ như không thấy biểu cảm thất vọng của Ôn Miểu, Quý Bạch Thanh nói: "Để ta làm cá, ngươi ra sân hái ít ớt với hành đi."Ôn Miểu không nói gì, chỉ chỉ cái rổ đặt trên bếp, bên trong có ớt, hành, cả một miếng gừng tươi.Quý Bạch Thanh gãi gãi mũi, không nói gì thêm, cúi đầu bắt tay vào xử lý cá."Bốp" một tiếng, cô dùng lưng dao đập vào đầu cá làm nó ngất đi, rồi mổ bụng, cạo vảy ở bậu cửa, xong xuôi rửa sạch lại lần nữa.Khi quay lại bếp, Ôn Miểu đã nhóm lửa xong, cơm cũng đã bắt đầu hấp.Trong cùng một không gian, hai người mỗi người làm một việc, lần đầu tiên bầu không khí yên lặng đến thế.Sự im lặng khó xử lan ra giữa hai người. Quý Bạch Thanh đã quen với việc trò chuyện với Ôn Miểu mỗi ngày, giờ đây chỉ còn lại tiếng xèo xèo khi chiên cá.Cô cảm thấy trong lòng mình có một khoảng trống lạ lẫm, rất khó chịu, mà cũng không biết phải làm sao để bù đắp.Lúc Hà Hương Nguyệt về, thấy trên bàn có một đĩa rau xanh cùng cá chiên, liền kinh ngạc hỏi:"Hai đứa hôm nay đi bắt cá hả?"Nhìn sang Quý Bạch Thanh một cái, Ôn Miểu chủ động trả lời: "Dạ, bắt được bốn con lận."Hà Hương Nguyệt ra xem, lầm bầm: "Nhiều vậy, ăn không hết đâu, lát nữa đem một con sang cho nhà bên cạnh, thêm một con cho Hà Hoa nữa."Thấy Quý Bạch Thanh vẫn cúi đầu không nói gì, Hà Hương Nguyệt chống nạnh, bực mình chọt chọt trán cô: "Ngẩn người gì đó! Ta nói rồi ngươi có nghe không?"Lúc này Quý Bạch Thanh mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác: "Dạ?"Ôn Miểu ở bên cạnh đỡ lời: "Dì, để ta đem đi cho, tiện thể tìm Tiểu Mễ có chút việc."Nhìn con gái hôm nay rõ ràng có gì đó khác thường, Hà Hương Nguyệt thầm thấy nghi ngờ, không biết có chuyện gì xảy ra.Đến bữa cơm, Hà Hương Nguyệt lại càng nghi hơn.Trước đây mỗi khi có thịt cá, Quý Bạch Thanh luôn gắp miếng đầu tiên cho Ôn Miểu, thế mà hôm nay lại chỉ lo ăn phần mình.Ngược lại, Ôn Miểu lâu lâu gắp đồ ăn cho Quý Bạch Thanh, gắp mấy lần đều bị cô từ chối."Ôn Miểu, ngươi tự ăn đi là được."Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ nhìn nhau, đều thấy hơi lạ.Ăn cơm xong, Hà Hương Nguyệt dùng dây gai xâu hai con cá lại, Ôn Miểu xách lên định ra khỏi nhà.Lúc này, Quý Bạch Thanh mới rầu rĩ mở miệng: "Đi trễ một chút cũng được, giờ mặt trời gắt lắm, dễ bị say nắng."Nghe đối phương vẫn còn nghĩ cho mình, tim Ôn Miểu mềm nhũn, nàng mỉm cười đáp:"Không sao, ta đội nón là ổn."Thấy nàng vẫn kiên quyết, Quý Bạch Thanh không đồng tình, nhưng nhớ tới chuyện tỏ tình lúc sáng, lại cảm thấy ngượng, cuối cùng nuốt xuống lời muốn nói.Chỉ có thể lặng lẽ nhìn Ôn Miểu xách cá đi khỏi.Rửa xong chén, cô lại chui vào phòng, trong lòng thấy rối bời.Từ lần đầu gặp nhau đến giờ, rốt cuộc là từ khi nào, tình cảm của Ôn Miểu đã không còn đơn thuần?Tua lại ký ức, hiện ra trong đầu Quý Bạch Thanh đều là những cảnh thân mật của hai người.Hai người gắn bó dây dưa, trao nhau nước bọt, gần như muốn dung hoà cả hai thành một.Còn cả mỗi lần cô lại gần, Ôn Miểu đều đỏ mặt như đoá hoa đang hé nở.Dường như mọi dấu hiệu đều quá rõ ràng, chỉ có cô ngu ngốc, cứ cho rằng những hành động đó là bình thường giữa bạn bè thân thiết.Cô vò đầu kêu lên một tiếng: đời trước có ai dạy cô là bạn thân không được hôn nhau đâu chứ!Quý Bạch Thanh bỗng hiểu ra: hoá ra những video hôn nhau rồi gắn tag "bạn thân" chẳng qua là trò xiếc của các cặp đang yêu.Chỉ hại nạn nhân là cô, đâm ra đau khổ.Sau này phải đối mặt với Ôn Miểu thế nào? Hai người còn có thể làm bạn không?Cô chưa chuẩn bị tâm lý để yêu đương với Ôn Miểu, nhưng lại quá tham lam, không muốn mất đi tình bạn này.Dù sao điều cô mong muốn nhất vẫn là được tận mắt thấy Ôn Miểu từng bước từng bước trở nên tốt đẹp hơn.Cô suy nghĩ mông lung, cuối cùng một ý tưởng từ từ hình thành trong đầu.Chờ Ôn Miểu về đến nhà, mở cửa ra thì thấy ánh mắt sáng rỡ của Quý Bạch Thanh.Nàng hơi sững người, không hiểu đối phương sao lại như vậy? Chẳng lẽ đã nghĩ thông rồi?Chưa kịp hỏi gì, Quý Bạch Thanh đã mở miệng:"Ôn Miểu, ta thấy ngươi đối với ta không phải là thích."Cô đối diện với ánh mắt lạnh đi vài phần của Ôn Miểu, vẫn cố nói tiếp: "Ngươi, ngươi chắc là chưa hiểu rõ thế nào mới là thích thật sự."Thấy sắc mặt Ôn Miểu ngày càng lạnh, Quý Bạch Thanh có hơi chột dạ, ấp úng một lát vẫn cắn răng nói ra:"Hay là ngươi đi gặp gỡ thử vài người, yêu đương thử xem, đến lúc đó ngươi sẽ biết giữa chúng ta chỉ là tình bạn đơn thuần thôi."Nói xong câu ấy, Quý Bạch Thanh mong mỏi nhìn Ôn Miểu, hy vọng có thể nhận được phản hồi gì đó.Ôn Miểu bật cười lạnh: "Gặp gỡ thử? Ngươi muốn ta gặp ai?"Quý Bạch Thanh nuốt nước miếng: "Ờm... ngươi thích nam hay nữ?""Nữ."Quý Bạch Thanh cười lấy lòng: "Vậy ta giúp ngươi tìm thử."Nhìn dáng vẻ cô, Ôn Miểu cười đến tức giận: "Được, ta chờ."Trong lòng Quý Bạch Thanh đã tưởng tượng ra hàng trăm khả năng, nhưng lại không ngờ Ôn Miểu lại đồng ý dứt khoát đến vậy.Trong lòng cô dấy lên một cảm xúc khó gọi tên, có gì đó là lạ và bực bội.Quả nhiên, Ôn Miểu không thật lòng thích cô.Nếu thật sự thích thì phải từ chối chứ, sao có thể đồng ý được.Không đúng, Quý Bạch Thanh lắc mạnh đầu.Nàng đồng ý mới đúng, vì... chính mình vốn đâu có thích Ôn Miểu!