Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
28.
Trước khi mặt trời lặn, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu cùng lên núi chặt vài nhánh tre, để về dựng giàn cho dây nho leo.Tre được chẻ ra từng mảnh, có thể dùng làm giàn cho dưa leo hay đậu đũa.Vác một bó tre về đến trước cửa nhà, nhiệt độ cũng dịu xuống đôi chút, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu cầm cuốc bắt đầu trồng hoa.Quý Bạch Thanh tuy giỏi trồng rau nhưng thật sự không biết trồng hoa ra sao, may mà Ôn Miểu biết chút ít.Cô đem phân gà trong chuồng gà chôn xuống đất làm phân bón, Ôn Miểu cắm nhánh hồng, rồi rắc thêm mấy loại hạt giống hoa khác, cuối cùng tưới đẫm nước.Dây nho cũng được cắm vào đất đã cuốc, tưới nước xong thì chờ nảy mầm.Trước khi Hà Hương Nguyệt về nhà, nghĩ đến trong lu đã hết trứng gà, Quý Bạch Thanh có hơi chột dạ, bèn vội vã ném vào chuồng gà vài nhúm rau, vừa làm vừa lầm bầm: "Gà mái gà mái, mau mau đẻ trứng đi."Hai con gà mái tranh nhau ăn rau, chỉ phát ra vài tiếng "cục cục".Ôn Miểu khẽ bật cười: "Có thể qua nhà người ta đổi ít trứng về."Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Gà nhà ta đẻ trứng to hơn gà nhà khác, nương ta mà thấy là nhận ra liền."Ôn Miểu: ......Nàng thật sự không ngờ Hà Hương Nguyệt còn có kỹ năng đó.Tối ăn xong, Hà Hương Nguyệt đi kiểm tra trứng gà, vừa thấy chỉ còn mỗi cái rổ trống trơn thì lập tức quát to: "Quý Bạch Thanh! Trứng gà của lão nương lại bị ngươi lén lút mang đi đâu rồi?!"Mà Quý Bạch Thanh đã có dự đoán trước, dắt Ôn Miểu ra ngoài từ lâu.Hai người cầm đèn pin, vừa đi dạo chậm rãi quanh thôn, vừa tận hưởng bầu không khí yên tĩnh đặc biệt của buổi tối. Trên mấy cành cây đã có vài con ve sầu bắt đầu kêu inh ỏi.Quý Bạch Thanh ngoáy ngoáy tai, cảm thấy ồn: "Vài hôm nữa ta chiên ve sầu cho ngươi ăn.""Không cần......" Nghĩ đến mấy con côn trùng đó, dù người nói là Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu vẫn từ chối dứt khoát.Quý Bạch Thanh chậc một tiếng: "Cái đó giàu protein lắm, rất bổ."Ôn Miểu: "Không cần."Không cần thì thôi.Quý Bạch Thanh nhớ đến hương vị ve sầu chiên, chép miệng thèm.Đợi đến lúc làm ra, Ôn Miểu sẽ biết nó ngon thế nào.Nghĩ đến chuyện lúc sáng ra ngoài, vẫn chưa đưa thù lao cho Mãn Mãn và Tiểu Mễ, Ôn Miểu rủ Quý Bạch Thanh quay về lấy ít đồ ăn, mang sang cho hai đứa nhỏ.Cả nhà Lý Đại Cước đang ngồi hóng mát trong sân, thấy Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đến, ai nấy đều cười niềm nở.Ôn Miểu dứt khoát chia cho mỗi người một viên kẹo, sau đó dưới sự níu kéo của nhà họ, nàng vẫn quyết định đi đến nhà Hà Hoa.Cách nhà Hà Hoa còn một đoạn, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu lại nghe thấy tiếng khóc nức nở đứt quãng.Tiếng khóc sắc nhọn, nghe giống tiếng trẻ con.Hai người nhìn nhau, Quý Bạch Thanh sải bước nhanh đến cổng nhà Hà Hoa, chiếu đèn pin vào một góc, lập tức soi ra được Tiểu Mễ đang cuộn tròn co rúm trong góc tường.Ôn Miểu nhíu mày tiến đến, ngồi xuống hỏi nhỏ: "Tiểu Mễ, sao ngươi lại ở ngoài này, có chuyện gì vậy?"Tiểu Mễ vừa nhìn thấy rõ người đến là ai thì "oa" lên một tiếng, khóc càng to hơn.Nàng nức nở: "Nương! Nương!"Quý Bạch Thanh trao cho Ôn Miểu một ánh mắt, ý bảo nàng ở lại trông Tiểu Mễ.Còn cô thì nhanh chóng bước tới cửa chính, nghe thấy tiếng rên rỉ nhẫn nhịn của nữ nhân từ bên trong vọng ra.Cô đưa tay đẩy cửa, phát hiện cửa đã bị cài then bên trong.Ánh mắt lạnh đi, cô giơ chân đạp mạnh vào tấm ván cửa mỏng manh.Bên trong nghe được động tĩnh, âm thanh cũng nhỏ xuống một chút.Lờ mờ có thể nghe được tiếng đàn ông chửi thầm.Quý Bạch Thanh lại đá thêm mấy cú, cửa vốn mỏng manh liền lung lay sắp gãy, cuối cùng thêm một cú nữa, cửa bật tung ra.Cô sải bước tiến vào trong, đèn pin rọi thẳng vào căn phòng.Nam nhân vai trần lộ ra không chốn ẩn nấp. Hà Hoa thì bị trói tay chân, tựa lưng vào tường, mặt mũi bầm tím, vừa thấy Quý Bạch Thanh đến thì nước mắt lập tức rơi xuống.Hô hấp của Quý Bạch Thanh nặng nề hơn, ánh mắt nhìn nam nhân lạnh như băng."Ngô Nghiêm Thanh, ta thấy ngươi thật sự chán sống rồi."Thấy là Quý Bạch Thanh, Ngô Nghiêm Thanh lập tức run rẩy, lùi lại một bước, dáng vẻ cao ngạo khi nãy biến mất không còn.Hắn run rẩy nói: "Quý Bạch Thanh, ta... ta có chọc gì ngươi đâu, đừng lại gần...""Ta nói cho ngươi biết——"Chưa kịp nói xong, Quý Bạch Thanh đã đá một cú vào bụng dưới của hắn, nam nhân cao một mét bảy mấy lập tức bị đá bay ra sau, ngã xuống đất ôm bụng rên rỉ thảm thiết.Quý Bạch Thanh tìm công cụ cởi trói cho Hà Hoa, nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Hà Hoa, cô chỉ thấy cú đá khi nãy còn nhẹ quá."Bạch Thanh, cảm ơn ngươi..."Quý Bạch Thanh nhìn nàng: "Hắn bắt nạt ngươi, ngươi có muốn đánh trả không?"Hà Hoa chớp mắt hoảng sợ: "Bạch Thanh, hắn là thanh niên trí thức từ Kinh thị..."Quý Bạch Thanh cắt ngang: "Tự mình đánh hay để ta đánh thay?"Hà Hoa còn đang do dự, bên kia Ngô Nghiêm Thanh vừa ôm bụng vừa rít lên: "Hà Hoa, con đàn bà thối tha! Ngươi mà dám đánh ta, Lục ca tuyệt đối không tha cho ngươi!"Vừa dứt lời, Quý Bạch Thanh liền túm cổ áo hắn kéo mặt lên, tát thẳng một bạt tai khiến hắn choáng váng.Nam phụ với nam chính cái thứ gì chứ, đi chết hết đi.Một tát khiến máu rỉ ra nơi khoé miệng Ngô Nghiêm Thanh, những câu rít ra từ miệng toàn là lời cầu xin tha thứ.Tay tát đến tê dại, Quý Bạch Thanh quay lại nhìn Hà Hoa với vẻ mặt lạnh băng, lần nữa hỏi: "Muốn tự mình đánh không?"Hà Hoa nhìn gã thanh niên trước mắt đã như một con chó chết, lúc này đây, sự uy hiếp từng đè nặng trên người nàng hoàn toàn biến mất.Nàng nghĩ, hiện tại mình hẳn có thể đánh trả?Nàng bước tới trước mặt Ngô Nghiêm Thanh, gật đầu thật mạnh.Ngay sau đó, trước ánh mắt trừng lớn như muốn nứt ra của Ngô Nghiêm Thanh, Hà Hoa túm lấy tóc hắn, giật mạnh lên, rồi vung một bạt tai.Đã ra tay rồi thì tiếp theo càng dễ dàng hơn.Ban đầu Ngô Nghiêm Thanh còn chửi rủa được, nhưng về sau bị Quý Bạch Thanh kiềm chế, rồi lại bị Hà Hoa đánh đá liên tục, cuối cùng nghiêng đầu ngất xỉu.Thấy hắn ngất lịm, Hà Hoa như mới bừng tỉnh, lùi lại vài bước, nhìn Quý Bạch Thanh với ánh mắt bất lực.Quý Bạch Thanh khen: "Hà Hoa tỷ, làm tốt lắm. Bị bắt nạt thì phải đánh trả."Ôn Miểu dắt Tiểu Mễ đứng ngoài cửa, thấy thế Tiểu Mễ cũng lấy được dũng khí, chạy đến trước mặt Ngô Nghiêm Thanh, đá vào chân hắn một cái.Ngay cả một đứa bé cũng có thể đá hắn, Ngô Nghiêm Thanh đang giả vờ ngất trong lòng nghiến răng, thầm nghĩ: Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.Quý Bạch Thanh cũng nhận ra hắn đang giả ngất, không buồn dây dưa, dùng dây thừng trói gô hắn lại, rồi như kéo heo lôi hắn lê trên đất.Chỉ vài bước thôi mà Ngô Nghiêm Thanh đã thấy mình như bị cào rách một lớp da.Hắn rít lên đau đớn, mở mắt ra vờ như mình vừa tỉnh dậy.Hắn hét: "Thả ta ra! Tự ta đi được!"Quý Bạch Thanh chẳng thèm liếc lấy một cái, lạnh nhạt nói: "Súc sinh thì không có quyền lên tiếng."Cô dắt Ngô Nghiêm Thanh đến nhà trưởng thôn. Giờ này ngoài mấy nhà ngủ sớm thì hầu như cả thôn còn thức.Thấy Ngô Nghiêm Thanh bị Quý Bạch Thanh dắt theo như chó, ai nấy đều tròn xoe mắt.Dù gì đám trí thức kiêu ngạo ấy ai cũng biết mặt, chỉ có Ôn Miểu là không hay ra ngoài, nên ít người thấy.Một thím chép miệng cười lớn: "Ồ, Ngô trí thức này phạm tội gì đây?"Ngô Nghiêm Thanh mất hết mặt mũi, toàn thân đau đớn, không nén được tức giận, phun ra: "Đồ đàn bà thối, mắc mớ gì đến bà?"Mặt Quý Bạch Thanh càng lạnh, quay lại tát lệch mặt hắn, rồi tươi cười nói với thím kia: "Thím, giúp thím dạy dỗ hắn một chút rồi đấy.""Người này không học hành tử tế, chẳng ra thể thống gì."Nói xong, Quý Bạch Thanh lại lôi hắn đi đến nhà trưởng thôn.Trưởng thôn ban ngày còn thấy Quý Bạch Thanh có vẻ là lạ, giờ lại thấy cô kéo người như chó tới, lòng thầm nhủ nha đầu này không phải bị trúng tà rồi chứ?"Chú, chúng ta vào nhà nói chuyện."Không ít người hóng chuyện cũng đi theo, Lý Hướng Đông dĩ nhiên cũng biết nặng nhẹ, hiểu thời điểm này không thể ồn ào, đợi Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu dẫn mấy người vào trong, ông liền đóng cửa lại.Đôi mắt trũng sâu của ông nhìn Ngô Nghiêm Thanh: "Nói đi, lại gây chuyện gì nữa rồi?"Quý Bạch Thanh liếc nhìn Hà Hoa. Hà Hoa hít sâu một hơi, gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt đầy vết bầm tím.Nước mắt nàng tuôn rơi: "Chú, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!"Chồng của Hà Hoa cũng do Lý Hướng Đông nhìn lớn lên, dù người đã mất, nhưng thấy Hà Hoa bị đánh đến thảm như vậy, ông cũng không đành lòng.Ông rít mấy hơi thuốc lào, nhả ra làn khói trắng, mở lời: "Hà Hoa, có uất ức gì cứ nói, chú nhất định sẽ làm chủ cho ngươi."Hà Hoa nhìn Ngô Nghiêm Thanh đầy căm phẫn, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối..."Ngô trí thức đến nhà ta, muốn ta khâu lại quần áo cho hắn miễn phí, ta cũng khâu cho xong rồi. Ai ngờ hắn lại để ý tấm vải đỏ mà Bạch Thanh gửi nhờ ta, nói là muốn may một bộ váy cho Thẩm trí thức.""Ta không đồng ý, hắn liền trói ta lại, không chỉ đánh ta, còn muốn, còn muốn..." Nói đến đây, nước mắt Hoà Hoa rớt không ngừng.Nghe vậy, Ngô Nghiêm Thanh lập tức nổi điên: "Ngươi là con thôn quê xấu xí, ai mà coi trọng ngươi? Ngươi đừng có vu khống ta!"Quý Bạch Thanh đã nhịn cái thằng chanh chua mỏ như mỏ vịt này lâu lắm rồi, liếc mắt nhìn quanh, cuối cùng Ôn Miểu đưa cho cô một chiếc giẻ lau đen xì.Cô nhận lấy giẻ lau, không hề do dự nhét thẳng vào miệng Ngô Nghiêm Thanh.Thế giới lập tức yên tĩnh trở lại.Người dân trong thôn Vân Thuỷ luôn đoàn kết, có chuyện gì xảy ra cũng đồng lòng chống người ngoài. Giữa lời Hà Hoa và Ngô Nghiêm Thanh, Lý Hướng Đông dĩ nhiên chọn tin Hà Hoa.Ông lạnh lùng liếc nhìn Ngô Nghiêm Thanh, cuối cùng lên tiếng: "Gọi mấy trí thức trẻ khác đến đây."Tiểu Mễ chạy đến điểm tập kết thanh niên trí thức, gọi tất cả họ tới nhà trưởng thôn.Nhìn thấy Ngô Nghiêm Thanh mặt mũi như đầu heo, Thẩm Niệm Niệm lập tức lùi về sau một bước đầy chán ghét, Lục Diên cũng lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, liếc qua hắn rồi hỏi: "Trưởng thôn gọi bọn ta đến có chuyện gì vậy?"Ôn Miểu lên tiếng trước: "Thẩm Niệm Niệm, Ngô Nghiêm Thanh muốn cướp vải của người khác để may váy cho ngươi, là do ngươi xúi hắn làm vậy sao?"Thẩm Niệm Niệm lập tức lắc đầu: "Ngươi đừng có vu khống ta, ta đâu có nói gì đâu."Hà Hoa nhìn Lục Diên, ánh mắt đầy oán hận: "Lục trí thức, Ngô trí thức vừa đánh vừa mắng ta, còn nói sau lưng có ngươi chống lưng. Nếu ta không đưa vải cho hắn, ngươi sẽ không để yên cho ta. Mấy lời đó có thật không?"Lục Diên nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Ngô Nghiêm Thanh một lúc, cuối cùng lắc đầu."Ta chưa từng nói vậy. Ta làm gì có bản lĩnh khiến ngươi không sống yên ổn được?"Lời vừa dứt, Lý Hướng Đông liếc nhìn hắn một cái, dù sao tin tức từ cấp trên cũng có dặn ông phải để ý đến Lục Diên, nói hắn có bối cảnh. Nếu bảo hắn không có chỗ dựa thì Lý Hướng Đông không tin nổi.Nhưng nếu Lục Diên không định bảo vệ Ngô Nghiêm Thanh, thì Lý Hướng Đông cũng chẳng cần nương tay.Ông nhìn Ngô Nghiêm Thanh: "Ngô trí thức, ta đã giấu chuyện thân phận hắc ngũ loại của ngươi, không ngờ ngươi lại dám ức hiếp thôn dân." "Hành vi của ngươi ta sẽ báo cáo lên xã, cứ chờ mà bị đưa đi cải tạo ở nông trường đi."Nghe đến đây, toàn thân Ngô Nghiêm Thanh mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất không chút sức lực.Hắn biết, sau hôm nay, mọi thứ đều chấm dứt rồi.Những trí thức trẻ khác sau khi biết thân phận của Ngô Nghiêm Thanh, ánh mắt nhìn hắn cũng hoàn toàn chuyển sang ghét bỏ.Đặc biệt là Lục Diên, trước kia vì Ngô Nghiêm Thanh khéo lấy lòng nên quan hệ giữa hai người cũng tốt hơn chút, ai ngờ thân phận thật sự của hắn lại đáng khinh đến thế."Trưởng thôn, ngươi cứ xử lý theo đúng quy định đi." Nói xong, Lục Diên liếc nhìn Ôn Miểu, rồi xoay người rời đi.Quý Bạch Thanh nhận ra ánh mắt ban nãy của Lục Diên hướng về phía Ôn Miểu, cảm thấy hơi bực bội, siết chặt tay Ôn Miểu hơn.Ôn Miểu hơi đau, nhưng cảm nhận được cảm xúc của cô nên không nói gì, chỉ lặng lẽ chịu đựng.Mãi đến khi Quý Bạch Thanh nhận ra, mới nới lỏng tay một chút.Chuyện này đã có hướng giải quyết, Quý Bạch Thanh đưa Hà Hoa về nhà.Vừa đến nơi, Hà Hoa lấy hai mảnh vải đã cắt ra cho Quý Bạch Thanh xem: "Bạch Thanh, vải của ngươi ta không đưa cho hắn."Nhìn miếng vải đã có hình hài, lòng Quý Bạch Thanh dịu xuống.Quét mắt nhìn chiếc ghế dài cạnh máy may, quần áo trên đó đã ít đi vài món.Cô nói: "Hà Hoa tỷ, ngươi hiền quá, phải học cách từ chối, đừng để người ta lợi dụng."Cô uyển chuyển nói: "Vô luận là vì ngươi hay vì Tiểu Mễ, ngươi đều nên cứng rắn hơn một chút, như vậy mới không bị bắt nạt."Nhìn cánh cửa bị mình đạp nát, cô gãi đầu: "Mai ta bảo cha ta đến sửa lại cửa cho ngươi."Hà Hoa vội vàng xua tay: "Không cần không cần, ngươi đều là vì giúp ta."Ôn Miểu ở một bên khuyên: "Không sao đâu Hà Hoa tỷ, là Quý Bạch Thanh đạp hỏng, đương nhiên phải bồi thường."Cuối cùng Hà Hoa mắt đỏ hoe tiễn họ ra cửa, khi đến cổng, Ôn Miểu chợt nhớ ra điều gì, liền ngoắc tay gọi Tiểu Mễ đang rụt rè: "Tiểu Mễ, lại đây."Tiểu Mễ nhìn Hà Hoa, được mẹ khuyến khích nên bước đến trước mặt Ôn Miểu.Ôn Miểu lấy hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ đặt vào tay Tiểu Mễ, dịu dàng nói: "Ngày mai vẫn đi cùng Mãn Mãn cắt cỏ heo cho ta được không?"Nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, Tiểu Mễ nở nụ cười, lúm đồng tiền trên má ngọt ngào vô cùng.Tiểu Mễ gật đầu thật mạnh: "Cảm ơn tiên nữ tỷ tỷ!"Quả nhiên xưng hô khác hẳn với Quý Bạch Thanh.Danh xưng này là học từ Mãn Mãn, Mãn Mãn không giống những đứa trẻ khác thấy Tiểu Mễ là chạy mất, dù có vẻ vẫn ghét bỏ, nhưng sẽ dẫn nàng đi đào rễ cỏ ngọt, còn dặn dò nàng nhìn đường cho kỹ.Thấy Tiểu Mễ cuối cùng cũng lộ ra nét hồn nhiên của lứa tuổi, lòng Ôn Miểu cũng nhẹ nhõm hơn.Về đến nhà, Ôn Miểu nhào vào lòng Quý Bạch Thanh, vùi mặt vào ngực cô.Nghe thấy tiếng hít mũi khe khẽ của Ôn Miểu, tay Quý Bạch Thanh luồn vào tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.Giọng cô dịu dàng: "Trăn Trăn của chúng ta tuyệt quá, hồi nhỏ không ai giúp ngươi, giờ ngươi lại trợ giúp những đứa bé giống mình ngày xưa."Ôn Miểu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ au như thỏ con."Thật sao?"Quý Bạch Thanh gật đầu khẳng định: "Ừ."Cô hôn nhẹ lên chóp mũi nàng: "Trăn Trăn vừa lương thiện vừa mềm lòng, càng ngày sẽ có càng nhiều người yêu quý ngươi."Nghe vậy, Ôn Miểu bật cười trong nước mắt, cuối cùng lắc đầu nguầy nguậy trong lòng cô."Không cần, chỉ cần ngươi thích là đủ rồi."
Những người khác không quan trọng.Quý Bạch Thanh xoa đầu nàng, tay hơi khựng lại. Cô không ủng hộ câu nói ấy. Trong lòng cô, Ôn Miểu tốt như vậy, mà tự nhiên bị viết thành kẻ xấu vậy sao được. Cô cảm thấy oan ức thay cho Ôn Miểu.Để Ôn Miểu sống ngày càng tốt hơn là mục tiêu của cô, không chỉ về vật chất, mà còn về tinh thần. Niềm vui nên đến từ nhiều phía, chứ không chỉ dựa vào một mình cô.Sáng sớm hôm sau, Tiểu Mễ cùng Mãn Mãn đến nhà họ Quý.Hai cô bé một trước một sau, tuy nhìn vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhưng rõ ràng Tiểu Mễ đã không còn rụt rè như hôm qua.Ôn Miểu thấy Cẩu Đản không đến, có chút thắc mắc, bèn hỏi Mãn Mãn, mới biết hoá ra là Cẩu Đản không muốn chơi chung với Tiểu Mễ.Mãn Mãn bĩu môi: "Cẩu Đản ngốc lắm, rõ ràng hôm qua ta với Tiểu Mễ đi chung đâu có chuyện gì xảy ra, cũng không xui xẻo gì cả, người lớn toàn nói bậy!"Nghe được lời này, ánh mắt vốn còn u ám của Tiểu Mễ lập tức sáng rực lên, như vì sao nhỏ treo trên trời đêm.Ôn Miểu thấy vậy thì mỉm cười, xoa đầu Mãn Mãn và Tiểu Mễ, dặn hai đứa nhỏ cẩn thận khi cắt cỏ, rồi để mặc chúng tự đi làm việc.Sau khi hai đứa rời đi, Ôn Miểu quay lại bếp nhóm lửa nấu ăn tiếp cho Quý Bạch Thanh.Ăn sáng xong, Hà Hương Nguyệt cùng Quý Vĩ ra đồng làm việc, Quý Bạch Thanh thấy Ôn Miểu đang lục tìm trong đống đồ, lấy làm lạ nên hỏi: "Ngươi đang tìm gì vậy?"Ôn Miểu không ngẩng đầu lên: "Ta nhớ có quyển truyện tranh liên hoàn, không biết để ở chỗ nào rồi."Quý Bạch Thanh khẽ ho một tiếng, hơi ngượng ngùng."Cái đó... ta thấy hay nên lấy ra xem một chút."Vừa nói, cô vừa mở ngăn kéo, lôi quyển truyện tranh đó ra.Ôn Miểu nhìn qua một cái, lại nhét trở về tay cô: "Ngươi cứ xem đi, giữ kỹ là được rồi."Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn gật đầu. Thứ này ở đời sau là danh tác, nhưng ở thời điểm hiện tại lại là sách cấm, nếu bị người khác phát hiện, báo cáo lên thì tiêu đời.*Hôm trước Ôn Miểu còn đòi sau này phải cùng cô đến trạm thực phẩm làm việc. Nhưng đến khi Quý Bạch Thanh thật sự phải đi làm, thấy nàng ngủ ngon quá, chẳng nỡ đánh thức, thế là cô lặng lẽ một mình đạp xe vào thị trấn.Làm việc ở trạm thực phẩm hơn một tháng, Quý Bạch Thanh đã rất quen thuộc với quy trình mỗi lần giết mổ.Ngoài việc phải dậy sớm giết heo, hơi tốn sức một chút thì cô thấy công việc này cũng khá nhàn.Dù sao thịt heo lúc này rất dễ bán, chỉ chốc lát là bán sạch.Bán xong thịt, Quý Bạch Thanh cũng không nán lại lâu, lập tức quay về thôn Vân Thuỷ.Về đến sân, khoá xe xong, vào nhà yên tĩnh lạ thường.Cô đoán có khi Ôn Miểu đang giận, nhưng mở cửa phòng lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả.Chẳng lẽ ra sông giặt đồ? Nhưng cô ra đó tìm cũng không thấy.Nghĩ nghĩ một lúc, cô liền đến nhà Hà Hoa.Đứng trước cửa gõ nhẹ, nhìn thấy người mở cửa, Quý Bạch Thanh thở phào nhẹ nhõm.Người đúng là đang ở đây.Ôn Miểu thấy Quý Bạch Thanh, vẫn còn giận dỗi, hừ khẽ một tiếng.Trước đó đã nói là sẽ cùng đi với Quý Bạch Thanh, vậy mà người này lại lén lút đi thị trấn không gọi nàng.Sáng nay tỉnh dậy không thấy ai, nàng đã mất mát một hồi lâu.Quý Bạch Thanh thấy mỹ nhân tức giận, liền cười lấy lòng.Trong lòng còn âm thầm nghĩ, quả nhiên đại mỹ nhân giận lên càng xinh đẹp.Hì hì, muốn hôn.Nhưng nghĩ đến việc đang ở bên ngoài, Quý Bạch Thanh cố kìm lại xúc động đó.Cô bước vào nhà, hỏi: "Sao ngươi lại đến nhà Hà Hoa tỷ?"Ôn Miểu trở lại bàn, đẩy mấy món đồ sang một bên, trước mặt là một quyển sách, Tiểu Mễ ngồi bên cạnh.Hà Hoa nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, chào Quý Bạch Thanh rồi thay nàng trả lời: "Ôn trí thức đến xem tiến độ may váy thế nào."Nói xong, Hà Hoa cắt nốt đường chỉ cuối cùng, giũ váy ra kiểm tra lại từ trên xuống dưới, hài lòng nở nụ cười."Bạch Thanh, váy của ngươi may xong rồi, thử không?"Quý Bạch Thanh bước đến, nâng niu sờ sờ chiếc váy mềm mại, mắt cười cong lên: "Không cần đâu Hà Hoa tỷ, ta về nhà thử, nếu không vừa lại đến phiền ngươi sửa giúp." Nói chuyện với Hà Hoa, cô vẫn luôn để ý ánh mắt Ôn Miểu lén lút nhìn mình, ý cười trong mắt cô càng sâu, lặng lẽ thu lại ánh nhìn, giả vờ như không biết.Cô hỏi tiếp: "Hà Hoa tỷ, gần đây có ai mặt dày đến bắt ngươi khâu đồ miễn phí nữa không?"Nhắc đến chuyện này, Hà Hoa cũng bật cười, thẳng thắn lắc đầu."Bạch Thanh, mấy lời ngươi nói hôm trước ta vẫn nhớ kỹ, ta phải cứng rắn lên, có như vậy Tiểu Mễ mới không bị ức hiếp trong thôn.""Giờ Tiểu Mễ trong thôn cũng có bạn rồi, ai nhờ ta vá đồ miễn phí ta đều từ chối."Ngược lại, có không ít cô gái sắp gả trong thôn nghe nói Hà Hoa khéo tay, đều mang vải tới nhờ nàng may váy cưới. Bọn họ đều sẵn sàng trả công và cho thêm lương thực.Hà Hoa nhìn Tiểu Mễ, cười tủm tỉm: "Thêm một năm nữa, ta gom đủ tiền sẽ cho Tiểu Mễ đi học, con gái phải biết chữ, sau này mới không bị người khác bắt nạt."Quý Bạch Thanh đồng tình gật đầu.Lại liếc sang bên cạnh, thấy Ôn Miểu đang dạy Tiểu Mễ viết chữ, nhưng vẻ mặt nàng vẫn chưa vui lên.Cô biết dừng đúng lúc, ôm váy quay lại đứng sau lưng họ, nghe giọng Ôn Miểu nhẹ nhàng dịu ngọt giảng bài cho Tiểu Mễ.Trong nhất thời, cô cũng bị cuốn theo.Phải nói, Ôn Miểu dạy rất tốt, giải thích rõ từng nét, từng âm, từng nghĩa, bộ dáng chăm chú ấy thật khiến người ta khó rời mắt.Quý Bạch Thanh xoa cằm nghĩ, Ôn Miểu thực ra rất hợp làm cô giáo.Nếu hồi xưa mà cô có giáo viên như nàng, chắc thi đại học còn cao thêm 20 điểm.Cô học ban tự nhiên, các môn khác gần như tuyệt đối, chỉ có môn Văn là yếu nhất.Sau khi dạy xong từ cuối cùng, Ôn Miểu để Tiểu Mễ tự luyện ở nhà, rồi đứng dậy cùng Quý Bạch Thanh về nhà.Trước giờ nghỉ trưa, Quý Bạch Thanh ngồi xếp bằng trên giường, hỏi nàng: "Còn giận không đó?"Ôn Miểu quay đầu đi, chu môi, không thèm nhìn cô.Quý Bạch Thanh rướn người hôn nhẹ lên môi nàng.Vừa chạm vào đã rút lui, rồi hỏi tiếp: "Còn giận?"Sáng không gọi mình thì thôi, đến hôn cũng không đàng hoàng, Ôn Miểu trợn mắt, đưa tay nhéo má cô."Ngươi phiền chết đi, một mình ta ở nhà quá buồn chán."Ý nàng là muốn lần sau Quý Bạch Thanh nhớ gọi mình đi cùng, đừng có lén lút nữa.Ai ngờ người này lại bật ra một câu: "Hay ta hỏi thử trưởng thôn xem trường học trong thôn có thiếu giáo viên không, ngươi đi dạy luôn đi, ngày nào cũng có việc thì khỏi buồn nữa."Ôn Miểu: "......"Nàng há miệng, cắn một cái vào má cô, để lại dấu răng không cạn, giọng đầy tức giận:"Quý Bạch Thanh, ngươi thật phiền!"
Những người khác không quan trọng.Quý Bạch Thanh xoa đầu nàng, tay hơi khựng lại. Cô không ủng hộ câu nói ấy. Trong lòng cô, Ôn Miểu tốt như vậy, mà tự nhiên bị viết thành kẻ xấu vậy sao được. Cô cảm thấy oan ức thay cho Ôn Miểu.Để Ôn Miểu sống ngày càng tốt hơn là mục tiêu của cô, không chỉ về vật chất, mà còn về tinh thần. Niềm vui nên đến từ nhiều phía, chứ không chỉ dựa vào một mình cô.Sáng sớm hôm sau, Tiểu Mễ cùng Mãn Mãn đến nhà họ Quý.Hai cô bé một trước một sau, tuy nhìn vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhưng rõ ràng Tiểu Mễ đã không còn rụt rè như hôm qua.Ôn Miểu thấy Cẩu Đản không đến, có chút thắc mắc, bèn hỏi Mãn Mãn, mới biết hoá ra là Cẩu Đản không muốn chơi chung với Tiểu Mễ.Mãn Mãn bĩu môi: "Cẩu Đản ngốc lắm, rõ ràng hôm qua ta với Tiểu Mễ đi chung đâu có chuyện gì xảy ra, cũng không xui xẻo gì cả, người lớn toàn nói bậy!"Nghe được lời này, ánh mắt vốn còn u ám của Tiểu Mễ lập tức sáng rực lên, như vì sao nhỏ treo trên trời đêm.Ôn Miểu thấy vậy thì mỉm cười, xoa đầu Mãn Mãn và Tiểu Mễ, dặn hai đứa nhỏ cẩn thận khi cắt cỏ, rồi để mặc chúng tự đi làm việc.Sau khi hai đứa rời đi, Ôn Miểu quay lại bếp nhóm lửa nấu ăn tiếp cho Quý Bạch Thanh.Ăn sáng xong, Hà Hương Nguyệt cùng Quý Vĩ ra đồng làm việc, Quý Bạch Thanh thấy Ôn Miểu đang lục tìm trong đống đồ, lấy làm lạ nên hỏi: "Ngươi đang tìm gì vậy?"Ôn Miểu không ngẩng đầu lên: "Ta nhớ có quyển truyện tranh liên hoàn, không biết để ở chỗ nào rồi."Quý Bạch Thanh khẽ ho một tiếng, hơi ngượng ngùng."Cái đó... ta thấy hay nên lấy ra xem một chút."Vừa nói, cô vừa mở ngăn kéo, lôi quyển truyện tranh đó ra.Ôn Miểu nhìn qua một cái, lại nhét trở về tay cô: "Ngươi cứ xem đi, giữ kỹ là được rồi."Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn gật đầu. Thứ này ở đời sau là danh tác, nhưng ở thời điểm hiện tại lại là sách cấm, nếu bị người khác phát hiện, báo cáo lên thì tiêu đời.*Hôm trước Ôn Miểu còn đòi sau này phải cùng cô đến trạm thực phẩm làm việc. Nhưng đến khi Quý Bạch Thanh thật sự phải đi làm, thấy nàng ngủ ngon quá, chẳng nỡ đánh thức, thế là cô lặng lẽ một mình đạp xe vào thị trấn.Làm việc ở trạm thực phẩm hơn một tháng, Quý Bạch Thanh đã rất quen thuộc với quy trình mỗi lần giết mổ.Ngoài việc phải dậy sớm giết heo, hơi tốn sức một chút thì cô thấy công việc này cũng khá nhàn.Dù sao thịt heo lúc này rất dễ bán, chỉ chốc lát là bán sạch.Bán xong thịt, Quý Bạch Thanh cũng không nán lại lâu, lập tức quay về thôn Vân Thuỷ.Về đến sân, khoá xe xong, vào nhà yên tĩnh lạ thường.Cô đoán có khi Ôn Miểu đang giận, nhưng mở cửa phòng lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả.Chẳng lẽ ra sông giặt đồ? Nhưng cô ra đó tìm cũng không thấy.Nghĩ nghĩ một lúc, cô liền đến nhà Hà Hoa.Đứng trước cửa gõ nhẹ, nhìn thấy người mở cửa, Quý Bạch Thanh thở phào nhẹ nhõm.Người đúng là đang ở đây.Ôn Miểu thấy Quý Bạch Thanh, vẫn còn giận dỗi, hừ khẽ một tiếng.Trước đó đã nói là sẽ cùng đi với Quý Bạch Thanh, vậy mà người này lại lén lút đi thị trấn không gọi nàng.Sáng nay tỉnh dậy không thấy ai, nàng đã mất mát một hồi lâu.Quý Bạch Thanh thấy mỹ nhân tức giận, liền cười lấy lòng.Trong lòng còn âm thầm nghĩ, quả nhiên đại mỹ nhân giận lên càng xinh đẹp.Hì hì, muốn hôn.Nhưng nghĩ đến việc đang ở bên ngoài, Quý Bạch Thanh cố kìm lại xúc động đó.Cô bước vào nhà, hỏi: "Sao ngươi lại đến nhà Hà Hoa tỷ?"Ôn Miểu trở lại bàn, đẩy mấy món đồ sang một bên, trước mặt là một quyển sách, Tiểu Mễ ngồi bên cạnh.Hà Hoa nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, chào Quý Bạch Thanh rồi thay nàng trả lời: "Ôn trí thức đến xem tiến độ may váy thế nào."Nói xong, Hà Hoa cắt nốt đường chỉ cuối cùng, giũ váy ra kiểm tra lại từ trên xuống dưới, hài lòng nở nụ cười."Bạch Thanh, váy của ngươi may xong rồi, thử không?"Quý Bạch Thanh bước đến, nâng niu sờ sờ chiếc váy mềm mại, mắt cười cong lên: "Không cần đâu Hà Hoa tỷ, ta về nhà thử, nếu không vừa lại đến phiền ngươi sửa giúp." Nói chuyện với Hà Hoa, cô vẫn luôn để ý ánh mắt Ôn Miểu lén lút nhìn mình, ý cười trong mắt cô càng sâu, lặng lẽ thu lại ánh nhìn, giả vờ như không biết.Cô hỏi tiếp: "Hà Hoa tỷ, gần đây có ai mặt dày đến bắt ngươi khâu đồ miễn phí nữa không?"Nhắc đến chuyện này, Hà Hoa cũng bật cười, thẳng thắn lắc đầu."Bạch Thanh, mấy lời ngươi nói hôm trước ta vẫn nhớ kỹ, ta phải cứng rắn lên, có như vậy Tiểu Mễ mới không bị ức hiếp trong thôn.""Giờ Tiểu Mễ trong thôn cũng có bạn rồi, ai nhờ ta vá đồ miễn phí ta đều từ chối."Ngược lại, có không ít cô gái sắp gả trong thôn nghe nói Hà Hoa khéo tay, đều mang vải tới nhờ nàng may váy cưới. Bọn họ đều sẵn sàng trả công và cho thêm lương thực.Hà Hoa nhìn Tiểu Mễ, cười tủm tỉm: "Thêm một năm nữa, ta gom đủ tiền sẽ cho Tiểu Mễ đi học, con gái phải biết chữ, sau này mới không bị người khác bắt nạt."Quý Bạch Thanh đồng tình gật đầu.Lại liếc sang bên cạnh, thấy Ôn Miểu đang dạy Tiểu Mễ viết chữ, nhưng vẻ mặt nàng vẫn chưa vui lên.Cô biết dừng đúng lúc, ôm váy quay lại đứng sau lưng họ, nghe giọng Ôn Miểu nhẹ nhàng dịu ngọt giảng bài cho Tiểu Mễ.Trong nhất thời, cô cũng bị cuốn theo.Phải nói, Ôn Miểu dạy rất tốt, giải thích rõ từng nét, từng âm, từng nghĩa, bộ dáng chăm chú ấy thật khiến người ta khó rời mắt.Quý Bạch Thanh xoa cằm nghĩ, Ôn Miểu thực ra rất hợp làm cô giáo.Nếu hồi xưa mà cô có giáo viên như nàng, chắc thi đại học còn cao thêm 20 điểm.Cô học ban tự nhiên, các môn khác gần như tuyệt đối, chỉ có môn Văn là yếu nhất.Sau khi dạy xong từ cuối cùng, Ôn Miểu để Tiểu Mễ tự luyện ở nhà, rồi đứng dậy cùng Quý Bạch Thanh về nhà.Trước giờ nghỉ trưa, Quý Bạch Thanh ngồi xếp bằng trên giường, hỏi nàng: "Còn giận không đó?"Ôn Miểu quay đầu đi, chu môi, không thèm nhìn cô.Quý Bạch Thanh rướn người hôn nhẹ lên môi nàng.Vừa chạm vào đã rút lui, rồi hỏi tiếp: "Còn giận?"Sáng không gọi mình thì thôi, đến hôn cũng không đàng hoàng, Ôn Miểu trợn mắt, đưa tay nhéo má cô."Ngươi phiền chết đi, một mình ta ở nhà quá buồn chán."Ý nàng là muốn lần sau Quý Bạch Thanh nhớ gọi mình đi cùng, đừng có lén lút nữa.Ai ngờ người này lại bật ra một câu: "Hay ta hỏi thử trưởng thôn xem trường học trong thôn có thiếu giáo viên không, ngươi đi dạy luôn đi, ngày nào cũng có việc thì khỏi buồn nữa."Ôn Miểu: "......"Nàng há miệng, cắn một cái vào má cô, để lại dấu răng không cạn, giọng đầy tức giận:"Quý Bạch Thanh, ngươi thật phiền!"