Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
27.
Thời buổi này cưới xin đều chuộng cái gọi là "ba món xoay một món kêu"*, nhưng thôn Vân Thuỷ dù sao cũng là nông thôn, không thể sánh với thành phố có thể kiếm tiền hay có đường đổi phiếu, mấy món đó thường được quy đổi thành tiền đưa cho nhà gái.* Ba món xoay: xe đạp, máy may, quạt điện (đều có thể vận hành xoay tròn). Một món kêu: radio.Toàn bộ thôn cũng chỉ có ba hộ có máy may.Ôn Miểu vẽ nháp kiểu váy của Quý Bạch Thanh trên giấy, vẽ đơn giản rồi chuẩn bị bắt đầu làm váy.Quý Bạch Thanh nhìn chiếc váy nàng vẽ, vừa đơn giản lại mang chút thiết kế, dù đặt vào thời hiện đại sau này cũng chẳng lỗi thời chút nào.Cô có chút mong chờ thành phẩm cuối cùng sẽ ra sao, nhưng nhìn bàn tay trắng nõn của Ôn Miểu, lại hơi chần chừ hỏi: "Ngươi biết làm quần áo không đó?"Ôn Miểu biết khâu vá cho cô, vậy làm váy chắc cũng không khó lắm?.....đúng không?Ôn Miểu bị cô chạm nhẹ vào đầu mũi, lầm bầm: "Ta không biết, nhưng có thể nhờ người khác làm."Thôi được rồi, Quý Bạch Thanh cũng đoán ra vài phần.Cô nghĩ nghĩ, nhắm đến các hộ có máy may trong thôn."Đi tìm Hà Hoa tỷ đi, tay nghề làm quần áo của nàng ấy rất tốt."Nhà goá phụ Hà Hoa có một cái máy may, thời chồng nàng còn sống, nhà họ cũng có điều kiện, lúc cưới còn mua cho nàng chiếc máy này.Tay nghề Hà Hoa tốt, đến giờ vẫn có thể giúp người ta may đồ đổi chút tiền hay đồ ăn, nuôi sống hai mẹ con.Ôn Miểu dĩ nhiên không hiểu người trong thôn bằng Quý Bạch Thanh, nghe vậy cũng không phản đối gì, cầm theo bản vẽ và vải, xách thêm mấy quả trứng gà, mang theo tiền rồi đi đến nhà Hà Hoa.Nhà Hà Hoa nằm ở góc tận cùng của thôn Vân Thuỷ, từ ngoài nhìn vào, nhà tuy cũ kỹ nhưng sân vườn lại rất gọn gàng, rau xanh được trồng thẳng hàng tăm tắp.Quý Bạch Thanh gõ cửa rồi gọi lớn: "Hà Hoa tỷ, là ta, Bạch Thanh!"Một lúc lâu sau cửa mới mở, từ khe cửa có thể thấy người bên trong gầy đến nỗi mắt lồi ra, nhìn sơ qua có chút giật mình.Nhìn rõ là Quý Bạch Thanh, Hà Hoa mới lùi lại một bước, mở cửa ra.Nàng nhẹ giọng hỏi: "Bạch Thanh, tìm ta có chuyện gì vậy?"Quý Bạch Thanh mỉm cười, nghiêng người sang bên để lộ Ôn Miểu phía sau.Cô nói: "Hà Hoa tỷ, chúng ta muốn may một chiếc váy, đã vẽ sẵn mẫu rồi, ngươi có thể giúp được không?"Thấy người lạ, Hà Hoa theo bản năng lùi lại một bước, ánh mắt cũng thoáng chút e dè.Thấy vậy, Ôn Miểu có phần ngượng ngùng, lại trốn ra sau lưng Quý Bạch Thanh.Quý Bạch Thanh có hơi bất đắc dĩ, "Hà Hoa tỷ, đây là Ôn trí thức, bản vẽ là nàng vẽ đó."Cô mở bản vẽ trong tay ra, hỏi Hà Hoa: "Kiểu này làm được không?"Thật ra nhìn thì không khó, chỉ thiết kế phần thắt eo và đuôi cá, chẳng qua kiểu dáng như vậy chưa phổ biến ngoài thị trường.Hà Hoa nhìn qua một cái, cuối cùng do dự gật đầu: "Ta thử xem."Nàng cầm bản vẽ lên, ra hiệu hai người vào nhà.Ôn Miểu đứng ngoài cửa có chút lưỡng lự, cuối cùng vẫn lễ phép hỏi: "Hà Hoa tỷ, ta có thể vào được không?"Hà Hoa nhìn Ôn Miểu, thoáng chốc lúng túng, vội nói:
"Ôn trí thức, mời vào, vào đi!"Sau khi hai người bước vào, Hà Hoa lập tức đóng cửa lại thật chặt.Nàng thường dùng máy may nên đặt nó ngay phòng chính, nơi có ánh sáng tốt nhất.Bên cạnh máy may là một chiếc ghế dài, trên đó để mấy bộ quần áo rộng thùng thình.Hà Hoa rót nước cho họ bằng hai cái chén mẻ, có chút ngại ngùng lau tay rồi nói: "Hai người ngồi tạm một lát, ta xem nên làm thế nào."Nghe vậy, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu cùng gật đầu.Quý Bạch Thanh đảo mắt quanh phòng, nhìn căn nhà nghèo xác xơ mà cảm thấy kỳ lạ.Theo lý mà nói, mỗi tháng đều có người đến tìm Hà Hoa may vá quần áo, hai mẹ con họ đáng lý ra phải tích cóp được một chút mới đúng.Dù Hà Hoa và con gái Tiểu Mễ sức yếu, nhưng ngày nào cũng làm công.Còn đang suy nghĩ mông lung, Quý Bạch Thanh bỗng cảm nhận được một ánh nhìn lén đang dán chặt lên người mình.Cô nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt đó phát ra từ một căn phòng phía bên, không biết từ khi nào đã mở hé một khe cửa, bên trong lộ ra đôi mắt đen láy đang len lén nhìn họ.Chắc là con gái của Hà Hoa, Tiểu Mễ.Nhận ra điều đó, đáy mắt Quý Bạch Thanh nở nụ cười, nhìn thẳng về phía Tiểu Mễ.Rõ ràng Tiểu Mễ cũng biết mình bị phát hiện, vội vàng chớp mắt một cái rồi luống cuống đóng sập cửa lại, vang lên tiếng động không nhỏ.Nghe thấy tiếng đó, Hà Hoa lập tức xin lỗi: "Bạch Thanh, Tiểu Mễ nhà ta không hiểu chuyện."Nói xong, nàng lớn tiếng gọi: "Tiểu Mễ, ở yên trong phòng, không được ra!"Quý Bạch Thanh phẩy tay, vô cùng tự nhiên thò tay vào túi váy đen bằng vải bông của Ôn Miểu móc ra một viên kẹo, dụ trẻ con: "Tiểu Mễ, mau ra đây, cô cô cho ngươi ăn kẹo."Nghe thấy có kẹo, cửa phòng lại kẽo kẹt mở ra một khe nữa.Hà Hoa có chút hoảng, nhỏ giọng nói: "Bạch Thanh, không được đâu, chuyện này... chuyện này không nên."Quý Bạch Thanh nhíu mày, nghiêm túc nhìn nàng: "Hà Hoa tỷ, Tiểu Mễ không phải sao chổi, tất cả chỉ là trùng hợp thôi, ta không tin mấy chuyện đó."Nói xong, cô lại nhìn về phía cửa phòng, giọng càng thêm dịu dàng: "Tiểu Mễ, có muốn ăn kẹo không? Ngọt lắm, ăn ngon lắm nha." Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Hà Hoa mắt rưng rưng, không nói gì nữa. Tiểu Mễ do dự một lát rồi cũng bước ra khỏi phòng.Con bé đi đến cạnh Quý Bạch Thanh, đứng cách khoảng một cánh tay, nhưng không dám lại gần, ánh mắt thì dán chặt vào viên kẹo trong tay Quý Bạch Thanh, ngập tràn khát khao.Ôn Miểu nhìn Tiểu Mễ gầy trơ xương như một con khỉ con, mắt chớp chớp, lộ rõ vẻ xót xa.Sao mà gầy quá vậy?Cả hai mẹ con đều gầy đến đáng thương, chẳng có chút thịt nào.Ôn Miểu trừng mắt nhìn Quý Bạch Thanh, tức giận nói: "Đừng chọc con nít nữa, mau cho đi."Quý Bạch Thanh vươn tay dài, mở tay ra, đặt viên kẹo vào tay Tiểu Mễ, dịu dàng nói: "Được rồi, ăn đi nhóc con."Ôn Miểu nhìn Tiểu Mễ, trong lòng bỗng thấy chua xót, muốn đưa tay xoa đầu con bé, nhưng tay vừa đưa ra, Tiểu Mễ đã sợ hãi trừng to mắt, nắm chặt viên kẹo rồi quay người chạy mất vào phòng.Chỉ còn lại Ôn Miểu với tay giữa không trung, trông có phần lúng túng.Quý Bạch Thanh dứt khoát nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hạ xuống.Hà Hoa cắn môi, nói: "Con bé hơi nhát người lạ. Ôn trí thức, ngươi đừng để bụng."Ôn Miểu gật đầu.Hà Hoa đo đạc kích thước cho Quý Bạch Thanh, lại dùng mảnh vải vụn thử một lượt, cuối cùng nói: "Có thể làm được."Nghe vậy, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh nhìn nhau mỉm cười.Quý Bạch Thanh đưa giỏ trứng gà mang theo cho Hà Hoa: "Hà Hoa tỷ, vậy váy của ta nhờ ngươi rồi, vài hôm nữa ta đến lấy."Hà Hoa thấy giỏ trứng thì sợ đến cuống quýt: "Cái này... nhiều quá..."Nàng định trả lại, nhưng Quý Bạch Thanh sức khỏe tốt, đẩy cũng không nổi, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy giỏ trứng.Lúc tiễn Quý Bạch Thanh ra về, Hà Hoa phát hiện dưới đáy giỏ có tờ tiền năm hào, nước mắt lập tức rơi lã chã.*Về đến nhà họ Quý, Ôn Miểu có phần buồn bực.Nàng chỉ vào mặt mình hỏi Quý Bạch Thanh: "Ta trông đáng sợ lắm sao?"Quý Bạch Thanh chớp mắt nhìn gương mặt xinh đẹp không tì vết của nàng, cực kỳ chân thành lắc đầu: "Tất nhiên là không, ngươi xinh như vậy."Ôn Miểu lầm bầm: "Vậy tại sao Tiểu Mễ vừa thấy ta là chạy mất?"Từ nhỏ đến lớn, những người xinh đẹp bên cạnh nàng đều luôn được mọi người vây quanh, nhưng nàng lại là ngoại lệ, như thể ai cũng né tránh nàng từ trong bản năng, nếu không thì cũng mang ác ý.Bây giờ ngay cả một đứa trẻ cũng không thích nàng nữa sao? Ôn Miểu cảm thấy hơi thất bại.Quý Bạch Thanh nghe vậy thì ngẩn người.Nhưng vẫn mở miệng an ủi: "Trẻ con sợ người lạ là chuyện bình thường, huống hồ tình huống của Tiểu Mễ rất đặc biệt."Tiểu Mễ vừa sinh ra được hai ngày thì cha đã bị sét đánh chết.Người trong thôn đều nói Tiểu Mễ là sao chổi, thanh danh của Hà Hoa cũng vì thế mà không tốt đẹp gì. Hai mẹ con sống trong thôn phải chịu đủ lời gièm pha, cuộc sống cực kỳ khó khăn.Không ít người trong thôn vừa thấy Tiểu Mễ là kéo con mình tránh xa, không cho chơi chung, đến mức đám trẻ con cũng bị ảnh hưởng, hễ thấy Tiểu Mễ là chạy, còn gọi con bé là sao chổi, xui xẻo. Quý Bạch Thanh còn vài lần bắt gặp cảnh Tiểu Mễ bị bắt nạt.Nghe xong lời giải thích của Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu vỡ lẽ: "Thì ra là như vậy."Nhưng nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ: "Không phải Hà Hoa tỷ vẫn giúp người trong thôn khâu vá kiếm sống sao? Sao nhìn qua vẫn túng thiếu đến vậy?"Quý Bạch Thanh nhớ đến đống quần áo rõ ràng không phải của mẹ con họ, ánh mắt lộ vẻ chán ghét: "Chắc chắn là có kẻ ỷ thế hiếp người, thấy hai mẹ con dễ bắt nạt nên chỉ bắt làm mà không trả công."Hà Hoa là một quả phụ yếu ớt, còn phải lo cho con gái, nên đối mặt với áp bức cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.Ôn Miểu thấy lòng nặng trĩu, nói: "A Thanh, lần sau chúng ta đến nhà Hà Hoa tỷ thì mang theo nhiều đồ ăn một chút."Quý Bạch Thanh nhìn đôi mắt hơi ươn ướt của nàng, nhất thời mềm lòng.Vốn dĩ cô nghĩ Hà Hoa chẳng tự đứng lên được, chẳng ai giúp được, nhưng nhìn ánh mắt chứa đầy hy vọng của Ôn Miểu, cô lại không đành lòng khiến nàng thất vọng, cuối cùng đành nhắm mắt gật đầu đại.Ánh mắt Ôn Miểu lập tức cong thành hình trăng lưỡi liềm, nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái.A Thanh của nàng đúng là tốt thật!*Hôm sau, mấy đứa nhỏ như Mãn Mãn, Cẩu Đản lại đến tìm Ôn Miểu nhận việc, vài đứa vác giỏ tre, nóng lòng muốn đi cắt cỏ heo đổi đồ ăn.Ôn Miểu kịp thời ngăn lại, nói: "Hôm nay ta có nhiệm vụ cho mấy đứa. Ai chịu đi gọi Tiểu Mễ nhà thím Hà Hoa đến cùng cắt cỏ heo với ta thì sẽ được thêm một cái bánh quy, nhưng phải chơi ngoan với Tiểu Mễ mới được."Vừa dứt lời, đám trẻ con đang ồn ào lập tức im bặt.Mãn Mãn nhăn mày tỏ vẻ không muốn: "Nhưng Tiểu Mễ là sao chổi mà, nương nói chơi với nàng sẽ xui xẻo!"Cẩu Đản phụ hoạ: "Đúng đó, ta không thèm đi cắt cỏ với sao chổi đâu!"Ôn Miểu tỏ vẻ tiếc nuối: "Vậy hôm nay chỉ để Tiểu Mễ giúp ta cắt cỏ thôi, kẹo và bánh quy đều sẽ là của nàng hết."Nghe vậy, mặt Mãn Mãn nhăn nhó, cuối cùng bịt mũi nói: "Tỷ tỷ, ta đi gọi Tiểu Mễ!"Một lúc sau, Mãn Mãn kéo Tiểu Mễ tới, thấy vết nước mắt trên mặt Tiểu Mễ, Ôn Miểu đỡ trán.Nhưng vẫn giữ lời, đưa bánh quy cho Mãn Mãn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Mễ không phải sao chổi, nàng chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi. Mãn Mãn, sau khi ngươi quen rồi sẽ thấy nàng cũng rất đáng yêu."Nghe vậy, đôi mắt Tiểu Mễ từ từ mở to, trong ánh mắt nhìn Ôn Miểu ánh lên chút ánh sáng.Mãn Mãn thì đánh giá Tiểu Mễ bằng ánh mắt ghét bỏ, cuối cùng gượng gạo nói: "Được rồi, ta tin tỷ tỷ!""Tiểu Mễ, ngươi mau đi cắt cỏ heo với ta!"Nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ rời đi, Ôn Miểu nghĩ, mong rằng hành động của mình hôm nay có thể giúp được Tiểu Mễ, ít nhất là để cô bé có thể phá vỡ những lời đồn vô căn cứ về mình.Chỉ là tai hoạ từ thiên nhiên hay vận rủi thôi, có liên quan gì đến trẻ con chứ.Hôm nay không có chuyện gì, Quý Bạch Thanh nhớ đến lời hứa trước đó là sẽ trồng hoa và nho cho Ôn Miểu trong sân, bèn đưa nàng đến thôn kế bên.Thôn bên so với thôn Vân Thuỷ thì giàu có hơn, có một nhà bà cụ trong sân trồng đủ loại hoa cỏ, biết đâu có thể xin vài hạt giống đem về.Hà Hương Nguyệt không có nhà, Quý Bạch Thanh tuỳ tiện mang đi vài quả trứng gà cuối cùng, dắt xe đạp ra, Ôn Miểu thì xách giỏ trứng ngồi sau xe.Quý Bạch Thanh đạp xe, cảm nhận cơn gió mang theo nhiệt độ lướt qua má mình.Ra khỏi thôn, đường bắt đầu gập ghềnh, cô thẳng lưng, nhắc người ngồi sau: "Ôm ta cho chặt, coi chừng bị xóc rớt xuống đó!"Nghe vậy, Ôn Miểu một tay xách giỏ trứng, một tay vòng qua eo cô, áp mặt vào lưng cô, bóng lưng cô giúp nàng tránh khỏi ánh nắng gay gắt.Tới thôn kế bên, Quý Bạch Thanh dừng xe trước một căn nhà tranh.Cô kéo Ôn Miểu đến chỗ râm mát, gõ cửa, nhưng nửa ngày chẳng ai đáp lại.Cô nhìn Ôn Miểu rồi hơi hối hận vỗ trán."Chết rồi, quên mất bà cụ chắc đang đi làm, chắc phải trưa mới về."Hai người nhìn nhau một lát, cuối cùng Ôn Miểu nói: "Cũng gần trưa rồi, chúng ta đợi một lát đi."Đạp xe nửa tiếng, giờ quay về rồi lát quay lại nữa thì mệt lắm.Quý Bạch Thanh ngồi xổm dưới mái hiên, Ôn Miểu cũng học theo nàng, vén váy ngồi xuống bên cạnh.Rảnh rỗi không có việc gì, Quý Bạch Thanh bỗng tò mò vì sao Ôn Miểu lại muốn giúp Tiểu Mễ."Trăn Trăn, ngươi thích Tiểu Mễ lắm sao?"Nghe câu hỏi của cô, Ôn Miểu ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng nói:"Không hẳn là thích, chỉ là cảm thấy..."Nói đến đây nàng cắn môi, không biết phải tiếp tục thế nào.Nghiêng đầu nhìn sang, Quý Bạch Thanh dùng đôi mắt hạnh tĩnh lặng nhìn nàng, đợi câu nói tiếp theo.Đầu ngón tay Ôn Miểu khẽ động, rồi quay mặt đi, không nhìn cô nữa, giọng nhỏ hơn: "Ta chỉ cảm thấy cô bé có chút giống ta."Nàng đếm bằng đầu ngón tay những điểm giống nhau giữa hai người, "Chúng ta đều bị mọi người ghét bỏ. Chỉ là điều kiện gia đình ta tốt hơn một chút. Nếu không có bà và mọi người chăm sóc, có lẽ ta cũng chẳng khác Tiểu Mễ bao nhiêu."Nói xong, Ôn Miểu khẽ cười, "Thật ra hiện tại cũng chẳng khác mấy, đều bị người ta ghét bỏ. Chỉ là ta là người lớn, có thể giả vờ như chẳng quan tâm mà thôi."Nghe xong lời nàng, hô hấp Quý Bạch Thanh khựng lại, vô thức nắm lấy tay nàng.Giọng cô hơi lắp bắp: "Sao... sao lại nghĩ vậy chứ? Ta không ghét ngươi."Vừa dứt lời, cô lặp lại: "Ta không ghét ngươi, Trăn Trăn.""Ta và cả nhà ta đều rất thích ngươi, những kẻ ghét ngươi chỉ là vì ghen ghét mà thôi."Ôn Miểu mỉm cười nhạt: "Nhưng những người mới gặp một lần thì ghen ghét ta cái gì chứ?"Dù là Thẩm Niệm Niệm, hay Lục Diên, hoặc những đồng chí ở điểm tập kết, thái độ của họ với nàng đều rất kỳ quái.Ngay từ đầu nàng chẳng hề có giao thiệp gì với họ, vậy mà cứ như thể bị gạt ra ngoài một cách vô cớ.Tội danh không bằng cớ và lòng dạ hẹp hòi đều bị họ gán lên người nàng, trong khi nàng chẳng làm gì cả.Nàng gánh lấy tất cả ác ý, nhưng lại không biết nên hiểu thế nào.Nếu là vì ngoại hình nổi bật, thì Thẩm Niệm Niệm cũng rất đẹp, chỉ là kiểu dáng khác nàng mà thôi.Vì sao Thẩm Niệm Niệm lại luôn nhận được thiện ý?Nhìn khuôn mặt trắng trẻo nghiêng nghiêng của Ôn Miểu, rõ ràng không mang biểu cảm gì, vậy mà trong lòng Quý Bạch Thanh lại thấy nhói lên như bị kim đâm đau đến tận tim.Hai bóng người khác nhau chồng lên nhau ngay trước mắt, hơi thở của Quý Bạch Thanh dồn dập hẳn lên, cô lắc mạnh đầu, cố gắng nhìn rõ gương mặt gầy gò kia là ai, nhưng ngay lúc sắp nhìn thấy gương mặt đó, trong đầu liền nhói lên đau đớn."Ư..." Quý Bạch Thanh ôm đầu, khụy một gối xuống đất, sắc mặt méo mó vặn vẹo.Tình huống xảy ra quá bất ngờ khiến Ôn Miểu đứng ngây ra tại chỗ, vô cùng luống cuống. Nàng định đỡ cô dậy nhưng lại sợ khiến cô càng đau hơn, cuối cùng chỉ có thể để cô tựa cả người lên mình.Cảm nhận được đầu tóc mềm mại kia đang loạn xạ dụi trên vai, Ôn Miểu lo lắng: "A Thanh, ngươi sao vậy? Không khỏe sao? Có cần đến trạm xá không?"Quý Bạch Thanh dốc sức hít lấy hương thơm giữa tóc Ôn Miểu, mùi hoa hồng đậm đặc xộc thẳng vào mũi, vậy mà cô chẳng cảm thấy ngán, ngược lại còn thấy chưa đủ, chỉ hận không thể vùi cả người vào lòng nàng.Chỉ có hương thơm trên người Ôn Miểu mới có thể làm dịu cơn đau trong đầu cô.Không biết đã qua bao lâu, cô mới cảm thấy hô hấp từ từ ổn định lại, sau đó luyến tiếc ngẩng đầu khỏi lòng nàng.Đối diện với đôi mắt hoe đỏ của Ôn Miểu, cổ họng cô khô khốc: "Bị dọa rồi sao?"Ôn Miểu lắc đầu, "Ngươi còn thấy khó chịu không?"Quý Bạch Thanh cố nặn ra một nụ cười, sắc mặt tái nhợt cũng dịu đi đôi phần."Chắc là do tối qua ngủ không ngon nên bị ảo giác."Cô không để tâm tới sự lo lắng của Ôn Miểu, chỉ nắm chặt tay nàng, giọng chắc nịch và chân thành: "Ôn Miểu, ngươi rất tốt, người ta ghét ngươi là do họ có vấn đề, không phải lỗi của ngươi."Cô đưa tay khẽ chạm đuôi mắt nàng, nơi đó còn ươn ướt, nhẹ nhàng lau đi, đầu ngón tay lướt qua để lại vệt hồng đào mờ mờ."Không phải ta dỗ dành, cũng không phải đang an ủi ngươi, là ta thật lòng cảm thấy ngươi đặc biệt tốt."Ôn Miểu đứng đó bất động, lời nói của Quý Bạch Thanh dường như mang theo sức thuyết phục trời sinh, những nghi hoặc trong lòng nàng bỗng dưng đều tiêu tan hết thảy, trong đầu chỉ còn đọng lại câu nói kia.Nàng đặc biệt tốt.Nếu Quý Bạch Thanh đã nói như vậy, vậy thì nàng thật sự cũng khá tốt đúng không?Hai người lặng lẽ nhìn nhau, còn chưa đợi Ôn Miểu mở miệng, chợt nghe có một giọng nói già nua vang lên:"Các ngươi hai đứa con gái đứng trước cửa nhà ta làm gì vậy?"Quý Bạch Thanh quay mặt nhìn, thấy một bà lão tóc bạc trắng nhưng chải chuốt gọn gàng, tinh thần tráng kiện, chính là chủ nhà này.Quý Bạch Thanh đứng dậy, tiện tay kéo Ôn Miểu lên, còn giúp nàng phủi bụi trên quần, lễ phép giải thích:"Bà bà, chúng ta muốn đổi ít hạt giống hoa."Bà lão liếc nhìn hai người, nói: "Muốn đổi hạt giống thì cứ đổi, sao còn khóc lóc như vậy."Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu: "......"Hai người hơi ngượng, bà lão thì chậm rãi mở cửa, lấy ra túi hạt giống cất từ năm ngoái, bày ra trước mặt các cô."Đều là giống hoa cả đấy, nhưng bà già rồi, trí nhớ kém, cũng quên mất là giống gì rồi. Ta giữ cũng vô ích, hai ngươi cứ lấy đi."Quý Bạch Thanh nhân cơ hội chỉ vào hàng rào sau vườn nơi có hoa hồng đang nở rộ và giàn nho xanh um tươi tốt."Bà bà, chúng ta có thể cắt thêm vài nhánh hoa hồng và nho đem về được không?"Bà lão phẩy tay: "Lấy đi, đừng có làm gãy cây hoa và cây nho của ta là được."Quý Bạch Thanh lấy kéo mang theo ra, hí hửng cùng Ôn Miểu đi cắt cành.Sau khi để lại trứng cho bà cụ, hai người mang một túi hạt giống cùng vài nhánh nho và hoa hồng trở về.Về tới nhà thì thấy sân đặt sẵn bốn giỏ cỏ heo, không nhiều không ít.Quý Bạch Thanh phụ Ôn Miểu cho heo ăn xong thì bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.Vì vẫn còn ám ảnh chuyện lúc sáng của Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu chủ động đề nghị nấu ăn. Sau khi cơm chín, nàng lại hỏi: "Giờ ngươi cảm thấy thế nào? Nếu còn không khỏe thì nói, ta đưa ngươi đi trạm xá."Quý Bạch Thanh nhéo nhéo gò má mềm mại của nàng, cười nhàn nhạt: "Không sao nữa rồi, Trăn Trăn, thật đó. Ngươi hỏi cả chục lần rồi."Ôn Miểu trừng cô, hất tay cô ra, giọng nhỏ lại: "Nhưng ta lo thật, vừa nãy ngươi dọa ta muốn khóc."Thấy nàng ủ rũ như vậy, Quý Bạch Thanh hơi đau lòng, đưa tay xoa đầu nàng."Yên tâm, ta không đùa với sức khỏe."Có lẽ do sáng nay bị dọa quá, vừa nằm xuống giường một lúc là Ôn Miểu đã thiếp đi.Quý Bạch Thanh vừa quạt mát cho nàng, vừa hồi tưởng lại ảo giác ban sáng.Cô chắc chắn sau khi xuyên sách thì cơ thể rất khoẻ mạnh, sức một người có thể đánh ngã cả con trâu.Tối qua cũng không thức khuya, hơn nữa còn được ngủ trong hương thơm dịu nhẹ từ đại mỹ nhân, hoàn toàn không có giấc mộng nào.Vậy thì ảo giác ở đâu ra?Ảo ảnh kia và Ôn Miểu chồng lẫn lên nhau, nhưng lại không hoàn toàn khớp nhau.Lạ thật, ảo ảnh kia rốt cuộc là ai?Nhớ tới đau cả đầu cũng không nghĩ ra được gì, cuối cùng đành từ bỏ, quay sang ngẫm lại lời Ôn Miểu nói ban sáng.Ôn Miểu nói không sai, những người chỉ gặp nàng một lần thì có gì để ghét?Rõ ràng đám người ở điểm tập kết dường như mang sẵn ác cảm với nàng.Nữ chính, nam chính, nữ phụ...Liệu có liên quan gì chăng?Cô nghĩ, hình như Hà Hương Nguyệt không ghét Ôn Miểu, Hà Hoa cũng vậy.Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô bật dậy, lao ra khỏi cửa chạy thẳng đến nhà trưởng thôn."Cộc cộc cộc!" Cô gõ cửa, chưa đợi người bên trong lên tiếng đã đẩy cửa bước vào. Vương đại nương đi ra, kinh ngạc: "Bạch Thanh, có chuyện gì vậy?""Đại nương, trưởng thôn có ở nhà không?""Ở trong..." Vương đại nương còn chưa nói hết câu, Quý Bạch Thanh đã lao như gió vào nhà.Trưởng thôn đang ngồi quạt mát trên giường, vừa thấy Quý Bạch Thanh xông vào còn chưa kịp hỏi thì đã bị một tràng dồn dập ép tới."Trưởng thôn, ngươi cảm thấy Ôn trí thức thế nào?"Lý Hướng Đông hơi khó hiểu nhìn cô: "Hỏi cái này làm gì?"Ông hắng giọng: "Bạch Thanh, ta biết ngươi thích Ôn trí thức, nhưng nàng ta toàn giở trò lười biếng thủ đoạn gian dối, ngươi đừng học theo nàng ta. Như vậy thì chẳng tìm được nhà chồng tốt đâu."Trưởng thôn... ghét Ôn Miểu.Sau khi rút ra kết luận này, Quý Bạch Thanh quay người rời khỏi nhà trưởng thôn, mặc kệ Vương đại nương gọi với theo sau lưng.Cô lê bước về nhà, kéo một cái ghế ngồi bên giường, nhìn gương mặt mềm mại xinh đẹp ấy đến xuất thần.Những nghi hoặc trong lòng trước kia, đến giờ phút này rốt cuộc cũng được giải đáp.Cô đã nói mà, Ôn Miểu sao có thể là nữ phụ ác độc?Rõ ràng là mềm lòng và thiện lương như vậy, sao có thể làm ra chuyện trời đất khó dung?Tất cả mọi người ghét nàng, chỉ vì thân phận nàng trong sách là "nữ phụ ác độc".Vai chính vai phụ đều ghét nàng, còn người như cô, nhân vật qua đường không đáng kể, thì lại không thấy Ôn Miểu có gì đáng ghét cả.Quý Bạch Thanh vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi lệ dưới mắt Ôn Miểu.Có lẽ vì chưa ngủ sâu, nên chỉ chút động tĩnh từ đầu ngón tay cô đã khiến Ôn Miểu tỉnh giấc.Nàng mơ màng mở mắt, thấy là Quý Bạch Thanh thì dụi mắt, vô thức mở tay ôm lấy cô, giọng mềm oặt làm nũng: "A Thanh, hôn ta một cái."Quý Bạch Thanh cúi đầu, đặt lên má nàng hai cái hôn nhẹ.Ôn Miểu không hài lòng, chỉ vào môi mình: "Hôn ở đây này."Quý Bạch Thanh cong người, áp môi xuống cánh môi nàng, dịu dàng mút lấy, đem tất cả yêu thương và đau lòng hoá thành nụ hôn mềm như bông.Nếu cô đã đến rồi, vậy thì nhất định sẽ giúp Ôn Miểu thoát khỏi thân phận nữ phụ ác độc này.
"Ôn trí thức, mời vào, vào đi!"Sau khi hai người bước vào, Hà Hoa lập tức đóng cửa lại thật chặt.Nàng thường dùng máy may nên đặt nó ngay phòng chính, nơi có ánh sáng tốt nhất.Bên cạnh máy may là một chiếc ghế dài, trên đó để mấy bộ quần áo rộng thùng thình.Hà Hoa rót nước cho họ bằng hai cái chén mẻ, có chút ngại ngùng lau tay rồi nói: "Hai người ngồi tạm một lát, ta xem nên làm thế nào."Nghe vậy, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu cùng gật đầu.Quý Bạch Thanh đảo mắt quanh phòng, nhìn căn nhà nghèo xác xơ mà cảm thấy kỳ lạ.Theo lý mà nói, mỗi tháng đều có người đến tìm Hà Hoa may vá quần áo, hai mẹ con họ đáng lý ra phải tích cóp được một chút mới đúng.Dù Hà Hoa và con gái Tiểu Mễ sức yếu, nhưng ngày nào cũng làm công.Còn đang suy nghĩ mông lung, Quý Bạch Thanh bỗng cảm nhận được một ánh nhìn lén đang dán chặt lên người mình.Cô nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt đó phát ra từ một căn phòng phía bên, không biết từ khi nào đã mở hé một khe cửa, bên trong lộ ra đôi mắt đen láy đang len lén nhìn họ.Chắc là con gái của Hà Hoa, Tiểu Mễ.Nhận ra điều đó, đáy mắt Quý Bạch Thanh nở nụ cười, nhìn thẳng về phía Tiểu Mễ.Rõ ràng Tiểu Mễ cũng biết mình bị phát hiện, vội vàng chớp mắt một cái rồi luống cuống đóng sập cửa lại, vang lên tiếng động không nhỏ.Nghe thấy tiếng đó, Hà Hoa lập tức xin lỗi: "Bạch Thanh, Tiểu Mễ nhà ta không hiểu chuyện."Nói xong, nàng lớn tiếng gọi: "Tiểu Mễ, ở yên trong phòng, không được ra!"Quý Bạch Thanh phẩy tay, vô cùng tự nhiên thò tay vào túi váy đen bằng vải bông của Ôn Miểu móc ra một viên kẹo, dụ trẻ con: "Tiểu Mễ, mau ra đây, cô cô cho ngươi ăn kẹo."Nghe thấy có kẹo, cửa phòng lại kẽo kẹt mở ra một khe nữa.Hà Hoa có chút hoảng, nhỏ giọng nói: "Bạch Thanh, không được đâu, chuyện này... chuyện này không nên."Quý Bạch Thanh nhíu mày, nghiêm túc nhìn nàng: "Hà Hoa tỷ, Tiểu Mễ không phải sao chổi, tất cả chỉ là trùng hợp thôi, ta không tin mấy chuyện đó."Nói xong, cô lại nhìn về phía cửa phòng, giọng càng thêm dịu dàng: "Tiểu Mễ, có muốn ăn kẹo không? Ngọt lắm, ăn ngon lắm nha." Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Hà Hoa mắt rưng rưng, không nói gì nữa. Tiểu Mễ do dự một lát rồi cũng bước ra khỏi phòng.Con bé đi đến cạnh Quý Bạch Thanh, đứng cách khoảng một cánh tay, nhưng không dám lại gần, ánh mắt thì dán chặt vào viên kẹo trong tay Quý Bạch Thanh, ngập tràn khát khao.Ôn Miểu nhìn Tiểu Mễ gầy trơ xương như một con khỉ con, mắt chớp chớp, lộ rõ vẻ xót xa.Sao mà gầy quá vậy?Cả hai mẹ con đều gầy đến đáng thương, chẳng có chút thịt nào.Ôn Miểu trừng mắt nhìn Quý Bạch Thanh, tức giận nói: "Đừng chọc con nít nữa, mau cho đi."Quý Bạch Thanh vươn tay dài, mở tay ra, đặt viên kẹo vào tay Tiểu Mễ, dịu dàng nói: "Được rồi, ăn đi nhóc con."Ôn Miểu nhìn Tiểu Mễ, trong lòng bỗng thấy chua xót, muốn đưa tay xoa đầu con bé, nhưng tay vừa đưa ra, Tiểu Mễ đã sợ hãi trừng to mắt, nắm chặt viên kẹo rồi quay người chạy mất vào phòng.Chỉ còn lại Ôn Miểu với tay giữa không trung, trông có phần lúng túng.Quý Bạch Thanh dứt khoát nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hạ xuống.Hà Hoa cắn môi, nói: "Con bé hơi nhát người lạ. Ôn trí thức, ngươi đừng để bụng."Ôn Miểu gật đầu.Hà Hoa đo đạc kích thước cho Quý Bạch Thanh, lại dùng mảnh vải vụn thử một lượt, cuối cùng nói: "Có thể làm được."Nghe vậy, Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh nhìn nhau mỉm cười.Quý Bạch Thanh đưa giỏ trứng gà mang theo cho Hà Hoa: "Hà Hoa tỷ, vậy váy của ta nhờ ngươi rồi, vài hôm nữa ta đến lấy."Hà Hoa thấy giỏ trứng thì sợ đến cuống quýt: "Cái này... nhiều quá..."Nàng định trả lại, nhưng Quý Bạch Thanh sức khỏe tốt, đẩy cũng không nổi, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy giỏ trứng.Lúc tiễn Quý Bạch Thanh ra về, Hà Hoa phát hiện dưới đáy giỏ có tờ tiền năm hào, nước mắt lập tức rơi lã chã.*Về đến nhà họ Quý, Ôn Miểu có phần buồn bực.Nàng chỉ vào mặt mình hỏi Quý Bạch Thanh: "Ta trông đáng sợ lắm sao?"Quý Bạch Thanh chớp mắt nhìn gương mặt xinh đẹp không tì vết của nàng, cực kỳ chân thành lắc đầu: "Tất nhiên là không, ngươi xinh như vậy."Ôn Miểu lầm bầm: "Vậy tại sao Tiểu Mễ vừa thấy ta là chạy mất?"Từ nhỏ đến lớn, những người xinh đẹp bên cạnh nàng đều luôn được mọi người vây quanh, nhưng nàng lại là ngoại lệ, như thể ai cũng né tránh nàng từ trong bản năng, nếu không thì cũng mang ác ý.Bây giờ ngay cả một đứa trẻ cũng không thích nàng nữa sao? Ôn Miểu cảm thấy hơi thất bại.Quý Bạch Thanh nghe vậy thì ngẩn người.Nhưng vẫn mở miệng an ủi: "Trẻ con sợ người lạ là chuyện bình thường, huống hồ tình huống của Tiểu Mễ rất đặc biệt."Tiểu Mễ vừa sinh ra được hai ngày thì cha đã bị sét đánh chết.Người trong thôn đều nói Tiểu Mễ là sao chổi, thanh danh của Hà Hoa cũng vì thế mà không tốt đẹp gì. Hai mẹ con sống trong thôn phải chịu đủ lời gièm pha, cuộc sống cực kỳ khó khăn.Không ít người trong thôn vừa thấy Tiểu Mễ là kéo con mình tránh xa, không cho chơi chung, đến mức đám trẻ con cũng bị ảnh hưởng, hễ thấy Tiểu Mễ là chạy, còn gọi con bé là sao chổi, xui xẻo. Quý Bạch Thanh còn vài lần bắt gặp cảnh Tiểu Mễ bị bắt nạt.Nghe xong lời giải thích của Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu vỡ lẽ: "Thì ra là như vậy."Nhưng nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ: "Không phải Hà Hoa tỷ vẫn giúp người trong thôn khâu vá kiếm sống sao? Sao nhìn qua vẫn túng thiếu đến vậy?"Quý Bạch Thanh nhớ đến đống quần áo rõ ràng không phải của mẹ con họ, ánh mắt lộ vẻ chán ghét: "Chắc chắn là có kẻ ỷ thế hiếp người, thấy hai mẹ con dễ bắt nạt nên chỉ bắt làm mà không trả công."Hà Hoa là một quả phụ yếu ớt, còn phải lo cho con gái, nên đối mặt với áp bức cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.Ôn Miểu thấy lòng nặng trĩu, nói: "A Thanh, lần sau chúng ta đến nhà Hà Hoa tỷ thì mang theo nhiều đồ ăn một chút."Quý Bạch Thanh nhìn đôi mắt hơi ươn ướt của nàng, nhất thời mềm lòng.Vốn dĩ cô nghĩ Hà Hoa chẳng tự đứng lên được, chẳng ai giúp được, nhưng nhìn ánh mắt chứa đầy hy vọng của Ôn Miểu, cô lại không đành lòng khiến nàng thất vọng, cuối cùng đành nhắm mắt gật đầu đại.Ánh mắt Ôn Miểu lập tức cong thành hình trăng lưỡi liềm, nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái.A Thanh của nàng đúng là tốt thật!*Hôm sau, mấy đứa nhỏ như Mãn Mãn, Cẩu Đản lại đến tìm Ôn Miểu nhận việc, vài đứa vác giỏ tre, nóng lòng muốn đi cắt cỏ heo đổi đồ ăn.Ôn Miểu kịp thời ngăn lại, nói: "Hôm nay ta có nhiệm vụ cho mấy đứa. Ai chịu đi gọi Tiểu Mễ nhà thím Hà Hoa đến cùng cắt cỏ heo với ta thì sẽ được thêm một cái bánh quy, nhưng phải chơi ngoan với Tiểu Mễ mới được."Vừa dứt lời, đám trẻ con đang ồn ào lập tức im bặt.Mãn Mãn nhăn mày tỏ vẻ không muốn: "Nhưng Tiểu Mễ là sao chổi mà, nương nói chơi với nàng sẽ xui xẻo!"Cẩu Đản phụ hoạ: "Đúng đó, ta không thèm đi cắt cỏ với sao chổi đâu!"Ôn Miểu tỏ vẻ tiếc nuối: "Vậy hôm nay chỉ để Tiểu Mễ giúp ta cắt cỏ thôi, kẹo và bánh quy đều sẽ là của nàng hết."Nghe vậy, mặt Mãn Mãn nhăn nhó, cuối cùng bịt mũi nói: "Tỷ tỷ, ta đi gọi Tiểu Mễ!"Một lúc sau, Mãn Mãn kéo Tiểu Mễ tới, thấy vết nước mắt trên mặt Tiểu Mễ, Ôn Miểu đỡ trán.Nhưng vẫn giữ lời, đưa bánh quy cho Mãn Mãn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Mễ không phải sao chổi, nàng chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi. Mãn Mãn, sau khi ngươi quen rồi sẽ thấy nàng cũng rất đáng yêu."Nghe vậy, đôi mắt Tiểu Mễ từ từ mở to, trong ánh mắt nhìn Ôn Miểu ánh lên chút ánh sáng.Mãn Mãn thì đánh giá Tiểu Mễ bằng ánh mắt ghét bỏ, cuối cùng gượng gạo nói: "Được rồi, ta tin tỷ tỷ!""Tiểu Mễ, ngươi mau đi cắt cỏ heo với ta!"Nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ rời đi, Ôn Miểu nghĩ, mong rằng hành động của mình hôm nay có thể giúp được Tiểu Mễ, ít nhất là để cô bé có thể phá vỡ những lời đồn vô căn cứ về mình.Chỉ là tai hoạ từ thiên nhiên hay vận rủi thôi, có liên quan gì đến trẻ con chứ.Hôm nay không có chuyện gì, Quý Bạch Thanh nhớ đến lời hứa trước đó là sẽ trồng hoa và nho cho Ôn Miểu trong sân, bèn đưa nàng đến thôn kế bên.Thôn bên so với thôn Vân Thuỷ thì giàu có hơn, có một nhà bà cụ trong sân trồng đủ loại hoa cỏ, biết đâu có thể xin vài hạt giống đem về.Hà Hương Nguyệt không có nhà, Quý Bạch Thanh tuỳ tiện mang đi vài quả trứng gà cuối cùng, dắt xe đạp ra, Ôn Miểu thì xách giỏ trứng ngồi sau xe.Quý Bạch Thanh đạp xe, cảm nhận cơn gió mang theo nhiệt độ lướt qua má mình.Ra khỏi thôn, đường bắt đầu gập ghềnh, cô thẳng lưng, nhắc người ngồi sau: "Ôm ta cho chặt, coi chừng bị xóc rớt xuống đó!"Nghe vậy, Ôn Miểu một tay xách giỏ trứng, một tay vòng qua eo cô, áp mặt vào lưng cô, bóng lưng cô giúp nàng tránh khỏi ánh nắng gay gắt.Tới thôn kế bên, Quý Bạch Thanh dừng xe trước một căn nhà tranh.Cô kéo Ôn Miểu đến chỗ râm mát, gõ cửa, nhưng nửa ngày chẳng ai đáp lại.Cô nhìn Ôn Miểu rồi hơi hối hận vỗ trán."Chết rồi, quên mất bà cụ chắc đang đi làm, chắc phải trưa mới về."Hai người nhìn nhau một lát, cuối cùng Ôn Miểu nói: "Cũng gần trưa rồi, chúng ta đợi một lát đi."Đạp xe nửa tiếng, giờ quay về rồi lát quay lại nữa thì mệt lắm.Quý Bạch Thanh ngồi xổm dưới mái hiên, Ôn Miểu cũng học theo nàng, vén váy ngồi xuống bên cạnh.Rảnh rỗi không có việc gì, Quý Bạch Thanh bỗng tò mò vì sao Ôn Miểu lại muốn giúp Tiểu Mễ."Trăn Trăn, ngươi thích Tiểu Mễ lắm sao?"Nghe câu hỏi của cô, Ôn Miểu ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng nói:"Không hẳn là thích, chỉ là cảm thấy..."Nói đến đây nàng cắn môi, không biết phải tiếp tục thế nào.Nghiêng đầu nhìn sang, Quý Bạch Thanh dùng đôi mắt hạnh tĩnh lặng nhìn nàng, đợi câu nói tiếp theo.Đầu ngón tay Ôn Miểu khẽ động, rồi quay mặt đi, không nhìn cô nữa, giọng nhỏ hơn: "Ta chỉ cảm thấy cô bé có chút giống ta."Nàng đếm bằng đầu ngón tay những điểm giống nhau giữa hai người, "Chúng ta đều bị mọi người ghét bỏ. Chỉ là điều kiện gia đình ta tốt hơn một chút. Nếu không có bà và mọi người chăm sóc, có lẽ ta cũng chẳng khác Tiểu Mễ bao nhiêu."Nói xong, Ôn Miểu khẽ cười, "Thật ra hiện tại cũng chẳng khác mấy, đều bị người ta ghét bỏ. Chỉ là ta là người lớn, có thể giả vờ như chẳng quan tâm mà thôi."Nghe xong lời nàng, hô hấp Quý Bạch Thanh khựng lại, vô thức nắm lấy tay nàng.Giọng cô hơi lắp bắp: "Sao... sao lại nghĩ vậy chứ? Ta không ghét ngươi."Vừa dứt lời, cô lặp lại: "Ta không ghét ngươi, Trăn Trăn.""Ta và cả nhà ta đều rất thích ngươi, những kẻ ghét ngươi chỉ là vì ghen ghét mà thôi."Ôn Miểu mỉm cười nhạt: "Nhưng những người mới gặp một lần thì ghen ghét ta cái gì chứ?"Dù là Thẩm Niệm Niệm, hay Lục Diên, hoặc những đồng chí ở điểm tập kết, thái độ của họ với nàng đều rất kỳ quái.Ngay từ đầu nàng chẳng hề có giao thiệp gì với họ, vậy mà cứ như thể bị gạt ra ngoài một cách vô cớ.Tội danh không bằng cớ và lòng dạ hẹp hòi đều bị họ gán lên người nàng, trong khi nàng chẳng làm gì cả.Nàng gánh lấy tất cả ác ý, nhưng lại không biết nên hiểu thế nào.Nếu là vì ngoại hình nổi bật, thì Thẩm Niệm Niệm cũng rất đẹp, chỉ là kiểu dáng khác nàng mà thôi.Vì sao Thẩm Niệm Niệm lại luôn nhận được thiện ý?Nhìn khuôn mặt trắng trẻo nghiêng nghiêng của Ôn Miểu, rõ ràng không mang biểu cảm gì, vậy mà trong lòng Quý Bạch Thanh lại thấy nhói lên như bị kim đâm đau đến tận tim.Hai bóng người khác nhau chồng lên nhau ngay trước mắt, hơi thở của Quý Bạch Thanh dồn dập hẳn lên, cô lắc mạnh đầu, cố gắng nhìn rõ gương mặt gầy gò kia là ai, nhưng ngay lúc sắp nhìn thấy gương mặt đó, trong đầu liền nhói lên đau đớn."Ư..." Quý Bạch Thanh ôm đầu, khụy một gối xuống đất, sắc mặt méo mó vặn vẹo.Tình huống xảy ra quá bất ngờ khiến Ôn Miểu đứng ngây ra tại chỗ, vô cùng luống cuống. Nàng định đỡ cô dậy nhưng lại sợ khiến cô càng đau hơn, cuối cùng chỉ có thể để cô tựa cả người lên mình.Cảm nhận được đầu tóc mềm mại kia đang loạn xạ dụi trên vai, Ôn Miểu lo lắng: "A Thanh, ngươi sao vậy? Không khỏe sao? Có cần đến trạm xá không?"Quý Bạch Thanh dốc sức hít lấy hương thơm giữa tóc Ôn Miểu, mùi hoa hồng đậm đặc xộc thẳng vào mũi, vậy mà cô chẳng cảm thấy ngán, ngược lại còn thấy chưa đủ, chỉ hận không thể vùi cả người vào lòng nàng.Chỉ có hương thơm trên người Ôn Miểu mới có thể làm dịu cơn đau trong đầu cô.Không biết đã qua bao lâu, cô mới cảm thấy hô hấp từ từ ổn định lại, sau đó luyến tiếc ngẩng đầu khỏi lòng nàng.Đối diện với đôi mắt hoe đỏ của Ôn Miểu, cổ họng cô khô khốc: "Bị dọa rồi sao?"Ôn Miểu lắc đầu, "Ngươi còn thấy khó chịu không?"Quý Bạch Thanh cố nặn ra một nụ cười, sắc mặt tái nhợt cũng dịu đi đôi phần."Chắc là do tối qua ngủ không ngon nên bị ảo giác."Cô không để tâm tới sự lo lắng của Ôn Miểu, chỉ nắm chặt tay nàng, giọng chắc nịch và chân thành: "Ôn Miểu, ngươi rất tốt, người ta ghét ngươi là do họ có vấn đề, không phải lỗi của ngươi."Cô đưa tay khẽ chạm đuôi mắt nàng, nơi đó còn ươn ướt, nhẹ nhàng lau đi, đầu ngón tay lướt qua để lại vệt hồng đào mờ mờ."Không phải ta dỗ dành, cũng không phải đang an ủi ngươi, là ta thật lòng cảm thấy ngươi đặc biệt tốt."Ôn Miểu đứng đó bất động, lời nói của Quý Bạch Thanh dường như mang theo sức thuyết phục trời sinh, những nghi hoặc trong lòng nàng bỗng dưng đều tiêu tan hết thảy, trong đầu chỉ còn đọng lại câu nói kia.Nàng đặc biệt tốt.Nếu Quý Bạch Thanh đã nói như vậy, vậy thì nàng thật sự cũng khá tốt đúng không?Hai người lặng lẽ nhìn nhau, còn chưa đợi Ôn Miểu mở miệng, chợt nghe có một giọng nói già nua vang lên:"Các ngươi hai đứa con gái đứng trước cửa nhà ta làm gì vậy?"Quý Bạch Thanh quay mặt nhìn, thấy một bà lão tóc bạc trắng nhưng chải chuốt gọn gàng, tinh thần tráng kiện, chính là chủ nhà này.Quý Bạch Thanh đứng dậy, tiện tay kéo Ôn Miểu lên, còn giúp nàng phủi bụi trên quần, lễ phép giải thích:"Bà bà, chúng ta muốn đổi ít hạt giống hoa."Bà lão liếc nhìn hai người, nói: "Muốn đổi hạt giống thì cứ đổi, sao còn khóc lóc như vậy."Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu: "......"Hai người hơi ngượng, bà lão thì chậm rãi mở cửa, lấy ra túi hạt giống cất từ năm ngoái, bày ra trước mặt các cô."Đều là giống hoa cả đấy, nhưng bà già rồi, trí nhớ kém, cũng quên mất là giống gì rồi. Ta giữ cũng vô ích, hai ngươi cứ lấy đi."Quý Bạch Thanh nhân cơ hội chỉ vào hàng rào sau vườn nơi có hoa hồng đang nở rộ và giàn nho xanh um tươi tốt."Bà bà, chúng ta có thể cắt thêm vài nhánh hoa hồng và nho đem về được không?"Bà lão phẩy tay: "Lấy đi, đừng có làm gãy cây hoa và cây nho của ta là được."Quý Bạch Thanh lấy kéo mang theo ra, hí hửng cùng Ôn Miểu đi cắt cành.Sau khi để lại trứng cho bà cụ, hai người mang một túi hạt giống cùng vài nhánh nho và hoa hồng trở về.Về tới nhà thì thấy sân đặt sẵn bốn giỏ cỏ heo, không nhiều không ít.Quý Bạch Thanh phụ Ôn Miểu cho heo ăn xong thì bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.Vì vẫn còn ám ảnh chuyện lúc sáng của Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu chủ động đề nghị nấu ăn. Sau khi cơm chín, nàng lại hỏi: "Giờ ngươi cảm thấy thế nào? Nếu còn không khỏe thì nói, ta đưa ngươi đi trạm xá."Quý Bạch Thanh nhéo nhéo gò má mềm mại của nàng, cười nhàn nhạt: "Không sao nữa rồi, Trăn Trăn, thật đó. Ngươi hỏi cả chục lần rồi."Ôn Miểu trừng cô, hất tay cô ra, giọng nhỏ lại: "Nhưng ta lo thật, vừa nãy ngươi dọa ta muốn khóc."Thấy nàng ủ rũ như vậy, Quý Bạch Thanh hơi đau lòng, đưa tay xoa đầu nàng."Yên tâm, ta không đùa với sức khỏe."Có lẽ do sáng nay bị dọa quá, vừa nằm xuống giường một lúc là Ôn Miểu đã thiếp đi.Quý Bạch Thanh vừa quạt mát cho nàng, vừa hồi tưởng lại ảo giác ban sáng.Cô chắc chắn sau khi xuyên sách thì cơ thể rất khoẻ mạnh, sức một người có thể đánh ngã cả con trâu.Tối qua cũng không thức khuya, hơn nữa còn được ngủ trong hương thơm dịu nhẹ từ đại mỹ nhân, hoàn toàn không có giấc mộng nào.Vậy thì ảo giác ở đâu ra?Ảo ảnh kia và Ôn Miểu chồng lẫn lên nhau, nhưng lại không hoàn toàn khớp nhau.Lạ thật, ảo ảnh kia rốt cuộc là ai?Nhớ tới đau cả đầu cũng không nghĩ ra được gì, cuối cùng đành từ bỏ, quay sang ngẫm lại lời Ôn Miểu nói ban sáng.Ôn Miểu nói không sai, những người chỉ gặp nàng một lần thì có gì để ghét?Rõ ràng đám người ở điểm tập kết dường như mang sẵn ác cảm với nàng.Nữ chính, nam chính, nữ phụ...Liệu có liên quan gì chăng?Cô nghĩ, hình như Hà Hương Nguyệt không ghét Ôn Miểu, Hà Hoa cũng vậy.Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô bật dậy, lao ra khỏi cửa chạy thẳng đến nhà trưởng thôn."Cộc cộc cộc!" Cô gõ cửa, chưa đợi người bên trong lên tiếng đã đẩy cửa bước vào. Vương đại nương đi ra, kinh ngạc: "Bạch Thanh, có chuyện gì vậy?""Đại nương, trưởng thôn có ở nhà không?""Ở trong..." Vương đại nương còn chưa nói hết câu, Quý Bạch Thanh đã lao như gió vào nhà.Trưởng thôn đang ngồi quạt mát trên giường, vừa thấy Quý Bạch Thanh xông vào còn chưa kịp hỏi thì đã bị một tràng dồn dập ép tới."Trưởng thôn, ngươi cảm thấy Ôn trí thức thế nào?"Lý Hướng Đông hơi khó hiểu nhìn cô: "Hỏi cái này làm gì?"Ông hắng giọng: "Bạch Thanh, ta biết ngươi thích Ôn trí thức, nhưng nàng ta toàn giở trò lười biếng thủ đoạn gian dối, ngươi đừng học theo nàng ta. Như vậy thì chẳng tìm được nhà chồng tốt đâu."Trưởng thôn... ghét Ôn Miểu.Sau khi rút ra kết luận này, Quý Bạch Thanh quay người rời khỏi nhà trưởng thôn, mặc kệ Vương đại nương gọi với theo sau lưng.Cô lê bước về nhà, kéo một cái ghế ngồi bên giường, nhìn gương mặt mềm mại xinh đẹp ấy đến xuất thần.Những nghi hoặc trong lòng trước kia, đến giờ phút này rốt cuộc cũng được giải đáp.Cô đã nói mà, Ôn Miểu sao có thể là nữ phụ ác độc?Rõ ràng là mềm lòng và thiện lương như vậy, sao có thể làm ra chuyện trời đất khó dung?Tất cả mọi người ghét nàng, chỉ vì thân phận nàng trong sách là "nữ phụ ác độc".Vai chính vai phụ đều ghét nàng, còn người như cô, nhân vật qua đường không đáng kể, thì lại không thấy Ôn Miểu có gì đáng ghét cả.Quý Bạch Thanh vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi lệ dưới mắt Ôn Miểu.Có lẽ vì chưa ngủ sâu, nên chỉ chút động tĩnh từ đầu ngón tay cô đã khiến Ôn Miểu tỉnh giấc.Nàng mơ màng mở mắt, thấy là Quý Bạch Thanh thì dụi mắt, vô thức mở tay ôm lấy cô, giọng mềm oặt làm nũng: "A Thanh, hôn ta một cái."Quý Bạch Thanh cúi đầu, đặt lên má nàng hai cái hôn nhẹ.Ôn Miểu không hài lòng, chỉ vào môi mình: "Hôn ở đây này."Quý Bạch Thanh cong người, áp môi xuống cánh môi nàng, dịu dàng mút lấy, đem tất cả yêu thương và đau lòng hoá thành nụ hôn mềm như bông.Nếu cô đã đến rồi, vậy thì nhất định sẽ giúp Ôn Miểu thoát khỏi thân phận nữ phụ ác độc này.