Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
26.
Thẩm Niệm Niệm xuống nông thôn không bao lâu, hơn hai trăm đồng lấy trộm từ hòm tiền của cha mẹ cũng đã tiêu sạch.Mà nguyên nhân chủ yếu lại là vì Ôn Miểu, nữ nhân xinh đẹp nhưng đặc biệt cay nghiệt đó.Chỉ là mặc đồ của nàng một chút thôi, vậy mà nàng đã nổi trận lôi đình, hoàn toàn không để tâm đến tình nghĩa giữa các thanh niên trí thức với nhau.Thẩm Niệm Niệm cho rằng Ôn Miểu vì tiêu xài hoang phí vào việc ăn diện nên khi xuống nông thôn không còn tiền nữa, thế nên mới công phu sư tử ngoạm với bọn họ. Nhưng dù sao cũng là do Thẩm Niệm Niệm sai trước, bắt buộc phải trả lại số tiền đó cho Ôn Miểu. Không thôi có Quý Bạch Thanh đứng ra chống lưng cho nàng ta, sau này ngày tháng của nàng ở trong thôn sẽ rất khó sống.Không còn tiền nhưng Thẩm Niệm Niệm nhanh chóng tìm ra một con đường kiếm lời, chính là đi chợ đen bán đồ ăn.Nàng nấu ăn rất ngon, ban đầu dùng chỗ tiền còn lại mua bột mì tinh và một ít gia vị, lại lên núi hái nấm, cuối cùng làm được hai xửng bánh bao mềm thơm mang ra chợ đen bán.Chợ đen thì xa, nàng chỉ có thể nhân lúc không phải đi làm, viện cớ lên trấn mua đồ, rồi mượn xe đạp của thôn để chở bánh đi bán.Bánh bao nàng làm thơm phức, mềm mại ngon miệng, chẳng mấy chốc đã bán sạch, chỉ trong nửa ngày đã kiếm được năm đồng một cách nhẹ nhàng.Phải biết rằng công nhân trong thành phố làm việc một tháng cũng chỉ kiếm được mười mấy hai mươi đồng, Thẩm Niệm Niệm thấy được lợi nên mỗi tuần đều đi chợ đen một chuyến.Nhưng đi bờ sông thì sao tránh khỏi ướt giày, có một lần nàng đang ở chợ đen thì chạm mặt Lục Diên, đối phương rõ ràng nhận ra nàng, còn thản nhiên đến mua một cái bánh bao.Để bịt miệng hắn, Thẩm Niệm Niệm đành phải mỗi lần nấu đồ ăn đều để dành cho hắn một phần.Lâu dần, nàng cũng biết được gia thế vượt trội của Lục Diên, thêm vào đó là diện mạo xuất chúng, thiện cảm với hắn lại càng thêm vài phần.Lục Diên lớn lên ở gia đình quân nhân, nếu nàng quen được hắn, chẳng phải có thể theo hắn trở về thành phố sao?Nhà họ Lục chắc chắn sẽ không để hắn ở lại vùng quê mãi như vậy.Không biết vì sao, hôm nay Thẩm Niệm Niệm lại có cảm giác trong lòng như có tiếng gọi, như thể trên núi đang có bảo vật chờ nàng đến lấy.Mấy thanh niên trí thức khác thì tranh thủ nghỉ ngơi vào ngày không phải đi làm, còn nàng thì lén vác cuốc lên núi xem thử.Khi đã đi được một đoạn, chuẩn bị vào sâu trong núi, bỗng nghe thấy có người gọi nàng từ phía sau.Quay đầu lại nhìn, thì ra là Lục Diên.Thẩm Niệm Niệm nhìn hắn, như bị ma xui quỷ khiến mà nói: "Ta định lên núi hái ít lá bạc hà pha nước uống, ngươi đi với ta không?"Lục Diên đồng ý. Hai người lên núi hái bạc hà, đi một mạch đến tận đỉnh núi, Thẩm Niệm Niệm nhìn thấy một ụ đất nhô lên, đột nhiên cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn, liền hào hứng cầm cuốc đào bới.Không ngờ lại đào ra một đống xác rắn đã phân hủy, nàng nhìn máu thịt tanh tưởi, ngửi thấy mùi thối nồng nặc, lập tức hét toáng lên, hoảng loạn đến mức chẳng buồn để tâm lời an ủi của Lục Diên.Như thể có thứ gì đó lẽ ra thuộc về nàng đã bị người khác lấy mất.Là thứ gì vậy chứ?*Bảy ngày sau, lọ nước hoa xịt đuổi muỗi do Ôn Miểu làm cuối cùng cũng hoàn thành.Quý Bạch Thanh tìm một cái lọ thủy tinh, rửa sạch rồi đổ nước hoa xịt vào.Ôn Miểu muốn thử xem hiệu quả thế nào, lại bị cô đập tay ngăn lại."Thôi đi, da ngươi mỏng, lỡ bị kích ứng thì sao? Để ta thử."Nói rồi, cô đổ một ít ra tay, vỗ lên nốt muỗi đốt trên người hôm nay.Chỗ đó lập tức mát lạnh, hương thơm dịu nhẹ lan khắp toàn thân, cảm giác sảng khoái.Quý Bạch Thanh hít hít mũi: "Thơm quá."Mỹ nhân không chỉ có hương thơm cơ thể tự nhiên, ngay cả nước hoa nàng điều chế ra cũng thơm.Ôn Miểu ngửi ngửi đầu ngón tay, mỉm cười: "Thành công rồi."Quý Bạch Thanh khen nàng: "Trăn Trăn thật lợi hại."Ôn Miểu lườm cô một cái: "Ngươi nói câu này không có tí trọng lượng nào."Sáng ra đã khen, tối về vẫn khen, ai không biết còn tưởng ngươi đang tâng bốc để huỷ hoại ta.Quý Bạch Thanh tỏ vẻ vô tội: "Nhưng ta nói thật mà.""...Thật thì cũng không được nói."Ôn Miểu hơi giận. Người này cứ thích nói mấy lời khiến tim nàng rối loạn, nhưng thực ra bản thân lại chẳng có chút dao động nào, vẫn ăn vẫn ngủ, chẳng hề bị ảnh hưởng.Đột nhiên nhớ ra gì đó, Ôn Miểu đóng nắp chai lại, nói với cô: "Ngày mai ngươi đi làm cho ta theo với, ta muốn gửi thư cho bà ngoại và người thân."Quý Bạch Thanh có chút do dự: "Hay là ngươi đi xe bò buổi sáng nhé? Ta sẽ tới đón ngươi?"Cô dậy sớm đi làm, lại còn phải lo việc, không tiện dẫn người theo.Ôn Miểu lắc đầu, rất kiên quyết: "Không, ta muốn đi với ngươi."Thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp của nàng, Quý Bạch Thanh lại mềm lòng nhanh chóng."Được rồi, ngươi đi cùng ta, ta sẽ hỏi xem trưởng trạm Hạ có cho ngươi ngồi chờ trong văn phòng không."Nghe vậy, Ôn Miểu bật cười, khóe môi cong cong: "Ngươi nói như ta là con nít vậy, đâu có đến mức khiến người ta lo lắng thế."Quý Bạch Thanh thở dài: "Nếu ngươi là con nít thì ta đã không cho đi rồi, ngươi là bảo bối, bị thương bị đau ta sẽ buồn lo."Ôn Miểu không nhịn được vỗ nhẹ cô một cái: "Nói nhiều quá."Tối hôm đó, vợ chồng Hương Nguyệt về nhà, Quý Bạch Thanh lấy thêm một chai thủy tinh, Ôn Miểu chia một nửa nước hoa xịt cho họ dùng.Biết là do Ôn Miểu tự làm, Hà Hương Nguyệt ngạc nhiên: "Miểu Miểu, ngươi biết làm mấy thứ này à?"Ôn Miểu gật đầu, giải thích: "Ở nhà học lỏm được ít nhiều từ cô cô."Nàng chỉ có chút thiên phú về nhận biết thảo dược và làm mấy thứ lặt vặt này thôi, còn y thuật của cô cô thì chẳng học được tí nào.Nghe Ôn Miểu trò chuyện với Hà Hương Nguyệt, trong lòng Quý Bạch Thanh mơ hồ lóe lên một ý tưởng.Tối đó đi ngủ, Ôn Miểu từ chối việc nằm ôm, giọng nũng nịu: "Không được, dạo này nóng quá, đừng ôm nữa."Quý Bạch Thanh thở dài thật sâu, nhớ lại đời trước có máy lạnh, có quạt. Hiện giờ ở trong thôn, nhà cô đến điện còn chưa kéo.Quý Bạch Thanh hỏi: "Ngươi biết máy lạnh là gì không?"Ôn Miểu mơ màng, ngáp một cái, gắng mở mắt trả lời: "Biết, từng đọc trong sách.""Thứ đó mùa đông có thể sưởi, mùa hè có thể làm mát. Nếu giờ có máy lạnh, ta chỉnh 20 độ, ôm ngươi còn đắp chăn được nữa kìa."Nghe ra oán khí trong lời, Ôn Miểu bật cười, lăn vào lòng cô: "Thôi được rồi, ngươi muốn ôm thì cứ ôm đi, còn lòng vòng chi nữa."Chạm vào làn da mềm mại của nàng, Quý Bạch Thanh mới thấy thỏa mãn.Dạo này bị Ôn Miểu dính chặt riết thành quen, đến mức không ôm còn thấy khó chịu.Chủ yếu là trên người nàng lại thơm thơm, rất dễ ngủ.Ôn Miểu chợt hỏi dò: "Sao ngươi biết máy lạnh?"Là cũng đọc trong sách ư?Hai người giờ đã đến mức có thể thật lòng với nhau, Quý Bạch Thanh cũng không định giấu: "Trước đây ta từng dùng rồi."Ôn Miểu thấy hơi kỳ quái, người này từng dùng máy lạnh, dùng ở đâu?Chắc là đùa thôi.Quý Bạch Thanh không ngờ mình nói thật lại bị cho là nói đùa, ôm người một lúc rồi thấy nóng, cô tự động dạt ra mép giường.Mỹ nhân vừa ra chút mồ hôi, hương thơm lại càng đậm, đến lúc không ôm cũng vẫn ngửi được.Lần hiếm hoi Quý Bạch Thanh buông nàng ra, Ôn Miểu thấy nhẹ nhõm, liền xoay người vào trong, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.Ai ngờ Quý Bạch Thanh lại đột nhiên gọi: "Trăn Trăn.""Ngươi có thể thử điều chế nước hoa."Nước hoa?"Ngươi nói là hương liệu à?" Ôn Miểu nghĩ một lát, thấy cũng khả thi, chỉ là thứ đó vừa tốn kém, lại cần thiết bị, mà cũng chẳng có chỗ nào bán, điều chế ra hương thơm lại có ích lợi gì? Nhưng nhớ tới việc Quý Bạch Thanh hay ôm nàng ngửi ngửi, nàng nghĩ, chẳng lẽ Quý Bạch Thanh muốn dùng?Nếu vậy... cũng không phải không được. Nàng nghĩ xem mùi hương gì hợp với Quý Bạch Thanh, tính mai đi trấn mua nguyên liệu.Rạng sáng hôm sau, bốn giờ, Ôn Miểu bị Quý Bạch Thanh gọi dậy, mắt còn díp, cô ôm nàng dỗ dỗ một lát rồi đi rửa mặt, sau đó lấy khăn nhúng nước lạnh đắp lên mặt nàng.Nước giếng mát lạnh, khăn vải đặt lên mặt vừa mát vừa dễ chịu, Ôn Miểu hừ nhẹ một tiếng, từ từ mở mắt.Thấy nàng tỉnh rồi, Quý Bạch Thanh đã chuẩn bị sẵn đồ mặc hôm nay, một chiếc váy dài màu xanh đậm, tóc cột lên, thanh thoát động lòng người.Ăn vài miếng cơm ở nhà, sau đó Quý Bạch Thanh đèo đại mỹ nhân đến nơi làm.Ban đầu định để Ôn Miểu ngồi tạm trong văn phòng Hạ Hàn Mai, nhưng vừa xuống xe Ôn Miểu đã đổi ý, đòi đi theo cô.Cuối cùng Quý Bạch Thanh đành dẫn nàng vào kho, còn dặn: "Thấy máu thì đừng nhìn, có ai bắt chuyện thì đừng trả lời."Ôn Miểu gật đầu: "Biết rồi, ngươi mau đi đi."Thấy Quý Bạch Thanh và Chu Cương cùng nhau trói heo giết heo, Ôn Miểu nhìn không chớp mắt, ánh mắt dán chặt vào cánh tay rắn chắc xuất hiện cơ bắp vì dùng sức của cô.Quý Bạch Thanh lạnh mặt giết heo, một dao hạ gục, nhìn mà cực kỳ cuốn hút.Tim Ôn Miểu khẽ loạn nhịp, má hơi ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại sáng long lanh.Chờ Quý Bạch Thanh giết xong, nhìn lại Ôn Miểu, đại mỹ nhân không bủn xỉn mà giơ ngón tay cái lên.Nàng mấp máy môi, Quý Bạch Thanh đọc được khẩu hình."Ngươi giỏi quá."Quý Bạch Thanh giả vờ lạnh lùng, mặt không biểu cảm, đẩy xe rời đi.Ôn Miểu không liếc ai khác, ríu rít đi theo sau lưng cô."A Thanh, ngươi giỏi thật đó.""Ngươi khỏe ghê.""Cánh tay ngươi cũng đẹp lắm, ngón tay dài, còn rất có lực."Nói xong chính nàng cũng thấy ngượng.Quý Bạch Thanh lúc này mới quay đầu đáp lại: "Đó là đương nhiên."Bộ dạng đắc ý khiến Ôn Miểu muốn nhéo cô một cái.Không biết có phải vì đại mỹ nhân xuất hiện hay không, mà thịt heo hôm nay bán đắt như tôm tươi, khách tới nườm nượp.Quý Bạch Thanh chặt thịt, Ôn Miểu ở bên cạnh nhận tiền và phiếu.Bán xong, Ôn Miểu chưa đã thèm còn nói: "A Thanh, sau này ta còn có thể tới giúp ngươi không?"Quý Bạch Thanh: ......Xong rồi, nữ phụ ác độc sắp bị cô đào tạo thành "Tây Thi thịt heo" mất thôi.Quý Bạch Thanh hơi bất lực từ chối: "Ngươi thấy vui nhất thời thôi, lâu dài sẽ chán."Ôn Miểu lắc đầu, kiên định: "Sẽ không. Bình thường ở nhà cũng chẳng có gì làm, ta chỉ muốn ở cạnh A Thanh thôi."Quý Bạch Thanh không được tự nhiên sờ sờ gương mặt, có chút xấu hổ.Nhưng cô xưa nay không có sức chống cự với lời thỉnh cầu của Ôn Miểu, bị vài câu ngọt ngào thuyết phục liền đầu hàng: "Được rồi được rồi, ngươi đúng là tiểu yêu tinh dính người."Ôn Miểu híp mắt cười, nốt ruồi lệ dưới mắt càng thêm yêu kiều.Quý Bạch Thanh suýt bị mê hoặc, phải cố lắm mới dời được mắt đi.Trước khi đến bưu điện gửi thư và lấy bưu kiện, còn một việc quan trọng hơn.Đó là sau hơn một tháng làm việc, Quý Bạch Thanh cuối cùng cũng nhận được đồng lương đầu tiên.Tới văn phòng Hạ Hàn Mai, bà ấy vừa thấy Ôn Miểu liền trầm trồ, câu đầu tiên là: "Nữ đồng chí xinh gái thế này đã có người yêu chưa?"Ôn Miểu liếc nhìn Quý Bạch Thanh một cái, rồi uể oải lắc lắc đầu.Hạ Hàn Mai cười: "Vậy ta có thể giới thiệu cho một người, con trai giám đốc nhà máy dệt ở trấn trên, rất ưu tú!"Nghe thế, Quý Bạch Thanh trong lòng không thoải mái, chắn Ôn Miểu ra sau, thay nàng từ chối: "Không cần đâu trưởng trạm, tỷ tỷ là thanh niên trí thức, hiện tại chưa nghĩ đến chuyện xem mắt kết hôn."Nghe vậy, Hạ Hàn Mai tiếc nuối, nhưng cũng không ép nữa, đưa cho Quý Bạch Thanh tiền lương ba mươi lăm đồng cùng phiếu thịt, phiếu gạo.Nhận tiền xong, Quý Bạch Thanh ngại ngùng hỏi: "Trưởng trạm Hạ, nhà ngươi còn dư phiếu vải không? Ta muốn đổi một ít."Hạ Hàn Mai nghĩ ngợi rồi gật đầu, trong nhà quả thực còn khá nhiều phiếu vải không dùng tới.Quý Bạch Thanh lấy hai mươi cân phiếu gạo đổi được mười thước phiếu vải, sau đó dắt Ôn Miểu đến hợp tác xã.Vừa vào là tiến thẳng đến khu quần áo: "Ngươi thích cái nào? Ta mới đổi phiếu, chắc đủ rồi."Ôn Miểu cứ tưởng phiếu vải là Quý Bạch Thanh dùng cho bản thân, không ngờ là để cho nàng, nhất thời có chút đau lòng."Ngươi đổi phiếu làm gì chứ! Hai mươi cân gạo ăn được hơn mười ngày đó!"Bây giờ nàng về nông thôn, cũng hiểu gạo với người dưới quê quý thế nào.Thời buổi này ăn no đã là may mắn, huống chi nhà Quý Bạch Thanh cũng không khá giả.Thấy nàng không vui, Quý Bạch Thanh lúng túng dỗ: "Không sao đâu, nhà ta đủ ăn mà. Hơn nữa mỗi tháng ta còn có thể kiếm được, đâu thiếu chút này.""Ngươi không phải từng nói muốn mua váy sao? Nhưng ta không đủ phiếu. Giờ thì đủ rồi, mau chọn váy đi."Cô vừa nói vừa nghịch đuôi tóc nàng, nhẹ giọng dỗ dành.Ôn Miểu không ngờ lời thử lòng lúc trước của mình lại được Quý Bạch Thanh ghi nhớ, trong lòng vừa vui vừa chua xót, mũi cay cay, suýt khóc.Nàng hít hít mũi.Quý Bạch Thanh nghe thấy động tĩnh liền cuống: "Làm sao, Trăn Trăn của chúng ta rốt cuộc làm sao vậy? Mua đồ mới ngươi không vui sao?"Ôn Miểu lấy tay che mắt, lắc đầu, giọng nghẹn ngào: "Không phải..."Nàng dừng một chút, rồi không phụ lòng cô: "Ta xem thử đã."Khu quần áo không nhiều mẫu, váy cũng chỉ tầm mười cái.Ôn Miểu xem kỹ một lượt, chọn một chiếc váy dài màu đỏ, kiểu dáng bình thường nhưng màu sắc rực rỡ.Quý Bạch Thanh nhìn cũng rất vừa lòng, chỉ tiếc: "Cái này không tôn dáng."Nếu mà ôm hiện dáng người thì chắc Ôn Miểu mặc lên sẽ đẹp lắm.Ôn Miểu nói: "Về ta sẽ sửa lại."Quý Bạch Thanh nghĩ cũng đúng, Ôn Miểu ở nhà hay giúp cô vá lại quần áo, thêu mấy bông hồng nhỏ ở cổ tay áo, nhìn rất xinh.Ôn Miểu tiện thể mua thêm một mảnh vải đỏ.Trước khi thanh toán, Quý Bạch Thanh còn chọn thêm mấy viên kẹo, Ôn Miểu ăn được, cũng có thể dùng để thu mua bọn trẻ con.Quý Bạch Thanh tự tin dùng tiền của mình trả xong.Nhưng nhìn lại số tiền còn sót lại chỉ vài đồng, trong lòng cô vẫn hơi đau, lặng lẽ nhét tiền vào túi trong của áo.Hai người chuẩn bị đi lấy bưu phẩm, Ôn Miểu nhìn quanh, bất chợt thấy người quen trong một con hẻm nhỏ.Thấy nàng đứng lại, Quý Bạch Thanh hỏi: "Sao vậy?"Ôn Miểu chỉ về phía trước: "Là Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên."Nhìn theo tay nàng, thấy Thẩm Niệm Niệm đang bị Lục Diên ép sát vào tường, trai xinh gái đẹp cũng khá hợp nhau.Cảm giác bọn họ sắp hôn đến nơi.Chỉ là, Quý Bạch Thanh cảm thấy rất lạ.Thời đại này bảo thủ vậy mà hai người dám thân mật công khai thế sao?Cô bất chợt nảy ra ý xấu, bèn cao giọng hét: "Có lưu manh đang hôn nhau trong hẻm bên kia kìa!"Một tiếng đó khiến bao người ngoái nhìn. Quý Bạch Thanh cười hả hê, kéo Ôn Miểu lên xe đạp vọt lẹ.Trên đường, Ôn Miểu nhớ lại tiếng cười của Quý Bạch Thanh khi nãy, môi khẽ cong lên.Nàng nghĩ, Quý Bạch Thanh nên cười nhiều một chút, vui vẻ nhiều một chút mới phải.Cái người trông lạnh nhạt ít nói ấy, mỗi lần cười cả gương mặt đều bừng sáng, như thể chưa từng bị thế gian làm phiền.Ôn Miểu hy vọng Quý Bạch Thanh sẽ mãi mãi như vậy.Nhưng những lời này, nàng chỉ giữ trong lòng, không nói ra.Tới bưu điện, hai người gửi thư đi.Không chỉ mình Ôn Miểu viết thư, ngẫu nhiên Quý Bạch Thanh cũng viết mấy dòng. Dù sao bà ngoại của bạn tốt, cũng là bà ngoại của cô.Gửi thư xong, hai người đi lấy bưu kiện.Quý Bạch Thanh ước lượng trọng lượng, lần này còn nặng hơn cả lần trước.Không biết là gửi gì về đây nữa.Hai người không định nán lại, lấy xong bưu phẩm liền định về luôn.Không ngờ trên đường về lại đụng trúng Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên một lần nữa.Quý Bạch Thanh lập tức hối hận vì sáng nay không xem hoàng lịch.Hai người kia trông có vẻ khá chật vật.Quý Bạch Thanh vốn định đạp xe vượt qua, nhưng đường về thôn chỉ có một con đường đất nhỏ, vừa hẹp vừa dốc. Thẩm Niệm Niệm đứng chắn ngay giữa đường, cô cũng không thể đâm thẳng vào, cuối cùng buộc phải dừng lại.Thẩm Niệm Niệm trừng mắt nhìn hai người, lớn tiếng: "Ta biết lúc nãy là hai ngươi hét lên!"Ban nãy chỗ nàng và Lục Diên đứng vốn không mấy ai để ý, cả hai đang trong giai đoạn mập mờ, suýt nữa thì hôn nhau, kết quả bị Quý Bạch Thanh hét một câu phá tan bầu không khí. Cả hai cũng không có sở thích hôn nhau trước mặt thiên hạ, càng xui xẻo là gần đó có cảnh sát, nghe thấy câu Quý Bạch Thanh hét còn tưởng thật, liền đuổi theo hai người bọn họ mấy cây số.Đó cũng chính là lý do khiến hai người họ lúc này trông đặc biệt chật vật.Nghe Thẩm Niệm Niệm lớn tiếng như vậy, Quý Bạch Thanh khẽ vén tóc, thản nhiên đáp một câu:"Ồ, ngươi nghe nhầm rồi chăng? Chúng ta cũng chưa thấy qua ngươi."Thẩm Niệm Niệm giậm chân: "Ngươi nói bậy! Rõ ràng ta thấy ngươi với Ôn Miểu đi ngang qua!"Quý Bạch Thanh vẫn giữ nguyên vẻ dửng dưng: "Chứng cứ đâu? Ngươi tưởng ngươi là tờ đại đoàn kết chắc, ai cũng muốn nhìn ngươi?"Sắc mặt Thẩm Niệm Niệm lúc đỏ lúc trắng, cứng họng không nói lại nổi con nhỏ nhà quê này.Lục Diên trong mắt thoáng qua một tia khinh thường, kéo người về phía mình: "Được rồi, Niệm Niệm, đừng nói nữa, miệng dân quê chính là có thể biến trắng thành đen."Ôn Miểu ha hả hai tiếng, phản bác lại không chút khách khí: "Xem thường dân quê à? Có bản lĩnh thì đừng ăn lương thực do dân quê trồng ra."Quý Bạch Thanh vỗ vai nàng: "Được rồi Miểu Miểu, đừng chấp với heo ngu, về thôi."Ôn Miểu ôm chặt eo cô, đáp một tiếng.Quý Bạch Thanh cong đầu xe, trực tiếp vòng qua Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên, phóng xe rời đi.Chỉ để lại hai người bị tức đến phát điên.Về đến nhà, Hà Hương Nguyệt vẫn chưa nấu xong cơm trưa, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đem bưu kiện vào phòng mở ra.Nhìn thấy món đồ to đùng nằm chình ình ngay trên cùng, Quý Bạch Thanh há to miệng. "Cái này... là radio?"Ôn Miểu nhìn qua một chút, lắp pin vào rồi chỉnh thử, chẳng mấy chốc bên trong liền phát ra tiếng kể chuyện.Nàng nói: "Chắc là cô cô mua cho ta nghe cho đỡ buồn."Quý Bạch Thanh xách radio lên, hỏi Ôn Miểu cách dùng, Ôn Miểu cẩn thận chỉ dẫn một lúc là cô đã biết cách.Sau khi vặn to âm lượng nghe một lát, Quý Bạch Thanh cười tít mắt, đặt cái radio sang một bên, tiếp tục cùng Ôn Miểu xem những thứ khác.Còn lại đều là đồ dùng hằng ngày, ngoài ra còn có một ít hàng hiếm như sữa mạch, thuốc lá, và mấy bộ quần áo rõ ràng không phải kích cỡ của Ôn Miểu.Ôn Miểu lấy thư gửi từ Kinh thị ra, rủ Quý Bạch Thanh cùng đọc.Thì ra là nhà bà ngoại biết được sự tồn tại của Quý Bạch Thanh, rất biết ơn việc cô chăm sóc Ôn Miểu, nên đã nhờ thợ may làm vài bộ quần áo, mua thêm ít thực phẩm bổ dưỡng gửi cho cả hai.Ôn Miểu nhét bộ đồ dành cho Quý Bạch Thanh vào lòng cô, còn hai bộ còn lại thì mang cho Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ.Lúc ăn cơm trưa, Ôn Miểu bày radio ra giữa nhà chính, cả nhà vừa ăn vừa nghe chương trình phát thanh.Trong thôn từ trước tới nay chưa từng có radio, hỏi ý Ôn Miểu xong, Hà Hương Nguyệt liền đi khắp nơi khoe khoang, cuối cùng cả thôn Vân Thủy đều biết.Nữ trí thức Ôn Miểu mua một đài radio!Buổi chiều không ít người kéo đến nhà họ Quý, chỉ để được nghe thử radio một lần.Hà Hương Nguyệt quản lý vô cùng nghiêm ngặt, đặt radio lên bàn, không cho ai lại gần.Dù sao thứ này cũng quý, lỡ va chạm hư hỏng thì toi.Một buổi chiều trôi qua, sân nhà họ Quý chật ních người.Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu ở trong phòng cũng nghe được náo nhiệt bên ngoài, nhưng nghĩ kỹ thì, xem tivi hay nghe radio gì cũng phải đông người mới vui.Có điều cô không định ra góp vui.Bởi vì cô đang nhìn Ôn Miểu may đồ.Tấm vải đỏ Ôn Miểu mua là để may cho cô một chiếc váy.Biết được tin này, cái đuôi của Quý Bạch Thanh suýt chút nữa dựng ngược lên.Ôn Miểu đúng là bạn thân cấp độ vợ yêu!