Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
25.
Ôn Miểu nghiêng mặt qua, lạnh lùng liếc gã một cái, mím môi nói: "Cút."Gương mặt mỹ nhân lạnh như băng kia trông lại càng thêm thu hút, sắc tâm của Trương mặt rỗ càng lúc càng hừng hực."A." Trương mặt rỗ vừa mới đưa tay ra định sờ nàng, thì bỗng bị người từ sau đá một cú vào mông, đau điếng, theo quán tính ngã bổ nhào về phía trước, đầu đập xuống đất."Ai da!"Quý Bạch Thanh kéo Ôn Miểu dậy, chắn phía trước nàng. "Trương mặt rỗ, ngươi đang làm cái gì?" Giọng cô lạnh lẽo.Trông thấy Quý Bạch Thanh, nét thèm thuồng trên mặt Trương mặt rỗ không những không giảm mà còn tăng lên, gã nhịn đau, lảo đảo đứng dậy, lại muốn tiến đến gần bọn họ.Ôn Miểu thấy vậy lặng lẽ lui về sau một bước, bớt trở ngại, Quý Bạch Thanh liền tung một cú đá mạnh vào bụng gã, theo sau đó một tiếng kêu rên vang lên. Cô cúi người xuống, túm cổ áo gã lên, đấm thẳng vào mặt, đấm đá túi bụi.Trương mặt rỗ bị đánh đến kêu trời khóc đất: "Nha đầu, nha đầu, nhẹ tay chút!""Ai da, ai da, ta sai rồi, ta sai rồi!"Quý Bạch Thanh không nói lời nào, thấy gã ngã xuống liền đè lên, một quyền lại một quyền mà đấm, mỗi đấm đều trúng thịt.Thấy mắt Quý Bạch Thanh đỏ ngầu, Ôn Miểu vội tiến lên can, nhỏ giọng nói: "Đủ rồi, Quý Bạch Thanh, dừng tay đi."Chỉ một câu nhẹ nhàng, Quý Bạch Thanh cuối cùng cũng chịu đứng lên.Tay cô vẫn đang run, Ôn Miểu đứng bên cạnh lo lắng nhìn cô, hỏi: "Ngươi ổn không?"Quý Bạch Thanh đẩy nàng ra: "Dơ."Vừa rồi cô đụng vào Trương mặt rỗ, thấy ghê chết được.Cô không muốn dùng bàn tay bẩn đó để chạm vào Ôn Miểu.Cô rửa tay mấy lần liền dưới nước, rửa đến đỏ cả da, cuối cùng phải nhờ Ôn Miểu dịu giọng khuyên mới chịu dừng.Khi quay lại nhìn thì Trương mặt rỗ đã sợ quá bỏ chạy mất dạng.Lúc này cô mới chịu chạm vào Ôn Miểu, đặt tay lên vai nàng, nghiêm túc dặn: "Đừng lại gần kẻ đó. Sau này hắn mà đến gần, ngươi phải chạy, chạy càng xa càng tốt."Trương mặt rỗ vốn là cơn ác mộng của Ôn Miểu trong nguyên tác, lần này cốt truyện xảy ra sớm hơn, hắn đã xuất hiện trước mặt Ôn Miểu, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để Ôn Miểu đi lại vết xe đổ trong truyện gốc.Ôn Miểu nghe ra sự căng thẳng trong giọng cô, tuy thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.Tình trạng của Quý Bạch Thanh lúc này rõ ràng không bình thường, nàng cũng không muốn trái ý cô.Thấy Ôn Miểu ghi nhớ lời mình, Quý Bạch Thanh cuối cùng cũng bình tĩnh lại phần nào, xách theo nông cụ, nắm tay nàng đi về nhà.Trên đường về, cô lại nhấn mạnh lần nữa: "Không được đi một mình ra bờ sông, thấy Trương mặt rỗ thì lập tức chạy, biết chưa?"Ôn Miểu gật đầu, nũng nịu: "Được rồi mà, ngươi nói mấy lần rồi đó, hai cái lỗ tai ta nghe muốn chai luôn rồi!"Thấy dáng vẻ nàng vừa nũng nịu vừa xinh xắn, rốt cuộc Quý Bạch Thanh cũng nở nụ cười lại.Ôn Miểu thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.Buổi tối ăn cơm, Quý Bạch Thanh kể lại chuyện xảy ra ở bờ sông cho Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ nghe. Nghe xong, Quý Vĩ lập tức đặt bát đũa xuống, xắn tay áo định lao ra ngoài, tức giận mắng: "Cái thứ chó tha, hôm nay ta phải đánh chết hắn!"Hà Hương Nguyệt giữ chặt ông lại, bực mình vỗ cho một cái."Đủ rồi! Làm loạn cái gì! Hay là ngươi thấy chức bí thư này ngồi chưa đủ lâu?"Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu nhìn nhau, đều bất đắc dĩ.Cuối cùng vẫn là Quý Bạch Thanh mở lời: "Cha, bình thường phân cho hắn nhiều việc hơn, cho người canh chừng hắn làm, đỡ để hắn rảnh rỗi đi lang thang khắp thôn."Quý Vĩ đập bàn, trợn mắt nghiến răng: "Cái đồ rùa rút đầu, ngày mai ta bắt hắn đi đào mương, ta tự mình giám sát, xem hắn còn dám lười không!"Dù đã kể chuyện cho cha mẹ nghe, nhưng đến tối khi nằm trên giường, Quý Bạch Thanh vẫn cảm thấy bất an, trong đầu cứ nghĩ làm sao để xử lý hắn triệt để.Ôn Miểu cảm nhận được sự lo lắng của cô, liền dịch người lại gần, chui cả vào lòng cô, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, chuyện qua rồi, đừng nghĩ nữa."Mỹ nhân mềm mại thơm ngát nằm trong lòng, Quý Bạch Thanh ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ nàng, khẽ thở ra một hơi, sợ nàng lo lắng, liền dịu dàng vỗ nhẹ lưng nàng."Được, mau ngủ, mai còn phải làm việc."Ôn Miểu gật đầu: "Ngươi cũng vậy."*Trương mặt rỗ bị Quý Bạch Thanh đánh một trận, không dám về nhà, sợ cô đến tận nơi gây sự, nên cà nhắc trốn vào trong ruộng bắp.Gã ngồi xuống trong ruộng, tiện tay bẻ một trái bắp non nhai sống, trái bắp chỉ cỡ bàn tay, vài miếng là hết.Ăn xong quăng lõi bắp ra sau, gã nhăn nhó nhìn vết thương trên người, trong lòng cũng sinh ra vài phần oán hận với con nhỏ nhà họ Quý kia.Chỉ nói vài câu thôi mà? Có xơ múi được cái gì đâu? Vậy mà nó dám ra tay độc ác với mình như thế!Vết thương càng lúc càng đau, gã càng nghĩ càng tức, nhìn về hướng nhà họ Quý ở phía xa, bỗng nảy ra một ý.Nếu con nhỏ Quý Bạch Thanh đó đã dám động thủ như vậy, thì gã cũng chẳng cần nể mặt nữa.Gã đợi đến nửa đêm, trời tối đen như mực không thấy rõ gì, trên trời chỉ có vài vì sao ảm đạm lấp lóe.——Trong thôn không ai nuôi chó, làm gì cũng tiện.Trong im lặng, gã lén lút mò tới cổng nhà họ Quý.Mấy sân nhà thời nay đều chỉ quây bằng rào tre, đẩy cửa là vào được.Gã đi ngang nhà họ Quý mấy lần, cũng biết phòng Quý Bạch Thanh ở đâu.Tưởng tượng hai đại mỹ nhân đang nằm trên giường đợi mình, gã tặc lưỡi một cái, nuốt nước miếng đánh ực.Cửa phòng bếp bị khoá, gã lấy sợi dây thép mang theo chọc một cái là bung ngay.Lén lút tiến đến cửa phòng Quý Bạch Thanh, tiếp tục dùng dây thép cạy khoá.Thật vất vả mở được cửa, vừa đẩy ra, một luồng sáng chói mắt lập tức rọi thẳng vào mắt gã, rồi một cây gậy đập mạnh không chút nương tay giáng xuống đầu."Bốp!" một tiếng, mắt Trương mặt rỗ trợn trắng, đổ gục xuống đất.Tay Quý Bạch Thanh đang run, thấy rõ người bị đánh đúng là Trương mặt rỗ đã gây sự với họ sớm nay, trong mắt thoáng hiện vẻ hả hê.Ôn Miểu vẫn còn đang ngủ, cô đặt gậy sang một bên, gọi cha mẹ dậy rồi mới kêu Ôn Miểu rời giường thay đồ, cả nhà bắt đầu bàn bạc.Hà Hương Nguyệt thấy Trương mặt rỗ dám lớn gan mò đến cửa, liền đá thêm cho gã mấy cú.Quý Vĩ sức lực lớn hơn, túm tay gã như lôi con lợn chết, kéo lê ra nhà chính, cuối cùng lấy dây thừng trói lại, treo thẳng lên cây thường xanh trước cửa.Hà Hương Nguyệt sờ soạng múc một thau nước, Quý Bạch Thanh dùng đèn pin rọi vào mặt Trương mặt rỗ, Hà Hương Nguyệt dội cả thau nước vào người gã. Không bao lâu sau, gã tỉnh lại.Còn chưa kịp nhìn rõ ai trước mặt, một cái tát như quạt mo đã quật tới mặt, khiến gã kêu la oai oái."Ai da! Ai da! Ta sai rồi! Cô nãi nãi tha cho ta!"Tưởng người đánh mình là Quý Bạch Thanh, Trương mặt rỗ cứ cầu xin liên tục, mong đối phương mềm lòng.Nhưng người đang đánh gã là Quý Vĩ. Nghe gã nhắc đến con gái mình, sắc mặt ông càng đen.Hà Hương Nguyệt bên cạnh nhanh mắt đưa cho ông một cái thắt lưng da, Quý Vĩ dùng vô cùng thuận tay. Một roi quất thẳng lên người Trương mặt rỗ: "Cho ngươi dám dòm ngó con gái ta!""Cho ngươi dám nửa đêm đến phá cửa nhà ta!""Ngươi biết sai chưa?!"Trương mặt rỗ bị đánh đau đến rên rỉ cầu xin: "Quý ca, Quý ca, ta sai rồi! Ta sai thật rồi! Lần sau ta không dám nữa!"Quý Vĩ lại thưởng thêm hai roi, nghiến răng: "Ngươi còn dám có lần sau!"Tiếng gào của Trương mặt rỗ thảm thiết quá mức, khiến thôn làng vốn đang yên tĩnh lại náo động hẳn lên, không ít người khoác áo ngoài chạy theo tiếng động tìm đến trước cổng nhà họ Quý."Có chuyện gì vậy? Quý Vĩ." Có người ngạc nhiên hỏi.Dù Trương mặt rỗ vẫn hay trộm gà bắt chó, không làm chuyện tốt trong thôn, nhưng xử lý gã thế này thì hơi quá rồi chăng?Quý Vĩ tức giận nói: "Tên khốn này cạy khóa vào nhà ta trộm đồ, vừa đúng lúc mò đến phòng ta, bị ta bắt được, ta không đánh cho một trận thì sao được!"Nghe được lời giải thích này, trong mắt đám người xung quanh thoáng hiện vẻ đã hiểu.Mà vốn bình thường đã quen thấy tên họ Trương này mặt dày như chó ghẻ, chẳng biết liêm sỉ là gì, lần này bị dạy dỗ một trận, thôn dân từng bị gã quấy rầy đều cảm thấy cực kỳ hả dạ.Giữa đêm khuya ồn ào như vậy, Quý Vĩ bảo ba nữ nhân trong nhà về phòng ngủ, còn mình thì ngồi trên ghế canh Trương mặt rỗ, trói hắn treo một đêm ngoài sân.Sáng sớm hôm sau, Quý Vĩ xin nghỉ làm, cùng Hà Hương Nguyệt dẫn hắn tới đồn.Đối mặt với cảnh sát, hai người họ kể hoàn toàn chân thật tình huống. Trương mặt rỗ lập tức bị cảnh sát giam giữ, chưa đến mấy ngày đã bị tuyên án, đưa xuống nông trường cải tạo ba năm.Nghe tin này, Quý Bạch Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Năm 1977 khôi phục thi đại học, tới năm 1978 thì thanh niên trí thức đã rời khỏi thôn Vân Thủy từ lâu, cũng không cần lo bị Trương mặt rỗ trả thù nữa.Cô nghĩ, giờ đã giải quyết xong Trương mặt rỗ, vậy thì Ôn Miểu sẽ không cần tái diễn bi kịch như trong nguyên tác nữa rồi.Cảm nhận được ánh mắt Quý Bạch Thanh đang đặt lên mình, Ôn Miểu quay đầu lại, hơi nghi hoặc nhìn cô.Ánh mặt trời phủ lên đỉnh đầu nàng một lớp ánh kim nhàn nhạt, đôi mắt nhạt màu trong veo, cả người toát lên vẻ thuần khiết.Mỹ nhân này vẫn chưa phải chịu đựng những giày vò trong truyện gốc, lúc này mang theo một khí chất trong trẻo hiếm có.Quý Bạch Thanh xoa đầu nàng, cười nói: "Chúc mừng."Ôn Miểu có chút mù mờ.Chúc mừng gì chứ?Nhưng khi nàng hỏi thì Quý Bạch Thanh chỉ lắc đầu, mỉm cười nhìn nàng, không nói lời nào.Làm Ôn Miểu tức quá, đấm cho cô mấy cái, mà Quý Bạch Thanh chỉ thấy nàng đánh nhẹ hều như mèo cào, chẳng có chút sức lực nào.Cô nắm lấy tay Ôn Miểu, cười tủm tỉm: "Được rồi, giờ không sao nữa rồi. Ngươi chẳng phải từng nói muốn lên núi hái lá bạc hà làm nước hoa xịt đuổi muỗi sao? Hôm nay ta đưa ngươi đi nhé?"Nghe cô nhắc đến chuyện này, Ôn Miểu lập tức bị phân tâm, gật đầu ngay.Dạo này thời tiết càng lúc càng nóng, trong thôn nhiều cây nhiều rừng, muỗi cũng theo đó sinh sôi, vo ve bên tai không ngừng.Trong phòng các nàng đều đã mắc màn, trước khi ngủ còn phải bật đèn pin đánh muỗi mười phút, nếu không thì sáng hôm sau dậy thể nào cũng bị đốt sưng một đống.Đặc biệt là Ôn Miểu da trắng non mềm, máu ngọt, cực kỳ thu hút muỗi.Quý Bạch Thanh nhìn mà xót, định đến hợp tác xã mua một chai nước hoa xịt muỗi, nhưng bị nàng ngăn lại.Ôn Miểu nói nàng muốn tự làm, một là ở nhà rảnh rỗi giết thời gian, hai là cũng đỡ tốn tiền.Trước đó vẫn luôn lo lên núi gặp phải Trương mặt rỗ, giờ chuyện đã được giải quyết, Quý Bạch Thanh tất nhiên vui vẻ chiều theo ý nàng.Thấy Ôn Miểu thay bộ đồ dài tay màu hồng nhạt, Quý Bạch Thanh đội nón rơm lên đầu nàng, còn mình cũng đội mũ, đeo túi vải, vác theo một chai nước, cầm cuốc con và liềm, cùng nhau lên núi.Cuối tháng năm, trên núi vẫn có khá nhiều người đi tìm sản vật, nhưng hôm nay đa phần đều bận đi làm, nên hai người họ gần như không gặp ai cả.Quý Bạch Thanh cầm cuốc đi theo sau Ôn Miểu, thấy nàng chăm chú tìm dược thảo, bất giác kinh ngạc."Ngươi thật sự nhận ra mấy loại thuốc đó à?"Ôn Miểu gật đầu, nói: "Quan hệ giữa ta và tiểu cô cô* rất thân thiết, nàng trước kia học y học cổ truyền, lúc nhỏ thường dạy ta phân biệt dược thảo, ngày qua ngày cũng biết kha khá.""Chậc, Trăn Trăn giỏi quá." Quý Bạch Thanh lập tức khen.Ôn Miểu đã quen bị khen, hiện tại nghe đối phương khen đã miễn dịch, có thể tận lực giữ được mặt không đỏ tim không loạn.Dù sao Quý Bạch Thanh người này, nàng làm gì cô cũng khen được vài câu. Có lần chỉ uống thêm một ly nước mà cũng được khen ngợi.Chớp mắt đã đào được mấy bụi hạ cô thảo và hoàng tinh, hai người tiếp tục men theo sườn núi đi lên.Dọc đường Ôn Miểu phát hiện mấy cây bạc hà, giữa việc hái lá hay đào cả cây mang về trồng, Quý Bạch Thanh vung tay một cái, dùng cuốc đào liền hai cây."Sân nhà rộng như vậy, trồng gì mà không được!"Đó là lý do của cô.Ôn Miểu nghĩ một lát, thấy cô nói cũng có lý.Còn kim ngân hoa thì khó đào về trồng hơn, thấy bụi kim ngân hoa mọc um tùm, nàng và Quý Bạch Thanh hái đầy một túi mang về.Cả kim ngân hoa lẫn lá bạc hà đều có thể phơi khô pha trà, thanh nhiệt giải độc.Cuối cùng họ còn chặt hai bụi ngải cứu, hái thêm ít lá hương thảo, những dược liệu chính coi như đã tìm đủ.Tìm đủ nguyên liệu rồi, Quý Bạch Thanh dắt Ôn Miểu tiếp tục đi lên núi. Tối qua vừa mưa xong, biết đâu hôm nay lại tìm được nấm thông.Quý Bạch Thanh đang cúi đầu vạch lớp lá thông tìm nấm, thì bất ngờ nghe tiếng Ôn Miểu gọi."A Thanh, ngươi lại đây một chút!"Cô ngẩng đầu, thấy Ôn Miểu đang đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn gì đó.Cô bước đến, Ôn Miểu thấy cô tới, liền chỉ vào một bụi cây lá rộng, bên trong mọc ra mấy quả đỏ nhỏ.Hai người nhìn nhau, Ôn Miểu hiếm khi lộ vẻ phấn khích: "Ngươi biết đây là gì không?"Quý Bạch Thanh lắc đầu. Thứ kia mọc giữa đám cỏ hoang, bị gai rậm che khuất, xung quanh toàn cỏ rậm, rất khó để ai phát hiện.Ôn Miểu hạ giọng: "Đó chắc là nhân sâm. Ta chỉ từng thấy trong sách, ngoài đời chưa từng gặp cây thật bao giờ."Nghe vậy, mắt Quý Bạch Thanh mở to.Nhân sâm?!Nếu cô nhớ không lầm, trong nguyên tác, chính gốc nhân sâm này bị nữ chính đào được, sau đó đem bán ở chợ đen lấy hai trăm tệ.Trong truyện, nữ chính và nam chính cùng lên núi, lúc nữ chính định đào nhân sâm thì bị rắn cắn.Đúng lúc nguy cấp, nam chính liều mình hút độc giúp nàng, khiến nàng cảm động vì sự thâm tình ấy, tình cảm hai người cũng nhờ vậy mà tiến triển.Cũng may đó không phải rắn cực độc, nên cả hai mới không mất mạng.Nghĩ vậy, cô liền kéo Ôn Miểu lui về sau mấy bước."Nhắm mắt lại."Nói xong, cô vung liềm trong tay ném về chỗ đất gồ lên cạnh nhân sâm.Ngay lập tức, tiếng rắn trườn qua đám cỏ vang lên. Quý Bạch Thanh cau mày, cầm cuốc bổ xuống, con rắn độc định tấn công bị chém làm đôi, nọc từ răng bắn lên không trung rồi rơi xuống đất.Quý Bạch Thanh nhìn cái đầu và đuôi rắn vẫn còn ngọ nguậy, lại kéo Ôn Miểu lùi thêm bước nữa."Đừng mở mắt."Dứt lời, cô cầm cuốc đập liên tục vào đầu rắn, đến khi đầu rắn nát bét, không còn đáng sợ nữa mới dừng tay.Nghe động tác ngừng lại, Ôn Miểu ôm ngực, tim đập thình thịch.Nàng từ từ mở mắt, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị con rắn bị chém làm đôi dọa sợ."A!" Nàng nhào vào lòng Quý Bạch Thanh, vẻ mặt như sắp khóc, trông tội nghiệp hết sức.Quý Bạch Thanh vỗ nhẹ lưng nàng an ủi: "Không sao, bị đập chết rồi."Cô chỉ vào bụi nhân sâm: "Ngươi biết cách đào không? Biết thì đào đi, rồi ta đưa ngươi xuống núi."Ôn Miểu gật đầu, nhưng vẫn ôm chặt tay cô không chịu buông.Nàng ỉu xìu nói: "Ta sợ còn rắn..."Biết nàng bị dọa sợ rồi, Quý Bạch Thanh bảo nàng đứng sang một bên, còn mình đào một cái hố, dùng cuốc gạt con rắn xuống, lấp đất chôn chặt."Xong rồi." Cô ra hiệu Ôn Miểu tránh sang, tự mình dùng cuốc cẩn thận vạch thêm mấy lớp đất, không thấy độc vật khác, mới yên tâm."Lại đào nhân sâm đi."Dù không có kinh nghiệm, nhưng cô vẫn giúp Ôn Miểu cắm gậy làm mốc cách gốc một mét, sau đó một người dùng liềm, một người dùng cuốc nhẹ nhàng đào xung quanh. Sau khi lộ ra lớp đất, Ôn Miểu bảo đổi sang dùng cành cây, cả hai nằm sấp xuống đất, tỉ mỉ cạy từng chút đất, sợ làm đứt rễ nhân sâm.Sau cùng, Ôn Miểu thấy nón che khuất tầm nhìn, bèn cởi nón ra, chuyên tâm bới đất.Khi cuối cùng đào được gốc nhân sâm hoàn chỉnh, hai người đã mồ hôi đầm đìa.Ôn Miểu cẩn thận quan sát nhân sâm, rễ tua tủa chằng chịt, dài hơn cả bàn tay.Nàng nói với Quý Bạch Thanh:
"Trông có vẻ ít nhất cũng phải trăm năm rồi."Nhưng Quý Bạch Thanh lại chẳng để tâm đến nhân sâm, cô nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Ôn Miểu mà xót, vén vạt áo lau cho nàng, trong giọng nói không giấu được cảm xúc:"Mặt đỏ hết rồi, thôi, chúng ta xuống núi."Nghe vậy, Ôn Miểu ngẩn ra, rồi lập tức nở nụ cười gật đầu.Họ cẩn thận cất nhân sâm vào túi vải, chẳng tỏ ra chút vui sướng nào khi đào được báu vật, cứ thế bình thản xuống núi.Chỉ riêng việc đào nhân sâm cũng đã mất vài tiếng, lúc về đến chân núi thì trời đã xế chiều.Trên đường về, Ôn Miểu còn cảm thấy ngọt ngào khi nhớ lại sự quan tâm của Quý Bạch Thanh dành cho mình.Bất ngờ Quý Bạch Thanh gọi nàng: "Trăn Trăn, xem bầu trời kìa."Ôn Miểu ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh trời rực rỡ liền trợn to mắt.Mặt trời cam vàng bị rừng núi nuốt mất phân nửa, ráng đỏ trải khắp bầu trời, mây trời biến ảo giao thoa, đẹp đến choáng ngợp như chốn tiên cảnh.Ôn Miểu nghe giọng trong trẻo của Quý Bạch Thanh vang lên."Đây là lần đầu tiên ta cùng người khác xem mặt trời lặn." Ôn Miểu cong môi lên mỉm cười, trong lòng lặng lẽ đáp lời, ta cũng vậy.Hoàng hôn đẹp như vậy, Ôn Miểu chỉ từng ngắm cùng Quý Bạch Thanh.Về đến nhà, đúng như dự đoán của Quý Bạch Thanh, vừa vào cửa đã bị Hà Hương Nguyệt tóm cổ.Bà giơ xẻng lên dọa đánh, Quý Bạch Thanh vội vàng nịnh nọt chắn lại: "Nương, nương, đừng xúc động mà!"Ôn Miểu bên cạnh lo Quý Bạch Thanh bị đánh thật, liền ngoan ngoãn nhận lỗi:"Dì Hà, là ta muốn lên núi hái thuốc nên mới kéo A Thanh đi theo, nếu muốn đánh thì đánh ta đi."Lập tức cả Hà Hương Nguyệt lẫn Quý Bạch Thanh đều dở khóc dở cười.Quý Bạch Thanh khoác vai nàng, dáng vẻ thân thiết như chị em."Nói bậy gì đó, mẹ ta làm gì nỡ đánh ta, chỉ đùa thôi."Hà Hương Nguyệt nhìn thấy hai người thân thiết như thế, trong lòng vừa vui vừa lo.Cứ cảm thấy quan hệ giữa hai người có gì đó không bình thường.So với bằng hữu, chi bằng nói là... thê thê.Nhận ra suy nghĩ của mình, bà vội vàng lắc đầu, nghĩ cái gì vậy chứ, làm sao có thể!Hai nữ nhân sao mà thành thê thê cho được.Bà trấn tĩnh lại, nói: "Thôi được rồi, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."Nói rồi quay người định vào bếp, lại bị Quý Bạch Thanh gọi giật lại."Nương, ngươi xem bọn ta đào được bảo bối gì đây?"Trên núi có gì chứ, chẳng phải toàn mấy thứ quen thuộc sao?Nghĩ vậy, Hà Hương Nguyệt vẫn nể mặt quay đầu nhìn, vừa trông thấy thứ trong tay cô, lập tức trừng to mắt."Nhân... nhân sâm?!" Bà không dám tin, tới gần nhìn kỹ hơn.Quý Bạch Thanh gật đầu, khoe khoang: "Trăn Trăn giỏi lắm đó. Gốc nhân sâm này là nàng tìm được, nếu không có nàng, ai mà ngờ ở thôn mình lại có cả nhân sâm!"Ôn Miểu nghe vậy hơi đỏ mặt, quay đi giả vờ xoa tai.Thấy cô càng nói càng hăng, Hà Hương Nguyệt vội bịt miệng cô lại."Thôi thôi, ta biết rồi! Đừng nói lớn vậy, coi chừng để người khác nghe được!"Quý Bạch Thanh lúc này mới chịu ngậm miệng, ngửa cổ tu ừng ực một ngụm nước, rồi đưa cốc đến môi Ôn Miểu, "Khát không? Uống nước đi cho mát."Ôn Miểu uống một ngụm từ tay cô, đôi môi liền ướt át long lanh.Sau màn khoe khoang, hai người ăn cơm xong liền bắt đầu xử lý chỗ dược liệu đào được hôm nay.Dược liệu rửa sạch rồi đem phơi khô, hai cây bạc hà được trồng vào góc sân, Quý Bạch Thanh múc một gáo nước giếng tưới lên.Thấy khung tre cho mướp leo bên cạnh, cô hỏi: "Ngươi có thích ăn nho không? Chúng ta trồng vài gốc nho, làm cái giàn leo nữa."Ôn Miểu cười gật đầu: "Thích chứ!"Cuối cùng gốc nhân sâm cũng được rửa sạch, phơi cùng hoàng tinh và hạ cô thảo.Quý Bạch Thanh lôi rượu trắng cha cô hay uống ra, Ôn Miểu đổ rượu và nước vào bình đất, lần lượt bỏ bạc hà, ngải cứu, kim ngân hoa và hương thảo vào, rồi đậy kín lại.Nhìn cái bình nhỏ kia, Quý Bạch Thanh thấy hơi lạ."Thật sự làm được sao?"Ôn Miểu gật đầu: "Ta từng làm với cô cô ta rồi." Đang trò chuyện, giọng Hà Hương Nguyệt từ nhà chính vang lên: "Nhãi ranh, có phải ngươi lấy rượu của cha ngươi không?!"Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đồng bộ chột dạ giấu bình và chai rượu ra sau lưng, liếc nhau một cái, cả hai bật cười.Cảm giác ngốc thật đó.
———
*Tác giả dùng "tiểu cô cô", nhưng đây thật ra là em gái của mẹ, gọi là dì mới đúng. Cũng như gọi "nãi nãi" nhưng là bà ngoại, chắc do mang họ Ôn nên tác giả gọi theo kiểu bên nội. Mấy chương trước đó có đoạn giải thích gia đình thì mình để rõ bà ngoại và dì. Còn sau thì vẫn giữ nguyên như cách tác giả viết, tại không biết tác giả có dụng ý cho hoàn cảnh gì đặc biệt xảy ra không, mất công sửa lại nữa.
"Trông có vẻ ít nhất cũng phải trăm năm rồi."Nhưng Quý Bạch Thanh lại chẳng để tâm đến nhân sâm, cô nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Ôn Miểu mà xót, vén vạt áo lau cho nàng, trong giọng nói không giấu được cảm xúc:"Mặt đỏ hết rồi, thôi, chúng ta xuống núi."Nghe vậy, Ôn Miểu ngẩn ra, rồi lập tức nở nụ cười gật đầu.Họ cẩn thận cất nhân sâm vào túi vải, chẳng tỏ ra chút vui sướng nào khi đào được báu vật, cứ thế bình thản xuống núi.Chỉ riêng việc đào nhân sâm cũng đã mất vài tiếng, lúc về đến chân núi thì trời đã xế chiều.Trên đường về, Ôn Miểu còn cảm thấy ngọt ngào khi nhớ lại sự quan tâm của Quý Bạch Thanh dành cho mình.Bất ngờ Quý Bạch Thanh gọi nàng: "Trăn Trăn, xem bầu trời kìa."Ôn Miểu ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh trời rực rỡ liền trợn to mắt.Mặt trời cam vàng bị rừng núi nuốt mất phân nửa, ráng đỏ trải khắp bầu trời, mây trời biến ảo giao thoa, đẹp đến choáng ngợp như chốn tiên cảnh.Ôn Miểu nghe giọng trong trẻo của Quý Bạch Thanh vang lên."Đây là lần đầu tiên ta cùng người khác xem mặt trời lặn." Ôn Miểu cong môi lên mỉm cười, trong lòng lặng lẽ đáp lời, ta cũng vậy.Hoàng hôn đẹp như vậy, Ôn Miểu chỉ từng ngắm cùng Quý Bạch Thanh.Về đến nhà, đúng như dự đoán của Quý Bạch Thanh, vừa vào cửa đã bị Hà Hương Nguyệt tóm cổ.Bà giơ xẻng lên dọa đánh, Quý Bạch Thanh vội vàng nịnh nọt chắn lại: "Nương, nương, đừng xúc động mà!"Ôn Miểu bên cạnh lo Quý Bạch Thanh bị đánh thật, liền ngoan ngoãn nhận lỗi:"Dì Hà, là ta muốn lên núi hái thuốc nên mới kéo A Thanh đi theo, nếu muốn đánh thì đánh ta đi."Lập tức cả Hà Hương Nguyệt lẫn Quý Bạch Thanh đều dở khóc dở cười.Quý Bạch Thanh khoác vai nàng, dáng vẻ thân thiết như chị em."Nói bậy gì đó, mẹ ta làm gì nỡ đánh ta, chỉ đùa thôi."Hà Hương Nguyệt nhìn thấy hai người thân thiết như thế, trong lòng vừa vui vừa lo.Cứ cảm thấy quan hệ giữa hai người có gì đó không bình thường.So với bằng hữu, chi bằng nói là... thê thê.Nhận ra suy nghĩ của mình, bà vội vàng lắc đầu, nghĩ cái gì vậy chứ, làm sao có thể!Hai nữ nhân sao mà thành thê thê cho được.Bà trấn tĩnh lại, nói: "Thôi được rồi, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."Nói rồi quay người định vào bếp, lại bị Quý Bạch Thanh gọi giật lại."Nương, ngươi xem bọn ta đào được bảo bối gì đây?"Trên núi có gì chứ, chẳng phải toàn mấy thứ quen thuộc sao?Nghĩ vậy, Hà Hương Nguyệt vẫn nể mặt quay đầu nhìn, vừa trông thấy thứ trong tay cô, lập tức trừng to mắt."Nhân... nhân sâm?!" Bà không dám tin, tới gần nhìn kỹ hơn.Quý Bạch Thanh gật đầu, khoe khoang: "Trăn Trăn giỏi lắm đó. Gốc nhân sâm này là nàng tìm được, nếu không có nàng, ai mà ngờ ở thôn mình lại có cả nhân sâm!"Ôn Miểu nghe vậy hơi đỏ mặt, quay đi giả vờ xoa tai.Thấy cô càng nói càng hăng, Hà Hương Nguyệt vội bịt miệng cô lại."Thôi thôi, ta biết rồi! Đừng nói lớn vậy, coi chừng để người khác nghe được!"Quý Bạch Thanh lúc này mới chịu ngậm miệng, ngửa cổ tu ừng ực một ngụm nước, rồi đưa cốc đến môi Ôn Miểu, "Khát không? Uống nước đi cho mát."Ôn Miểu uống một ngụm từ tay cô, đôi môi liền ướt át long lanh.Sau màn khoe khoang, hai người ăn cơm xong liền bắt đầu xử lý chỗ dược liệu đào được hôm nay.Dược liệu rửa sạch rồi đem phơi khô, hai cây bạc hà được trồng vào góc sân, Quý Bạch Thanh múc một gáo nước giếng tưới lên.Thấy khung tre cho mướp leo bên cạnh, cô hỏi: "Ngươi có thích ăn nho không? Chúng ta trồng vài gốc nho, làm cái giàn leo nữa."Ôn Miểu cười gật đầu: "Thích chứ!"Cuối cùng gốc nhân sâm cũng được rửa sạch, phơi cùng hoàng tinh và hạ cô thảo.Quý Bạch Thanh lôi rượu trắng cha cô hay uống ra, Ôn Miểu đổ rượu và nước vào bình đất, lần lượt bỏ bạc hà, ngải cứu, kim ngân hoa và hương thảo vào, rồi đậy kín lại.Nhìn cái bình nhỏ kia, Quý Bạch Thanh thấy hơi lạ."Thật sự làm được sao?"Ôn Miểu gật đầu: "Ta từng làm với cô cô ta rồi." Đang trò chuyện, giọng Hà Hương Nguyệt từ nhà chính vang lên: "Nhãi ranh, có phải ngươi lấy rượu của cha ngươi không?!"Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh đồng bộ chột dạ giấu bình và chai rượu ra sau lưng, liếc nhau một cái, cả hai bật cười.Cảm giác ngốc thật đó.
———
*Tác giả dùng "tiểu cô cô", nhưng đây thật ra là em gái của mẹ, gọi là dì mới đúng. Cũng như gọi "nãi nãi" nhưng là bà ngoại, chắc do mang họ Ôn nên tác giả gọi theo kiểu bên nội. Mấy chương trước đó có đoạn giải thích gia đình thì mình để rõ bà ngoại và dì. Còn sau thì vẫn giữ nguyên như cách tác giả viết, tại không biết tác giả có dụng ý cho hoàn cảnh gì đặc biệt xảy ra không, mất công sửa lại nữa.