Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

24.



Quý Bạch Thanh: "Được được... khoan đã."

Đột nhiên ý thức được Ôn Miểu đang nói gì, mắt Quý Bạch Thanh trợn tròn, hoảng loạn nói:

"Cái...cái gì mà thích?"

Ôn Miểu khựng lại một nhịp: "Ngươi nói muốn làm bạn với ta, không phải là thích ta sao?"

Quý Bạch Thanh: "... Làm bạn thì không thể chỉ đơn thuần là làm bạn thôi sao?"

Cô nhất thời có chút phát điên, không hiểu sao lời mình lại bị nữ phụ ác độc hiểu sai nghiêm trọng đến thế.

Nữ phụ ác độc sao có thể thích cô chứ?! Là đang diễn phải không!

Vừa định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí lúng túng, thì cằm cô đã bị Ôn Miểu nắm lấy.

Ôn Miểu dùng ngón tay cái ấn lên môi cô, chẳng biết lấy đâu ra sức, ép cô nằm xuống rồi cúi đầu cắn một cái đầy giận dỗi lên môi cô.

"Quý Bạch Thanh, ngươi đáng ghét!"

Ôn Miểu hoàn toàn không ngờ rằng, bao nhiêu băn khoăn và lo lắng trong lòng nàng bấy lâu, hoá ra chỉ là một mình nàng đa tình.

Quý Bạch Thanh không thích nàng... chỉ là muốn làm bạn với nàng thôi.

Đôi mắt Ôn Miểu nóng lên, bao nhiêu hình ảnh từng ở chung với Quý Bạch Thanh lần lượt hiện lên trước mắt, sự dịu dàng đối xử tốt của cô với nàng không phải là giả.

Còn bản thân nàng cũng từng chút từng chút một tích luỹ rung động, lún càng lúc càng sâu.

Nhưng mà, sao Quý Bạch Thanh lại không thích nàng?

Nếu là trước kia, sau khi phát hiện ra bản thân hiểu lầm, Ôn Miểu đã sớm thu lại tâm tình, phất tay rời đi. Thế nhưng giờ phút này, nhìn thiếu nữ trước mặt luống cuống tay chân, nàng lại sinh ra tâm tư không muốn buông tay.

Thử xem sao, lỡ như thành thì sao? Ôn Miểu tự nhủ trong lòng như vậy.

Tệ nhất chẳng qua là tận mắt nhìn Quý Bạch Thanh thích người khác thôi.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, Ôn Miểu liền cảm thấy trái tim nghẹn lại khó chịu.

Không muốn để Quý Bạch Thanh thích người khác.

Trong mắt nàng loé lên một tia cố chấp. Cho dù phải dùng mọi cách, nàng cũng muốn khiến Quý Bạch Thanh thích mình.

Sau khi nghe Ôn Miểu nói xong, suy nghĩ đầu tiên của Quý Bạch Thanh là: Xong rồi, Ôn Miểu lại ghét mình rồi.

Không đúng, giờ đâu phải lúc nghĩ mấy chuyện này!

Quý Bạch Thanh rối bời trong lòng, không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với Ôn Miểu.

Đánh cũng không được, mắng cũng không được, đúng là một đóa kiêu kỳ.

Còn chưa kịp mở miệng, thì giọng uỷ khuất của Ôn Miểu đã vang lên: "Quý Bạch Thanh, ngươi không thích ta, vậy tại sao lại muốn làm bạn với ta?"

Quý Bạch Thanh ngơ ra: "Làm bạn thì nhất định phải thích ngươi sao?"

Ôn Miểu nói vòng vo: "Nhưng mà không thích ta thì sao làm bạn được, ngươi làm bạn với Lý Văn Văn chẳng phải vì thích cô ấy sao?"

Vừa nhắc đến Lý Văn Văn, Quý Bạch Thanh liền hiểu ngay cái "thích" mà Ôn Miểu nói không giống cái "thích" mà cô hiểu.

Cái nàng nói giống như là thích kiểu bạn bè.

Lẽ nào là cô suy nghĩ nhiều sao? Nhưng mà... tại sao Ôn Miểu lại hôn cô?

Nghĩ tới đây, cuối cùng Quý Bạch Thanh cũng hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Ôn Miểu mở to mắt không chớp, thản nhiên đáp:
"Bạn tốt thì sẽ hôn nhau, nhưng chỉ có bạn thân nhất mới vậy. Nên ngươi chỉ được làm như vậy với ta thôi."

Từ phản ứng của đối phương, Ôn Miểu có thể nhìn ra Quý Bạch Thanh trông thì chín chắn, nhưng thực chất vẫn là cô gái nhỏ chưa va chạm thế sự.

Tuy trước đó nàng hiểu nhầm lời Quý Bạch Thanh, nhưng tất cả cũng tại cô vô tình trêu chọc nàng, khiến nàng giờ đã động lòng.

Vậy nên, Ôn Miểu cũng phải đáp lại cho công bằng. Giờ phút này lừa gạt Quý Bạch Thanh, nàng chẳng thấy tội lỗi gì, mắt còn chẳng thèm chớp.

Quý Bạch Thanh nghe nàng nói xong, lại nhớ đến mấy video bạn thân hôn môi nhau từng lướt qua ở đời trước.

Hình như... cũng có lý.

Nhưng cô vẫn đưa tay che miệng lại, lí nhí nói với Ôn Miểu, "Được... nhưng ngươi cũng không được làm vậy với người khác, mà lần sau cũng không được cắn ta."

Lông mi Ôn Miểu khẽ rung, hàng mi dài cong như cánh bướm sắp bay.

Nàng mở miệng: "Vậy... bây giờ có thể hôn không?"

Vừa nói, nàng vừa áp mặt lại gần cô, hơi thở ấm áp phả lên da mặt cô, tạo thành một lớp hồng nhạt.

Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, đêm đen Quý Bạch Thanh không nhìn rõ được đôi môi hồng nhuận của đại mỹ nhân, nhưng lại có thể ngửi thấy hương hoa hồng từ cơ thể nàng.

Mùi hương ấy càng lúc càng nồng, tóc dài của nàng xõa xuống, đuôi tóc lướt nhẹ qua cánh tay cô. Đối mặt với điều chưa biết, Quý Bạch Thanh bản năng muốn lùi lại.

Cô thậm chí không dám lên tiếng từ chối, sợ vừa mở miệng ra là hôn trúng Ôn Miểu.

Cuối cùng cô khẽ lùi về sau một chút, định thương lượng với nàng: "Trăn Trăn..."

Hai chữ vừa thoát khỏi môi, thì đã bị một đôi môi mềm mại hơn phủ lên.

Ôn Miểu cúi xuống hôn lên môi cô, như một chú mèo nhỏ, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi cô, vẽ lại từng đường nét.

Trong bóng tối, xúc cảm ướt át càng thêm rõ rệt.

Đầu lưỡi nàng miết theo hình dáng môi cô, liếm cho đôi môi ấy bóng loáng. Sau đó, như thử thăm dò, nàng khẽ mở môi cô ra, chiếc lưỡi linh hoạt nhanh chóng luồn vào trong.

Hô hấp của Quý Bạch Thanh trở nên dồn dập, hai tay cô chống xuống giường, Ôn Miểu đè lên ngực cô, hai nơi mềm mại kề sát, gần như đè toàn bộ người lên cô.

Tay Quý Bạch Thanh ướt đẫm mồ hôi, môi vừa hé ra đã bị Ôn Miểu thừa cơ luồn lưỡi vào, càn quét bên trong khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi cô mút lấy.

Âm thanh ướt át vang lên bên tai, khiến Quý Bạch Thanh chỉ muốn co người lại.

Nhưng cô không thể, nếu cô mà ngã xuống theo thì sợ Ôn Miểu sẽ bị va đập.

Vì vậy chỉ có thể bất lực chịu đựng nụ hôn mới lạ ấy, động tác của nàng vẫn chưa thuần thục, chỉ biết liếm láp rồi ngậm lấy đầu lưỡi cô mà mút nhẹ.

Toàn thân Quý Bạch Thanh cứng ngắc, không cách nào đáp lại.

Cô có cảm giác cả người mình sắp bị nung chín.

Mơ màng nghĩ, chẳng lẽ đây là cái giá phải trả để làm bạn thân?

Vậy cũng chẳng trách mấy thứ tình chị em kia lại được yêu thích như thế, bình luận dưới mấy video toàn là cả chục ngàn.

Ôn Miểu hôn một hồi, cảm thấy người bên dưới mình như khúc gỗ, có phần hụt hẫng.

Sao đối phương không có phản ứng gì hết? Ôn Miểu bắt đầu nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân.

Môi nàng tê rần, chống tay lên giường, hai người rốt cuộc cũng tách môi, kéo ra một sợi tơ mảnh không nhìn thấy được.

Cảm giác đối phương đang dựa vào ngực mình thở nhẹ, Quý Bạch Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng ngừng hôn rồi.

"Ngủ thôi, Trăn Trăn."

Vừa cất lời, chính Quý Bạch Thanh cũng sững người, giọng cô khàn đặc một cách khó tin.

Nghe vào... có chút, khô khan đến kỳ lạ.

Ôn Miểu hừ nhẹ hai tiếng đầy nũng nịu, oán trách: "Môi ta tê hết rồi."

Quý Bạch Thanh nghe giọng nàng mềm nhũn, cả người cũng gần như tê rần, cô khẽ xoa vành tai nóng ran của mình.

"Là tự ngươi muốn hôn."

Ôn Miểu trừng mắt trong bóng tối: "Ngươi đáng ghét."

Quý Bạch Thanh cảm thấy mình nghe từ đó sắp quen rồi, dỗ dành: "Được được được, ta đáng ghét."

Nói xong, cô nắm eo Ôn Miểu, dễ dàng đặt nàng vào phía trong giường.

Một tay còn có dự kiến mà bịt miệng Ôn Miểu lại, Quý Bạch Thanh uy hiếp: "Không được nói nữa, ngủ đi."

Ôn Miểu dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay cô, Quý Bạch Thanh buông tay, nhắm mắt lại.

Người trong lòng có chút không an phận xoay người lại, đè tay cô lên ngực mình, làm nũng than thở: "Chỗ này đau quá."

Quý Bạch Thanh nghi ngờ người trong lòng mình bị yêu quái nhập xác, sao hôm nay lại không chịu yên ổn.

Nhưng nghĩ lại tư thế hai người lúc nãy đè lên nhau, bản thân thì không sao, chủ yếu là do cô không có ngực gì mấy.

Nhưng Ôn Miểu thì đầy đặn hơn cô, chắc bị đè hơi khó chịu thật.

Quý Bạch Thanh thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là cách một lớp quần áo đặt tay lên, hỏi: "Ta xoa giúp ngươi?"

Ôn Miểu khẽ khàng "ừm" một tiếng.

Cảm nhận bàn tay có lực mát xa cho mình, nàng cắn môi kìm nén mới không phát ra âm thanh quá ngọt ngào.

Thế nhưng thân thể lại như một cái giếng khô hạn lâu ngày gặp được dòng suối mát, hai chân trắng trẻo quấn lấy nhau, đầu ngón chân duỗi thẳng, một lúc sau đầu ngón chân tròn trịa như hạt châu lại co quắp lại, gương mặt đỏ ửng, cắn lên mu bàn tay mới miễn cưỡng không phát ra tiếng.

Không biết Quý Bạch Thanh xoa bao lâu, thân thể Ôn Miểu bỗng run lên, nàng lập tức đẩy cô ra, giọng luống cuống mang theo lơ mơ: "Được rồi, không đau nữa."

Ngay cả âm cuối cũng ngọt dính.

Bị đẩy ra, Quý Bạch Thanh có chút không tự nhiên, cảm giác mềm mại khó kiểm soát ban nãy như còn in lại trong lòng bàn tay, mềm... mà cũng thật lớn.

Nghe nàng nói không đau nữa, Quý Bạch Thanh nhẹ nhõm thở ra, cuối cùng có thể ngủ rồi.

Cô ngáp một cái, cảm thấy rất buồn ngủ.

Nhưng đến lúc thật sự muốn ngủ, lại nằm thẳng tới tận mười hai giờ, cuối cùng đột ngột mở mắt, sờ người bên cạnh đã ngủ say.

Người kia ngủ rất ngon, chỉ khổ Quý Bạch Thanh, cứ nhắm mắt là nghĩ đến cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay cùng nụ hôn ngọt ngào đó của nữ nhân.

Cô gào thét trong lòng, lại một lần nữa xác định, thật ra Ôn Miểu không phải là nữ phụ ác độc gì cả.

Thật ra nàng là yêu tinh dụ người thì đúng hơn!

Bốn rưỡi sáng, Quý Bạch Thanh vẫn còn tỉnh táo như thường, cuối cùng quyết định dậy luôn.

Nấu một nồi cháo rau xanh, ăn với dưa muối hai ba chén rồi đạp xe ra cửa.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cô còn hơi hưng phấn.

Đạp xe lao vùn vụt đến trạm thực phẩm, cô để xe vào chỗ có người trông, còn khóa thêm một lớp, rồi mới đến văn phòng trưởng ban tìm Hạ Hàn Mai.

Hạ Hàn Mai đưa cho cô đồng phục và giày cao su, cô mượn chỗ thay đồ rồi đi thẳng đến nhà kho.

Con heo hôm nay trông còn mập hơn cả lần trước, cô hơi lo lắng nhìn thân hình nhỏ con của Chu Cương.

"Ngươi có sức không?"

Chu Cương gật đầu, không nói gì.

"Vậy được, ngươi lo phía trước, ta trói phía sau."

Phân công xong, hai người chuẩn bị dao và ghế, mỗi người cầm một sợi dây thừng rồi mở cửa, heo rống lên hai tiếng lao ra ngoài, cuối cùng vẫn bị Quý Bạch Thanh và Chu Cương phối hợp trói chặt.

Quý Bạch Thanh vung tay, con heo hôm nay không những to, mà còn khỏe, hai người suýt chút nữa tuột tay.

Quăng heo lên ghế, Chu Cương đặt chậu, Quý Bạch Thanh có kinh nghiệm lần trước, thành thạo cắt tiết, cạo lông, chia thịt.

Đẩy xe đến quầy bắt đầu bán thịt thì cả người đã đổ đầy mồ hôi.

Lúc này đã có người sớm xếp hàng chờ ở quầy, thấy Quý Bạch Thanh đẩy thịt đến, lập tức vang lên vài tiếng reo hò.

Quý Bạch Thanh tay chân liên tục cắt thịt, chia thịt, thu tiền lại thu phiếu, bận đến hoa cả mắt, trong lòng nghĩ, quả nhiên vẫn phải có hai người thì mới kham nổi.

Cô là gương mặt mới, lúc cắt thịt không ít người hỏi đông hỏi tây.

"Cô gái, ngươi mới đến à? Đẹp thật đấy."

"Cảm ơn a," Quý Bạch Thanh đưa thịt cho đại thẩm, "Nửa cân phiếu thịt, sáu hào."

"Đồng chí, ngươi bao nhiêu tuổi? Có đối tượng chưa? Cháu trai nhà ta vừa hay chưa kết hôn!"

Quý Bạch Thanh không ngẩng đầu, "Hai lạng phiếu thịt, hai hào tư! Tạm thời không xem mắt!"

"Người tiếp theo!"

Hôm nay thịt bán cũng đặc biệt nhanh, Quý Bạch Thanh thấy thời gian vụt qua, chỉ là mấy ông bà đến mua thịt tám chuyện quá dữ, sắp điều tra ra hết cả gia phả nhà cô.

Cuối cùng cô học được cách im lặng ứng phó.

Thật ra không ít người để mắt đến vị trí của Vương Bảo Châu, nhưng có người chê mổ heo mùi tanh, lại có người cảm thấy công việc mổ heo không thể diện, nhiều hơn là không đủ sức.

Bị một cô gái trông có vẻ yếu đuối như Quý Bạch Thanh giành mất, cũng khiến không ít người bực bội.

Nhưng sau vài lần đi mua thịt, phát hiện nữ đồng chí này nhìn thì mảnh mai, thực ra xuống dao rất gọn gàng, hầu như không có sai sót, cũng nhìn ra được trình độ trong đó.

Lâu dần, người cố tình gây chuyện cũng ít đi, danh tiếng Tây Thi bán thịt của Quý Bạch Thanh cũng lan rộng.

Tuy vậy, vẫn có kẻ không có mắt, mò tới sinh sự. Hôm đó Quý Bạch Thanh đang bận rộn cắt thịt cho người ta, đột nhiên một tên to con chen hàng, còn chưa để mấy chú thím phía sau chửi cho một trận, hắn đã lên tiếng trước.

"Ngươi chính là đồ tể?" Hắn khinh khỉnh nhìn Quý Bạch Thanh.

Quý Bạch Thanh nhíu mày nhìn hắn, mất kiên nhẫn nói: "Ngươi là ai? Mua thịt thì xếp hàng!"

Cô tưởng hắn tới gây sự đánh nhau, không ngờ đối phương không theo lẽ thường, trực tiếp lăn ra đất lăn lộn.

"Nhà ta Diệu Tổ chính là ăn thịt ở đây xong ói mửa tiêu chảy, trời ạ, nhất định là đồ tể này thấy ta ngứa mắt nên hạ độc vào thịt!"

Nghe xong, không ít người trong hàng ngỡ ngàng.

Cũng có người nhìn ra trò mèo của hắn: "Nói bậy, ta mua bao nhiêu lần cũng không sao."

Đúng là diễn sâu.

Quý Bạch Thanh không buồn để ý, "Người tiếp theo!"

Người xếp hàng phía sau do dự đi vòng qua gã đàn ông đi lên, "Muốn ba lạng thịt, nhiều mỡ chút."

Quý Bạch Thanh cắt một miếng ba rọi, cân xong đưa cho đối phương, nhận tiền và phiếu.

Phần thịt còn lại cũng không nhiều, thêm mười mấy phút nữa là bán hết.

Gã đàn ông nằm trên đất, không ngờ đám đông chẳng có ai đứng về phía mình chỉ trích Quý Bạch Thanh.

Ngược lại không ít người thấy hắn không biết xấu hổ, đứng quanh chỉ trỏ.

Thời buổi này giải trí ít, nhà ai có chuyện gì thì thôn xóm tám cả mấy ngày chưa hết.

Mắt thấy Quý Bạch Thanh lau quầy sạch sẽ, vụn thịt văng trúng người hắn, ngửi thấy mùi không dễ chịu, hắn rốt cuộc không diễn nổi nữa, vội vàng bật dậy.

Hắn chỉ vào Quý Bạch Thanh, mặt mũi dữ tợn, thịt trên mặt rung lên, "Ngươi có ý gì? Thịt không tươi hại con trai ta nôn ói tiêu chảy còn đúng hả?"

Quý Bạch Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hỏi: "Con ngươi bị từ khi nào?"

Hắn nghẹn lời, lắp bắp: "Hôm, hôm qua!"

Nghe vậy, Quý Bạch Thanh cười nhạt một tiếng, không chút cảm tình, xách dao chém heo lên.

"Ta bán thịt hôm thứ tư, nếu hôm đó nấu liền thì đâu có thể đến hôm qua mới phát bệnh, nếu để tới hôm qua mới ăn, thì là lỗi của các ngươi."

Lời vừa dứt, mấy thím xung quanh lập tức hùa theo:

"Đúng rồi, thịt ở trạm đều là giết trong ngày, sao mà không tươi!"

"Mỗi lần ta tới muộn là mua không kịp đấy!"

"Người này là cố ý tới gây sự đi!"

Vốn dĩ tên kia định gây sự một trận để Quý Bạch Thanh không làm được nữa, đến lúc đó hắn thế chỗ, nhưng không ngờ nữ nhân này miệng lưỡi lanh lợi, dễ dàng vạch trần lời nói dối của hắn.

Nghe mọi người bàn tán, hắn cũng không diễn tiếp nổi nữa, cảm thấy mất mặt, nhanh như chớp chuồn khỏi đám đông.

Thấy người đi rồi, Quý Bạch Thanh thu dao, cười với các thím: "Cảm ơn các thím đã giúp ta nói chuyện."

Mọi người đều xua tay.

Tâm trạng Quý Bạch Thanh cũng không bị kẻ gây sự phá hỏng, tan ca liền dắt xe đạp đến cửa hàng hợp tác xã.

Ôn Miểu bảo cô mua mấy cuộn chỉ màu, không nói rõ màu gì, cô bèn mua mỗi màu một cuộn.

Về đến nhà, việc đầu tiên là vào phòng tìm Ôn Miểu, vừa mở cửa, đại mỹ nhân đang đứng trước cửa sổ cúi đầu vá áo.

Nhìn kỹ lại, không phải là cái áo hôm đi cửa hàng rách ở nách đó sao!

Đại mỹ nhân thật đúng là chu đáo.

Nghe tiếng mở cửa, Ôn Miểu ngẩng đầu lên, ngoắc ngoắc tay với cô.

"Lại đây."

Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn đi tới, Ôn Miểu khẽ nhón chân, muốn hôn cô.

Dù khoảng thời gian này đã quen bị hôn trộm, không biết bao nhiêu lần trao đổi nước bọt, nhưng Quý Bạch Thanh vẫn thấy không tự nhiên.

Cô theo phản xạ ngửa đầu né tránh, thấy mỹ nhân trong mắt nén giận thì sờ sờ mũi, nhỏ giọng giải thích: "Ta vừa về, chưa tắm, người bẩn."

Ôn Miểu hừ một tiếng, "Vậy ngươi ra ngoài đi."

Quý Bạch Thanh lùi ra cửa, thấy Ôn Miểu vẫn chưa hết giận, chỉ đành hứa: "Chút nữa tắm xong, cho ngươi hôn thoải mái."

Ôn Miểu lúc này mới liếc nhìn cô, mắt như sóng nước long lanh, ngập ngừng kiều mị, nếu không phải phía sau thiếu cái đuôi lông vẫy qua vẫy lại, Quý Bạch Thanh đã tưởng nàng là mèo Ragdoll thành tinh rồi.

Cô vội vàng đi tắm, nghĩ đến môi Ôn Miểu mềm mại ướt át, trong lòng cũng dâng lên chút mong chờ.

Chỉ là lúc cô mang theo mái tóc còn ướt sũng đi đến cạnh Ôn Miểu chờ hôn, Ôn Miểu lại giơ một cái chậu chắn giữa hai người.

"?" Quý Bạch Thanh không hiểu.

"Giặt đồ." Ôn Miểu nhét chậu vào tay cô, rồi từ tủ quần áo lục ra mấy bộ đồ.

Đột nhiên, nàng nhìn về gói hàng bà ngoại gửi về lúc trước.

Những ngày đó Ôn Miểu chỉ lo chiến tranh lạnh một chiều với Quý Bạch Thanh, sau đó lại luôn nghĩ cách làm cho khúc gỗ này hiểu lòng mình, động tâm với mình, nên gói hàng bị trì hoãn tới giờ vẫn chưa bóc.

Nàng đặt gói hàng lên bàn: "Bạch Thanh, ngươi lại đây, chúng ta cùng nhau mở."

Quý Bạch Thanh cũng tò mò trong gói có gì, bước đến cạnh Ôn Miểu.

Ôn Miểu mở bọc ra, lật lật xem qua, có một bộ sách, mấy bộ đồ xuân hè của nàng, đủ loại vải màu sặc sỡ lóa mắt.

Quý Bạch Thanh xếp sách ngay ngắn, quần áo gấp lại gọn gàng, cuối cùng còn lại hai cái hộp gỗ nhỏ.

Một cái mở ra là đủ loại trang sức của Ôn Miểu, kẹp tóc, vòng cổ, khuyên tai, kiểu dáng đều tinh xảo đẹp đẽ.

Cái hộp nhỏ hơn, vừa mở ra suýt nữa làm chói mắt Quý Bạch Thanh.

To quá... một con rắn.

Nhưng nhìn như bằng vàng ròng.

Ôn Miểu sợ rắn, bị dọa nhảy dựng, mặt lập tức trắng bệch, Quý Bạch Thanh thấy thế bất đắc dĩ, vội đóng hộp lại.

"Ai như ngươi, cầm tinh con rắn mà còn sợ rắn?" Cô chọt chọt mũi Ôn Miểu, cười hỏi.

Ôn Miểu không vui, đẩy vàng qua cho Quý Bạch Thanh, "Giúp ta cất đi, chính là chán ghét."

Quý Bạch Thanh thấy nàng sợ, cũng không từ chối, mở ra nhìn lần nữa, mới phát hiện dưới con rắn vàng đang cuộn tròn thè lưỡi còn ép một xấp phiếu lương thực và sổ tiết kiệm.

Không biết có phải vì liên quan đến Ôn Miểu không, Quý Bạch Thanh nhìn con rắn vàng thấy cũng đáng yêu, vò nhẹ cái đầu rắn rồi đưa tem phiếu và sổ tiết kiệm cho nàng.

Cầm phiếu trong tay, lật sổ tiết kiệm ra xem, mắt Ôn Miểu hơi cay.

Nàng cong môi nói với Quý Bạch Thanh, "Sau khi ta xuống nông thôn, bà và dì đều sợ ta không ăn no."

Nói xong, nước mắt nàng bất chợt rơi xuống, từng giọt lăn từ má xuống, mỹ nhân khóc thật sự đẹp, như rơi từng hạt châu nhỏ.

Nhưng Quý Bạch Thanh không có tâm trạng ngắm, chỉ thấy nàng vừa khóc thì lòng mình cũng khó chịu theo, lấy khăn tay nàng thêu cho lau nước mắt, dịu giọng dỗ dành: "Được rồi, Trăn Trăn của chúng ta là nhớ nhà phải không? Quốc khánh năm nay, ngươi cứ về thăm bà đi."

Ôn Miểu ngước mắt, đáng thương hỏi: "Sau khi xuống nông thôn còn có thể về được sao?"

Quý Bạch Thanh chắc chắn trả lời: "Đương nhiên được, chỉ là về thăm nhà thôi mà."

Dù không được, Quý Bạch Thanh cũng còn có người cha làm bí thư chi bộ thôn cơ mà.

Ôn Miểu không biết có nghe lọt hay không, tự mình lau nước mắt, vòng tay ôm cổ cô, hỏi: "Vậy ngươi có thể về cùng ta không?"

Quý Bạch Thanh đờ người: "Ta?"

Thấy Ôn Miểu sắp khóc nữa, cô đau đầu gật đầu, "Được được được, ta về cùng ngươi."

Tuy không biết lấy thân phận gì, lập trường gì để cùng Ôn Miểu về nhà, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải ngăn nước mắt của mỹ nhân.

Có được lời hứa, Ôn Miểu lập tức nhếch môi, chụt chụt hôn hai cái lên má cô.

Ngay cả giọng nói cũng ngọt thêm vài phần, mềm đến tận xương.

"Bạch Thanh, ngươi thật tốt!"

Nàng biết điều, thấy Quý Bạch Thanh mặt đỏ bừng, cười trộm một tiếng, buông cô ra, ném mấy bộ đồ lúc nãy ra chậu.

"Chúng ta cùng đi giặt đồ."

Quý Bạch Thanh ho một tiếng: "Quần áo gửi về đây có muốn giặt luôn không?"

Ôn Miểu cầm một cái áo mặc lót trong đặt lên mũi cô, "Ngươi ngửi thử xem, thơm lắm, không cần giặt."

Thật sự rất thơm, mang mùi hoa hồng giống hệt trên người Ôn Miểu.

Nhưng khi nhìn rõ món đồ nàng vừa ngửi là thứ mặc bên trong, mặt Quý Bạch Thanh lập tức đỏ ửng, hoảng hốt đẩy tay Ôn Miểu ra: "Rồi, rồi, đi giặt đồ thôi."

Nói xong, cô như chạy trốn ôm chậu ra khỏi phòng, đứng đợi ngoài sân.

Ôn Miểu nhìn chiếc áo hai dây trong tay, cũng không ngờ mình lại thuận tay cầm nhầm cái này, mặt thoáng ửng đỏ, vội vàng giấu nó xuống dưới đống quần áo sạch.

Nàng bình tĩnh lại trong phòng một phút, sau đó làm như không có chuyện gì, bước ra ngoài, cầm một bánh xà phòng mùi hoa hồng rồi cùng Quý Bạch Thanh ra bờ sông.

Thôn Vân Thuỷ, như chính tên gọi, có một con sông chạy dọc phía nam thôn, quanh năm không khi nào cạn nước.

Người trong thôn chủ yếu đi gánh nước suối trên núi về nấu ăn uống, hoặc tự đào giếng, thế nên bờ sông này chủ yếu trở thành nơi giặt giũ.

Quý Bạch Thanh phát hiện ra, Ôn Miểu vốn là người kiêu kỳ, không thích làm việc nhà, vậy mà lại rất thích giặt đồ.

Nhưng nói thích giặt đồ, không bằng nói là nàng thích nghịch nước thì đúng hơn.

Giống như một cô gái chưa từng trải sự đời, thích nhúng tay vào dòng nước mát lạnh trong vắt, thỉnh thoảng có mấy con cá nhỏ không biết sợ người quấn quanh đầu ngón tay nàng, là nàng đã ngạc nhiên thích thú rồi.

Bọn họ thường hay giặt dưới một gốc liễu, nơi đó có sẵn một phiến đá xanh đã được kỳ cọ sạch sẽ, có thể dùng để vò đồ.

Quý Bạch Thanh đang giặt bộ đồ mình thay ra hôm nay, nhìn thấy trong chậu còn có nội y của Ôn Miểu, mặt lại hơi đỏ.

"Nhanh giặt đồ đi."

Ôn Miểu ngoan ngoãn đáp lời, bắt đầu vò quần áo của mình.

Hôm nay trong thôn nghỉ làm, tuy thôn dân đều quen tay quen việc đồng áng, nhưng thi thoảng cũng có lúc muốn lười một chút.

Tầm này ra giặt đồ không chỉ có hai người bọn họ, chẳng mấy chốc đã có hai thím bưng chậu đồ tới.

Thấy hai người, các thím còn nhiệt tình chào hỏi: "Ôi chà, khuê nữ Quý gia với Ôn trí thức đều đang giặt đồ ở đây."

Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu cũng lễ phép chào lại, Quý Bạch Thanh gọi sao thì Ôn Miểu gọi vậy, ngoan ngoãn lễ độ, khiến không ít người bắt đầu nhìn nàng bằng con mắt khác.

Hai người nhường chỗ cho hai thím, Quý Bạch Thanh giặt xong đồ của mình liền phụ Ôn Miểu vò đồ, tai vẫn vểnh lên nghe mấy thím tám chuyện.

Giờ này thường là lúc tám chuyện, mà cô lại rất thích hóng hớt.

Quả nhiên, sau vài câu than phiền chuyện nhà, hai thím bắt đầu nói chuyện giật gân.

"Ngươi biết không, sáng nay ta lại thấy tên Trương mặt rỗ trèo tường từ nhà góa phụ bên cạnh ra đấy!"

Thím còn lại thở dài: "Hà Hoa cũng khổ thật, chồng chết sớm, hai mẹ con sống chật vật."

Bà thím hơi mập hừ một tiếng: "Cái tên mặt rỗ đó chẳng ra gì, ở nhà thì đánh chửi vợ con, ra ngoài còn đi rù quến đàn bà nhà khác."

"Phải đấy, nhưng chẳng ai trị nổi hắn, cái loại mất dạy đó!"

...

Nghe thấy cái tên kia, Quý Bạch Thanh nhíu chặt mày.

Trương mặt rỗ....chẳng phải chính là người trong nguyên tác từng giở trò với nữ phụ, còn ép cưới nàng về nhà sao?

Nghĩ đến những chuyện Ôn Miểu từng trải qua trong truyện, tay Quý Bạch Thanh vò đồ càng mạnh.

"Quý Bạch Thanh, Quý Bạch Thanh!" Ôn Miểu thấy dáng vẻ cô thất thần, lo lắng gọi mấy tiếng.

Quý Bạch Thanh bị gọi tỉnh, nhìn chằm chằm vào nàng.

Ôn Miểu bị ánh mắt ấy nhìn đến ngớ người: "Sao vậy?"

Quý Bạch Thanh lắc đầu, giặt sạch món đồ cuối cùng trong nước sông, vắt khô cho vào chậu.

"Về thôi."

Gần đây thời tiết càng ngày càng oi bức, Quý Bạch Thanh căng một sợi dây phơi đồ trong sân, mấy bộ đồ giặt xong vắt lên, nước vẫn tí tách nhỏ xuống đất, gió thổi qua, dây phơi và quần áo đung đưa theo.

Múc một thùng nước từ giếng lên, Quý Bạch Thanh đổ vào chậu, cùng Ôn Miểu rửa rau.

"Lúc nãy ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Hai người rửa rau, tay chạm vào nhau trong nước, Ôn Miểu dứt khoát nắm lấy ngón tay cô, muốn hỏi cho rõ.

Nhìn bàn tay mảnh mai xinh đẹp dưới nước, Quý Bạch Thanh lại nhớ đến kết cục trong truyện nguyên tác khi tay chân nàng bị đánh gãy, lòng như thắt lại, lập tức siết trọn lấy bàn tay nàng, không mạnh nhưng cũng không thể dễ dàng thoát ra.

Màu mắt cô đậm tựa sắc mực, sâu không thấy đáy.

Nhìn thấy Quý Bạch Thanh như vậy, Ôn Miểu bỗng cảm thấy có gì đó nguy hiểm.

Đang định vùng ra thì nghe cô nói: "Trăn Trăn, về sau đừng ra bờ sông nhiều."

Nói xong câu đó, Quý Bạch Thanh lại trở về dáng vẻ bình thường, buông tay nàng ra, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

"Hử?" Nghe xong, Ôn Miểu cảm thấy kỳ lạ.

Nếu là người khác nói với nàng câu đó, nàng nhất định sẽ không có chút ý định truy hỏi hay nghe lời.

Nhưng mà người nói là Quý Bạch Thanh... là người nàng... thích.

Quý Bạch Thanh không để ý đến nàng, chỉ nhàn nhạt dặn nàng ngoan một chút.

Ôn Miểu không muốn ngoan, nhưng thấy rõ Quý Bạch Thanh tâm trạng không tốt, cũng chỉ đành yên lặng.

Đợi sau này rồi hỏi tiếp cũng được.

Ăn trưa xong, Quý Bạch Thanh dẫn Ôn Miểu đi ngủ trưa.

Thời tiết bây giờ tuy nóng, nhưng chưa đến mức như hiện đại, mà phòng của Quý Bạch Thanh lại nằm phía sau râm mát, trong phòng mát hơn ngoài trời vài độ.

Trước đó, Ôn Miểu từng tháo một tấm chăn cũ, tự tay may thành rèm cửa, giờ đã có chút riêng tư đảm bảo.
Ngay trước mặt Quý Bạch Thanh, nàng lấy ra váy ngủ của mình, một chiếc váy dây trắng tinh bằng vải cotton, lớp ngoài còn thêu mấy đoá hoa nhỏ.

Quý Bạch Thanh còn chưa kịp quay đi, Ôn Miểu đã trực tiếp cởi áo ngoài, để lộ tấm lưng trắng mịn. Sau đó, móc áo lót bị nàng tháo ra, ném xuống cuối giường.

Nàng mặc váy ngủ vào, rồi cúi người cởi quần.

Đợi đến khi ý thức được bản thân đã nhìn toàn bộ quá trình, Quý Bạch Thanh liền chột dạ dời mắt.

Cô... cô không có cố ý! Chẳng qua là vì từng cử động của Ôn Miểu thực sự quá mê hoặc, như thể cố tình dụ cô nhìn vậy.

Ôn Miểu leo lên giường, nằm sấp đặt gối cho thẳng. Theo động tác của nàng, vạt váy trượt lên, để lộ phần đùi đầy đặn.

Quý Bạch Thanh lại một lần nữa bị quyến rũ.

Đợi đến khi người kia ngủ, Quý Bạch Thanh cầm quạt mo định quạt cho nàng, nhưng Ôn Miểu trên giường lại chống cằm, đôi mắt đào đa tình khẽ chớp nhìn cô: "Ngươi thay đồ ngủ, ngủ cùng ta một lát đi."

Quý Bạch Thanh nghe vậy lùi hai bước: "Cái này... ta không buồn ngủ."

Đôi mắt Ôn Miểu chăm chú nhìn cô, ánh nhìn như khẩn cầu.

Quý Bạch Thanh ấp úng: "... Không có đồ ngủ."

Ôn Miểu lập tức bật cười, mắt cong cong: "Ngươi không biết mấy hôm trước ta đã may cho ngươi một bộ váy ngủ sao? Cùng kiểu với ta luôn đó~"

Lúc này Quý Bạch Thanh không còn cớ để từ chối, dưới sự chỉ dẫn của Ôn Miểu, cô tìm ra chiếc váy ngủ cùng kiểu.

Trước khi thay đồ, cô quay đầu lại liếc nhìn Ôn Miểu, ra lệnh: "Nhắm mắt lại."

Thấy nàng ngoan ngoãn nhắm mắt, Quý Bạch Thanh mới yên tâm quay lưng thay đồ.

Thế nhưng cô không biết rằng, ngay khi cô vừa xoay người, Ôn Miểu đã lặng lẽ mở mắt lần nữa, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô.

Mặt nàng đỏ ửng, vừa cảm thấy ngượng ngùng, vừa không kiềm được mà mơ tưởng về thân thể Quý Bạch Thanh.

Eo cô thật thon, phần lưng dưới căng chặt, trông như chứa đầy sức mạnh, chân lại rất thẳng, làn da thì trắng đến mức khiến người ta không dời mắt nổi.

Đợi đến khi cô dùng váy ngủ che kín mọi cảnh xuân, Ôn Miểu mới hơi tiếc nuối nhắm mắt lại.

Quý Bạch Thanh khi thay đồ cứ lo lắng Ôn Miểu sẽ lén nhìn, nhưng khi quay lại thấy nàng vẫn nhắm mắt chặt chẽ, lông mi khẽ rung, cô mím môi cười.

Đáng yêu thật.

Cô chọt nhẹ vào má Ôn Miểu: "Xong rồi, có thể mở mắt."

Ôn Miểu mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách sáng rực nhìn cô.

Còn chưa kịp nói gì, Quý Bạch Thanh đã đoán được nàng đang nghĩ gì rồi.

Cô thầm thở dài, đại mỹ nhân này sao cứ thích hôn người ta như vậy?

Nếu bây giờ có thể lên mạng đăng bài, nhất định cô sẽ đăng một cái hỏi: "Có phải tất cả bạn thân đều cuồng hôn hít thế này không?"

Bạn thân nhà cô chắc không phải là "quái vật thích hôn" đấy chứ?

Thấy cô đứng yên bất động, Ôn Miểu có chút không hài lòng: "Quý Bạch Thanh, lại đây, hôn một cái."

"Rồi rồi rồi!" Quý Bạch Thanh bước tới, vừa mới cúi xuống đã bị Ôn Miểu giữ lấy vai.

Ôn Miểu liếm môi cô trước, sau đó thành thạo hé môi cô ra, quấn lấy đầu lưỡi cô mà dây dưa.

Lá cây ngoài cửa sổ xào xạc lay động, còn Quý Bạch Thanh thì chỉ nghe thấy một khoảng trống trong tai, chỉ còn tiếng tim đập nặng nề của cả hai người, càng lúc càng nhanh, rồi hoà làm một.

Dù chưa từng hôn ai, nhưng cô từng xem không ít video lớn nhỏ, cũng hiểu đại khái vài kỹ thuật.

Huống chi dạo gần đây Ôn Miểu cứ cố ý vô tình trêu ghẹo, dạy dỗ, Quý Bạch Thanh sớm đã không thoả mãn với kỹ năng non nớt này của nữ phụ.

Một tay cô đặt ra sau đầu nàng, ấn Ôn Miểu xuống giường.

Nhìn đôi mắt nàng mở to hoảng hốt, còn loáng thoáng hơi nước, Quý Bạch Thanh cong môi, giọng khàn khàn: "Trăn Trăn ngoan, nhắm mắt lại."

Ôn Miểu vô thức nhắm mắt, nụ hôn kế tiếp như cuồng phong bão táp ập đến, đầu lưỡi nàng bị dây dưa mút mát, cuối cùng thở không nổi, chỉ có thể thở hổn hển, đầu lưỡi cũng bị đưa ra ngoài.

Quý Bạch Thanh liếm sạch nước bọt trong miệng nàng, còn mút lấy đôi môi, khiến tay Ôn Miểu dần siết chặt váy ngủ trên người cô.

Thở không nổi, nhưng trong đầu lại ngập tràn khoái cảm mãnh liệt, căng như dây đàn.

Cho đến khi tay Quý Bạch Thanh trượt xuống, ấn vào sau cổ nàng, Ôn Miểu rốt cuộc chịu không nổi nữa, hai tay đẩy cô ra, đùi run rẩy, toàn thân run lẩy bẩy, thở dốc từng ngụm.

Quý Bạch Thanh đang hôn rất nhập tâm, đột nhiên bị đẩy ra liền ngơ ngác, mở mắt ra nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Ôn Miểu, liền bị hút vào tầm mắt.

Gương mặt đẹp quá đỗi.

Hoá ra sau khi thân mật cùng Ôn Miểu, nàng lại mang dáng vẻ thế này.

Trước đây đều là trong bóng tối, do Ôn Miểu làm chủ.

Lần đầu cô chủ động, lại khiến nàng bị "khi dễ" đến mức này.

Ngay cả mí mắt, chóp mũi cũng đỏ bừng, đôi mắt màu hổ phách mơ màng, môi đỏ hé mở, khóe miệng còn vương ánh nước long lanh.

Tựa như một đoá hồng đang nở rộ.

Quý Bạch Thanh còn chìm đắm trong dư vị lúc nãy, cúi đầu lại gần nàng cọ cọ, dính lấy mà hỏi: "Sao lại đẩy ta ra?"

Ôn Miểu kẹp chặt chân, bị chất vấn vậy thì mặt càng xấu hổ, cuối cùng ôm đầu: "Không biết..."

Lần trước bị thế này là buổi tối, Quý Bạch Thanh không phát hiện ra.

Nhưng bây giờ là ban ngày, mà Quý Bạch Thanh cứ như một chú cún con dính lấy nàng không rời, phản ứng sinh lý lúc vào kỳ không thể giấu nổi.

Quý Bạch Thanh có đoán ra rồi không?

Vừa nghĩ đến khả năng đó, Ôn Miểu chỉ muốn đào hố chôn mình.

Thấy nàng không chịu nghe mình nói gì, Quý Bạch Thanh đành im lặng.

Cuối cùng, khi Ôn Miểu buông tay ra khỏi tai, lại nghe cô lầm bầm:

"Thật ra hôn cũng rất thích... chỉ là Trăn Trăn không chịu kiên nhẫn hôn lâu chút thôi."

"Quý Bạch Thanh!" Ôn Miểu lập tức lớn tiếng, đưa tay vò loạn mặt cô.

"Ta mới là tỷ tỷ, không cho phép ngươi nói ta như vậy!"

Quý Bạch Thanh bị nàng vò đến chóng mặt, lúng búng đáp: "Ưm ưm... ừm..."

Ôn Miểu chỉ chống đỡ được một chút, chưa bao lâu đã xẹp xuống.

Nàng ngồi dậy định xuống giường, Quý Bạch Thanh chống tay dậy, nghi ngờ hỏi: "Đi đâu? Không ngủ nữa sao?"

Ôn Miểu phẩy tay: "Nóng, ta đi tắm nước lạnh."

Nàng khoác thêm áo, vơ một cái quần lót rồi chạy ra ngoài.

Quý Bạch Thanh nhìn chiếc váy nàng để lại, thoáng nghi ngờ, sao phía sau váy lại hơi ướt một mảng?

Đợi Ôn Miểu quay về, cô đã sớm quên chuyện này, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ra hiệu nàng nằm xuống.

Ngược lại, Ôn Miểu nhìn cô đầy cảnh giác, cảnh cáo: "Không được hôn nữa."

Quý Bạch Thanh nhướn mày, dưới ánh nhìn của nàng, sảng khoái gật đầu.

Ôn Miểu lúc này mới yên tâm leo lên giường.

Di chứng sau khi buông thả cơ thể rất rõ ràng, hiện tại nàng thấy đầu lưỡi tê rần, môi bị hôn đến sưng, người thì nặng trịch, chẳng bao lâu đã ngủ mất.

Quý Bạch Thanh chậm rãi phe phẩy quạt cho nàng, nghe tiếng thở nhẹ nhàng bên tai, cũng từ từ thiếp đi.

Trước lúc ngủ, nàng vẫn còn lầm bầm trong lòng: Rốt cuộc ai mới là "quái vật thích hôn" kia chứ?!

Không biết cái giường này bị bỏ bùa gì, mà lúc Quý Bạch Thanh tỉnh lại thì đã gần bốn, năm giờ chiều.

Trong phòng ngột ngạt oi bức, cô thay quần áo xong thì đi ra ngoài uống một ngụm nước, sau đó cầm theo chiếc ly quay lại phòng gọi Ôn Miểu dậy.

Ôn Miểu đúng là làm nũng, vừa bị gọi dậy đã dùng giọng mềm oặt cò kè với cô.

Ngủ nhiều không tốt, buổi tối sẽ khó ngủ. Quý Bạch Thanh đỡ lấy vai nàng, giúp nàng ngồi dậy, đưa cốc nước kê đến môi nàng, dỗ dành: "Được rồi, uống chút nước đi, hôm nay nóng quá."

Nước mát trôi xuống cổ họng, chút cơn buồn ngủ còn sót lại cũng tan biến.

Ôn Miểu nheo mắt, sau một giấc ngủ dài, nàng cảm thấy cả người uể oải mềm nhũn.

Nhìn gương mặt trắng trẻo ngay gần trong gang tấc của Quý Bạch Thanh, nàng nghiêng đầu qua, hôn nhẹ lên má cô một cái.

"Chào buổi sáng..." Giọng nàng vẫn còn hơi khàn khàn.

Quý Bạch Thanh búng nhẹ vào trán nàng, bất đắc dĩ nói: "Đã gần tối rồi còn 'buổi sáng' gì nữa."

"Ồ..." Ôn Miểu lười biếng đáp một tiếng, trông hơi đờ đẫn.

Hai người lại nằm lì trên giường thêm một lúc, dính lấy nhau không rời. Bỗng Quý Bạch Thanh sực nhớ ra hôm nay còn phải ra đất tưới rau, liền giục Ôn Miểu dậy.

Ôn Miểu lười nhác nhưng vẫn ngoan ngoãn theo cô ra ngoài, đến chỗ đất trồng rau để tưới nước.

Hạt giống gieo từ nửa tháng trước giờ đã nảy mầm, rau muống, cải thảo, rau chân vịt đều đã nhú lên khỏi mặt đất, một mảng xanh mướt, sinh trưởng rất khả quan.

Nhìn thấy Ôn Miểu mặc váy xanh lam sẫm, giống như một con bướm nhỏ cầm cái gáo nước chạy qua chạy lại, đuôi váy tung bay trong vườn rau, Quý Bạch Thanh dừng lại thưởng thức vài giây rồi lại tiếp tục làm việc.

Sau khi cả hai tưới xong đám rau, liền hái ít rau mang về.

Thấy Ôn Miểu muốn hái dưa leo, cô liền ngăn lại.

"Ngươi đi nhổ ít tỏi đi, tay ngươi mềm, dưa leo có lông tơ mềm, đâm vào tay sẽ đau."

Nói xong liền nhanh tay hái ba quả dưa leo, một quả để lại cho Ôn Miểu ăn, hai quả còn lại có thể làm nộm dưa leo, thời tiết này ăn rất thích hợp.

Hái xong số rau cần nấu hôm nay, hai người cùng ra bờ sông rửa rau.

Gần ruộng rau là đoạn thượng nguồn của con sông, nước nông chỉ cao đến bắp chân, Quý Bạch Thanh liền bảo Ôn Miểu cởi giày xuống nước chơi một lát.

Chỉ là không ngờ vừa quay đi không để mắt, liền nghe thấy tiếng kêu đau của nàng.

Quý Bạch Thanh lập tức bỏ công việc trong tay, đỡ eo nàng nhấc lên, đặt lên bãi cỏ bên cạnh.

"Bị thương ở đâu rồi?" Cô bất đắc dĩ hỏi.

Ôn Miểu duỗi chân ra, lòng bàn chân bị cắt một đường chảy máu.

Quý Bạch Thanh lại càng bất đắc dĩ: "Bảo ngươi cẩn thận mà..."

Cô nhìn quanh một chút, vừa hay phát hiện gần đó có loại cỏ cầm máu, liền tiện tay ngắt ít, bỏ vào miệng nhai kỹ rồi đắp lên vết thương ở lòng bàn chân của Ôn Miểu.

Cô dặn dò: "Ngồi đây một lúc, đừng cử động, ta rửa rau xong rồi về."

Ôn Miểu gật đầu, nhìn mớ cỏ thuốc đắp trên chân, cong môi cười khẽ.

Thấy vậy, Quý Bạch Thanh trừng mắt: "Còn cười nữa, bị thương mà vui đến vậy sao?"

Cô không nói thêm gì nữa với Ôn Miểu, tiếp tục rửa rau ở một bên.

Ôn Miểu nhìn bóng lưng Quý Bạch Thanh ở phía xa không bao lâu, bên cạnh bỗng có tiếng vo ve của muỗi vang lên.

Một gã đàn ông mặt mũi lởm chởm mụn không biết từ đâu chui ra, cặp mắt dâm dật nhìn chằm chằm vào Ôn Miểu, khom người bắt chuyện: "Ngươi là Ôn thanh niên trí thức phải không? Mẹ nó, xinh thật đấy!"




———
Chương vào vip nên dài quá...
Mà truyện này nhiều cảnh tình cảm thật....hmmm
Tác giả chắc không sợ cường quyền :)

Chương trước Chương tiếp
Loading...