Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
23.
Khi Quý Bạch Thanh còn định nói thêm gì đó, lại bị Ôn Miểu đưa tay che miệng: "Được rồi, đừng nói nữa, tạm thời chúng ta làm hoà, để ta tự suy nghĩ kỹ đã."Cô ưm ưm hai tiếng, sau đó lùi mấy bước: "Đi ăn cơm thôi."Quý Bạch Thanh hơi khó hiểu, suy nghĩ gì? Chẳng phải chuyện đã giải quyết rồi sao? Còn cần nghĩ gì nữa?Ôn Miểu nói muốn tự nghĩ kỹ, mấy ngày sau cũng ít nói chuyện với cô, nhưng Quý Bạch Thanh không còn hoảng loạn như trước.Cô biết đại mỹ nhân đã nguôi giận, hai người giờ coi như làm hoà, tự nhiên không cần lo lắng nhiều.Chỉ là Quý Bạch Thanh vẫn thấy có chút phiền muộn, cô cảm thấy Ôn Miểu có vẻ chiếm hữu trong tình bạn quá mức rồi.Cô đã coi nàng như bạn thân nhất nhất của mình, thế mà nàng còn muốn cô chỉ có mình nàng là bạn.Làm hại bây giờ cô ở trong thôn, mỗi lần tiếp xúc với mấy cô gái khác cũng phải cẩn thận dè chừng.May mà Ôn Miểu dần dần trở lại như trước, trong khoảng thời gian đó, Quý Bạch Thanh cũng chính thức từ bỏ vị trí ghi sổ điểm, dù sao thì làm đồ tể ở trạm thực phẩm là cái ghế thơm hơn nhiều.Chức ghi sổ giờ giao cho một cô gái tốt nghiệp trung học khác trong thôn, là cháu gái họ của thôn trưởng, tên Văn Tú Mai.Mà việc Quý Bạch Thanh làm đồ tể ở trạm thực phẩm cũng đã lan khắp thôn, không biết bao người nghiến răng, còn có người công khai lẫn ngấm ngầm tới nhà họ Quý dò hỏi, hỏi xem cô dựa vào quan hệ nào mà chen vào được.Đồ tể không chỉ có lương mà còn được mua thịt theo giá nhân viên, ai mà chẳng thèm cái vị trí ấy!Nhưng đều bị Hà Hương Nguyệt cười khéo ứng phó.Cái này là con gái bà tự mình phấn đấu có được, làm gì có đường dây nào.Tối thứ ba, Quý Bạch Thanh vừa mới lên giường nằm, đã nghe tiếng Ôn Miểu."Quý Bạch Thanh, ta hỏi ngươi mấy câu."Nghe giọng nàng có chút căng thẳng, Quý Bạch Thanh thấy nàng đáng yêu, liền cười tủm tỉm đồng ý. "Được, ngươi hỏi đi, ta biết gì nói nấy."Ôn Miểu hỏi: "Nếu ta không có tiền và phiếu, muốn ăn thịt thì ngươi sẽ làm sao?"Quý Bạch Thanh hơi ngẩn ra, véo má nàng một cái:
"Trăn Trăn, ngươi ngốc rồi à, ta bây giờ là đồ tể đó, ngươi muốn ăn thịt ta kiểu gì cũng sẽ đem về cho ngươi.""Mua!"Ôn Miểu im một lát, khoé môi không kìm được cong lên, lại cố mím môi tỏ ra dè dặt.Nàng tiếp tục hỏi: "Nếu ta thấy một cái váy đẹp, nhưng không đủ phiếu vải thì sao?"Nghĩ tới dáng vẻ phóng khoáng lần trước của Ôn Miểu khi mua đồ, Quý Bạch Thanh thầm nghĩ, hoá ra là lại muốn mua váy mà thiếu phiếu vải, trách sao hôm nay nói chuyện cứ như trẻ con làm sai vậy.Cô cân nhắc số phiếu mình có, nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy khả năng không đủ."Trăn Trăn, đợi ta làm một tháng, chắc chắn đủ phiếu, tới lúc đó sẽ mua váy đẹp ngươi thích."Ôn Miểu nghiêng người lại gần cô, cánh tay hai người chạm vào nhau, hơi ấm từ đối phương truyền sang, nàng dịu dàng hỏi: "Thật không? Ngươi không lừa ta chứ?"Trong bóng tối không nhìn rõ, nhưng nghe giọng Ôn Miểu mềm mại như thế, trong đầu Quý Bạch Thanh lập tức hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kia, lúc này chắc nàng đang cười, mắt cong cong.Cô cam đoan: "Thật, không lừa ngươi."Ôn Miểu vùi mặt vào vai cô, khẽ cười vài tiếng.Nàng hiện tại đã quá quen thuộc mùi hương bồ kết trên người Quý Bạch Thanh, trong phòng hai hương thơm hoà lẫn, có phần quá mức thân mật.Lúc này mắt nàng sáng hẳn, ngồi dậy, còn kéo Quý Bạch Thanh dậy theo.Quý Bạch Thanh vẫn lười biếng nằm đó, mặc nàng kéo, cho tới khi đại mỹ nhân sắp giận, cô mới chịu ngồi dậy."Làm gì vậy, chỉ mua cái váy thôi mà vui vậy sao?"Ôn Miểu không để ý lời cô, kiên định nói: "Ta đã nghĩ kỹ rồi."Quý Bạch Thanh nghiêng đầu: "Nghĩ kỹ cái gì?"Ôn Miểu trong bóng tối đưa tay ra, chuẩn xác chạm vào má cô.Quý Bạch Thanh không biết sắp có chuyện gì, còn cọ cọ vào lòng bàn tay nàng như con cún con ngoan ngoãn.Gương mặt trong lòng bàn tay thật mềm, nghĩ tới việc đối phương là người mình thích, trong lòng Ôn Miểu càng mềm nhũn.Hình như nàng, thật sự đã sẵn sàng hoàn toàn chấp nhận Quý Bạch Thanh rồi.Trước đây Ôn Miểu chưa từng nghĩ sẽ để người khác bước vào lòng mình, can thiệp vào cuộc sống mình, nhưng nghĩ tới người đó là Quý Bạch Thanh nhiệt tình ấm áp, dường như cũng không khó tiếp nhận.Không biết từ khi nào, Quý Bạch Thanh trong lòng nàng đã không chỉ là bạn thân, mà còn tiến thêm một bước, trở thành người yêu nàng có thể đón nhận.Nghĩ vậy, Ôn Miểu nheo mắt, khoé mắt hơi cong, giọng mang theo ý cười mềm mại:"Quý Bạch Thanh, ta biết ngươi thích ta, ta hiện giờ đã nghĩ kỹ rồi, ta nguyện ý ở bên ngươi, làm người yêu ngươi.""Ngươi chừng nào cho ta một danh phận đây?"
"Trăn Trăn, ngươi ngốc rồi à, ta bây giờ là đồ tể đó, ngươi muốn ăn thịt ta kiểu gì cũng sẽ đem về cho ngươi.""Mua!"Ôn Miểu im một lát, khoé môi không kìm được cong lên, lại cố mím môi tỏ ra dè dặt.Nàng tiếp tục hỏi: "Nếu ta thấy một cái váy đẹp, nhưng không đủ phiếu vải thì sao?"Nghĩ tới dáng vẻ phóng khoáng lần trước của Ôn Miểu khi mua đồ, Quý Bạch Thanh thầm nghĩ, hoá ra là lại muốn mua váy mà thiếu phiếu vải, trách sao hôm nay nói chuyện cứ như trẻ con làm sai vậy.Cô cân nhắc số phiếu mình có, nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy khả năng không đủ."Trăn Trăn, đợi ta làm một tháng, chắc chắn đủ phiếu, tới lúc đó sẽ mua váy đẹp ngươi thích."Ôn Miểu nghiêng người lại gần cô, cánh tay hai người chạm vào nhau, hơi ấm từ đối phương truyền sang, nàng dịu dàng hỏi: "Thật không? Ngươi không lừa ta chứ?"Trong bóng tối không nhìn rõ, nhưng nghe giọng Ôn Miểu mềm mại như thế, trong đầu Quý Bạch Thanh lập tức hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kia, lúc này chắc nàng đang cười, mắt cong cong.Cô cam đoan: "Thật, không lừa ngươi."Ôn Miểu vùi mặt vào vai cô, khẽ cười vài tiếng.Nàng hiện tại đã quá quen thuộc mùi hương bồ kết trên người Quý Bạch Thanh, trong phòng hai hương thơm hoà lẫn, có phần quá mức thân mật.Lúc này mắt nàng sáng hẳn, ngồi dậy, còn kéo Quý Bạch Thanh dậy theo.Quý Bạch Thanh vẫn lười biếng nằm đó, mặc nàng kéo, cho tới khi đại mỹ nhân sắp giận, cô mới chịu ngồi dậy."Làm gì vậy, chỉ mua cái váy thôi mà vui vậy sao?"Ôn Miểu không để ý lời cô, kiên định nói: "Ta đã nghĩ kỹ rồi."Quý Bạch Thanh nghiêng đầu: "Nghĩ kỹ cái gì?"Ôn Miểu trong bóng tối đưa tay ra, chuẩn xác chạm vào má cô.Quý Bạch Thanh không biết sắp có chuyện gì, còn cọ cọ vào lòng bàn tay nàng như con cún con ngoan ngoãn.Gương mặt trong lòng bàn tay thật mềm, nghĩ tới việc đối phương là người mình thích, trong lòng Ôn Miểu càng mềm nhũn.Hình như nàng, thật sự đã sẵn sàng hoàn toàn chấp nhận Quý Bạch Thanh rồi.Trước đây Ôn Miểu chưa từng nghĩ sẽ để người khác bước vào lòng mình, can thiệp vào cuộc sống mình, nhưng nghĩ tới người đó là Quý Bạch Thanh nhiệt tình ấm áp, dường như cũng không khó tiếp nhận.Không biết từ khi nào, Quý Bạch Thanh trong lòng nàng đã không chỉ là bạn thân, mà còn tiến thêm một bước, trở thành người yêu nàng có thể đón nhận.Nghĩ vậy, Ôn Miểu nheo mắt, khoé mắt hơi cong, giọng mang theo ý cười mềm mại:"Quý Bạch Thanh, ta biết ngươi thích ta, ta hiện giờ đã nghĩ kỹ rồi, ta nguyện ý ở bên ngươi, làm người yêu ngươi.""Ngươi chừng nào cho ta một danh phận đây?"