Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
22.
Trước khi mở cửa, cô còn gõ mấy cái, nhắc người bên trong: "Ôn Miểu, ta vào nhé."Bên trong không có tiếng trả lời, Quý Bạch Thanh coi như nàng đã đồng ý, liền đẩy cửa bước vào.Từ sau khi chuyển về nhà họ Quý sống chung, Ôn Miểu vốn là người có chừng mực khoảng cách, cũng không chịu nổi cô năn nỉ mãi, cuối cùng đã chịu để quần áo hay mặc của mình vào tủ cô.Quần áo hai người kiểu dáng, cỡ số khác nhau xếp chung, đến mùi hương trên vải cũng dính lẫn nhau, mỗi lần lấy đồ của mình, Quý Bạch Thanh đều có thể ngửi thấy hương hoa hồng nhè nhẹ.Vào phòng thì thấy Ôn Miểu đang gấp đồ, từng món trong tủ đều bị nàng lấy ra.Thấy vậy, Quý Bạch Thanh hoảng lên, chặn trước mặt nàng, thấp giọng hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"Ôn Miểu cúi đầu, không muốn để cô thấy khoé mắt đỏ hoe của mình, vốn đã hạ quyết tâm không khóc nữa, nhưng đối diện Quý Bạch Thanh thì tuyến lệ lại không chịu nghe lời.Cố ép bản thân bình tĩnh, Ôn Miểu trả lời nhạt nhẽo:
"Ta dọn về chỗ trí thức."Quý Bạch Thanh lập tức từ chối:
"Không được, không cho!"Tại sao lại dọn về đó? Không phải đang ở rất tốt sao?Cô ỷ vào ưu thế nhiều sức lực, gom hết đống quần áo Ôn Miểu vừa lấy ra nhét lại vào tủ.Ôn Miểu im lặng, lại tiếp tục lấy ra.Tóm lại là nàng đang cố chấp với Quý Bạch Thanh.Một người lấy, một người nhét, Ôn Miểu không hề có ý nhượng bộ.Cuối cùng, Quý Bạch Thanh trực tiếp dang tay ôm chặt Ôn Miểu, giọng khẩn cầu: "Ôn Miểu, ngươi nói cho ta biết ta làm gì khiến ngươi giận vậy được không?""Cầu xin ngươi đó."Quý Bạch Thanh sắp tủi thân chết rồi, vất vả lắm mới mặt dày khiến ác nữ chịu mở lòng, làm bạn với cô, giờ thì hay rồi, chỉ sau một đêm mọi cố gắng như công cốc.Cô không kìm được, hức một tiếng khóc ra:
"Hu hu hu... Ôn Miểu, ngươi đáng ghét!""Ngươi... hu hu... sao lại xấu vậy? Ta làm sai gì chứ?"Thật sự rất uất ức, trước giờ bao nhiêu ấm ức cô cũng không khóc, nhưng nghĩ tới tình bạn mong manh giữa hai người, Quý Bạch Thanh không nhịn được nữa.Nếu đối mặt với Quý Bạch Thanh bình tĩnh, Ôn Miểu còn có thể giữ vững thái độ lạnh nhạt.Nàng cũng muốn giữ chút thể diện cho chính mình.Nhưng khi thấy cô khóc, đối diện với những giọt nước mắt trong suốt ấy, nàng lập tức mất đi chủ kiến.Trong mắt nàng, nước mắt là thứ vô dụng nhất, vậy mà lúc này lại chạm thẳng vào lòng nàng.Ngực đau nhói, Ôn Miểu không hiểu vì sao, rõ ràng nàng còn chưa khóc, sao cô lại khóc trước?Cảm nhận người đối diện càng ôm chặt, siết chặt tới mức nàng gần như không thở nổi, Ôn Miểu cau mày, do dự một lúc vẫn đặt tay lên vai cô vỗ nhẹ."Được rồi, lớn rồi sao còn mít ướt vậy?"Nàng muốn an ủi cô, nhưng vừa mở miệng mới phát hiện mũi chua xót, chẳng nói được lời nào.Mà lúc này Quý Bạch Thanh rõ ràng là nghe không vô gì cả.Ôn Miểu thấy chán nản, đúng vậy, ngay cả bản thân nàng còn chưa nghĩ thông, lấy gì bảo người ta nghĩ thông.Cơ thể trong lòng mềm hơn, không còn cứng nhắc như trước.Biết Ôn Miểu đã mềm lòng, Quý Bạch Thanh ngẩng đôi mắt đẫm lệ, mở mắt ướt nhẹp làm nũng:"Ôn Miểu, tỷ tỷ, nói ta biết ta sai chỗ nào đi được không? Ta không muốn tách khỏi ngươi.""Đừng đi, xin ngươi đó."Nghe xong, tim Ôn Miểu run lên, môi đỏ mím chặt, mặt nóng bừng.Thật sự không muốn tách khỏi cô sao? Vậy còn "Văn Văn" là sao?Cuối cùng không chịu nổi lời ngon ngọt của cô, Ôn Miểu nhéo ngón tay mình cho tỉnh táo, rồi đẩy cô ra:
"Ngươi buông ta ra trước."Thấy vậy, Quý Bạch Thanh biết đủ, lau nước mắt, buông tay đứng thẳng."Ôn Miểu, ngươi nói đi, ta nhất định sửa."Ôn Miểu cúi đầu nhìn ngón tay hồng hồng, không dám ngẩng lên nhìn Quý Bạch Thanh.Môi mấp máy mấy lần, vẫn khó mở miệng.Thật ra lý do này nói ra lại cảm thấy không đáng gì.Nàng sợ nói ra rồi Quý Bạch Thanh sẽ thấy nàng nhỏ nhen, mất mặt.Quý Bạch Thanh chọc vai nàng, giục:
"Tỷ tỷ, mau nói!"Ôn Miểu không tự chủ liếc nhìn ngón tay thon dài của cô, Quý Bạch Thanh không chỉ cao, ngón tay cũng dài, khớp rõ ràng, da trắng, khi bê đồ thì bắp tay nổi rõ, mạch máu trên mu bàn tay cũng xanh nhạt.Nhận ra mình đang nghĩ gì, nàng như bị bỏng mà vội thu mắt về, mặt đỏ bừng.Do dự hồi lâu, dưới ánh mắt chăm chú của Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu vẫn mở miệng:
"Vì... Lý Văn Văn."Quý Bạch Thanh nhướng mày, thì ra nàng giận không phải vì mình, mà vì người khác?Vậy chẳng phải cô bị oan sao?"Lý Văn Văn làm sao?"Hỏi xong, Ôn Miểu lại im.Thật sự việc này nghe qua có vẻ rất vớ vẩn, chuyện nhỏ thế này chắc chỉ mình nàng để ý.Nếu để Quý Bạch Thanh biết nguyên nhân, chắc sẽ thấy nàng kỳ cục.Thấy nàng không nói, Quý Bạch Thanh sốt ruột, nhéo tay nàng: "Ôn Miểu, mau nói đi!"Nghe cách cô gọi, Ôn Miểu ngẩng đầu hỏi: "Ngươi gọi Lý Văn Văn là gì?"Quý Bạch Thanh: "Lý Văn Văn a."Ôn Miểu lắc đầu: "Không phải, trước đó ngươi không gọi vậy."Quý Bạch Thanh nghĩ một lát, chần chừ: "... Văn Văn?"Vừa thốt ra, Quý Bạch Thanh như nháy mắt được đả thông hai mạch nhâm đốc. "Ngươi giận vì ta gọi ngươi là Ôn Miểu, gọi người khác là Văn Văn, nên không vui?"Ôn Miểu lí nhí: "Chỉ là một phần."Thấy nàng ngượng ngùng, Quý Bạch Thanh lập tức thấy nàng đáng yêu muốn chết, một tay đem nàng ôm lấy, ghé tai nàng gọi thử mấy cách: "Miểu Miểu, tỷ tỷ, Ôn Ôn, ngươi thích ta gọi ngươi thế nào?"Giọng cô khàn khàn, hơi lười biếng mà trầm thấp, Ôn Miểu nghe xong tai đỏ rực, người như bị điện giật, nửa người tê rần, thân thể trong lòng Quý Bạch Thanh như nhũn ra.Nàng muốn đẩy Quý Bạch Thanh ra, nhưng đối phương như keo dính, không nhúc nhích, còn cứ hỏi "ngươi thích ta gọi thế nào".Cuối cùng, rối rắm một lúc lâu, Ôn Miểu vẫn là nói ra nhũ danh của mình: "Quý Bạch Thanh, nhũ danh của ta là Trăn Trăn, như trong câu kỳ diệp trăn trăn."
(Câu này trích từ Thi Kinh, Đào Yêu 3 của Khổng Tử, ý nghĩa mô tả cành lá sum suê, tươi tốt; thường dùng để ngợi ca vẻ đẹp tràn đầy sức sống, hoặc hình tượng thiếu nữ thanh xuân)Hồi mới sinh, nàng yếu như mèo con, ai cũng nói khó nuôi, nên phải đặt tên xấu. Nhưng mẹ nàng, Ôn Linh Nguyệt, hy vọng nàng khoẻ mạnh trưởng thành lại không muốn nàng sau này vì tên khó nghe mà bị chê cười, nên đặt cho nhũ danh này."Trăn Trăn," Quý Bạch Thanh lặp đi lặp lại, mắt cong cong: "Nghe hay quá."Cô cười: "Vậy sau này ta gọi ngươi là Trăn Trăn ha, giờ không giận nữa chứ?"Ôn Miểu nhỏ giọng: "Ra ngoài không được gọi nhũ danh, chỉ khi có hai ta thôi."Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn gật đầu."Vậy phần còn lại là gì?"Có lẽ vì sự dịu dàng của cô khiến nàng có thêm dũng khí, lần này Ôn Miểu không còn quá kháng cự.Nàng nhìn Quý Bạch Thanh, ánh mắt có chút trách móc: "Ngươi từng nói, chỉ làm bạn với ta.""Nhưng... Lý Văn Văn lại nói, nàng là bạn ngươi.""Ngươi gạt ta, đồ lừa đảo." Nói câu cuối, tay Ôn Miểu siết chặt, nhìn chằm chằm cô chờ đáp.Nghe vậy, Quý Bạch Thanh hơi xấu hổ.Bị đôi mắt trong veo ấy nhìn, cô có chút chột dạ, cuối cùng ấp úng: "Nhưng... người không thể chỉ có một người bạn a."Ôn Miểu nhíu mày: "Ta chỉ có mình ngươi là bạn."Nói xong câu đó, ngay cả nàng cũng sững người.
Trong lòng nàng, "bạn" đã ngang với "người yêu", nói vậy chẳng khác nào thừa nhận trong lòng nàng đã công nhận Quý Bạch Thanh.Chẳng lẽ nàng... thật sự thích Quý Bạch Thanh rồi sao?
"Ta dọn về chỗ trí thức."Quý Bạch Thanh lập tức từ chối:
"Không được, không cho!"Tại sao lại dọn về đó? Không phải đang ở rất tốt sao?Cô ỷ vào ưu thế nhiều sức lực, gom hết đống quần áo Ôn Miểu vừa lấy ra nhét lại vào tủ.Ôn Miểu im lặng, lại tiếp tục lấy ra.Tóm lại là nàng đang cố chấp với Quý Bạch Thanh.Một người lấy, một người nhét, Ôn Miểu không hề có ý nhượng bộ.Cuối cùng, Quý Bạch Thanh trực tiếp dang tay ôm chặt Ôn Miểu, giọng khẩn cầu: "Ôn Miểu, ngươi nói cho ta biết ta làm gì khiến ngươi giận vậy được không?""Cầu xin ngươi đó."Quý Bạch Thanh sắp tủi thân chết rồi, vất vả lắm mới mặt dày khiến ác nữ chịu mở lòng, làm bạn với cô, giờ thì hay rồi, chỉ sau một đêm mọi cố gắng như công cốc.Cô không kìm được, hức một tiếng khóc ra:
"Hu hu hu... Ôn Miểu, ngươi đáng ghét!""Ngươi... hu hu... sao lại xấu vậy? Ta làm sai gì chứ?"Thật sự rất uất ức, trước giờ bao nhiêu ấm ức cô cũng không khóc, nhưng nghĩ tới tình bạn mong manh giữa hai người, Quý Bạch Thanh không nhịn được nữa.Nếu đối mặt với Quý Bạch Thanh bình tĩnh, Ôn Miểu còn có thể giữ vững thái độ lạnh nhạt.Nàng cũng muốn giữ chút thể diện cho chính mình.Nhưng khi thấy cô khóc, đối diện với những giọt nước mắt trong suốt ấy, nàng lập tức mất đi chủ kiến.Trong mắt nàng, nước mắt là thứ vô dụng nhất, vậy mà lúc này lại chạm thẳng vào lòng nàng.Ngực đau nhói, Ôn Miểu không hiểu vì sao, rõ ràng nàng còn chưa khóc, sao cô lại khóc trước?Cảm nhận người đối diện càng ôm chặt, siết chặt tới mức nàng gần như không thở nổi, Ôn Miểu cau mày, do dự một lúc vẫn đặt tay lên vai cô vỗ nhẹ."Được rồi, lớn rồi sao còn mít ướt vậy?"Nàng muốn an ủi cô, nhưng vừa mở miệng mới phát hiện mũi chua xót, chẳng nói được lời nào.Mà lúc này Quý Bạch Thanh rõ ràng là nghe không vô gì cả.Ôn Miểu thấy chán nản, đúng vậy, ngay cả bản thân nàng còn chưa nghĩ thông, lấy gì bảo người ta nghĩ thông.Cơ thể trong lòng mềm hơn, không còn cứng nhắc như trước.Biết Ôn Miểu đã mềm lòng, Quý Bạch Thanh ngẩng đôi mắt đẫm lệ, mở mắt ướt nhẹp làm nũng:"Ôn Miểu, tỷ tỷ, nói ta biết ta sai chỗ nào đi được không? Ta không muốn tách khỏi ngươi.""Đừng đi, xin ngươi đó."Nghe xong, tim Ôn Miểu run lên, môi đỏ mím chặt, mặt nóng bừng.Thật sự không muốn tách khỏi cô sao? Vậy còn "Văn Văn" là sao?Cuối cùng không chịu nổi lời ngon ngọt của cô, Ôn Miểu nhéo ngón tay mình cho tỉnh táo, rồi đẩy cô ra:
"Ngươi buông ta ra trước."Thấy vậy, Quý Bạch Thanh biết đủ, lau nước mắt, buông tay đứng thẳng."Ôn Miểu, ngươi nói đi, ta nhất định sửa."Ôn Miểu cúi đầu nhìn ngón tay hồng hồng, không dám ngẩng lên nhìn Quý Bạch Thanh.Môi mấp máy mấy lần, vẫn khó mở miệng.Thật ra lý do này nói ra lại cảm thấy không đáng gì.Nàng sợ nói ra rồi Quý Bạch Thanh sẽ thấy nàng nhỏ nhen, mất mặt.Quý Bạch Thanh chọc vai nàng, giục:
"Tỷ tỷ, mau nói!"Ôn Miểu không tự chủ liếc nhìn ngón tay thon dài của cô, Quý Bạch Thanh không chỉ cao, ngón tay cũng dài, khớp rõ ràng, da trắng, khi bê đồ thì bắp tay nổi rõ, mạch máu trên mu bàn tay cũng xanh nhạt.Nhận ra mình đang nghĩ gì, nàng như bị bỏng mà vội thu mắt về, mặt đỏ bừng.Do dự hồi lâu, dưới ánh mắt chăm chú của Quý Bạch Thanh, Ôn Miểu vẫn mở miệng:
"Vì... Lý Văn Văn."Quý Bạch Thanh nhướng mày, thì ra nàng giận không phải vì mình, mà vì người khác?Vậy chẳng phải cô bị oan sao?"Lý Văn Văn làm sao?"Hỏi xong, Ôn Miểu lại im.Thật sự việc này nghe qua có vẻ rất vớ vẩn, chuyện nhỏ thế này chắc chỉ mình nàng để ý.Nếu để Quý Bạch Thanh biết nguyên nhân, chắc sẽ thấy nàng kỳ cục.Thấy nàng không nói, Quý Bạch Thanh sốt ruột, nhéo tay nàng: "Ôn Miểu, mau nói đi!"Nghe cách cô gọi, Ôn Miểu ngẩng đầu hỏi: "Ngươi gọi Lý Văn Văn là gì?"Quý Bạch Thanh: "Lý Văn Văn a."Ôn Miểu lắc đầu: "Không phải, trước đó ngươi không gọi vậy."Quý Bạch Thanh nghĩ một lát, chần chừ: "... Văn Văn?"Vừa thốt ra, Quý Bạch Thanh như nháy mắt được đả thông hai mạch nhâm đốc. "Ngươi giận vì ta gọi ngươi là Ôn Miểu, gọi người khác là Văn Văn, nên không vui?"Ôn Miểu lí nhí: "Chỉ là một phần."Thấy nàng ngượng ngùng, Quý Bạch Thanh lập tức thấy nàng đáng yêu muốn chết, một tay đem nàng ôm lấy, ghé tai nàng gọi thử mấy cách: "Miểu Miểu, tỷ tỷ, Ôn Ôn, ngươi thích ta gọi ngươi thế nào?"Giọng cô khàn khàn, hơi lười biếng mà trầm thấp, Ôn Miểu nghe xong tai đỏ rực, người như bị điện giật, nửa người tê rần, thân thể trong lòng Quý Bạch Thanh như nhũn ra.Nàng muốn đẩy Quý Bạch Thanh ra, nhưng đối phương như keo dính, không nhúc nhích, còn cứ hỏi "ngươi thích ta gọi thế nào".Cuối cùng, rối rắm một lúc lâu, Ôn Miểu vẫn là nói ra nhũ danh của mình: "Quý Bạch Thanh, nhũ danh của ta là Trăn Trăn, như trong câu kỳ diệp trăn trăn."
(Câu này trích từ Thi Kinh, Đào Yêu 3 của Khổng Tử, ý nghĩa mô tả cành lá sum suê, tươi tốt; thường dùng để ngợi ca vẻ đẹp tràn đầy sức sống, hoặc hình tượng thiếu nữ thanh xuân)Hồi mới sinh, nàng yếu như mèo con, ai cũng nói khó nuôi, nên phải đặt tên xấu. Nhưng mẹ nàng, Ôn Linh Nguyệt, hy vọng nàng khoẻ mạnh trưởng thành lại không muốn nàng sau này vì tên khó nghe mà bị chê cười, nên đặt cho nhũ danh này."Trăn Trăn," Quý Bạch Thanh lặp đi lặp lại, mắt cong cong: "Nghe hay quá."Cô cười: "Vậy sau này ta gọi ngươi là Trăn Trăn ha, giờ không giận nữa chứ?"Ôn Miểu nhỏ giọng: "Ra ngoài không được gọi nhũ danh, chỉ khi có hai ta thôi."Quý Bạch Thanh ngoan ngoãn gật đầu."Vậy phần còn lại là gì?"Có lẽ vì sự dịu dàng của cô khiến nàng có thêm dũng khí, lần này Ôn Miểu không còn quá kháng cự.Nàng nhìn Quý Bạch Thanh, ánh mắt có chút trách móc: "Ngươi từng nói, chỉ làm bạn với ta.""Nhưng... Lý Văn Văn lại nói, nàng là bạn ngươi.""Ngươi gạt ta, đồ lừa đảo." Nói câu cuối, tay Ôn Miểu siết chặt, nhìn chằm chằm cô chờ đáp.Nghe vậy, Quý Bạch Thanh hơi xấu hổ.Bị đôi mắt trong veo ấy nhìn, cô có chút chột dạ, cuối cùng ấp úng: "Nhưng... người không thể chỉ có một người bạn a."Ôn Miểu nhíu mày: "Ta chỉ có mình ngươi là bạn."Nói xong câu đó, ngay cả nàng cũng sững người.
Trong lòng nàng, "bạn" đã ngang với "người yêu", nói vậy chẳng khác nào thừa nhận trong lòng nàng đã công nhận Quý Bạch Thanh.Chẳng lẽ nàng... thật sự thích Quý Bạch Thanh rồi sao?