Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
21.
Vừa nói, Vương Bảo Châu bước lên trước mở cửa chuồng heo, Quý Bạch Thanh cầm dây thừng, hai người phối hợp dồn heo vào góc, mỗi người một sợi dây nhanh tay trói bốn chân heo lại.Vương Bảo Châu xách chân trước, quay đầu nhìn Quý Bạch Thanh cũng xách heo lên mà không chút khó nhọc, lập tức gật đầu hài lòng.Rầm một tiếng, con heo được khiêng lên ghế dài.Chu Cương đưa dao nhọn cho Quý Bạch Thanh, đồng thời đặt một thau sắt dưới đầu heo để hứng máu.Quý Bạch Thanh bước dài một cái ngồi cưỡi lên con heo đang giãy giụa, một tay giữ chặt cổ nó, mũi dao loé sáng đâm thẳng vào yết hầu, heo rú lên một tiếng, máu phun xối xả.Heo vùng vẫy dữ dội lúc hấp hối, suýt nữa hất văng Quý Bạch Thanh, may mà cô kịp giữ thăng bằng, tiếp tục rạch xuống ngực, mấy trăm cân thịt mới chịu nằm im.Rõ ràng chỉ mất mười phút mà cô mồ hôi đầm đìa.Xuống khỏi mình heo, Quý Bạch Thanh nhìn trưởng trạm Hạ, lại trở về vẻ mặt ngoan ngoãn vô hại, chỉ có gò má dính chút máu.Cô hỏi: "Trưởng trạm Hạ, kỹ năng mổ heo của ta thế nào?"Trưởng trạm không nói nên lời, chỉ giơ ngón tay cái.Ngay cả Vương Bảo Châu cũng nói: "Trưởng trạm, ta thấy đồng chí này rất ổn, vậy lúc sau ta có thể yên tâm về dưỡng thai rồi chứ."Trưởng trạm liếc Vương Bảo Châu một cái: "Suốt ngày chỉ nghĩ trở về dưỡng thai, đến lúc sinh xong mất việc thì làm sao."Nghe vậy, mặt Vương Bảo Châu hơi tái.Trưởng trạm thấy thế mới dịu giọng trấn an:"Yên tâm đi, bên trên vốn định phân thêm người cho ngươi, sau này sinh xong khoẻ rồi thì quay lại làm."Thế là người thay ca sau Vương Bảo Châu chính thức là Quý Bạch Thanh.Ban đầu Quý Bạch Thanh cứ nghĩ chỉ là tạm thay vài tháng, không ngờ lại kiếm được một chân "công việc nhà nước" thật.Máu trong thau đầy, Chu Cương bưng thau nước sôi chuẩn bị cạo lông heo.Vương Bảo Châu vừa làm vừa dặn: "Bọn ta chỉ lo mổ heo, cạo lông là việc của Chu Cương, sau này cứ nhờ hắn, hắn yếu, không làm nổi mổ heo, chỉ làm việc lặt vặt, đừng ngại."Sau khi cạo lông xong, Vương Bảo Châu lấy khung gỗ, móc sắt treo heo lên cho Quý Bạch Thanh mổ bụng chia thịt.Quý Bạch Thanh thông minh, năm ngoái mổ ở thôn suýt làm rách ruột, lần này cẩn thận hơn, cuối cùng chia thịt đúng chuẩn.Chu Cương đẩy xe lại, Quý Bạch Thanh xếp thịt theo từng phần, mất nửa tiếng mới xong.Vương Bảo Châu nhìn thành quả, gật đầu: "Không tệ."Hôm nay Quý Bạch Thanh chưa chính thức đi làm nhưng vẫn ở lại phụ Vương Bảo Châu bán thịt, vừa xem vừa nhớ giá từng phần.Hôm nay bán nhanh hơn hôm qua, chưa tới mười giờ đã hết.Vương Bảo Châu lau tay, hỏi cô: "Thế nào, mệt không?"Quý Bạch Thanh lắc đầu: "Ổn, ta thấy không vấn đề.""Đi theo ta."Cô theo Vương Bảo Châu về kho, còn ít mỡ heo và mấy miếng huyết heo.Vương Bảo Châu cắt nửa phần mỡ, phần còn lại cho Quý Bạch Thanh mang về."Chúng ta giết heo cũng không dễ dàng, bên trên có cho chúng ta chút lợi riêng, nhưng không được nói ra ngoài."Thấy Quý Bạch Thanh lanh lợi, Vương Bảo Châu cảm thấy thích, búng trán cô: "Được rồi, lát nữa nhớ hỏi trưởng trạm xem khi nào tới phiên bán thịt kế tiếp."Quý Bạch Thanh gật đầu, chân thành nói: "Bảo Châu tỷ, cảm ơn ngươi, không có ngươi chắc ta không có việc này."Vương Bảo Châu cười ha ha: "Không cần cảm ơn, nhóc con."Nói xong cất mỡ vào hũ, xách đi, vẫy tay với cô: "Hẹn lần sau."Sau đó Quý Bạch Thanh tới hỏi trưởng trạm Hạ khi nào giết heo tiếp, trưởng trạm vuốt cằm."Vậy thế này, để lại số điện thoại ở thôn, thường là thứ tư và chủ nhật giết heo, có gì đột xuất ta sẽ gọi."Quý Bạch Thanh vui vẻ để lại số, vẫn chưa đi.Hạ Hàn Mai ngẩng đầu thắc mắc: "Đồng chí Quý, còn gì nữa?"Mắt Quý Bạch Thanh sáng rỡ: "Trưởng trạm Hạ, ta muốn hỏi lương tháng bao nhiêu."Trưởng trạm bật cười: "Bảo sao còn chưa chịu đi."Bà lật sổ: "Giờ ngươi coi như làm thay Bảo Châu, chờ cô ấy trở về mới thành biên chế chính thức. Lương cô ấy ba mươi lăm đồng một tháng, ngươi hai mươi lăm, thêm ba mươi cân phiếu gạo và hai cân phiếu thịt." Nói xong, trưởng trạm lấy hai cục xà phòng từ cái kệ phía sau: "Mỗi năm phát một bộ đồng phục lao động, giày cao su, mỗi tháng một cục xà phòng."Hỏi rõ ràng kích thước của Quý Bạch Thanh xong, Hạ Hàn Mai đưa hai cục xà phòng: "Thứ tư tới, đồng phục và giày cũng phát lúc đó."Quý Bạch Thanh vui vẻ nhận đồ, ôm hũ gốm ra tìm bác gác cổng lấy xe.Cô nghĩ, làm nghề mổ heo rồi, không dám nói ngày nào cũng có thịt, nhưng ít ra mỗi tuần cũng được ăn một hai bữa đỡ ghiền. Nhìn đồng hồ cũ nát trên tay, gần mười một giờ.Nghĩ đến chiếc đồng hồ tinh xảo trong tủ và người nào đó còn đang giận, cô lại nghiến răng, quẹo xe sang hướng hợp tác xã.Xách bánh trứng và kẹo mè, Quý Bạch Thanh vừa đi vừa hát, chuẩn bị về nhà.Hà Hương Nguyệt và Ôn Miểu đều thích đồ ngọt, không biết ăn xong đại mỹ nhân có hết giận không.Ít nhất cũng phải nói cho cô biết vì sao giận, cô mới biết đường sửa chứ!Nghĩ tới người vẫn còn giận ở nhà, cô đạp xe càng nhanh.Về đến nhà, vốn định vào phòng tìm Ôn Miểu.Nhưng ngửi thấy trên người toàn mùi tanh, cô liền từ bỏ.Nước trong bếp còn nóng, nghĩ chắc là Hà Hương Nguyệt nấu cho cô. Quý Bạch Thanh múc nước vào nhà tắm, dùng bồ kết tắm gội một trận.Sau đó ra sông giặt đồ, dù giặt kỹ vẫn còn chút mùi máu, cô phơi quần áo, quyết định sau này chỉ mặc làm "đồng phục công việc".Dọn dẹp xong, không thấy Hà Hương Nguyệt đâu, Quý Bạch Thanh lại bận rộn nhóm lửa nấu cơm. Đến lúc rảnh tay rồi, bỗng thấy kỳ quái, cảm giác như quên gì đó.Nhìn thấy hộp điểm tâm trên bàn, Quý Bạch Thanh nhảy dựng.Chết tiệt, quên dỗ đại mỹ nhân rồi.Không lẽ người này cả buổi sáng chưa ra ngoài? Ở lì trong phòng bí bách hỏng người mất.