Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
2.
Quý Bạch Thanh đưa Ôn Miểu đến điểm tập kết trí thức xong thì rời đi.Ôn Miểu đứng yên tại chỗ, hơi trầm ngâm mà nhìn bóng lưng cô một lát, sau đó mới xoay người bước vào trong.Điểm tập kết trí thức thực ra chỉ là một căn nhà đất cũ nát, diện tích nhỏ, tổng cộng chỉ có hai phòng, nam nữ trí thức ở riêng. Sân sau là nhà tắm được xây bằng gạch đá lởm chởm, sân trước là bếp lộ thiên.Khi Ôn Miểu bước vào, chỉ thấy Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên đang đứng cạnh nhau, không biết đang nói chuyện gì, cô gái nói cười tươi tắn, còn chàng trai lại mặt mày nghiêm nghị.Tiếng động khi nàng vào nhà cũng khiến hai người chú ý. Đây là lần đầu tiên Ôn Miểu để lộ diện mạo thật, thấy Lục Diên nhìn nàng với ánh mắt có vài phần kinh ngạc, Thẩm Niệm Niệm bóp chặt lòng bàn tay, che đi ghen ghét trong lòng, mỉm cười tỏ vẻ quan tâm: "Miểu Miểu, ngươi không sao chứ? Ngươi ngất xỉu làm ta với Lục Diên và mấy người khác lo chết đi được."Lục Diên thấy Ôn Miểu dung mạo xuất chúng, sự khó chịu dọc đường đối với nàng cũng tan bớt vài phần, dè dặt gật đầu.Nghe vậy, Ôn Miểu chỉ thờ ơ liếc nhìn Thẩm Niệm Niệm, lười lên tiếng, bước thẳng vào phòng bên trái — cửa chưa đóng, nàng thấy một nữ trí thức khác là Phan Hồng Hà đang ở bên trong.Lục Diên thấy mình bị phớt lờ, sắc mặt thoáng trầm xuống, trong lòng trách móc Thẩm Niệm Niệm vừa rồi không nên kéo hắn vào lời nói, kết quả lại tự chuốc lấy bẽ mặt, cũng lập tức xoay người trở về phòng.Thẩm Niệm Niệm đứng một mình tại chỗ, cắn môi, tức giận dậm dậm chân.Sau khi Ôn Miểu vào phòng, Phan Hồng Hà cũng chào một tiếng. So với Thẩm Niệm Niệm, Ôn Miểu không ghét cô đến mức đó, nhưng cũng chẳng ưa gì mấy.Phòng không lớn, có một chiếc giường tập thể đủ chỗ cho ba người. Thẩm Niệm Niệm và người kia đã chiếm hai vị trí trước, chỉ còn chỗ cạnh cửa sổ, mà cửa sổ thì nứt vỡ, mái ngói còn có chỗ thủng, rơm rạ trải giường sờ vào vẫn còn ẩm.Ôn Miểu hít sâu một hơi, lúc này mới thực sự thấy biết ơn kẹo sữa mà Quý Bạch Thanh đã cho mình."Nóc nhà mưa dột như vậy thì ngủ thế nào?"Phan Hồng Hà ngồi ở chỗ của mình, cũng có chút ngại ngùng."Ban đầu Phương Hải Dương bọn họ nói sẽ ở phòng này vì phòng kia không bị dột. Nhưng Thẩm Niệm Niệm lại nói ba chúng ta người gầy, chen nhau một chút là không bị dột..."Nghe xong, Ôn Miểu liền ném chăn đệm của Thẩm Niệm Niệm ra chỗ gần cửa sổ, rồi trải hành lý của mình ra, thong thả sắp xếp.Vừa xong việc thì Thẩm Niệm Niệm mở cửa ló đầu vào, cười nói: "Ta nấu cơm xong rồi, các ngươi ra ăn đi."Đến khi thấy Ôn Miểu ngồi đúng vị trí mà mình đã chọn kỹ, còn chăn đệm mình thì bị ném sang chỗ mái dột, sắc mặt Thẩm Niệm Niệm thoáng cứng lại."Ôn Miểu, đây là chỗ ta chọn trước, ngươi ném chăn ta ra đó chẳng phải hơi quá đáng sao?" Thẩm Niệm Niệm nghiến răng hỏi.Ôn Miểu ngẩng mắt, hờ hững liếc cô ta một cái, đuôi mắt xếch lên, vừa nãy có đồ ngọt lót dạ, hiện tại huyết sắc trên mặt nàng khôi phục không ít, dung mạo vốn đã rực rỡ lại càng thêm sắc bén.Nàng nhếch môi: "Thẩm Niệm Niệm, không phải ngươi chủ động nói chúng ta ở phòng này à? Đã do ngươi chọn, vậy thì chỗ dột đương nhiên cũng phải để ngươi nằm."Ánh mắt Thẩm Niệm Niệm nhìn nàng tràn đầy oán độc, đảo mắt liền thấy miếng ngọc vỡ đôi đặt trên gối Ôn Miểu.Từ Kinh thị (Bắc Kinh) đến Ô Viễn thị, quá cảnh qua Hỗ thị (Thượng Hải), Thẩm Niệm Niệm ngồi cạnh Ôn Miểu trên xe lửa, từng thấy nàng đeo một mặt ngọc hình cá vàng, chạm khắc tinh xảo, chất ngọc thượng hạng như mỡ dê tụ sương. Khi ấy Thẩm Niệm Niệm nổi lòng tò mò, bảo Ôn Miểu tháo xuống cho nhìn xem.Ai ngờ Ôn Miểu lại keo kiệt đến mức không cho nhìn!Thẩm Niệm Niệm từ nhỏ tính tình kiêu căng, nhưng miệng ngọt, cha mẹ trọng nam khinh nữ mà cô vẫn sống tốt, càng những thứ không có được lại càng muốn cướp lấy. Thế là thừa lúc Ôn Miểu ngủ, lén tháo dây chuyền trên cổ nàng.Ban đầu chỉ muốn ngắm nghía một chút, nhưng lỡ tay làm rơi, mặt ngọc nháy mắt vỡ đôi.Khi Ôn Miểu tỉnh dậy, việc đầu tiên là phát hiện dây chuyền đeo từ nhỏ không thấy đâu, lập tức nghi ngay Thẩm Niệm Niệm, huống hồ ánh mắt đối phương nhìn nàng còn mang vẻ chột dạ.Sau khi lục được miếng ngọc vỡ trong túi cô ta, Ôn Miểu lạnh lùng nhìn, Thẩm Niệm Niệm thì dứt khoát chơi bài ngửa, đúng lý hợp tình nói: "Là do ngươi không chịu cho ta xem! Nếu ngươi cho sớm thì đã chẳng bị ta làm rơi!"Ôn Miểu thẳng tay tát cô ta một cái trước mặt bao người trên xe lửa, khiến Thẩm Niệm Niệm mất hết mặt mũi.Nàng không để tâm cái nhìn của người ngoài, từ đó kết thù với Thẩm Niệm Niệm.Trên xe lửa mấy ngày, các thanh niên trí thức ai cũng nhìn ra hai người không hợp.Giờ Ôn Miểu lại không nể mặt như thế, Thẩm Niệm Niệm đã tức sẵn, lập tức xông tới chộp lấy hai nửa ngọc vỡ trên gối nàng, hung hăng ném xuống đất."Chỗ này là ta chọn trước, ngươi dựa vào đâu mà cướp? Chẳng qua là nhờ cái mặt đẹp thôi! Xuống nông thôn này đâu phải thi sắc đẹp, ngươi tưởng ai cũng phải nhường ngươi chắc!"Ôn Miểu nhìn miếng ngọc bị ném vào đất dính dơ, từ từ chuyển ánh mắt về phía Thẩm Niệm Niệm, ánh mắt thâm trầm khiến người ta rợn gáy.Bốp! Một cái tát nữa rơi xuống mặt Thẩm Niệm Niệm, lập tức mặt cô sưng vù, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.Thẩm Niệm Niệm ôm mặt hét lên, nước mắt trào ra tức thì.Phan Hồng Hà bên cạnh thấy mà hoảng, lắp bắp nói: "Ôn Miểu, Thẩm Niệm Niệm, đừng cãi nữa..."Hai phòng gần nhau, đám nam trí thức nghe tiếng động cũng chạy đến xem."Thẩm trí thức, có chuyện gì vậy?"Ngô Nghiêm Thanh đứng ở cửa, lo lắng nhìn vào.Thẩm Niệm Niệm thấy có người đến, ôm mặt khóc sướt mướt, trông vô cùng đáng thương, còn hai cô gái kia một người như khúc gỗ, một người hận không thể tát thêm mấy cái.Ngô Nghiêm Thanh thấy Thẩm Niệm Niệm khóc thì xót ruột, lập tức bước vào đỡ người dậy, "Hai ngươi bắt nạt Thẩm trí thức sao?"Thẩm Niệm Niệm lập tức ngừng khóc, uỷ khuất nói: "Không phải, ta... ta không cẩn thận ngã thôi."Nghe Thẩm Niệm Niệm muốn che giấu, Ngô Nghiêm Thanh càng tức giận: "Thế vết thương trên mặt ngươi là tự tát chắc? Có gì oan ức cứ nói, chúng ta sẽ đòi lại công bằng."Lúc này Phương Hải Dương và Lục Diên cũng vào, cau mày nhìn Phan Hồng Hà và Ôn Miểu, ánh mắt đầy trách cứ lạnh lùng.Ôn Miểu cúi người nhặt đồ của mình, hờ hững liếc họ."Các ngươi là con trai, vào phòng con gái làm gì?"Phương Hải Dương vốn bị ánh mắt mê người của nàng làm xao động, giờ nghe câu này liền mất hứng."Không phải các ngươi bắt nạt Thẩm trí thức sao? Hai đánh một mà cũng dám làm!"Phan Hồng Hà lí nhí mãi mới đỏ mặt nói: "Không phải ta....ta không làm gì cả." Nói xong len lén đứng gần về phía Thẩm Niệm Niệm, ngay lập tức chỉ còn Ôn Miểu đối đầu với năm người còn lại.Ngón tay Ôn Miểu khựng lại, rồi cười khẩy, giọng càng thêm lạnh: "Là ta bắt nạt cô ta đấy, thì sao? Các ngươi định đánh ta chắc?""Ngươi!" Lục Diên tức đến nghiến răng, chỉ tay nửa ngày mà nói không thành lời."Lục trí thức, ta chỉ gọi Ôn Miểu ra ăn cơm thôi, ai ngờ lại thành ra thế này... Aizz, Ôn trí thức chắc không cố ý, các ngươi đừng trách nàng."Ngô Nghiêm Thanh đau lòng Thẩm Niệm Niệm, mặt tối sầm, hừ lạnh một tiếng: "Trông như hồ ly, lòng dạ lại rắn rết, uổng cái mặt đẹp."Ôn Miểu cười lạnh: "Đúng vậy, đâu như ngươi, mặt heo, đầu óc cũng là óc heo.""Cút đi, nhìn thêm một cái cũng thấy bẩn mắt ta."Một câu này chọc giận cả mấy người còn lại, nhưng không ai tiện ra tay, cuối cùng chỉ đành hậm hực bỏ đi ăn cơm.Dù sao với thái độ đó, Ôn Miểu không xứng ăn cơm Thẩm Niệm Niệm nấu.Trước khi đi, Phan Hồng Hà còn len lén liếc nhìn Ôn Miểu, Ôn Miểu chú ý thấy nhưng cũng không thèm nhìn tới.Ôn Miểu sắp xếp nốt đồ đạc, mân mê miếng ngọc trong tay.Đây là di vật mẹ để lại, nàng vẫn luôn trân trọng, vậy mà lại bị Thẩm Niệm Niệm làm vỡ trên xe lửa.Cho nên, nàng với Thẩm Niệm Niệm không có khả năng hoà bình ở chung. Còn mấy người khác... Ôn Miểu cười lạnh, chẳng qua đều là một đám ngu xuẩn thôi.Từ nhỏ nàng sống trong nhung lụa, dù cha là Lý Văn Vũ tái hôn sinh con rồi bỏ mặc nàng, nàng vẫn được nhà ngoại yêu thương.Chỉ là bị cha và mẹ kế gài bẫy, bị ép xuống nông thôn, chẳng còn đường lui.Nàng chắp lại hai mảnh ngọc vỡ, thầm nghĩ: phải sớm tìm cơ hội quay về, không thể để nhà Lý Văn Vũ sống yên ổn.Chợt nhớ tới cô gái nông thôn lúc sớm — Quý Bạch Thanh, nghe nói là con gái bí thư thôn....Quý Bạch Thanh sau khi ghi công điểm cho mọi người xong thì thong thả trở về. Vừa đến cửa nhà đã ngửi thấy mùi thơm nồng của thức ăn.Cô hít hít mũi, giống như là mùi gà hầm."Nương, hôm nay nấu gì vậy? Thơm quá đi." Quý Bạch Thanh đi tới cửa bếp, cười hì hì hỏi.Hà Hương Nguyệt trừng mắt: "Lớn tiếng thêm chút nữa, cả thôn đều biết nhà ngươi ăn thịt!"Quý Bạch Thanh gãi mũi. Thời buổi này được ăn thịt thật không dễ, nhưng cha mẹ cô có bản lĩnh, người khác nửa năm chưa chắc ăn được một lần, nhà cô ba bữa lại có một bữa mặn, đương nhiên phải giấu kỹ, không thì dễ bị tố cáo.Nhưng Quý Bạch Thanh dù sao cũng là đứa con duy nhất, Hà Hương Nguyệt vẫn cưng chiều. Bà đóng cửa bếp, mở nắp nồi ra, hương thơm ngọt ngào của gà và hạt dẻ lập tức tràn ra.Bà gắp cho cô một cái đùi gà: "Cầm đi chỗ khác ăn, đừng có làm phiền ta."Quý Bạch Thanh cười mắt cong cong, ôm Hà Hương Nguyệt làm nũng một hồi.Nói thật, cô thấy vui nhất sau khi xuyên sách có hai chuyện — một là được gặp Ôn Miểu, hai là có thêm cha mẹ yêu thương.Kiếp trước Quý Bạch Thanh là cô nhi, đơn độc lập nghiệp, đến khi xuyên sách mới lần đầu cảm nhận được hơi ấm gia đình.Ngửi mùi thơm vương trên mũi, cô bỗng nhớ đến Ôn Miểu, rồi cả tình tiết trong nguyên tác hôm nay cũng hiện về.Hôm nay, Ôn Miểu sẽ bị năm người kia cô lập, từ nay về sau đều sống một mình.Nghĩ đến đó, Quý Bạch Thanh thấy xót, nhìn cái đùi gà trong chén, đột nhiên nói: "Nương, hôm nay ta quen một nữ trí thức."Hà Hương Nguyệt gật gật đầu: "Cha ngươi nói rồi."Quý Bạch Thanh: "Ta mang chút thịt gà qua cho nàng ăn được không? Nương không biết đâu, nàng ấy gầy lắm."Hà Hương Nguyệt kinh ngạc nhìn cô, bà hiểu con gái mình nhất, bình thường rất có chừng mực, ngoài nóng trong lạnh, đến cả người thân thiết nhất là Lý Văn Văn cô cũng chưa từng để bụng đến vậy."Quý Bạch Thanh, ngươi là địa chủ chuyển kiếp chắc? Nhà mình còn ăn bữa hôm lo bữa mai, ngươi còn định mang cho người khác!"