Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
3.
Cuối cùng, Quý Bạch Thanh xách theo bình trà men và ấm nước ra khỏi nhà. Trong bình trà là cơm gạo lứt đã hấp cùng thịt gà thơm nức, đậy nắp lại là có thể giữ kín mùi thơm; còn trong ấm nước là canh gà.Hà Hương Nguyệt nữ sĩ miệng dao găm tâm đậu hũ, làm việc luôn nhanh gọn, tính tình nóng nảy, nhưng thực chất lại là người rất nhiệt tình tốt bụng.Huống chi lần này là Quý Bạch Thanh chủ động yêu cầu, bà luôn cưng chiều đứa con gái duy nhất này.Đến điểm tập kết trí thức, Quý Bạch Thanh gõ cửa, liếc nhìn mấy người đang ngồi ăn cơm bên trong, không thấy bóng dáng Ôn Miểu.Nhưng cũng là điều cô đã đoán trước.Cô nói: "Ta tìm Ôn Miểu."Thấy người tới là một cô thôn nữ mặc áo vải thô vá chằng vá đụp, trong mắt mấy người đều đồng loạt lộ vẻ khinh thường.Chỉ có Phan Hồng Hà liếc nhìn đồ vật trong tay cô, nói: "Ôn trí thức ở trong phòng."Quý Bạch Thanh không phí lời với bọn họ, trực tiếp gõ cửa phòng."Ôn Miểu, là ta, Quý Bạch Thanh."Ôn Miểu trong phòng tự nhiên cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, chỉ là... giờ này Quý Bạch Thanh tới tìm nàng làm gì?Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã xám xịt một mảnh.Nàng mở cửa, nhíu mày nhìn Quý Bạch Thanh, "Có chuyện gì?"Quý Bạch Thanh chớp mắt với nàng, cười nhẹ: "Chúng ta vào trong nói đi."Nói rồi, cô cũng không thèm để ý đến phản ứng của Ôn Miểu, lách mình chui vào từ khe cửa.Ôn Miểu thấy cô hành xử tự nhiên như thế, nhất thời cạn lời, cuối cùng vẫn đóng cửa lại.Quý Bạch Thanh tìm một chiếc tủ thấp, đặt bình trà men và ấm nước lên."Ta mang ít đồ ăn tới cho ngươi, chắc ngươi còn chưa ăn cơm?"Nghe vậy, Ôn Miểu khẽ ngẩn ra. Người này mang đồ ăn đến cho mình?Tại sao? Quý Bạch Thanh đang muốn lấy lòng mình sao?Thật ra từ nhỏ tới giờ, không ít người từng chủ động lấy lòng nàng.Chỉ là dung mạo Ôn Miểu quá mức chói mắt, rực rỡ khiến người ta dè chừng, trời sinh đã mang khí chất khiến kẻ khác không dám lại gần. Ấn tượng đầu tiên mọi người dành cho nàng đều không tốt, cũng chẳng ai muốn tiếp cận.Còn những kẻ chủ động như ong bướm lao đến đều có mục đích khác.Hoặc là vì tiền của nàng, hoặc là nhắm đến gia thế nhà họ Ôn.Vậy thì Quý Bạch Thanh tiếp cận nàng vì lý do gì? Ôn Miểu thoáng nghi ngờ, chẳng lẽ cô này đã biết thân phận thật của mình?Nếu đúng là vậy thì cũng không kỳ lạ.Nghĩ rằng Quý Bạch Thanh có mưu đồ riêng, Ôn Miểu ngược lại thấy nhẹ nhõm.Chỉ khi biết rõ đối phương muốn gì từ mình, nàng mới có thể yên tâm nhận lấy lòng tốt ấy."Chưa ăn."Quý Bạch Thanh mở nắp bình trà ra, gọi Ôn Miểu, "Lại đây ăn đi, là nương ta vừa nấu, còn nóng hổi."Hương thơm của thịt gà hầm hạt dẻ lập tức lan khắp phòng. Cả ngày Ôn Miểu chưa ăn cơm, giờ ngửi thấy mùi hương không kìm được nuốt nước bọt.Đoán Ôn Miểu chưa chuẩn bị đũa bát gì, Quý Bạch Thanh còn cẩn thận mang theo một đôi đũa và cái muỗng.Cô gắp một miếng thịt gà, đưa đến trước miệng Ôn Miểu, cong mắt cười: "Nếm thử xem ngươi có thích không."Ôn Miểu do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn một miếng từ tay cô.Mấy ngày nay đi đường ăn uống chắp vá, giờ ăn được miếng thịt gà mềm thơm xem lẫn vị bùi ngọt của hạt dẻ, kích thích vị giác khiến Ôm Miểu càng thêm đói bụng.Dù nàng không nói lời nào, nhưng rõ ràng là rất thích, đôi mắt quyến rũ hơi nheo lại, khoé môi cũng khẽ cong, giống như một con hồ ly thèm ăn vậy.Ý nghĩ vụt qua trong đầu Quý Bạch Thanh, hình như hồ ly đúng thật là thích ăn gà.Nụ cười trên mặt cô càng sâu, dịch người qua bên để Ôn Miểu có chỗ ăn."Ăn đi, Ôn Miểu."Ôn Miểu dưới ánh mắt chăm chú của Quý Bạch Thanh bắt đầu ăn. Nàng vốn quen ăn cơm trắng gạo ngon, cơm gạo thô đối với nàng hơi khô cứng, nhưng cũng may trong bình cơm có nhiều thịt gà và hạt dẻ, mà khẩu phần nàng lại nhỏ, ăn thức ăn thôi cũng đủ no.Quý Bạch Thanh cứ thế nhìn nàng ăn mà không chớp mắt, cảm thấy đối phương không chỉ đẹp, mà ngay cả cách ăn uống cũng thật tao nhã, nhìn vào vô cùng dễ chịu.Ăn xong, Ôn Miểu dùng khăn tay chấm nhẹ khoé môi, ngẩng đầu đối diện đôi mắt hạnh ấm áp của Quý Bạch Thanh."Ôn Miểu, ngươi không quen ăn gạo thô sao?"Thấy phần cơm hầu như còn nguyên, Quý Bạch Thanh nghĩ chắc sau này mình phải kiếm thêm tiền và phiếu, mua gạo trắng cho nàng ăn.Ôn Miểu gật đầu, "Ta ăn xong rồi. Quý Bạch Thanh, hiện tại ngươi có thể nói, mục đích ngươi lấy lòng ta là gì?"Lời nàng nói rất thẳng thắn, khiến người đối diện khựng lại đôi chút.Quý Bạch Thanh thấy sự cảnh giác trong mắt nàng, thầm thở dài trong lòng, cuối cùng đành nói thật.Cô có hơi thẹn, xoa xoa mũi nói: "...Ta muốn làm bạn với ngươi.""Làm bạn với ta?" Ôn Miểu suýt nữa không giữ nổi nét mặt, khó hiểu nhìn cô gái cao hơn mình nửa cái đầu.Lấy lòng nàng... là để kết bạn?Ôn Miểu mím môi, giọng lạnh nhạt: "Ngươi đừng lừa ta. Nếu muốn cái gì, giờ không nói thì sau này càng không có cơ hội."Quý Bạch Thanh bị bộ dạng lạnh nhạt gượng ép kia của nàng chọc cười, hơi nghiêng người đến gần, tay thử khẽ nắm lấy cổ tay Ôn Miểu, làn da một lạnh một nóng chạm nhau."Ôn Miểu, ta nói thật. Ta muốn làm bạn với ngươi."Nàng còn đang định nói gì thêm thì tiếng gõ cửa vang lên."Ôn Miểu, mở cửa, ta muốn vào!"Là giọng của Thẩm Niệm Niệm.Quý Bạch Thanh tiếc rẻ buông tay Ôn Miểu, thu dọn đồ mang theo, dặn: "Ôn trí thức, trong ấm là canh gà, sáng mai ta mang đồ ăn sáng đến cho ngươi."Nói xong, cô chẳng để ý phản ứng của Ôn Miểu, xách đồ mở cửa, lướt qua Thẩm Niệm Niệm mà rời đi.Thẩm Niệm Niệm hôm nay chỉ nấu chút cơm và rau xanh, thanh đạm nhạt nhẽo. Vừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi thức ăn còn sót lại, nghi hoặc nhìn Ôn Miểu, "Ngươi lén lút ăn riêng giấu chúng ta?"Ôn Miểu cười lạnh: "Liên quan gì đến ngươi?"Thẩm Niệm Niệm bị câu này làm cho tức đến mặt mày lại sắp méo xệch. Phương Hải Dương sau khi ăn xong liền đi báo cho trưởng thôn về việc phòng nữ trí thức bị dột. Trưởng thôn cho người sửa mái nhà, rồi thông báo ngày mai mọi người sẽ cùng dân làng đi làm đồng.Nhóm trí thức trẻ lặn lội đường xa đã mệt rã rời, cũng không tắm rửa mà đi ngủ ngay.Ôn Miểu thì muốn tắm, nhưng lại không biết nhóm lửa. Nàng loay hoay trong bếp vài lần đều thất bại, cuối cùng chỉ có thể dùng nước lạnh lau sơ người.Sáng hôm sau, Quý Bạch Thanh dậy rất sớm.Cô định làm bánh bao cho cha mẹ và Ôn Miểu. Dùng một nửa từ ba cân bột mì tinh loại tốt mà nhà cô tích góp năm nay, cộng thêm rau cải dầu mẹ cô hái hôm qua, cô trộn nhân rau trứng, cà rốt và măng non, gói liền một lúc hai chục cái.Sau khi đặt bánh lên xửng hấp, cô đeo giỏ tre theo mấy đứa trẻ trong thôn lên sau núi cắt một sọt cỏ, cho heo ăn xong, về đến nhà thì xửng bánh cũng vừa bắt đầu bốc hơi. Thêm vài phút nữa là chín.Thôn Vân Thuỷ cho phép dân khai hoang đất hoang, mỗi nhà đều có một khối đất trồng rau. Nửa tiếng trước giờ đi làm công, Quý Vĩ và Hà Hương Nguyệt mới từ đất vườn trở về.Đặt cải trắng hái được ở cửa, Hà Hương Nguyệt bước vào bếp, thấy xửng hấp trên bếp thì giật mình, nhìn lại thì phát hiện bột mì mình cất kỹ đã bị dùng một nửa."Quý Bạch Thanh!" Bà không nhịn được, sải bước tới nắm lấy tai con gái."Ngươi muốn chết à! Phí phạm thứ tốt mẹ ngươi dành dụm được hả?!"Quý Bạch Thanh cười nịnh: "Nương, ta có lãng phí đâu, đều gói thành bánh bao hết rồi mà."Hà Hương Nguyệt trừng mắt: "Nhà ta có ba người, ai ăn hết nổi chừng đó?!"Quý Bạch Thanh gãi đầu: "Ta... Ta định mang cho bạn ta ăn sáng.""Bạn ngươi? Ngươi từ đâu ra bạn? Sao ta không biết! Đối tốt với người ta như vậy thì khi nào dẫn về cho ta gặp thử!""Ta thấy ngươi kiếp trước là đại tiểu thư, nên kiếp này mới tiêu xài phung phí thế này!""Thôi thôi, có bạn rồi thì quên mẹ luôn đi, ta quản ngươi không nổi nữa." Hà Hương Nguyệt phất tay.Cuối cùng, Quý Bạch Thanh ôm lấy bà, lắc lắc tay làm nũng: "Nương~ sao ta quên được nương, chỉ là nàng là bạn tốt của ta thôi, mới đến đây, không ai chăm sóc..."Giọng điệu ấy nói Ôn Miểu như là một bé con đáng thương. Hà Hương Nguyệt vốn mềm lòng, cũng chẳng muốn can thiệp chuyện của con gái.Thời nay lương thực quý giá, nhưng nhà họ vẫn thuộc diện khá giả, cũng không thiếu miếng ăn, bà liền thuận theo con gái."Thôi được, ngươi liệu hồn mà giữ chừng mực."Cả nhà ăn sáng với cải chua và bánh bao, Quý Bạch Thanh tranh thủ ăn xong, bọc ba cái bánh bao bằng giấy dầu rồi vội vàng đến kho.Cô là người chấm công, hàng ngày phải ghi giờ lên và giờ xuống, cũng như điểm công của dân làng.Vì thế, cô có một chiếc đồng hồ đeo tay cũ mà Quý Vĩ đưa cho, để xem giờ.Dù là đồ cũ, nhưng trong thôn cũng hiếm có ai có, vẫn là của quý.Gần tám giờ, từng người lần lượt tới ký tên, nhận dụng cụ rồi ra đồng làm việc.Tám giờ đúng, nhóm trí thức trẻ mới lục tục kéo tới.Nhìn năm người trước mặt, Lý trưởng thôn đứng bên nói: "Mau ký tên. Nam trí thức theo ta đi gánh phân, nữ trí thức ra đồng nhổ cỏ. Sau này nhớ tới sớm hơn, không thì trừ công điểm."Quý Bạch Thanh mặt không biểu cảm nhìn họ ký tên, trong lòng thắc mắc: sao Ôn Miểu vẫn chưa tới?Đám nam trí thức vốn đã không vui với phân công của trưởng thôn, ai cũng là người từ Kinh thị tới, chẳng ai muốn làm việc dơ bẩn.Lúc này Lục Diên lên tiếng: "Trưởng thôn, còn một nữ trí thức chưa tới."Trưởng thôn ngẩn ra, nhìn kỹ mới thấy thiếu một người."Nàng đâu?"Thẩm Niệm Niệm cắn môi, do dự một lát rồi nói: "Ôn trí thức chắc không phải lười biếng cố tình trốn việc đâu, chỉ là ngủ say quá không dậy được. Hay là trưởng thôn ngươi để nàng buổi chiều đến làm đi?"Phan Hồng Hà đứng một bên cúi đầu không nói, chỉ lặng lẽ gật đầu.Trưởng thôn nhíu mày, định trách mắng thì Quý Bạch Thanh lên tiếng: "Chú Lý, chú dẫn mọi người đi làm trước đi, đừng để trễ giờ, để ta qua xem Ôn trí thức thế nào."Nói vậy cũng hợp lý, trưởng thôn gật đầu: "Được, Bạch Thanh, ngươi đi xem đi."Quý Bạch Thanh làm như không thấy ánh mắt oán hận của mấy người kia, cất sổ điểm và danh sách lại.Ba cái bánh bao còn nóng trong túi áo, cô bước nhanh về phía điểm tập kết trí thức, trong lòng hơi lo lắng.Theo cô biết, dù Ôn Miểu có không muốn lao động, nàng cũng không thể nào vắng mặt ngay ngày đầu tiên.Tới nơi, cô gõ cửa, gọi tên Ôn Miểu, không ai đáp.Cuối cùng Quý Bạch Thanh trực tiếp đẩy cửa vào, lập tức thấy Ôn Miểu đang nằm ở mép giường, gương mặt kiều diễm ửng đỏ. Cô vươn tay sờ thử.Nóng quá.Ôn Miểu hình như bị sốt rồi.Quý Bạch Thanh thoáng hoảng, định rút tay lại để bế nàng đến trạm y tế, nhưng lại bị nàng nắm lấy đầu ngón tay. Ôn Miểu khẽ cọ cọ lòng bàn tay cô như con mèo nhỏ, môi hé mở, yếu ớt bật ra một chữ."Nóng..."Trái tim Quý Bạch Thanh như tan chảy, thấy dáng vẻ mềm yếu của nàng, nhẹ nhàng dỗ dành."Ôn Miểu, ngoan, ngươi đang sốt rồi. Ta đưa ngươi đến trạm y tế."
———
Bình trà men đựng cơm như truyện nói thời đó là kiểu bình này nè, có quai hoặc không quai nhưng không có in được hình đẹp vầy đâu.
———
Bình trà men đựng cơm như truyện nói thời đó là kiểu bình này nè, có quai hoặc không quai nhưng không có in được hình đẹp vầy đâu.