Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

1.



Tháng tư ở Ô Viễn thị đặc biệt ẩm ướt, buổi sáng vừa mới mưa một trận, giờ lại lách tách muốn mưa tiếp.

Trong thôn từ tháng ba đã bắt đầu cày đất gieo trồng, đến giờ việc đồng áng gần như đã xong, mà nhóm thanh niên trí thức bị điều đến thôn Vân Thủy sắp tới rồi, thế nên không ít người bỏ cuốc bỏ xẻng, kéo nhau ra cửa thôn hóng chuyện.

Thôn Vân Thủy giẫm phải vận may gì không biết, năm nay được phân đến sáu thanh niên trí thức về đây cắm rễ.

Quý Bạch Thanh là người ghi điểm trong thôn. Hôm nay cha cô đi đón thanh niên trí thức cùng trưởng thôn, nên cô thay cha xuống đồng làm việc, lúc này cũng theo đám đông ngừng tay, rửa sơ tay ở bờ sông rồi chậm rãi đi về phía cửa thôn.

Là một nô lệ công sở chết vì 996*, cô giờ đã lĩnh hội sâu sắc kỹ năng trốn việc, có thể lười được thì lười.
(*làm việc từ 9am tới 9pm, 6 ngày mỗi tuần)

Quý Bạch Thanh, nữ, sau khi tốt nghiệp đại học thì chăm chỉ làm việc trong một công ty top 50 toàn quốc, từng bước leo lên vị trí quản lý, cuối cùng vì tăng ca hai ngày không ngủ, còn chưa kịp gửi bản kế hoạch cho sếp thì đã đột tử tại chỗ, hưởng dương 28 tuổi.

Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, cô còn chửi thầm một tiếng "mẹ kiếp".

Tưởng rằng cứ thế mà tiêu đời rồi, ai ngờ một lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình sống lại. Ký ức xa lạ tràn vào đầu, sắp xếp lại mới biết cô đã xuyên sách rồi.

Xuyên vào một cuốn truyện niên đại ngọt sủng mà Quý Bạch Thanh thích nhất - "Cưng chiều em gái thanh niên trí thức", có điều thân phận cô xuyên đến chỉ là một vai quần chúng bị lướt qua trong truyện.

Sống lại một đời, Quý Bạch Thanh chỉ có một suy nghĩ: Không tăng ca nữa!

Ở thôn Vân Thủy hơn một năm, cô thích nghi rất nhanh. Dù điều kiện sống thập niên 70 có phần gian khổ, nhưng có một người cha là bí thư chi bộ, một người mẹ không bao giờ chịu thiệt thòi, lại là con gái độc nhất, nên sống cũng thoải mái.

Cha cô có chút tiếng nói trong thôn, còn cho cô học hết cấp ba, mới xin được công việc nhàn hạ là ghi điểm.

Sống yên ổn quá lâu, suýt nữa Quý Bạch Thanh quên mất hôm nay là ngày gì. Tối qua nghe cha nói sẽ cùng trưởng thôn lên trấn đón thanh niên trí thức về, cô mới sực nhớ, hôm nay chính là ngày bắt đầu cốt truyện trong sách.

"Bạch Thanh, mau qua đây!"

Khi cô đến cửa thôn, dưới gốc cây long não đã có không ít người tụ lại. Lý Văn Văn đứng ở góc vẫy tay gọi cô đầy hứng khởi.

Quý Bạch Thanh mỉm cười, bước nhanh tới đứng cạnh Lý Văn Văn.

Lý Văn Văn là con gái trưởng thôn, cũng là số ít bạn bè của Quý Bạch Thanh trong thôn.

"Không biết cha ta khi nào mới về nữa. Bạch Thanh, nghe nói lần này có vài thanh niên trí thức từ Kinh thị tới đó, người ở thủ đô nghe nói ai cũng theo phong cách Tây rất thời thượng, ngươi nói xem có cô nào đẹp hơn ngươi không?" Văn Văn nắm tay cô, giọng hào hứng.

Diện mạo Quý Bạch Thanh hiện tại không khác mấy so với kiếp trước, mặt trái xoan nhạt nhòa, lông mi cong, sống mũi cao, mắt hạnh sáng, không hẳn là quá xinh, nhưng làn da rất trắng.

Quý Bạch Thanh nghĩ tới đoạn mô tả nhan sắc dài ngoằng của nữ chính trong sách, đáp: "Chắc chắn có."

Ngoài nữ chính, người cô tò mò nhất là dung mạo của nữ phụ Ôn Miểu.

Nói mới nhớ, trong truyện "Cưng chiều em gái thanh niên trí thức", nhân vật Quý Bạch Thanh thích nhất không phải nam nữ chính, mà là nữ phụ ác độc, Ôn Miểu.

Ôn Miểu trong truyện dung mạo diễm lệ nhưng thâm hiểm, có thù tất báo, chỉ vì nữ chính Thẩm Niệm Niệm lỡ tay làm vỡ dây chuyền mà bị Ôn Miểu bày đủ cách nhằm vào, may là lần nào cũng có nam chính cứu giúp.

Về sau Ôn Miểu muốn trở lại Kinh thị, biết được thân phận thật của nam chính Lục Diên, nên muốn nhắm vào quyền thế Lục gia, nhiều lần chen chân vào tình cảm nam nữ chính.

Nhưng Lục Diên thủy chung chỉ một lòng với Thẩm Niệm Niệm, đối với Ôn Miểu thì phớt lờ. Hắn còn vì những mâu thuẫn giữa hai người họ mà mua chuộc đám lưu manh trong thôn tung tin đồn nhảm về Ôn Miểu, khiến dân làng khinh ghét, xa lánh nàng.

Cuối cùng Ôn Miểu bị cô lập, oán hận nữ chính, hẹn Thẩm Niệm Niệm ra bờ sông định đẩy cô xuống, ai ngờ lại sơ sẩy ngã trước, bị gã góa vợ trong thôn là Trương mặt rỗ vớt lên trước mặt bao người, cả người ướt sũng lộ cả đường cong.

Chịu không nổi miệng người đồn đãi dính với Trương mặt rỗ, Ôn Miểu chỉ có thể cùng hắn kết hôn, lúc sau bị hắn chửi bới đánh đập, đến khi kỳ thi đại học mở lại, nam nữ chính nhận được giấy báo trúng tuyển thì Ôn Miểu cắt cổ tay tự tử.

Dưới chương Ôn Miểu "bay màu", cả khu bình luận đều chửi rủa: "Đáng đời nữ phụ ác độc", "gieo gió gặt bão". Chỉ có Quý Bạch Thanh thấy tiếc nuối, cô cho một sao, rồi bỏ truyện luôn.

Người trong truyện lẫn ngoài đời đều ghét Ôn Miểu, chỉ mình Quý Bạch Thanh yêu thích nàng. Vì sao thì khó nói.

Cuộc sống cô vốn dĩ tẻ nhạt, có Ôn Miểu mới thêm màu sắc. Mỗi ngày truyện còn đang đăng là mỗi ngày cô mong được thấy bóng dáng Ôn Miểu xuất hiện.

Thậm chí cô từng nghĩ bỏ tiền cho tác giả sửa kết thúc của Ôn Miểu, nhưng tác giả chẳng hề dao động.

Quý Bạch Thanh nghĩ, kỳ thật Ôn Miểu cũng chẳng đến mức quá xấu xa, quá độc ác. Nàng chỉ là.....muốn về nhà mà thôi.

Một ước nguyện đơn giản đến thế, vậy mà chẳng ai chịu giúp nàng hoàn thành.

Sau khi Ôn Miểu bị tiễn đi, tâm trạng của Quý Bạch Thanh tụt dốc trầm trọng, đến nỗi nhân viên dưới trướng cũng sợ sệt, phải mất nửa năm mới hồi phục được.

Lúc này, không chỉ có cô và Lý Văn Văn nói chuyện, thôn dân xung quanh cũng râm ran bàn tán.

"Nghe nói thanh niên trí thức đến thì phía trên sẽ phát thêm lương thực."

"Thì cũng là chia cho bọn họ thôi! Dân thành phố ai chẳng yếu ớt, thế thì làm được gì?"

"Suỵt, miễn đừng bắt chúng ta chia lương thực là được!"

......

Mọi người đang bàn hăng say, thì từ xa vang lên tiếng lăn bánh xe, nghe như xe bò của trưởng thôn đang về. Lập tức ai nấy đều nín lặng, nhón chân nhìn ra xa.

Tiếng bánh xe ngày càng gần, chỉ thấy chú Ngưu ngồi phía trước kéo dây cương, dừng xe lại ngay cửa thôn.

Trưởng thôn Lý Hướng Đông và bí thư chi bộ Quý Vĩ nhảy khỏi xe, lớn tiếng hô: "Các thanh niên trí thức, tới rồi, mau xuống xe!"

Quý Vĩ nhìn hành lý chất đống trên xe bò cùng đám thanh niên trí thức mặt mày tái nhợt mỏi mệt, nhất thời thấy hơi đau đầu.

Không biết họ mang gì mà nhiều thế, xe vốn ngồi tám chín người đã chật, thêm hành lý suýt làm bò không kéo nổi.

Ba nam ba nữ lần lượt xuống xe, Lý Hướng Đông và Quý Vĩ cũng giúp dỡ hành lý.

Quý Bạch Thanh thấy một nữ thanh niên mảnh khảnh đứng gần cô nhất có vẻ lung lay sắp ngã, vốn không phải kiểu hay xen chuyện, nhưng lúc này vẫn vô thức bước lên, đỡ vai đối phương.

Nữ thanh niên mặc áo dài tay và quần dài, mặt che khăn lụa chỉ để lộ đôi mắt sáng trong như thủy tinh.

Quý Bạch Thanh hơi nhíu mày, lo lắng hỏi: "Không sao chứ? Có thể..."

Còn chưa kịp nói xong, cơ thể đối phương mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng cô.

"Cha, thanh niên trí thức này ngất rồi! Ta đưa đi trạm xá!" Quý Bạch Thanh bế ngang người dậy, nói với cha một câu rồi vội vã đến trạm xá.

Trên đường chạy gấp, cô cảm nhận được trọng lượng trên tay, nghĩ thầm nữ thanh niên trí thức này nhìn gầy, không ngờ ôm lên còn nhẹ hơn.

Tới trạm xá, cô đẩy cửa bước vào: "Thím, có thanh niên trí thức ngất rồi, mau khám giúp với!"

Thím Trương mở cửa phòng bệnh, ra hiệu cô đặt người lên giường.

Cởi khăn lụa ra, lộ ra một gương mặt tuyệt mỹ. Hai người trong phòng đều sững sờ.

"Trời ạ, con nhà ai mà đẹp quá." Thím Trương tặc lưỡi.

Đơn giản kiểm tra xong, thím Trương thở phào, "Chắc là đi đường xa mệt, thêm tụt huyết áp nữa. Bạch Thanh, ngươi cho nha đầu này uống chút nước đường, rồi để nghỉ ngơi một lát là ổn."

Nói xong, thím Trương ra phòng ngoài ngồi.

Quý Bạch Thanh chân tay lẹ làng, về nhà lấy đồ pha nước đường rồi trở lại, đút từng muỗng cho cô gái đang hôn mê.

Một bát đường nóng uống xong, sắc mặt tái nhợt đã hồng hào hơn, chân mày giãn ra, môi ướt át, gương mặt trắng trẻo càng thêm diễm lệ như hải đường nở rộ.

Ánh mắt Quý Bạch Thanh dừng ở nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt trái của nàng. Nếu không nhầm, đây chính là dấu hiệu đặc trưng của nữ phụ trong truyện, mỗi lần tác giả miêu tả nàng làm chuyện xấu đều nhắc đến.

Ôn Miểu.

Cô lặp lại cái tên đó trong lòng, không nhịn được đưa tay khẽ chạm vào nốt ruồi ấy.

Có lẽ ngón tay lạnh quá, Ôn Miểu khẽ "ưm" một tiếng, như mèo kêu.

Tim Quý Bạch Thanh nhảy dựng, rụt tay lại, nhìn người đang ngủ vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt.

Cô mân mê ngón tay, khẽ cười, áp tay lên ngực mình đang đập mạnh, thầm thì: "Ôn Miểu, rất vui được gặp ngươi."

Nhìn người đang nằm trên giường một hồi, Quý Bạch Thanh ngáp một cái, lại thêm tiếng mưa rơi trên mái ngói, thanh âm có chút thôi miên, Quý Bạch Thanh dứt khoát dựa vào tường nhắm hai mắt lại.

Không biết qua bao lâu, cô bỗng động tai nghe tiếng động, lập tức mở mắt, đối diện là đôi mắt sáng nhạt trong trẻo.

Ôn Miểu tỉnh rồi.

Người đối diện nhìn cô, lông mi dài cong, tóc dài xoăn nhẹ xõa vai, đôi mắt đào khẽ nhướng đầy cảnh giác, tỉnh dậy trông còn đẹp hơn lúc ngủ.

Quý Bạch Thanh hơi hồi hộp, liếm môi, dịu giọng: "Ngươi tỉnh rồi? Có thấy chỗ nào khó chịu không?"

Ôn Miểu chầm chậm lắc đầu, lặng lẽ đánh giá người trước mắt.

Một cô gái ăn mặc cũ kỹ, gương mặt đầy quan tâm, Ôn Miểu thấy hơi kỳ quái... Người này, đang lấy lòng mình sao?

"Đây là đâu?" Giọng nàng nhẹ nhàng, nghe không tương xứng với thân phận nữ phụ ác độc chút nào.

Quý Bạch Thanh mặt mày mềm xuống, xoa xoa vành tai, giải thích: "Ta là Quý Bạch Thanh, con gái bí thư chi bộ thôn Vân Thủy. Ngươi ngất xỉu, nên ta đưa tới trạm xá."

Ôn Miểu mím môi, đè nén bất an trong lòng, khẽ nói, "Cảm ơn ngươi."

Quý Bạch Thanh mặt ngoài đạm nhiên gật đầu, nhưng trong lòng gợn sóng.

Rốt cuộc là ai bịa đặt Ôn Miểu là người xấu? Nàng rõ ràng rất lễ phép, còn nói cảm ơn mình nữa.

Ôn Miểu tỉnh lại, đương nhiên cũng biết không thể chiếm giường bệnh lâu.

Nàng ngồi dậy, mang giày dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Bạch Thanh, không ngờ chân vẫn mềm, nghiêng người ngã vào lòng cô.

Tay Quý Bạch Thanh giữ lấy eo nàng, không để trượt xuống, cằm nàng tựa lên vai đối phương, chóp mũi quanh quẩn nhè nhẹ mùi hương bồ kết.

Mà Quý Bạch Thanh cũng ngửi được hương thơm từ cơ thể Ôn Miểu, dịu dàng, tinh khiết. Cơ thể mềm mại, ngực đầy đặn ép sát... quá gần rồi... Trong lúc nhất thời, gương mặt hai người cùng ửng đỏ.

Quý Bạch Thanh lắp bắp: "Ờm... Ngươi đứng vững được chưa?"

Ôn Miểu khẽ ừ, đứng thẳng dậy.

"Ta tên là Ôn Miểu."

Nhìn đôi môi nàng vẫn còn tái nhợt, Quý Bạch Thanh bỗng nhớ ra điều gì, lấy từ túi áo ra một viên kẹo sữa.

"Ôn Miểu, thím Trương nói ngươi bị tụt huyết áp, ăn viên kẹo này đi."

Ôn Miểu nhìn viên kẹo sữa giấy gói bóng loáng, càng nghi hoặc hơn, nhưng vẫn nghe lời nhận lấy.

"Cảm ơn ngươi, Quý Bạch Thanh." Nàng mỉm cười, cảm nhận được người này có vẻ không mang ác ý.

Ngơ ngẩn nhìn Ôn Miểu bỏ viên kẹo vào miệng rồi, Quý Bạch Thanh mới thoát khỏi cú sốc nhan sắc.

Tai cô đỏ lên, nghĩ bụng sau này phải làm cho Ôn Miểu cười nhiều mới được. Nàng đẹp như vậy, cười lên mắt cong cong, cả gương mặt như có sức sống, vừa rạng rỡ, vừa quyến rũ.

Cô biết mà, một người như Ôn Miểu, sao có thể là nữ phụ độc ác?

Tác giả rác rưởi, bôi nhọ đại mỹ nhân.

Trong bụng thầm mắng một câu, Quý Bạch Thanh dẫn Ôn Miểu về điểm tập kết của thanh niên trí thức, trên đường lén nhìn gương mặt nghiêng hoàn mỹ kia, âm thầm đặt ra hai mục tiêu.

Một là làm bạn với Ôn Miểu, không để nàng cô đơn một mình ở thôn Vân Thủy.

Hai là giúp Ôn Miểu về nhà, thay đổi kết cục trong nguyên tác.

Chương trước Chương tiếp
Loading...