Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
16.
Trên đường đi, thấy tâm trạng của Ôn Miểu từ phấn khởi chuyển sang ủ rũ, Quý Bạch Thanh nhẹ giọng hỏi: "Ôn Miểu, ngươi sao vậy?"Ôn Miểu lắc đầu: "Không có gì."Quý Bạch Thanh hơi bất đắc dĩ, nhìn bộ dáng nàng như vậy rõ ràng không phải là không có chuyện gì, rốt cuộc là vì cái gì mà không vui đây?Qua khoảng thời gian chung sống này, cô cũng biết tính cách nữ phụ ác độc này rất nhạy cảm, dễ bị ảnh hưởng bởi chuyện xung quanh.Nghĩ ngợi một lúc, cô chợt hiểu ra."Có phải ngươi nhớ mẹ rồi không?"Ôn Miểu ngẩn ra, hồi lâu mới khẽ gật đầu."Ừm, dì Hà đối với ngươi rất tốt.""Mẹ ngươi nhất định cũng rất thương ngươi, có thể để lại nhiều tiền như vậy cho ngươi, chứng tỏ ngươi là bảo bối trong lòng bà ấy. Cho nên ngươi nên vui lên mới phải, nếu không mẹ ở trên trời nhìn thấy ngươi buồn cũng sẽ rất đau lòng."Thật vậy sao? Ôn Miểu nửa tin nửa ngờ nhìn Quý Bạch Thanh.Ngay sau đó, má nàng bị cô nhéo một cái, tiếng cười khẽ vang bên tai."Mau cười cho mẹ xem nào."Ôn Miểu vỗ tay cô ra, cuối cùng cúi đầu, khoé môi hơi cong lên.Bị cô nói như vậy, tâm trạng quả nhiên tốt hơn nhiều.Khi Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đến đầu thôn, trên xe bò chưa có mấy người, chỉ có hai thím quen mặt.Trả cho chú Ngưu hai xu tiền xe, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu cũng lên xe.Sau đó lại có thêm hai ba người nữa trả tiền rồi lên xe.Một thím mép có nốt ruồi nhìn Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh từ đầu đến chân: "Ô, chẳng phải là Ôn trí thức sao? Bình thường làm việc chẳng thấy mặt, giờ nghỉ thì ăn diện yểu điệu thế này là tính đi đâu đó?"Ôn Miểu thản nhiên đáp: "Ngươi đi đâu ta đi đó.""Ngươi!" Thím nốt ruồi bị chặn họng không nói được gì.Quý Bạch Thanh xoa mu bàn tay Ôn Miểu, liếc nhìn đối phương, sắc mặt không tốt."Thím à, hôm nay ra ngoài không đánh răng à?"Thím ấy nghi hoặc: "Sao ngươi biết?"Người xung quanh nghe hiểu liền cười rộ lên, Quý Bạch Thanh nhịn cười nói: "Không thì sao miệng thím lại hôi như vậy.""Không biết nói chuyện thì đừng nói."Mặt thím nốt ruồi đỏ bừng, cuối cùng không nói nữa.Đến năm giờ rưỡi, chú Ngưu thấy không còn ai nữa liền chuẩn bị lên đường, nhưng đúng lúc đó phía sau có tiếng gọi."Đợi chúng ta với!"Nghe quen tai, Quý Bạch Thanh quay đầu nhìn, thì ra là Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên.Nhìn dáng vẻ thân thiết của hai người kia, chẳng lẽ đã thành đôi rồi?Quý Bạch Thanh nhìn hai người họ, trong đầu nhớ lại tình tiết trong truyện.Nếu không nhầm thì đầu truyện Thẩm Niệm Niệm nhờ bán đồ ở chợ đen mà kiếm tiền, đến khi trên đường đi chợ đen gặp Lục Diên, bị hắn phát hiện bí mật, hai người mới dần thân thiết.Ôn Miểu chú ý thấy ánh mắt của Quý Bạch Thanh dừng trên người Thẩm Niệm Niệm mãi không dời, nhất thời có chút bực.Nàng nghĩ, Quý Bạch Thanh thích nữ nhân, Thẩm Niệm Niệm cũng là một nữ nhân xinh đẹp, tuy không bằng nàng chấn động lòng người, nhưng lại có vẻ đẹp thuần khiết khác.Chẳng lẽ giờ Quý Bạch Thanh thấy Thẩm Niệm Niệm đẹp, lại muốn đổi mục tiêu?Nghĩ vậy, trong lòng Ôn Miểu có chút khó chịu.Nàng nhéo một cái lên người Quý Bạch Thanh, cô đau liền quay đầu nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện.Ôn Miểu: "Mắt sắp rớt ra rồi kìa."Trong lời nói mang theo vị chua mà chính nàng cũng không nhận ra.Quý Bạch Thanh nhìn thẳng nàng, cuối cùng bật cười.Cô giả vờ quạt quạt tay, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có ngửi thấy mùi giấm nồng nặc không?"Ôn Miểu: "Cái gì?"Đến khi hiểu ra ý cô nói, Ôn Miểu lườm cô một cái thật mạnh.Quý Bạch Thanh lúc này cười híp mắt dỗ dành nàng mèo nhỏ đang xù lông."Yên tâm đi Ôn Miểu, ta chỉ làm bạn với một mình ngươi thôi."Ôn Miểu hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa.Chú Ngưu dừng xe cho Thẩm Niệm Niệm và Lục Diên lên. Hai người vừa ngồi lên, thùng xe sau liền lún xuống một chút.Thật ra ngồi xe bò lên trấn cũng không nhanh hơn đi bộ là mấy, nhưng đỡ mệt.Mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến trấn. Trấn Khê Ninh không lớn, so với Kinh thị thì nhỏ hơn nhiều.Nhưng lần đầu đến trấn, Ôn Miểu vẫn rất tò mò.Mọi thứ xung quanh đều rất khác Kinh thị, Quý Bạch Thanh cũng đã lâu không lên trấn, liếc nhìn đồng hồ, còn chưa tới tám giờ."Bưu điện chưa mở đâu, chúng ta đi ăn sáng trước."Ôn Miểu gật đầu, rồi ánh mắt dời xuống cổ tay thon của Quý Bạch Thanh, nhíu mày."Sao không đeo đồng hồ ta tặng ngươi?" Lần này lên trấn, Quý Bạch Thanh còn đặc biệt mặc đồ đẹp, sao không đeo chiếc đồng hồ tinh xảo kia?Ngày thường cũng chưa từng thấy cô đeo, chắc lúc nhận về nhà đã tháo ra rồi.Quý Bạch Thanh bĩu môi: "Ta sợ va chạm, hư thì tiếc lắm."Ôn Miểu: "Hư thì mua cái khác, đồ là để dùng mà.""Nhưng đó là món quà thứ hai ngươi tặng ta mà." Quý Bạch Thanh nhìn nàng.Ôn Miểu vội dời mắt: "Được... được rồi."Nàng giận không chịu được, rõ ràng Quý Bạch Thanh nhỏ hơn nàng ba tuổi, sao lúc nói chuyện cứ như đang cố ý trêu ghẹo nàng?Quý Bạch Thanh không biết Ôn Miểu nghĩ gì, đảo mắt một vòng liền thấy tấm biển lớn "Tiệm cơm quốc doanh"."Đi, chúng ta vào ăn."Thời này ai cũng nghèo, giá ở tiệm cơm quốc doanh phải chăng, nhưng dân quê lên trấn đều không nỡ vào đó ăn, chỉ có dân thành phố có công việc ổn định không muốn nấu cơm mới vào ăn một bữa.Dù vậy, trong tiệm cơm quốc doanh vẫn có một hàng dài người xếp hàng.Xếp hàng hơn mười phút mới đến lượt Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu. Nhìn thực đơn bữa sáng hôm nay, cô hỏi Ôn Miểu muốn ăn gì.Nhận được câu trả lời, cô liền nói to với đồng chí thu ngân: "Một tô mì nước, một tô mì trộn, đều thêm trứng gà!"Hai món hết một hào hai, cũng không đắt lắm.Gọi món xong, Quý Bạch Thanh chọn chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.Biết Ôn Miểu có chút sạch sẽ, cô lấy khăn ra lau bàn.Trong lúc chờ mang đồ ăn, Quý Bạch Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ.Đến giờ làm việc, người đi lại trên đường rất đông, người thì xách túi vải, người thì vừa mua rau xong vội vàng về nhà.Cũng có thể thấy lác đác vài người cưỡi xe đạp, dáng vẻ đầy phấn chấn.Ôn Miểu chú ý thấy ánh mắt Quý Bạch Thanh dừng trên những chiếc xe đạp, liền cúi đầu suy nghĩ.Chẳng bao lâu, hai tô mì được mang lên.Tô ở tiệm cơm quốc doanh to bằng cái đầu người, mì và nước lèo đầy tới miệng tô.Rất xứng đáng đồng tiền.Quý Bạch Thanh thì húp mì rột rột, còn Ôn Miểu ăn rất chậm.Mì vừa mới nấu xong còn rất nóng.Biết Ôn Miểu là người sợ nóng, ăn gì cũng dè chừng, Quý Bạch Thanh liền lấy thêm chén nhỏ, múc bớt một phần sang cho nàng."Ăn ít trước, nguội nhanh."Nói xong, cô tiếp tục ăn phần của mình.Đợi ăn được một lúc, cô mới chợt nhớ ra hỏi: "Ngươi có muốn nếm thử của ta không? Ngon lắm."Trong tô của cô có thêm một muỗng lớn dầu ớt và hành lá, đỏ đỏ xanh xanh nhìn rất bắt mắt.Ôn Miểu trong lòng do dự một hồi rồi cũng khẽ gật đầu, vừa định đưa đũa gắp, thì Quý Bạch Thanh đã gắp sẵn một đũa mì, thổi thổi, đưa tới bên môi nàng.