Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
17.
"Ăn đi, đừng ngẩn người."Thấy Ôn Miểu không há miệng, Quý Bạch Thanh nhắc.Ôn Miểu cắn một miếng nhỏ, lập tức bị cay đỏ bừng gương mặt, nước mắt cũng bị ép trào ra.Trong mắt nàng ánh lên những tia sáng lấp lánh, khó khăn nuốt miếng đó xuống: "Cay quá đi."Quý Bạch Thanh nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, sờ sờ chóp mũi mình: "Đúng là cho hơi nhiều dầu ớt, nhưng ta ăn thấy cũng bình thường mà."Thấy Ôn Miểu trừng mắt nhìn, cô vội rót cho nàng một cốc nước mát.Ôn Miểu ăn được nửa tô mì trộn, phần còn lại bị Quý Bạch Thanh ăn sạch không chút do dự.Nhìn Quý Bạch Thanh làm mấy chuyện không biết chừng mực như vậy đã quá nhiều lần, hiện giờ Ôn Miểu cũng tê dại luôn rồi.Thấy cô ăn xong, nàng lập tức giục: "Đi thôi, chúng ta qua hợp tác xã xem."Tầng một của hợp tác xã bán đồ gia dụng, tầng hai bán quần áo may sẵn và vải.Hỏi rõ vị trí, Ôn Miểu kéo Quý Bạch Thanh lên tầng hai.Nhìn một dãy quần áo toàn màu xám xịt, Ôn Miểu nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.Quý Bạch Thanh cười tủm tỉm nhìn nàng, thầm nghĩ, phụ nữ thời nào cũng giống nhau, đều thích mua quần áo.Cô cũng vậy, chỉ có điều cô nghèo.Nghĩ tới đây, Quý Bạch Thanh bỗng thấy cười không nổi.Ôn Miểu đi một vòng quanh chỗ bày đồ, cuối cùng lấy mấy món, giơ lên trước người Quý Bạch Thanh ướm thử.Khi Ôn Miểu lấy một chiếc chân váy dài màu đen đặt lên eo cô, Quý Bạch Thanh mới kịp phản ứng: "Ôn Miểu, ngươi không phải định mua cho ta đấy chứ?"Ôn Miểu liếc cô một cái kiểu "chứ còn sao nữa", rồi tiếp tục chọn đồ.Quý Bạch Thanh dở khóc dở cười, trong lòng lại thấy mềm nhũn."Thôi, không cần mua cho ta đâu, ta có đủ đồ mặc rồi."Cô đưa tay định ngăn Ôn Miểu tiếp tục chọn, ai ngờ chiếc áo hoa trên người cô như nghe hiểu lời, "rắc" một tiếng, chỗ nách rách toạc ra.Cả hai đồng loạt nhìn về chỗ rách, khoé miệng Quý Bạch Thanh co giật."Cái này... áo hơi chật rồi." Một năm qua cô cao lên chút.Ôn Miểu cũng bắt chước dáng vẻ cô hay làm, nhéo má cô một cái: "Ngoan nào, chỉ là mấy bộ đồ thôi."Có lẽ vì giọng nàng quá dịu dàng, hoặc vì sự cố vừa rồi quá xấu hổ, Quý Bạch Thanh đứng im không nhúc nhích.Ôn Miểu chọn cho cô hai chiếc áo thun trắng đen, một chiếc váy ngắn, một quần dài màu đen và một váy caro đen trắng, cuối cùng bất chấp cô can ngăn, còn mua cho cô một đôi giày da nữ sáng bóng.Nghĩ đến việc Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ quanh năm đi giày cỏ rơm, Ôn Miểu cũng chọn cho Hà Hương Nguyệt một đôi dép nhựa trong thời thượng, mua cho Quý Vĩ một đôi dép lê đen, số đo Quý Bạch Thanh đều nhớ rõ.Thấy đại mỹ nhân đang hứng thú mua sắm, Quý Bạch Thanh thở dài, không ngăn nữa.Nhưng trong lòng cô vẫn âm thầm hả hê, dân mạng không lừa cô, có một người bạn giàu có đúng là quá sướng!Chỉ có điều quần áo may sẵn giá cao, một cái đã mười mấy đồng, mấy món cộng lại khoảng hơn năm mươi đồng, Ôn Miểu lại chọn thêm mấy mét vải cotton trắng, đen, đỏ, mỗi màu hai mét, lúc tính tiền hết bảy mươi hai đồng rưỡi, còn phải có phiếu vải.Ôn Miểu đưa mắt ra hiệu, Quý Bạch Thanh lấy tám tờ đại đoàn kết từ chiếc túi rách của mình ra, rồi đếm phiếu vải đưa cho nhân viên.Thấy hai người một lúc mua nhiều thế, cả nhân viên lẫn mấy khách hàng khác đều hít một hơi lạnh.Trong tiếng hít khí đó, Quý Bạch Thanh lén ôm chặt túi xách.Đừng để bị tên móc túi nhắm trúng...Trả tiền xong, Quý Bạch Thanh mượn kho nhân viên thay luôn bộ đồ mới, áo thun đen khoác lên người làm khí chất cô càng thêm lạnh nhạt, càng tôn da trắng.Ra ngoài, Ôn Miểu nhìn cô gật đầu, khen: "Rất đẹp, rất hợp."Quý Bạch Thanh hiếm khi đỏ mặt: "Đó là do ngươi có mắt nhìn."Ôn Miểu không phản bác, nàng vốn thấy mắt thẩm mỹ của mình cũng không tệ.Mua đồ xong, đến lượt đi mua những thứ trong danh sách tối qua.Quý Bạch Thanh dẫn Ôn Miểu mua đồ.Cô còn mua thêm một bình giữ nhiệt, mua một chai xì dầu, mua đủ rồi, Quý Bạch Thanh định trả tiền thì bị Ôn Miểu giữ tay lại."Đợi đã, còn phải mua một món nữa."Quý Bạch Thanh thắc mắc: "Còn thiếu gì sao?"Ôn Miểu ra hiệu bảo cô đi theo, dẫn cô đến khu vực đông người vây quanh chiếc xe đạp khung ngang 28inch, khoé miệng Quý Bạch Thanh giật giật.