Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
15.
Cảm nhận được Ôn Miểu có chút căng thẳng, Quý Bạch Thanh đầu tiên ngẩn ra, sau đó lập tức mỉm cười đáp: "Được chứ."Nhìn dáng vẻ như có chút ngượng ngùng của Ôn Miểu, tay cô hơi ngứa, rất muốn nhéo má nàng một cái, cuối cùng vẫn kiềm chế được, chỉ trêu chọc bằng lời: "Hoá ra Ôn Miểu nhà chúng ta đã bằng lòng giới thiệu ta với người nhà rồi."Ôn Miểu cắn môi không phản bác, hồi lâu mới cố ý nhấn mạnh: "Chỉ là bạn thôi, ngươi đừng nghĩ bậy!"Tuy Quý Bạch Thanh không hiểu ý sâu xa trong lời của đại mỹ nhân, nhưng cũng không ngăn cản cô gật đầu, còn chọc thêm một câu: "Ta đâu biết là Ôn Miểu ngươi lại thích ta như vậy rồi."Câu này thật ra là lời trong lòng Quý Bạch Thanh muốn nói. Trong mắt cô, việc Ôn Miểu chịu mở lòng với một người bạn chưa quen biết được một tháng, chỉ có thể dùng một từ để hình dung - "ngốc nghếch dễ thương".Hoàn toàn không giống nữ phụ độc ác làm nhiều chuyện xấu trong nguyên tác.Ôn Miểu bị cô nói cho đỏ bừng cả tai, nhất thời chỉ có thể quỳ ngồi trên giường, vươn người lên lấy tay bịt miệng Quý Bạch Thanh.Nàng tức giận: "Ngươi không được nói nữa!""Ưm ưm." Bị nàng bịt miệng, Quý Bạch Thanh cũng không định tiếp tục trêu chọc, lập tức ậm ừ đồng ý.Hai người đùa một lúc liền mệt, nằm xuống giường, Quý Bạch Thanh cảm nhận mùi hương quen thuộc trên người Ôn Miểu, khẽ hít một hơi, sau đó an tâm chìm vào giấc ngủ.Sau tiết Thanh Minh, công việc ngoài đồng bận rộn hơn, mảnh đất phía nam cần phải cày xới và gieo hạt lại. Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ bận đến mức chân không chạm đất.Ôn Miểu và Quý Bạch Thanh thì như hai người ăn bám, khoảng thời gian này Quý Bạch Thanh ngày nào cũng phải cẩn thận từng lời nói, lỡ không khéo là bị Hà Hương Nguyệt mắng cho một trận.Ôn Miểu thì đỡ hơn, nhưng nhìn bộ dạng dè dặt của Quý Bạch Thanh cũng thấy hơi lo lắng thay cô.Làm xong công việc chính của mình, mỗi ngày Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu đều lo cơm nước, rồi mang cơm ra đồng cho người nhà.Nhìn Quý Bạch Thanh cầm xẻng xào nấu đủ món, Ôn Miểu cũng học được cách xào rau. Tuy chưa thể nói là ngon nhưng ít nhất cũng ăn được.Đối với một đại tiểu thư trước kia mười ngón tay không dính nước mùa xuân mà nói, tiến bộ thế này đã là rất lớn rồi.Tranh thủ trước mùa khô gieo nốt đợt rau cuối, lại bón phân xong, gánh nặng trên vai mọi người bỗng nhẹ đi hẳn.Trưởng thôn cho nghỉ hai ngày, lời hứa trước đó Quý Bạch Thanh nói sẽ đưa Ôn Miểu lên trấn cuối cùng cũng có thể thực hiện.Ban đầu Quý Bạch Thanh còn định dẫn cả Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ đi cùng, bốn người một nhà cùng nhau đi chơi.Nhưng cuối cùng Hà Hương Nguyệt phất tay: "Ta với cha ngươi mệt chết rồi, con gái à, để chúng ta nghỉ một chút đi."Nghĩ cũng phải, Quý Bạch Thanh liền bảo Hà Hương Nguyệt liệt kê những thứ cần mua cho cô ghi ra giấy. Trước hôm lên trấn, cô lại rủ Ôn Miểu ngồi cạnh nhau bàn bạc xem sẽ mua gì.Trước tiên, thịt là thứ chắc chắn phải mua, để bồi bổ cho cả nhà. Còn có gia vị, bột mì loại tốt, chậu rửa mặt... những thứ linh tinh ghi đầy một tờ giấy to.Hôm sau trời còn chưa sáng, Hà Hương Nguyệt đã gõ cửa gọi hai người dậy.Quý Bạch Thanh trong cơn mơ màng đáp mấy tiếng rồi lại ngủ tiếp, may mà Ôn Miểu dậy trước, nhẹ nhàng gọi cô dậy.Khi cô mở mắt lần nữa, trước mắt chính là một đại mỹ nhân. Cô lim dim mắt, giọng khàn khàn mềm mại: "Đại mỹ nhân phục vụ gọi ta dậy sao?"Ôn Miểu tức giận kéo chăn trùm lên mặt cô, giọng cao hơn: "Mau dậy."Không dậy nữa là đại mỹ nhân sẽ giận thật, Quý Bạch Thanh biết dừng đúng lúc, lập tức bò dậy, vươn vai rồi đi dép lẹp xẹp ra ngoài.Hà Hương Nguyệt đã lấy sẵn chậu nước ấm cho hai người rửa mặt.Thấy Quý Bạch Thanh lim dim mắt định đi thẳng ra giếng, Hà Hương Nguyệt vội nhắc: "Đã lấy nước cho ngươi rồi! Con gái mà ngày nào cũng dùng nước lạnh rửa mặt, đến kỳ sẽ hối hận cho coi."Quý Bạch Thanh quay lại, nịnh nọt cười với Hà Hương Nguyệt.Đánh răng qua loa bằng bột đánh răng, cô cũng rửa mặt qua quýt. Ôn Miểu từ sớm đã thay đồ xong, đang chờ cô buộc tóc cho mình.Từ lần trước Quý Bạch Thanh thử buộc tóc cho nàng, nàng đã thành khách quen của cô."Ôn Miểu, ngươi đợi chút." Quý Bạch Thanh quay về phòng thay bộ đồ mới - áo hoa nhí và quần màu đất, tuy đã chắp vá mấy chỗ nhưng là bộ đẹp nhất trong tủ cô.Nếu không phải Quý Bạch Thanh eo thon chân dài, da trắng, mặc bộ này không biết sẽ xấu cỡ nào.Dù vậy, Ôn Miểu nhìn cô từ đầu đến chân, vẻ mặt không hài lòng, nhưng cũng không nói gì, chỉ mím môi để mặc cô buộc tóc.Quý Bạch Thanh nhìn cách ăn mặc hôm nay của Ôn Miểu, thấy vô cùng mãn nhãn.Trời đã bắt đầu nóng, nhiệt độ hàng ngày gần ba mươi độ.Ôn Miểu mặc một chiếc váy dài không tay màu xanh bó eo, cánh tay trắng nõn lộ ra, trên cổ mảnh khảnh đeo một sợi dây chuyền mỏng, mặt dây hình ngôi sao nằm ngay trên xương quai xanh.Chiếc váy này rất hợp với Ôn Miểu, tôn lên vóc dáng đầy đặn, vòng eo thon gọn, khí chất cao quý.Quý Bạch Thanh cảm thấy nàng rất hợp đeo thêm kính gọng bạc, nếu ở đời sau chắc chắn có thể nổi tiếng chỉ nhờ một video.Cô thử buộc hai kiểu tóc, nhìn trái nhìn phải vẫn thấy chưa ổn.Làm đến mức Ôn Miểu hơi mất kiên nhẫn, khẽ kéo lấy tóc Quý Bạch Thanh đang rũ trước mặt mình."Xong chưa? Chậm nữa là không kịp đâu."Nghe ra sự lo lắng trong lời nàng, Quý Bạch Thanh trấn an: "Không sao, hôm nay chúng ta dậy sớm, ta làm nhanh thôi."Nói xong, cô thả tóc Ôn Miểu xuống, vén sang hai bên để che bớt cánh tay. Sau đó tìm trong hộp trang sức của nàng một đôi khuyên tai ngọc trai và một kẹp tóc ngọc trai cài lên cho nàng, cuối cùng mới hài lòng vỗ tay."Ôn Miểu, ngươi thật xinh đẹp."Dù biết Quý Bạch Thanh vốn hay nói thẳng, nhưng nghe câu này, Ôn Miểu vẫn thấy hơi ngượng.Rõ ràng từng có rất nhiều người khen nàng đẹp, vậy mà đối diện với Quý Bạch Thanh, phản ứng của nàng lại khác thường nhất."Được rồi, đi thôi." Ôn Miểu chuyển đề tài."Được, chờ ta một lát."Quý Bạch Thanh quay về đeo chiếc túi vải màu xanh lính của Hà Hương Nguyệt, nhét thêm một cái bao tải nhỏ vào, rồi nhanh chóng chạy ra sân, nắm lấy tay Ôn Miểu: "Đi thôi.""Này, không ăn sáng rồi hãy đi?" Hà Hương Nguyệt thò đầu ra gọi với theo.Quý Bạch Thanh quay lưng phất tay: "Nương, nương với cha ăn đi! Chúng ta lên trấn ăn.""Đứa con gái phá của này!" Miệng thì nói vậy nhưng Hà Hương Nguyệt vẫn chạy theo, đưa cho cô mười đồng."Muốn mua gì thì cứ mua, đừng tiếc tiền." Dù sao kiếm tiền cũng đều là vì con gái.Quý Bạch Thanh không khách sáo, cười hì hì nhận lấy."Nương thật tốt~"Hà Hương Nguyệt lườm cô một cái: "Được rồi, hai đứa đi mau đi."Quý Bạch Thanh nắm tay Ôn Miểu đi ra đầu thôn. Hôm nay hai người đi xe bò lên trấn, xe của chú Ngưu đã đợi sẵn ở cửa thôn.