Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

14.



Buổi chiều, Quý Bạch Thanh và Ôn Miểu cùng nhau ra đồng đi một vòng, vừa kiểm tra tình hình làm việc, lại tiện thể đi "chọc tức" đám thanh niên trí thức một chút.

Tuần tra xong, Quý Bạch Thanh cùng Ôn Miểu về nhà xử lý số rau dại và dâu tằm hái được hôm nay.

Múc một thùng nước từ giếng lên, hai người rửa sạch dâu tằm đổ trong chậu sắt nền trắng hoa đỏ. Quý Bạch Thanh đút cho Ôn Miểu ăn mấy quả, phần còn lại đem ngâm một bình rượu nhỏ, số dư rải đều lên mẹt tre để phơi khô pha nước uống.

Có kinh nghiệm từ đêm qua, tối nay Ôn Miểu thấy thoải mái hơn nhiều.

Thấy Quý Bạch Thanh gội đầu xong, nàng cũng bắt chước dáng vẻ dịu dàng của cô hôm qua, cầm khăn giúp cô lau khô tóc.

Khác với mái tóc dài xoăn của Ôn Miểu, tóc Quý Bạch Thanh dài ngang vai, rất thẳng, vô cùng hợp với khí chất của cô, lúc không cười thì thần sắc lạnh nhạt, xa cách.

Tóc cô cũng khô nhanh hơn tóc Ôn Miểu. Hai người vẫn ngồi ở sân như hôm qua. Quý Bạch Thanh nhìn khuôn mặt nghiêng tinh tế của đại mỹ nhân, bỗng mở miệng hỏi: "Ôn Miểu, tại sao ngươi lại xuống nông thôn? Có thể kể tỉ mỉ cho ta nghe không?"

Thật ra cô đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu, trong nguyên tác cũng không có lời giải thích, nhưng vì trước đây quan hệ giữa hai người chưa thân thiết, nên cô chỉ đành chôn giấu thắc mắc này trong lòng.

Nhắc đến chuyện này, trên mặt Ôn Miểu hiện lên vẻ u sầu.

Nàng khẽ hỏi: "Ngươi thật sự muốn nghe sao?"

Quý Bạch Thanh dĩ nhiên nhận ra tâm trạng nàng sa sút, liền nghiêng người tựa vào vai nàng, cọ cọ thân mật, dịu giọng nói: "Nếu không muốn nhắc thì coi như ta chưa hỏi."

Mọi thứ cô đều muốn thuận theo ý của Ôn Miểu.

Nhưng chính vì cô hiểu chuyện như vậy, Ôn Miểu lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Nàng thử giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Quý Bạch Thanh, "Ngươi muốn biết thì ta kể cho ngươi nghe cũng được."

Nàng từ tốn kể về gia cảnh của mình. Dưới ánh trăng dịu dàng, ánh trăng dường như cũng ưu ái nàng hơn.

Bà của Ôn Miểu thực ra là bà ngoại, bởi vì cha nàng lấy vợ theo nhà ngoại, nên Ôn Miểu theo họ mẹ.

Mẹ của Ôn Miểu tên là Ôn Linh Nguyệt, là con gái lớn nhất nhà họ Ôn. Bà ngoại Ôn Miểu từng là thư ký của một vị công thần khai quốc, tính cách cứng rắn mạnh mẽ, dù sinh đến bốn người con gái nhưng đều yêu cầu bên nhà trai phải ở rể.

Nhà họ Ôn có danh tiếng để kế thừa. Mẹ và các dì của Ôn Miểu đều giữ vị trí cao trong các lĩnh vực khác nhau. Cha của Ôn Miểu, Lý Văn Vũ, vì nhìn trúng gia thế nhà họ Ôn nên mới chấp nhận ở rể, sinh ra nàng.

Nhưng mẹ Ôn Miểu sức khoẻ yếu bẩm sinh, đến khi nàng mười tuổi thì qua đời vì bệnh, để lại cho nàng một khoản di sản lớn gửi vào sổ tiết kiệm, cùng một toà tứ hợp viện.

Năm sau đó, Lý Văn Vũ lập tức đưa một người phụ nữ khác về nhà, vào ở trong toà tứ hợp viện mẹ nàng để lại. Người phụ nữ ấy dẫn theo một đứa con gái nhỏ hơn Ôn Miểu bốn tuổi, mang họ Lý, tên là Lý Hân, diện mạo có vài phần giống Lý Văn Vũ.

May mà họ cũng không đắc ý được lâu. Bà ngoại của Ôn Miểu dẫn người đến, trực tiếp đuổi cả bọn ra khỏi nhà. Nể tình ông ta có công sinh ra Ôn Miểu, nên cho ông ta một căn hộ nhỏ trong khu nhà tập thể.

Lúc Ôn Miểu còn nhỏ, vẫn còn mong chờ tình cảm của cha, Lý Văn Vũ thường lén đến nhà xin đểu, Ôn Miểu sẽ lấy tiền riêng của mình giúp đỡ, nhưng số tiền đó lại bị dùng cho mẹ con Vương Dao và Lý Hân.

Về sau khi Ôn Miểu hiểu chuyện, biết cha mình ngoại tình khi còn trong hôn nhân, nàng liền không cho ông ta tiền nữa.

Không ngờ đầu năm 1975, khi chỉ tiêu mỗi nhà phải có một người xuống nông thôn, thì suất đó rơi vào nhà của Lý Văn Vũ. Vương Dao thông qua lo lót hối lộ biết trước tin này, cắn răng bỏ ra hai trăm đồng mua cho Lý Hân một công việc, cuối cùng hộ khẩu nhà họ chỉ còn lại mình Ôn Miểu là thanh niên trong độ tuổi.

Ở Kinh thị, Ôn Miểu không có việc làm, đành phải xuống nông thôn.

Nghe nàng kể chuyện đời mình bằng giọng nhàn nhạt, trong lòng Quý Bạch Thanh thấy rất khó chịu.

Cô lại sát gần thêm chút, dang tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của Ôn Miểu.

Lời an ủi không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô ngẩng đầu nhìn mặt nàng, dưới màn đêm sâu thẳm, nửa gương mặt nàng mờ ảo, chỉ có đôi mắt nhạt màu vẫn sáng trong như ánh trăng.

Cô mỉm cười, vốn định hỏi nàng có buồn không, nhưng cuối cùng lại đổi câu hỏi khác.

"Vậy hiện giờ ngươi có vui không?"

Ôn Miểu ngạc nhiên cúi đầu, chạm phải đôi mắt đẹp như lưu ly của Quý Bạch Thanh, bị ý cười trong mắt cô làm cho lay động, nàng cũng cong khoé mắt cười.

"Hiện giờ ta rất vui."

Nói ra thì cũng lạ, xuống thôn Vân Thuỷ chưa đầy nửa tháng, nhưng cảm giác như đã rời xa cuộc sống ở Kinh thị rất lâu. Những ngày hiện tại không hề vất vả như nàng từng tưởng tượng, trái lại nhờ có Quý Bạch Thanh mà còn vui vẻ hơn trước.

Nét cười trên mặt Quý Bạch Thanh càng rạng rỡ: "Ngươi vui là tốt rồi."

Làm bạn với Ôn Miểu là mục tiêu của cô, vậy mong bạn mình mỗi ngày đều vui vẻ là chuyện rất bình thường.

Nhìn gương mặt tươi cười của Quý Bạch Thanh, ánh mắt Ôn Miểu như bị cô làm bỏng, vội vàng dời tầm mắt, mái tóc dài rủ xuống, che đi sắc đỏ trên má.

Nàng luống cuống đứng dậy, lắp bắp nói: "Được... được rồi, cũng muộn rồi, chúng ta về ngủ thôi."

Nàng nghĩ, không biết tại sao Quý Bạch Thanh đối mặt với chuyện tình cảm lại chẳng hề che giấu, con gái không phải đều nên rụt rè hàm súc sao?

Quý Bạch Thanh thẳng thắn trực tiếp như vậy, làm cho Ôn Miểu rất không tự nhiên.

Nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận cô.

Nàng còn cần thêm thời gian để xác định xu hướng tính dục của bản thân, đến lúc đó mới có thể cho Quý Bạch Thanh một câu trả lời.

Nhìn bóng Ôn Miểu hấp tấp quay vào phòng, Quý Bạch Thanh hơi nghi hoặc.

Ôn Miểu đi nhanh thế làm gì?

Nghĩ đến việc Ôn Miểu vừa nói nhiều như vậy, Quý Bạch Thanh nhóm lửa đun nước. Nước sôi rồi nguội nhanh, cô bưng cốc nước vào phòng.

Sờ soạng mở cây đèn pin đặt trên bàn, cô nhẹ giọng hỏi:

"Ôn Miểu, ngươi ngủ chưa?"

Lông mi Ôn Miểu khẽ động, buồn bực đáp: "Chưa."

Quý Bạch Thanh bước tới bên giường, đưa nước cho nàng.

"Vừa rồi nói nhiều như vậy, có khát không?"

Lúc đầu Ôn Miểu còn không cảm thấy gì, bị cô nhắc vậy mới thấy hơi khát.

"Ừm, có chút."

Nàng nhận lấy nước, uống một ngụm.

Nước vẫn còn ấm.

Dưới ánh đèn pin yếu ớt, Quý Bạch Thanh cúi người, nhẹ giọng hỏi nàng: "Vài hôm nữa trong thôn được nghỉ, ta dẫn ngươi lên trấn chơi nhé?"

"Tuy không có gì hay, nhưng có thể vào hợp tác xã mua đồ. Ngươi có thèm thịt không? Lần sau ta dẫn ngươi đi mua thịt, chặt thêm khúc xương về hầm canh cho ngươi."

Nhìn đôi môi cô cứ lải nhải không ngừng, tâm trạng trong lòng Ôn Miểu dịu xuống, không biết nên hình dung thế nào.

Nàng hít sâu một hơi, uống cạn nước trong cốc.

"Được, lần sau chúng ta đi."

"Bưu kiện bà gửi cho ta chắc cũng đến rồi."

"Ta còn phải viết thư cho bà nữa... ngươi có muốn viết thư gửi cùng không?"

———
Hình một hợp tác xã thương mại (cửa hàng cung tiêu) với dòng khẩu hiệu đỏ đậm màu thời đó: Hiến dâng tuổi trẻ cho htx cung tiêu cnxh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...