Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta
13.
Trên người Quý Bạch Thanh mặc bộ quần áo đã bạc màu vì giặt nhiều, tuy gọn gàng nhưng cũ nát. Mấy bộ khác trong tủ cũng chẳng khá hơn, cho nên cô cũng không cần thay đồ.Thôn Vân Thuỷ tựa lưng vào núi, có nước bao quanh, tuy không giàu có bằng thôn bên cạnh, nhưng cũng chưa từng có người dân nào bị đói đến chết.Mấy ngọn núi sau thôn đều thuộc về thôn Vân Thuỷ. Quý Bạch Thanh dẫn Ôn Miểu lên vườn cam mà năm ngoái đã hái một lượt, dưới chân núi có hàng rào bao quanh. Hai người đi dạo trong vườn một vòng, Ôn Miểu hái mấy quả cam to, bóc ra ăn thử, cắn một miếng, đôi mắt hơi nheo lại.Sau đó nàng đút cho Quý Bạch Thanh, cô cắn vào một miếng, còn chưa kịp nói cảm ơn thì đã bị vị chua làm cho run người."Phì phì phì!" Cô nhổ cam ra, nhìn Ôn Miểu, giả bộ hung dữ nói: "Ôn Miểu ngươi giỏi lắm! Còn dám lừa ta!"Ôn Miểu nở nụ cười tinh nghịch, cũng nhổ miếng cam trong miệng ra.Quý Bạch Thanh giả vờ nhào tới định cù nàng, Ôn Miểu thấy thế liền hét lên một tiếng rồi chạy lên núi.Hai người như trẻ con, một người đuổi một người chạy. Cuối cùng đến lưng chừng núi, Ôn Miểu không còn sức, chống đầu gối thở hổn hển.Thấy dáng vẻ yếu ớt của nàng, Quý Bạch Thanh bất đắc dĩ nói: "Được rồi, không đuổi nữa, đi chậm thôi."Ôn Miểu ngẩng đầu, bất chợt nhìn thấy mấy cây trước mặt kết đầy quả nhìn như sâu róm.Nàng chỉ vào cái cây, hơi do dự: "Đây là cây dâu tằm sao?"Quý Bạch Thanh búng tay: "Thông minh."Cô mở cái bọc nhỏ mang theo: "Hái một ít mang về ăn đi.""Ngươi có biết uống rượu không? Thứ này còn có thể ngâm làm rượu dâu tằm."Ôn Miểu gật đầu, cũng tiến lên giúp cô hái.Quả màu tím đỏ rất ngọt, thời này lại không có thuốc trừ sâu gì, Quý Bạch Thanh vừa hái vừa ăn, ăn chừng lửng bụng, cái túi vải nhỏ cũng nhanh chóng đầy.Cô quay sang nhìn Ôn Miểu, thấy gương mặt trắng nõn của đại mỹ nhân dính mấy vệt nước quả tím, Quý Bạch Thanh nhịn cười, lấy ngón tay lau giúp nàng.Cô đưa lòng bàn tay nhuộm tím cho nàng xem, trêu ghẹo: "Thành mèo hoa rồi."Ôn Miểu hừ một tiếng, nhân lúc Quý Bạch Thanh không chú ý liền quệt một đường lên mặt cô.Nàng đắc ý: "Ngươi cũng là mèo hoa rồi."Quý Bạch Thanh nhìn nàng, mỉm cười lau mặt.Ôn Miểu thật đáng yêu, Quý Bạch Thanh vẫn nghĩ mãi không hiểu sao tác giả lại viết một người thế này thành nữ phụ ác độc.Treo túi vải lên cành cây, cô lại dẫn Ôn Miểu đi hái rau dương xỉ, rau cải và rau hương xuân.Khi hái rau hương xuân, vẻ mặt mỹ nhân hoàn toàn là chán ghét, thứ này ngửi rất hăng.Quý Bạch Thanh giải thích: "Rau hương xuân xào trứng ngon lắm, hấp cũng có người thích, lát nữa ta làm cho ngươi ăn."Nghe cô nói vậy, cuối cùng Ôn Miểu cũng khẽ gật đầu.Hái đầy một bao rau dại, Quý Bạch Thanh lại dẫn Ôn Miểu đi tìm nấm trà bào và trà tai.Đến mùa này, cây trà sẽ ra nấm trà bào và trà tai, ăn có vị giòn ngọt.