Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

13.



Trên người Quý Bạch Thanh mặc bộ quần áo đã bạc màu vì giặt nhiều, tuy gọn gàng nhưng cũ nát. Mấy bộ khác trong tủ cũng chẳng khá hơn, cho nên cô cũng không cần thay đồ.

Thôn Vân Thuỷ tựa lưng vào núi, có nước bao quanh, tuy không giàu có bằng thôn bên cạnh, nhưng cũng chưa từng có người dân nào bị đói đến chết.

Mấy ngọn núi sau thôn đều thuộc về thôn Vân Thuỷ. Quý Bạch Thanh dẫn Ôn Miểu lên vườn cam mà năm ngoái đã hái một lượt, dưới chân núi có hàng rào bao quanh. Hai người đi dạo trong vườn một vòng, Ôn Miểu hái mấy quả cam to, bóc ra ăn thử, cắn một miếng, đôi mắt hơi nheo lại.

Sau đó nàng đút cho Quý Bạch Thanh, cô cắn vào một miếng, còn chưa kịp nói cảm ơn thì đã bị vị chua làm cho run người.

"Phì phì phì!" Cô nhổ cam ra, nhìn Ôn Miểu, giả bộ hung dữ nói: "Ôn Miểu ngươi giỏi lắm! Còn dám lừa ta!"

Ôn Miểu nở nụ cười tinh nghịch, cũng nhổ miếng cam trong miệng ra.

Quý Bạch Thanh giả vờ nhào tới định cù nàng, Ôn Miểu thấy thế liền hét lên một tiếng rồi chạy lên núi.

Hai người như trẻ con, một người đuổi một người chạy. Cuối cùng đến lưng chừng núi, Ôn Miểu không còn sức, chống đầu gối thở hổn hển.

Thấy dáng vẻ yếu ớt của nàng, Quý Bạch Thanh bất đắc dĩ nói: "Được rồi, không đuổi nữa, đi chậm thôi."

Ôn Miểu ngẩng đầu, bất chợt nhìn thấy mấy cây trước mặt kết đầy quả nhìn như sâu róm.

Nàng chỉ vào cái cây, hơi do dự: "Đây là cây dâu tằm sao?"

Quý Bạch Thanh búng tay: "Thông minh."

Cô mở cái bọc nhỏ mang theo: "Hái một ít mang về ăn đi."

"Ngươi có biết uống rượu không? Thứ này còn có thể ngâm làm rượu dâu tằm."

Ôn Miểu gật đầu, cũng tiến lên giúp cô hái.

Quả màu tím đỏ rất ngọt, thời này lại không có thuốc trừ sâu gì, Quý Bạch Thanh vừa hái vừa ăn, ăn chừng lửng bụng, cái túi vải nhỏ cũng nhanh chóng đầy.

Cô quay sang nhìn Ôn Miểu, thấy gương mặt trắng nõn của đại mỹ nhân dính mấy vệt nước quả tím, Quý Bạch Thanh nhịn cười, lấy ngón tay lau giúp nàng.

Cô đưa lòng bàn tay nhuộm tím cho nàng xem, trêu ghẹo: "Thành mèo hoa rồi."

Ôn Miểu hừ một tiếng, nhân lúc Quý Bạch Thanh không chú ý liền quệt một đường lên mặt cô.

Nàng đắc ý: "Ngươi cũng là mèo hoa rồi."

Quý Bạch Thanh nhìn nàng, mỉm cười lau mặt.

Ôn Miểu thật đáng yêu, Quý Bạch Thanh vẫn nghĩ mãi không hiểu sao tác giả lại viết một người thế này thành nữ phụ ác độc.

Treo túi vải lên cành cây, cô lại dẫn Ôn Miểu đi hái rau dương xỉ, rau cải và rau hương xuân.

Khi hái rau hương xuân, vẻ mặt mỹ nhân hoàn toàn là chán ghét, thứ này ngửi rất hăng.

Quý Bạch Thanh giải thích: "Rau hương xuân xào trứng ngon lắm, hấp cũng có người thích, lát nữa ta làm cho ngươi ăn."

Nghe cô nói vậy, cuối cùng Ôn Miểu cũng khẽ gật đầu.

Hái đầy một bao rau dại, Quý Bạch Thanh lại dẫn Ôn Miểu đi tìm nấm trà bào và trà tai.

Đến mùa này, cây trà sẽ ra nấm trà bào và trà tai, ăn có vị giòn ngọt.

Quý Bạch Thanh hái một quả cho Ôn Miểu nếm thử: "Mùi vị thế nào?"

Ôn Miểu nuốt xuống, nhíu mày: "... Cảm giác hơi lạ, nhưng cũng ngon."

Nghe nàng nói vậy, Quý Bạch Thanh cười tít mắt.

"Trên núi còn nhiều thứ ngon lắm, bốn mùa xuân hạ thu đông đều có cảnh đẹp khác nhau, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Mùa hè ta dẫn ngươi xuống sông bắt cá."

Nghe Quý Bạch Thanh nói về sau này, Ôn Miểu cũng bắt đầu có chút mong chờ cuộc sống sắp tới.

Dường như những ngày ở nông thôn cũng không khó chịu như nàng từng nghĩ.

Dĩ nhiên Ôn Miểu biết lý do chính là vì có sự hiện diện của Quý Bạch Thanh.

Có cô bên cạnh, Ôn Miểu cảm thấy thời gian ở thôn trôi qua rất nhanh.

Nàng nghiêm túc đáp: "Được."

Hai người ở trên núi cả buổi sáng, cuối cùng mang theo túi lớn túi nhỏ xuống núi.

Quý Bạch Thanh vác một bao tải to, bên trong chất đầy đồ, nhưng cô vác lên nhẹ nhàng như không.

Ôn Miểu đi phía sau cô, tay xách túi vải nhỏ đựng dâu tằm, đồ nhẹ nên không thấy mệt.

Chỉ là nàng không chú ý đường, vô tình giẫm lên thứ gì đó lạ, lập tức cứng người lại, giọng nói mang theo vài phần căng thẳng: "Quý... Quý Bạch Thanh!"

Quý Bạch Thanh dừng bước, nghi hoặc quay đầu lại: "Sao vậy?"

Cảm nhận được thứ dưới chân đang ngọ nguậy, sống lưng Ôn Miểu nổi da gà, nhưng lại không dám nhấc chân lên.

Nàng gần như muốn khóc: "Dưới chân... hình như có rắn... hu hu..."

Nghe vậy, Quý Bạch Thanh lập tức ném bao tải xuống đất, chạy tới xem.

Nhìn thấy dưới đế giày nàng có một cái đầu nhỏ đang vùng vẫy, Quý Bạch Thanh thở phào: "Không sao, là rắn mối (thằn lằn bóng) thôi, không có độc."

Biết rõ là thứ gì rồi, cô nhìn con vật dưới chân Ôn Miểu, đôi mắt sáng rực: "Ôn Miểu, ngươi cứ đạp yên đấy, đừng động."

Ôn Miểu khẽ gật đầu, mắt ánh lên giọt lệ.

Quý Bạch Thanh như làm ảo thuật, từ túi áo lấy ra một cái túi vải, qua lớp vải nắm lấy đầu rắn mối, sau đó bảo Ôn Miểu nhấc chân.

Ôn Miểu run rẩy nhấc chân lên, Quý Bạch Thanh nhanh tay nhét con rắn vào túi, buộc chặt lại.

Cô đưa tay ra định nắm tay Ôn Miểu, nhưng nàng nghĩ đến việc cô vừa chạm vào rắn liền hơi né tránh.

"Đừng... ta sợ." Giọng Ôn Miểu yếu ớt.

Thấy nàng hiếm khi lộ vẻ sợ hãi thế này, Quý Bạch Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, lắc lắc cái túi: "Yên tâm, là rắn mối, không có độc, tối nay về hầm ăn."

Nghĩ lại cũng lâu rồi chưa được ăn thịt, bắt con rắn này vừa vặn coi như giải thèm.

Nghe vậy, Ôn Miểu lùi lại mấy bước, lắc đầu từ chối.

"Không cần."

Nàng sợ nhất mấy loài lạnh lẽo nhớp nháp này, nhất là rắn, kêu nàng ăn thịt rắn thì không đời nào.

Quý Bạch Thanh cúi người nắm lấy tay nàng, "Được rồi, ta chưa đụng vào rắn đâu, nắm tay ta, về nhà thôi."

Cô nhét túi rắn vào bao tải, tay trái vác bao, tay phải nắm tay Ôn Miểu, trông rất thong thả.

Buổi trưa, Quý Bạch Thanh xử lý con rắn xong đem hầm, còn thêm một quả trứng vào nồi. Ôn Miểu giúp cô rửa sạch rau hương xuân, Quý Bạch Thanh lại làm món rau hương xuân xào trứng.

Hà Hương Nguyệt về nhà, nhìn thấy nồi canh rắn mà Quý Bạch Thanh hầm, có chút bất ngờ: "Ngươi bắt được rắn mối à?"

Thường thì tầm tháng bảy, tháng tám trời oi bức mới dễ bắt được thứ này.

Quý Bạch Thanh liếc nhìn Ôn Miểu, cười nói: "Là Ôn trí thức bắt được."

Nghe vậy, Hà Hương Nguyệt giơ ngón cái với Ôn Miểu.

"Miểu Miểu giỏi thật."

Ôn Miểu cười gượng, không nói gì.

Lúc ăn cơm trưa, Hà Hương Nguyệt cứ khuyên Ôn Miểu ăn chút thịt, uống chút canh, nàng chỉ có thể từ chối.

Ban đầu nàng nghĩ rau hương xuân chắc khó ăn như mùi của nó, ai dè xào trứng lên lại ngon bất ngờ, rau tươi mềm, trứng cũng mềm mượt.

Canh rắn còn lại chút xíu cuối cùng, Hà Hương Nguyệt nhiệt tình giới thiệu: "Miểu Miểu, ăn thử miếng rắn mối này đi, thật ra giống thịt heo lắm, rất mềm, rất ngon, canh cũng ngọt."

Thấy Ôn Miểu lộ vẻ khó xử, Quý Bạch Thanh nghĩ hay là mình gắp ăn luôn cho xong.

Ôn Miểu ấn tay cô lại, sau khi giãy giụa một chút, cuối cùng cũng nhượng bộ: "Được, ta nếm thử."

Quý Bạch Thanh cười tủm tỉm thu tay về.

Ôn Miểu dùng muỗng múc ít canh rắn vào chén, nhắm mắt nhai mấy miếng, nuốt vội xuống.

Tuy nàng sợ rắn, nhưng phải công nhận thịt rắn rất chắc, vị ngọt, canh cũng thơm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...