Nữ phụ ác độc trong truyện niên đại là vợ ta

11.



Quý Bạch Thanh vô tội nhìn nàng, lặp lại một lần nữa: "Nhưng thật sự rất thơm mà, khiến người ta ngửi rồi còn muốn ngửi nữa."

Ôn Miểu: "..."

Ôn Miểu sờ vào vành tai nóng rực dưới làn tóc đen, không muốn để ý đến cô nữa.

Chiều nay Ôn Miểu đã gần như thu dọn xong tất cả đồ đạc.

Quý Bạch Thanh nhìn đống vali và bao đồ được xếp gọn gàng, hỏi nàng: "Giờ dọn về luôn không?"

Ôn Miểu lắc đầu: "Chờ đã, còn vài việc chưa xử lý xong."

Quý Bạch Thanh đi theo nàng ra khỏi phòng, đến khu bếp tạm dựng của điểm tập kết.

Năm đầu tiên xuống nông thôn, mỗi tháng các trí thức trẻ được phát ba mươi cân lương thực từ nhà nước, đều là thóc chưa xay, sau khi xay chỉ còn lại hơn hai mươi cân gạo.

Ôn Miểu lục tìm ra một bao lương thực chưa mở, vừa định vác lên thì phát hiện nặng hơn mình tưởng.

Quý Bạch Thanh thấy vậy thì cố nín cười: "Đưa ta đi, ta khỏe hơn."

Ôn Miểu mím môi, nhìn Quý Bạch Thanh vác gọn bao lương thực ba mươi cân lên vai.

Quý Bạch Thanh nói: "Đi thôi, rồi từ từ dọn đồ của ngươi về nhà."

Cô một tay khiêng lương thực, tay kia xách chăn màn được buộc gọn, vừa ra đến cửa thì gặp Lục Diên đang đứng tấn ở đó, hắn lập tức chắn đường.

"Con nhà quê kia, mang gạo của bọn ta đi đâu?!"

Quý Bạch Thanh chỉ hờ hững liếc hắn một cái, Lục Diên như nhớ lại nỗi đau bị đánh lần trước, lập tức lui về sau một bước.

Ôn Miểu xách hai túi đồ đi phía sau, mắt cũng chẳng buồn ngẩng lên, vẫn là câu cũ: "Chó ngoan không cản đường."

Lục Diên nghẹn lời, định mở miệng phản bác thì hai nữ nhân kia đã đi xa.

Trên đường, Quý Bạch Thanh cảm thán: "Đám trí thức kia cũng phiền thật, chẳng trách ngươi ở không nổi."

Cô cũng không hỏi lý do vì sao Ôn Miểu đổi ý dọn về ở chung, ai cũng có bí mật của riêng mình.

Nhưng nam chính trong nguyên tác cứ vo ve quanh nàng như ruồi nhặng, Quý Bạch Thanh vẫn có thể cảm nhận được.

Ôn Miểu cũng gật đầu đồng tình, rồi đột nhiên thấy tủi thân: "Rõ ràng ta chẳng làm gì cả."

Quý Bạch Thanh ngẩn ra, bật cười phụ họa: "Đúng vậy, Ôn Miểu của chúng ta thật oan ức."

Rõ ràng trong truyện là nữ phụ độc ác, vậy mà bị cả nam nữ chính chủ động gây sự, kết thù xong lại chẳng địch nổi hào quang chính diện, còn bị trả thù đủ kiểu.

Nghĩ thế nào cũng thấy thiệt thòi.

Tháng tư ngày dài, ánh chiều ráng cam đỏ phủ đầy chân trời, từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến lá cây xào xạc, lòng Ôn Miểu cũng khẽ rung theo.

Không hiểu sao, nàng lại cảm thấy càng lúc càng tự nhiên khi ở cạnh Quý Bạch Thanh, một trạng thái mà trước đây chỉ có trước mặt người thân mới xuất hiện, giờ lại xảy ra với một người ngoài như Quý Bạch Thanh.

Ôn Miểu không hiểu nổi tại sao.

Lúc nàng còn đang ngẩn người, Quý Bạch Thanh thấy nàng đi chậm thì hỏi: "Mang nặng quá à? Đưa thêm cho ta một túi, cầm không nổi thì giao đây."

Ôn Miểu hoàn hồn, lắc đầu, ôm chặt túi trong tay rồi chạy vài bước đến cạnh Quý Bạch Thanh.

"Không sao, ta cầm được."

Đồ của Ôn Miểu khá nhiều, may mà Quý Bạch Thanh khỏe, dứt khoát đeo cả cái gùi lớn sau lưng, vừa tiện đựng thêm đồ. Bên trái một kiện hành lý, bên phải xách một vali, cứ thế dịch chuyển hết đồ đạc về nhà mình.

Chờ mọi thứ được dọn hết vào phòng Quý Bạch Thanh, nhà họ Quý bắt đầu ăn cơm.

Quý Vĩ xới khoai lang ra từng chén, hôm nay còn có món măng xào và nấm đầu xanh.

Nhìn hai món toàn rau xanh mướt, Quý Bạch Thanh âm thầm thở dài.

Xuyên vào sách thì cái gì cũng ổn, chỉ là không có biện pháp mỗi ngày đều ăn thịt.

Mười ngày nửa tháng ăn được một bữa thịt là đã tốt lắm rồi.

Biết sao được, nhà cô ba đời bần dân, tiền không nhiều, phiếu tem lại càng hiếm.

Trên bàn ăn, Quý Bạch Thanh đơn giản nói việc Ôn Miểu sẽ dọn về đây ở.

Hà Hương Nguyệt nhiệt tình: "Miểu Miểu, có gì cần thì cứ bảo ta, để ông nhà đi sắm thêm, ngươi với Bạch Thanh là chị em tốt, cứ coi đây là nhà mình, đừng ngại gì hết!"

Thấy Ôn Miểu gật đầu khẽ, Quý Bạch Thanh ngượng ngùng. Trong lòng nghĩ, nương à, nói vậy lại khiến người ta càng áp lực khó xử đó.

Quả nhiên, sau bữa ăn, trước mặt mọi người, Ôn Miểu lấy ra mười tờ đại đoàn kết* đưa cho Hà Hương Nguyệt.

"Dì, đây là tiền ta trả phí ăn ở. Ta không thể ở nhờ nhà dì không công, nhất định phải nhận."

Thời này một cân gạo cũng chỉ mấy xu, nhà quê cả năm dành dụm nhiều lắm được hai chục đồng, đối với nhà họ Quý mà nói, số tiền Ôn Miểu đưa tới đúng là con số trên trời.

Hà Hương Nguyệt trợn tròn mắt, lập tức từ chối: "Không được không được! Sao có thể lấy của ngươi nhiều tiền thế chứ! Mau cất đi, không thì chẳng phải là làm khó ta sao!"

Ôn Miểu bất lực cười khẽ, giải thích: "Số tiền này chủ yếu là để cải thiện bữa ăn cho cả nhà."

Nàng ngập ngừng: "Ta ăn gạo trắng quen rồi, chỗ ta còn ít tem phiếu lương thực. Thật ra ta cũng có chút tư tâm, số tiền và phiếu này là muốn để ta ăn ngon hơn một chút."

Nói xong, nàng nhét xấp tiền vào tay Hà Hương Nguyệt, kéo Quý Bạch Thanh chạy về phòng.

Nhìn đống tiền mới tinh trong tay, Hà Hương Nguyệt và Quý Vĩ liếc nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn không nhịn được mà sờ tờ giấy bạc, cảm thán: "Trời ơi, nhiều tiền thế này..."

Quý Bạch Thanh bị Ôn Miểu kéo vào phòng rồi thì lập tức chốt cửa.

Cô nói với Ôn Miểu đang thở hổn hển: "Yên tâm đi, mẹ ta giờ vào không được đâu."

Má Ôn Miểu đỏ ửng, ngẩng đầu cười với Quý Bạch Thanh, đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng.

Nhìn chẳng khác nào đứa bé lần đầu làm chuyện xấu, thấy vừa kích thích vừa lo sợ: "Quý Bạch Thanh, ngươi nói ta làm vậy có đúng không? Cho mẹ ngươi tiền như vậy liệu mẹ ngươi có giận không?"

Quý Bạch Thanh kéo ghế cho nàng ngồi, chậm rãi đáp: "Ngươi làm đúng, bỏ chút tiền để sống thoải mái thì rất đáng."

Ôn Miểu ngạc nhiên, không ngờ cô lại không khuyên mình giữ lại số tiền đó.

Nhưng những gì cô nói cũng rất hợp lý với suy nghĩ trong lòng nàng.

Ôn Miểu ghé sát tai cô, khẽ nói: "Thật ra ta còn rất nhiều tiền."

Không gian kín đáo khiến hương thơm trên người nàng càng rõ, Quý Bạch Thanh cảm nhận được bầu ngực mềm mại của nàng áp vào cánh tay mình, đến cả hơi thở cũng như có móc câu, mềm nhẹ quyến rũ.

Phản ứng của cô chậm nửa nhịp, đến khi hoàn hồn thì Ôn Miểu đã lôi cả ví, tiền mặt và sổ tiết kiệm ra.

Bầu không khí ám muội ban nãy lập tức tiêu tán, Quý Bạch Thanh lắc đầu, chẳng buồn nghĩ lại nữa.

Cô nghiêng qua xem, cùng nàng đếm tiền.

Lúc Ôn Miểu xuống nông thôn, có cả bà và các dì đến tiễn, ai nấy đều yêu thương nàng từ nhỏ, sợ nàng khổ, nên dốc sạch tiền phiếu có được đưa cho nàng.

Tính sơ sơ, tem gạo quốc gia vài trăm cân, phiếu thịt, phiếu vải, đường, muối, phiếu máy may... đủ loại, thậm chí còn có ba bốn chục phiếu công nghiệp, và cả một phiếu xe đạp.

Tiền mặt không tính tiền lẻ, toàn tờ đại đoàn kết, cộng lại cũng gần một nghìn.

Sổ tiết kiệm là di sản mẹ Ôn Miểu để lại, tận năm nghìn!

Nhìn đống tiền đó, Quý Bạch Thanh nuốt nước bọt.

Trong khoảnh khắc, cô bỗng hiểu cảm giác vui sướng của mấy nhân vật trong video "bạn thân là phú bà" mà kiếp trước cô từng xem.

Ôn Miểu vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt thèm thuồng của Quý Bạch Thanh, không nhịn được cười: "Chỉ là tiền thôi mà."

Nghe xong lời này, Quý Bạch Thanh âm thầm thấy ghét người giàu.

Nhưng nghĩ đến những tình tiết về sau trong nguyên tác, Quý Bạch Thanh dặn dò: "Cất kỹ vào, đừng khoe ra ngoài, sau này mấy thứ này còn hữu dụng lắm."

Ôn Miểu không hiểu ý cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy nàng như vậy, Quý Bạch Thanh lại cười.

Cô nghĩ: người như vậy sao gọi là nữ phụ độc ác được, rõ ràng là một đại mỹ nhân vừa ngoan vừa đáng yêu.

Nông thôn không có gì giải trí, Ôn Miểu sau một thời gian cũng quen ngủ sớm.

Hai người trò chuyện một lúc dưới ánh đèn pin, rồi đi múc nước rửa mặt.

Nhà họ Quý tiện hơn điểm tập kết là có nhà xí và phòng tắm riêng. Ôn Miểu thích sạch sẽ, hồi ở Kinh thị mỗi ngày đều tắm, nhưng điểm tập kết không có phương tiện đành phải ra nhà xí ở trung tâm thôn, ngay cả tắm rửa cũng phải cách ngày đến mượn phòng tắm nhà họ Quý.

Quý Bạch Thanh biết rõ, nên ăn xong là đi nấu nước nóng sẵn.

Thời này không có điện nên bất tiện vô cùng, tóc Ôn Miểu lại dài đen và dày như rong biển, phải lâu lắm mới khô sau khi gội.

Thấy nàng định leo lên giường ngủ khi tóc còn ướt, Quý Bạch Thanh chặn lại, lấy khăn khô giúp nàng lau tóc.

Ôn Miểu sững người vài giây, rồi lặng lẽ tựa vào lưng ghế, chuyên tâm hưởng thụ.

Cô gái so nàng nhỏ hơn ba tuổi lẩm bẩm nói: "Tóc ướt ngủ sẽ dễ nhức đầu lắm đó."

Nghe Quý Bạch Thanh quan tâm, Ôn Miểu chẳng những không khó chịu mà còn thấy vui vẻ.

Nàng khẽ gật đầu: "Được rồi mà, ta biết rồi mà."

Ngữ điệu chẳng khác gì lúc qua loa ứng phó với bà ngoại.

Quý Bạch Thanh nghe câu nói ấy, khoé miệng càng cong hơn.

Nữ phụ độc ác mà chịu làm nũng với mình, chứng tỏ ngày trở thành tri kỷ chẳng còn xa.

Nửa tiếng sau, tóc cũng khô kha khá, hai người ra sân hóng gió, cuối cùng Quý Bạch Thanh lại sờ tóc nàng, xác nhận đã ổn.

Thấy nàng bắt đầu lơ mơ buồn ngủ, Quý Bạch Thanh vỗ nhẹ: "Ôn Miểu, vào phòng ngủ thôi."

Ôn Miểu ngái ngủ đi theo cô vào phòng, nhưng vừa nằm lên giường, thấy Quý Bạch Thanh cũng leo lên thì chợt tỉnh táo.

Nhanh như vậy? Hai người... phải cùng nhau ngủ rồi sao?

Nàng đan tay lại, trong lòng hơi khó xử.

Từ bé đến lớn, nàng chưa từng ngủ chung với ai ngoài người thân.

May mà trong phòng tối đen, chỉ nhờ ánh trăng mới thấy được bóng người lờ mờ, cũng không thấy rõ lông mi nàng đang run lên.

"Chúng ta đắp một cái chăn nhé." Quý Bạch Thanh nói.

Dù trời đã ấm lên nhưng buổi tối vẫn còn lạnh.

Ôn Miểu nhẹ giọng đồng ý, cảm nhận rõ ràng có người nằm xuống bên cạnh.

Quý Bạch Thanh cùng nàng ngủ chung.

———
* Tờ đại đoàn kết thời đó trị giá 10 đồng nhân dân tệ. Mặt trước là hình ảnh các dân tộc TQ đoàn kết đứng xếp hàng, vì thế gọi là Đại đoàn kết. Mặt sau là quốc huy và dòng chữ ngân hàng nhân dân TQ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...