Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi

Chương 91 - Chột dạ



Cuối cùng, cô vẫn không đuổi theo nữa.
Cô gãi gãi đầu, còn đứng tại chỗ đá đá mấy viên sỏi, rồi mới quay người lững thững quay về nhà.

Sáng hôm sau, Quý Ngư xuất hiện trong lớp với hai quầng mắt đen sì to tướng.
Cả người cô mềm nhũn như sợi mì, nằm bò ra bàn, mắt chỉ khép hờ.

Đêm qua, cô lăn qua lộn lại suốt cả đêm, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng rút ra được một kết luận —
Lạc Sơ Nhiên cái kiểu nhìn đã thấy ngoan ngoãn, nói chuyện còn lắp bắp thế kia, chắc không lừa cô đâu, chắc thật sự là không có điện thoại.
Chắc cũng thật sự không có bạn bè.

Từ nhỏ đến lớn, hầu như bạn nào của Quý Ngư cũng thuộc dạng hướng ngoại, đứa nào cũng hoạt bát, ồn ào. Chính miệng cô từng nói, cô chẳng hợp với mấy người kiểu trầm lặng, lạnh lùng.

Lạc Sơ Nhiên... chắc được xếp vào loại lạnh lùng đấy chứ?
Vậy mà sao cô cứ khăng khăng muốn làm bạn với Lạc Sơ Nhiên?

Quý Ngư gãi nhẹ móng tay lên tường, giờ mỗi lần nhớ đến gương mặt của Lạc Sơ Nhiên là trong lòng lại nghẹn nghẹn, như kiểu ngột ngạt vì thiếu dưỡng khí, bồn chồn đến không yên, mà lại chẳng biết làm sao cho hả.

Nhịp tim dường như cũng loạn đi, cô nằm úp xuống bàn mà vẫn nghe rõ tiếng tim mình đập.

Thật không ổn chút nào, nhưng cô lại không nói ra được rốt cuộc là sai ở đâu.

Quý Ngư chống đầu, mơ mơ màng màng giữa cái nóng hầm hập, vừa cắm cúi làm xong đống đề thầy toán vừa phát, vừa tiện tay vẽ nháp gương mặt Lạc Sơ Nhiên lên giấy nháp.

Nhưng chẳng giống.
Lạc Sơ Nhiên thật còn đẹp gấp vạn lần cái hình cô vẽ.

Ngòi bút chì vì cô ấn mạnh quá nên gãy luôn, Quý Ngư ném nó sang một bên, còn lén gõ gõ xuống mặt bàn để xả bực.

Thôi, bạn bè gì chả có, cô lại cứ phải đi đòi kết bạn bằng được với cô học sinh nhỏ hay lắp bắp kia làm gì?

Đến lúc hai đứa ngồi nói chuyện, chắc mỗi câu lại phải im bặt mấy giây chờ nhau.

Nhưng câu nói càng không có được thì càng muốn có tự dưng lại đúng với hoàn cảnh của cô lúc này.

Giờ nghỉ trưa, Quý Ngư cầm thẻ ăn cơm, bụp một cái đã đứng trước cửa lớp mười ba khối mười một

Cô chạy nhanh như bay, vừa kịp lúc lớp chuyên đang bị thầy cô giữ lại thêm giờ.

Hầu hết mọi người ai vừa bước ra, nhìn thấy Quý Ngư đứng khoanh tay chặn cửa, mắt mở to, là mặt mũi đứa nào đứa nấy đều tái mét, cứ tưởng bị cán bộ hội học sinh bắt lỗi, không ai dám hó hé to.

Trong bầu không khí im lặng đến kì lạ ấy, Quý Ngư cứ khoanh tay, đứng chờ Lạc Sơ Nhiên ra.

Nhưng cô chờ mãi... chờ đến khi chẳng còn ai đi ra nữa, vẫn chẳng thấy bóng dáng người mình muốn tìm.

... Không thấy Lạc Sơ Nhiên đâu.

Quý Ngư chớp mắt mấy cái, mắt bắt đầu khô khốc, gương mặt cũng nhăn lại.

Lạc Sơ Nhiên không đi học?

Cô thò đầu vào lớp, chỉ lộ ra hai con mắt hỏi đứa còn ngồi lại:
"Bạn ơi, lớp bạn có Lạc Sơ Nhiên không?"

"Ơ?" Thằng con trai kia gãi đầu:
"Lớp mình làm gì có ai tên Lạc Sơ Nhiên, bạn tìm nhầm rồi."

Quý Ngư ngây ra mấy giây, ánh mắt cô dần lạnh đi, nghiến răng thật khẽ.

Lạc Sơ Nhiên cái kiểu mặt ngoan ngoãn, giọng nói nhỏ xíu kia mà cũng lừa cô được sao?
Đến cái lớp cũng dám nói dối, bộ sợ cô ăn tươi nuốt sống em ấy chắc?

Quý Ngư hít sâu một hơi, Lạc Sơ Nhiên đã không cho cô tìm, cô lại càng phải tìm. Một cái trường bé xíu thế này, cô không tin không moi ra nổi.

Biết đâu ngay cả khối cũng bịa, thì cô tìm từ khối mười cho chắc, kiểu gì cũng ra.

Chỉ trong một buổi nghỉ trưa, khắp trường đã rộ lên tin đồn:
Cô Quý Ngư lớp mười hai hai đang tìm một cô bé lớp dưới.
Nhìn mặt hung dữ như sắp bắt người đánh nhau.

Quý Ngư chẳng buồn ăn cơm, chạy khắp hành lang, lên xuống cầu thang mấy lượt, định bụng lát nữa sẽ len lén xem sổ điểm danh, nhưng giáo viên lớp nào lớp nấy đều đang ngủ trưa, cô chỉ có thể tự lần mò manh mối.

Đi ngang khúc rẽ cầu thang, Quý Ngư sững chân.

Ngay cạnh cô là tấm bảng kính đỏ treo dán ảnh học sinh tiêu biểu – mỗi khối đều có, cứ thi tháng xong là thay bảng, dán đầy ảnh chụp cùng tên và lớp.

Ánh mắt Quý Ngư lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở giữa bảng – một tấm ảnh bị vẽ bậy nguệch ngoạc, loang lổ mực đen.

Lớp mười lăm khối mười một: Lạc Sơ Nhiên
Hóa ra ba chữ đó là viết thế này.

Cuối cùng cô cũng tóm được rồi.

Quý Ngư nheo mắt, giơ tay lau thử vết bút lông trên mặt kính – vẫn lau ra được.

Nghĩa là hình bị bôi bẩn chưa lâu, chắc chỉ mới sáng nay.

Bao nhiêu người trong trường, lại chỉ bôi đúng ảnh Lạc Sơ Nhiên – chẳng phải vì thấy cô ấy dễ bắt nạt sao?

Cô còn nhớ lần đầu gặp, Lạc Sơ Nhiên bị đụng rơi kính cũng chẳng nói một lời.

Quý Ngư chịu không nổi.

Cô không tìm được giấy, thế là bèn vén tay áo, dùng ngay cổ tay áo để lau kính, cứ thế lau đến khi gương mặt Lạc Sơ Nhiên hiện ra rõ ràng, sạch sẽ.

Xóa hết mực, mặt mũi Lạc Sơ Nhiên tinh khôi, mái tóc mái kính che đi đôi phần, nhưng nhìn kỹ vẫn đẹp đến lạ.
Cô mới phát hiện, hóa ra kỹ thuật chụp ảnh học sinh của trường tệ như vậy mà vẫn chụp được em ấy trông đáng yêu đến vậy.

Đám người kia mù hết rồi, nói Lạc Sơ Nhiên không xinh?

Cô phải đi tìm bảo vệ, trích camera, lôi bằng được đứa vẽ bậy ra.

Quý Ngư lau chăm chú quá, đến mức quên luôn cả mùi cơm và một mùi hương quen thuộc sau lưng, cho đến khi cô đụng trúng một người.

Cổ áo đồng phục trước ngực cô loang ra một mảng vết bẩn lớn, chất lỏng còn đang thấm xuống vải.

Quý Ngư hơi ngẩng lên, thấy ngay Lạc Sơ Nhiên đang ôm hộp cơm trước mặt.

Lạc Sơ Nhiên đến từ lúc nào? Không phải em ấy đã đứng nhìn cô lau từ nãy chứ?

Tự dưng Quý Ngư thấy... chột dạ.

Cô cứng ngắc cuộn mép tay áo dính đen, giấu ra sau lưng.
_________

Chương trước Chương tiếp
Loading...