Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi

Chương 92 - Nguyên nhân khiến nhịp tim đập nhanh



Lạc Sơ Nhiên khẽ nói: "Xin, lỗi, làm bẩn áo của cậu."
Nhưng Quý Ngư thì chẳng để ý chuyện đó tẹo nào.

Ánh mắt cô cứ dán chặt vào gương mặt trắng trẻo, đôi mắt long lanh của Lạc Sơ Nhiên, cảm giác ngứa răng lại dâng lên.
Cô đột nhiên nảy ra cái ý nghĩ — muốn cắn nhẹ má Lạc Sơ Nhiên một miếng, chắc sẽ mềm như bánh kem, còn có vị ngọt nữa.
... Hình như cô bị biến thái thật rồi.

Quý Ngư nghiến răng, gắng ép mình nuốt cái ý nghĩ muốn "cắn người" ấy xuống, hơi gượng gạo mở miệng:
"Rõ ràng em không phải lớp Mười Hai Ba, sao còn lừa tôi?"

Lạc Sơ Nhiên: "Không, cẩn thận, nói nhầm."
Được lắm, còn dám chối. Ai lại nhầm được lớp của mình chứ?

Quý Ngư đang định tiếp tục chất vấn thì nghe Lạc Sơ Nhiên nói nhỏ:
"Tớ, có thể cho cậu mặc đồng phục, của tớ."

Ngón tay Quý Ngư khựng lại.
Đồng phục của Lạc Sơ Nhiên... chắc chắn dính đầy mùi của Lạc Sơ Nhiên...
Nếu cô mặc nó, chẳng phải từ nay sẽ có "liên quan" đến Lạc Sơ Nhiên rồi sao?

Quý Ngư khẽ chớp mắt, vừa định mở miệng đồng ý, đã thấy Lạc Sơ Nhiên không hề ngại ngùng, xoẹt một cái kéo khoá áo xuống.

Trong đồng phục, Lạc Sơ Nhiên mặc một chiếc áo thun trắng đã chắp vá, mép áo còn xước chỉ rõ rệt.
Cơ thể Lạc Sơ Nhiên mảnh dẻ thế kia, cái áo thun đã căng chật sát người, nhìn là biết mặc nhiều năm lắm rồi.

Hình ảnh Lạc Sơ Nhiên nhỏ bé tội nghiệp trong lòng Quý Ngư càng bén rễ sâu hơn, lan nhanh như mọc mầm.
Chẳng lẽ Lạc Sơ Nhiên thiếu tiền nên mới bị bắt nạt?

Sắc mặt Quý Ngư dần cứng lại, cô dời mắt xuống hộp cơm trên tay Lạc Sơ Nhiên, mới nhận ra bên trong toàn rau luộc, không hề có chút thịt nào — toàn mấy món rẻ tiền nhất.

Một cơn áy náy như sóng trào trong ngực cô.
Dù áo của cô bị bẩn, nhưng Lạc Sơ Nhiên mất luôn bữa trưa, còn tội nghiệp hơn cô nhiều.

Quý Ngư khẽ siết tay, càng khẳng định phán đoán của mình.

"Khoan, khoan."
Quý Ngư vội nắm cổ tay Lạc Sơ Nhiên, đầu ngón tay chạm vào da, mềm và ấm đến mức cô suýt quên mất mình định nói gì.

Cô lắp bắp:
"Tôi, tôi không cần đổi áo với em. Em... đổi cách bồi thường khác được không?"

Ánh mắt Quý Ngư lơ đãng lướt xuống eo Lạc Sơ Nhiên — vòng eo kia chắc một tay ôm gọn.

"Tôi không ép em làm bạn với tôi. Tối nay... đi ăn cơm tối với tôi, được chứ?"

Lạc Sơ Nhiên mím môi, đôi mắt long lanh nhưng biểu cảm lại dửng dưng, nhìn không ra cô đang nghĩ gì. Quý Ngư còn thấy Lạc Sơ Nhiên vẫn định kéo áo ra tiếp.

Cô lập tức chặn tay đối phương:
"Yên tâm, tôi còn đồng phục khác để trong trường. Áo này giặt máy giặt là sạch ngay, không sao hết."

Nhìn Lạc Sơ Nhiên ngơ ngác chớp mắt, Quý Ngư lại thấy cơn "muốn cắn" kia ngứa ngáy trong lòng, len lỏi ra tứ chi.

"Chiều ăn cơm, chờ tôi ở căn-tin số Hai, tầng một. Nếu em không ra, tôi sẽ ngày nào cũng đến lớp em."

Quý Ngư dừng một nhịp, giọng nghe rõ ý dọa:
"Ngồi học cùng em luôn."

Không biết câu đe dọa có hiệu quả không, chỉ biết cô ngẩng đầu, đuôi mắt cong cong, vui vẻ quay gót đi thẳng.

Quý Ngư không hề ngoái lại nhìn vẻ mặt Lạc Sơ Nhiên lúc ấy.
Cô mặc nguyên chiếc áo đồng phục ám mùi bắp cải, nghênh ngang quay lại lớp.

Thật ra làm gì có đồng phục nào để thay, cứ mặc vậy cho xong, cô cũng chẳng thấy phiền.

Vừa ngồi xuống, bạn cùng bàn tròn mắt nhìn vết bẩn loang lổ trước ngực cô:
"Ơ cái gì đây? Ngã vô nồi canh hay ai hất cơm vô người cậu đấy?"

Quý Ngư ngả ra ghế, quay bút trong tay, mặt tỉnh bơ:
"Tớ tự quệt vào thôi."

"Người cậu toàn mùi rau."
Bạn cùng bàn chẳng thèm để ý vết bẩn, vẫn líu lo bên tai:
"Mà cậu không nghe à, nãy ở sân trường có mấy tên lưu manh ầm ĩ, chửi bới loạn lên, cuối cùng bị thầy giám thị lôi đi rồi."

Quý Ngư: ...
Mải tìm Lạc Sơ Nhiên, cô quên khuấy cái hẹn "gặp nhau ở sân trường" mất rồi.

Kệ đi.

Quý Ngư xoa nhẹ vành tai tự dưng nóng ran, tai nghe giọng giáo viên phát ra từ loa, cô vừa viết hết đề trên bàn, vừa bắt đầu suy nghĩ.

Hồi nãy cô doạ thế nghe trẻ con thật, lỡ Lạc Sơ Nhiên lại trốn thì sao?

Quý Ngư cắn nhẹ vào thịt má bên trong, mắt khẽ nheo.

Nhưng giờ cô đã biết Lạc Sơ Nhiên học lớp nào rồi, nếu em ấy còn dám trốn, cô sẽ "dạy dỗ" cho coi!

Với cái tính đó, Lạc Sơ Nhiên chắc chỉ cần cô nghiêm giọng một chút là ngoan ngay.

Nghĩ thì dữ dằn vậy, mà chẳng hiểu sao trong lòng Quý Ngư lại chẳng có tí giận nào.
Từ lúc gặp Lạc Sơ Nhiên, tính khí cô hiền hẳn ra.

Dù đang mặc bộ đồng phục bốc mùi bắp cải, Quý Ngư vẫn thấy lòng mình phơi phới, chim sẻ ngoài cửa sổ cũng dễ thương lạ thường, mấy ký hiệu khó nuốt trên sách giáo khoa bỗng dưng cũng đáng yêu.

Chỉ có điều... hình như mấy hôm nay nhịp tim cô không bình thường.

Quý Ngư lén liếc thầy giáo đang giảng hăng say, rón rén gấp tờ giấy nhét cho bạn cùng bàn:
[Tim đập nhanh quá là bệnh gì?]

Bạn cùng bàn quen quá rồi, trả lời nhanh như chớp:
[Bỗng dưng tim đập nhanh thì khả năng là bệnh tim đấy.]

Nhìn xong câu trả lời, Quý Ngư suýt tắt thở tại chỗ.

Cô không tin mình bị bệnh, vội vã vẽ thêm một con chó con khóc lóc, rồi nguệch ngoạc viết tiếp:
[Nhưng mà... là vì nhìn thấy một người nào đó mới tim đập nhanh thì sao?]

Tờ giấy lại truyền qua, Quý Ngư thấy bạn cùng bàn chau mày nhìn cô một cái, mới hạ bút đáp.

Quý Ngư bồn chồn đợi, tay run lên khi mở mảnh giấy, làm đổ luôn cái bình nước, tiếng "cạch" khiến cả lớp tỉnh hẳn.

Giấy viết nguệch ngoạc, chỉ có mấy dòng:
[Vậy thì chỉ có hai khả năng — 1: Cậu sợ người đó. 2: Cậu thích người đó.]
[Vậy ra cậu để mắt đến ai rồi? Quý Ngư — người mà ngay cả chủ nhiệm ma quỷ cũng không sợ sao?]
________

Chương trước Chương tiếp
Loading...