Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi

Chương 90 - Tớ không cần bạn



Tên lưu manh mặt mũi vặn vẹo kia, phía sau còn lẽo đẽo hai thằng đàn em.
Nếu cô đi sớm cùng dòng người, chắc chẳng gặp chuyện gì. Nhưng giờ con phố này ngoài mấy đứa trước mặt thì chẳng còn một bóng người, muốn kêu cứu cũng không biết tìm ai.

Quý Ngư cụp nhẹ hàng mi, nhanh tay rút cái điện thoại vốn chuẩn bị để quét mã thêm bạn, lập tức thoát khỏi màn hình mã QR, chuyển sang bàn phím số, bấm thẳng 110, rồi lật màn hình ra cho mấy đứa kia nhìn.

"Xin lỗi nhé, đồn công an cách đây chỉ ba trăm mét thôi, điện thoại tôi định vị trực tiếp."

Không khí cứng đờ một giây.
Điếu thuốc ai đó ngậm nơi kẽ môi bị ném xuống, tóe vài tia lửa vụn.

"Con mẹ nó, mày không phải bảo lớp Mười Hai không phát điện thoại hả?"
"Thì tao biết đâu! Ai chẳng bảo thế..."

Lớp Mười Hai hầu hết không phát điện thoại, chỉ riêng chủ nhiệm của Quý Ngư thì khác, sợ học sinh tan học gặp chuyện nên đặc cách cho mang. Không ngờ giờ lại hữu dụng thế này.

Thấy lũ kia khí thế xẹp hẳn, nhìn là biết chuyên bắt nạt kẻ yếu. Quý Ngư hơi ngẩng cằm, giọng không nhanh không chậm:

"Cao to thế này, sao lại hẹp hòi vậy? Bắt nạt người khác có gì vui? Đánh tôi rồi, mấy người vui được mấy hôm?"

Cô giơ cánh tay đã bị bầm tím ra: "Muốn đánh tiếp mấy cái?"

Tên tóc xanh cầm đầu bị cô nói nghẹn họng, nhưng vẫn gân cổ cãi:
"Đúng đấy, đánh mày bọn tao mới vui! Đánh mấy cái mày quản được à?"

Quý Ngư: "Vào đồn rồi, không thuốc lá, không điện thoại, vẫn vui nổi không?"

... Xã hội đen kiểu gì đây.
Đám chuyên bắt nạt vặt, ghét nhất là bị người khác dạy dỗ — mà cũng không phải lần đầu bị người này nói thế. Lần trước... cũng là cô.

Ngay lúc bọn chúng còn đang định hằm hè gì đó, một bóng người lặng lẽ bước ra từ khúc tối, bước chân rất nhẹ, gần như không phát ra âm thanh.

Quý Ngư đứng ngay chỗ rẽ, đường hẹp, cô cảm nhận được mái tóc mềm của người kia sượt nhẹ qua má trái, mềm như lông chim chạm vào tim.

Mùi hương quen thuộc len vào mũi, cô hơi ngẩng lên, não bỗng khựng lại.
Lạc Sơ Nhiên lướt ngang, đeo cặp ngay ngắn, lưng thẳng tắp, ánh mắt không dừng trên người họ lấy một giây.

Ơ?
Quý Ngư sững mặt. Trong túi cô vẫn còn gọng kính của Lạc Sơ Nhiên, không thể nhận sai mùi.
Nhưng Lạc Sơ Nhiên không nhận ra cô? Hay vốn không định quan tâm cô sống chết?

Quý Ngư nheo mắt, nói nhanh với đám trước mặt:
"Muốn đánh thì mai ra sân thể dục giờ ra chơi tìm tôi. Tôi bận rồi."

Nói xong, cô quay người chạy.
"Ê, mày..."
"Thôi anh ạ, mai nó cũng hẹn rồi còn gì, nãy đập nó phát rồi, được rồi. Nó cũng đâu bỏ học nổi..."

Tiếng cãi cọ xa dần, Quý Ngư rẽ thêm hai ngõ nữa, thở hổn hển, chỉ khi lại gần Lạc Sơ Nhiên mới chậm dần bước chân.

Con hẻm nhỏ hẹp tối, đèn đường ít, ánh sáng mờ, trông vừa âm u vừa rợn người.
Cô rảo bước, cố đi song song Lạc Sơ Nhiên, mí mắt cụp xuống, vẫn nhìn thấy xoáy tóc mềm mềm trên đỉnh đầu người kia.
Trông mềm thế, muốn sờ một cái...

Ngón tay cô khẽ cuộn lại, do dự rồi mở miệng:
"Cậu tan học giờ này à?"
"... Lạc Sơ Nhiên? Tớ nhớ tên cậu không nhầm chứ?"
"Sao cậu không để ý tôi? Kính của cậu còn ở chỗ tớ đây."

Lạc Sơ Nhiên dừng lại, Quý Ngư liền nghiêng đầu nhìn.
Trong bóng tối, cô nhìn không chớp mắt, chỉ thấy mặt người kia trắng đến dọa người, đôi mắt như ánh sao, khiến cô chẳng tài nào dứt nổi tầm nhìn.

Lạc Sơ Nhiên giọng rất nhỏ: "... Có thể trả kính, cho tớ không? Cảm ơn, cậu."
Quý Ngư: "Kết bạn với tớ đi, tớ trả."
Lạc Sơ Nhiên: "Tớ, không có điện thoại."

Quý Ngư chợt nhận ra giọng cô ấy có chút lắp bắp.
"... Thật không? Thế cậu liên lạc với người khác kiểu gì?"
Lạc Sơ Nhiên: "... Không, liên lạc."

Quý Ngư cau mày, trong mắt thoáng nét không tin.
Nói dối? Không muốn kết bạn với cô sao?
Dù không dùng app, chẳng lẽ không có số điện thoại?

Quý Ngư mím môi: "Cậu lớp nào?"
Lạc Sơ Nhiên: "Mười một, lớp Mười Ba."
Lớp chọn đặc biệt cơ đấy.

Quý Ngư nhướn mày, mắt sáng lên, vừa định nói thêm thì cảm giác túi áo nhẹ bẫng.
Cô khựng lại, đưa tay sờ, trống không — hộp kính mất rồi.
Người còn đứng cạnh ban nãy, giờ chỉ còn tấm lưng nhỏ chạy nhanh như thỏ.

...
Một ngày bày mưu tính kế, cái gì cũng không xong, ngay cả bạn bè cũng không kết được.

Quý Ngư bước lên hai bước, giơ tay gọi:
"Lạc Sơ Nhiên! Cậu đừng chạy! Tớ chỉ muốn làm bạn thôi mà!"

Cô chớp mắt, nhìn bóng lưng phía trước khựng lại.
Không quay đầu, giọng vẫn rất khẽ, nhưng nghe ra chút lạnh lùng khó lường:

"Tớ... không cần bạn."
"Cảm ơn cậu. Sau này... cũng đừng tìm tớ nữa."
________

Chương trước Chương tiếp
Loading...