Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi

Chương 45 - Lạc Sơ Nhiên không nói lý lẽ




Cuộc họp vừa kết thúc, dự án cũng được xác nhận tiếp nhận, công việc lập tức bận rộn hẳn lên.

Những ngày này, Quý Ngư cố tình tránh mặt Lạc Sơ Nhiên, có thể không gặp là nhất quyết không gặp.

Thế nhưng đối phương lại như thể nắm rõ từng hành tung của cô.

Ví dụ như bây giờ——

Trong nhà ăn của công ty, Lạc Sơ Nhiên đứng trước quầy buffet, gương mặt điềm tĩnh, mặc chiếc váy liền thân màu trắng kem, tay phải cầm khay nhựa, đứng rất đỗi vững vàng.

Phạm vi mười mét quanh cô không có lấy một ai, đến cả khu vực dùng bữa cũng im ắng hơn hẳn.

Mọi người đều đồng loạt cúi đầu, cắm cúi ăn uống.

Đúng là... sợ cấp trên đã in vào gen rồi.

Quý Ngư im lặng cúi đầu nhìn miếng thịt kho tàu trong khay cơm, gắp một miếng bỏ vào miệng.

Chỉ cần cô không nhìn Lạc Sơ Nhiên thì Lạc Sơ Nhiên sẽ không tồn tại.

Nếu Lạc Sơ Nhiên dám ngồi xuống trước mặt cô...

Thì cô sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rời khỏi nhà ăn ngay trước khi mọi người kịp phản ứng.

Nghĩ đến số lần vô tình chạm mặt Lạc Sơ Nhiên mấy ngày nay, tay cầm đũa của Quý Ngư siết lại một chút.

Cô không tin trên đời lại có nhiều sự trùng hợp đến thế.

Cô đi vệ sinh thì Lạc Sơ Nhiên ở phòng bên cạnh, cô vừa nhấp một ngụm cà phê trong phòng trà thì Lạc Sơ Nhiên bước vào, ngay cả lúc cô lên sân thượng hít thở cũng đụng phải cô ấy.

Tối qua, Quý Ngư không nhịn nổi nữa, chủ động nhắn tin cho Lạc Sơ Nhiên.

Quý Ngư:
[Lạc Tổng, cô không cần làm việc sao?]

Đại ác ma:
[Tôi chỉ đang kiểm tra xem có nhân viên nào lười biếng trong giờ làm thôi.]

Đại ác ma:
[Không ngờ lần nào cũng gặp được cô.]

Quý Ngư:
[...]

Cái người này... đúng là không nói lý lẽ gì hết!

Tuy nhiên, vì Lạc Sơ Nhiên không tỏ vẻ ngang ngược trước mặt mọi người, nên Quý Ngư cũng nhẫn nhịn.

Dù sao bề ngoài vẫn rất "bình yên".

Ngẩng đầu lên lần nữa, Quý Ngư thấy Lạc Sơ Nhiên vẫn đang chọn đồ ăn, chiếc khay trắng sạch vẫn trống trơn.

Nhà ăn của công ty đồ ăn nhiều dầu mỡ, toàn món mặn nặng mùi, đúng gu của Quý Ngư – người mê thịt. Thịt gì cũng có.

Nhưng khẩu vị Lạc Sơ Nhiên lại nhạt và cực kỳ kén ăn, tất nhiên không thể nuốt nổi đồ ăn ở đây rồi.

Quý Ngư vẫn còn nhớ như in cái cách Lạc Sơ Nhiên ăn sườn – như thể đang nuốt thuốc độc, nhai một cái là người run lên một cái.

Cô rõ là biết mấy món mà Lạc Sơ Nhiên thích ăn.

Nhưng cô mặc kệ, đói chết cô ấy càng tốt.

Quý Ngư cúi đầu tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nhìn thấy Lạc Sơ Nhiên đăng thêm một dòng trạng thái:

[Trưa nay trợ lý quên chuẩn bị cơm, đau dạ dày rồi.]

Quý Ngư hơi nhíu mày.

Lạc Sơ Nhiên từng phải nhập viện vì đau dạ dày không chỉ một lần, những bệnh vặt lớn nhỏ trên người cô ấy, chẳng lẽ Trình Nhất Mễ không biết?

Ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt Quý Ngư, Lạc Sơ Nhiên bỗng trở nên có chút đáng thương, ngay cả lông mày cũng tái nhợt.

Đồ ăn nhà ăn dở vậy, không biết tự đặt đồ bên ngoài sao?

Mà nếu Lạc Sơ Nhiên thật sự để ý những chuyện này, thì cũng đâu để bản thân mang đủ thứ bệnh như vậy.

Khuôn mặt Quý Ngư khẽ cứng lại.

Cô cúi đầu, lặng lẽ ăn thêm vài miếng, nhanh chóng ăn sạch cơm trong khay.

Sau đó, Quý Ngư đứng dậy.

Lâm Diên Vĩ ngẩng đầu khó hiểu, định hỏi Quý Ngư đi đâu, nhưng vừa há miệng đã bị Cao Sâm Tây nhét cho một viên thịt.

Lâm Diên Vĩ phải nuốt hai lần mới trôi, cô nhìn theo bóng lưng Quý Ngư rồi "ờm?" một tiếng.

Cao Sâm Tây vừa ăn cơm vừa điềm tĩnh lên tiếng:
"Cô ấy đi yêu đương rồi, đừng theo làm gì."

Lâm Diên Vĩ suýt thì sặc chết, sau khi nuốt xong liền nói lí nhí:
"Quý Ngư từng bảo... sẽ không yêu đương với giám đốc Lạc mà..."

Cao Sâm Tây cười khẩy:
"Đó là tình thú, cậu không hiểu đâu."

Lâm Diên Vĩ nghẹn lời.

Rất nhanh sau đó, trong phạm vi mười mét quanh Lạc Sơ Nhiên xuất hiện thêm một người.

Quý Ngư tay trái cầm hộp cơm, tay phải gắp một món cô không thích ăn – canh bí đao hầm.

Sau đó gắp thêm rau cải trộn.

Món cá chép hấp trông cũng ổn, nhưng chắc nhạt nhẽo lắm.

Trứng xào nấm cũng lấy một ít vậy.

Chẳng mấy chốc, hộp cơm của Quý Ngư đã đầy.

Cô lén nhìn Lạc Sơ Nhiên một cái, đối phương không nhìn sang đây mà đã đặt lại khay, chuẩn bị rời đi.

Quý Ngư đậy nắp hộp lại, nhìn chiếc hộp cơm trong tay, cầm thêm một túi nhựa không trong suốt.

Rồi cô rảo bước trở về phòng Kế hoạch.

Có đồng nghiệp đang ngồi ăn đồ đặt ngoài, cũng có người đã đeo bịt mắt ngủ.

Lạc Sơ Nhiên còn chưa về, cô nhanh chân hơn rồi.

Túi nhựa trong tay khẽ phát ra tiếng sột soạt, Quý Ngư nhìn cánh cửa văn phòng của Lạc Sơ Nhiên, do dự mãi vẫn không bước tới.

Cuối cùng, cô đứng trước cửa phòng Kế hoạch, rút điện thoại ra nhắn tin cho Lạc Sơ Nhiên.

Người áo đen : ( acc clone )
[Cô có đồ ăn không đấy?]

Lạc Sơ Nhiên trả lời ngay.

Y: [Không có hứng ăn.]

Người áo đen: [Bồn hoa nhỏ trước cửa phòng Kế hoạch có đồ ăn bộ phận Nghiên cứu mang đến, cô ra mà ăn.]

Y: [Bộ phận Nghiên cứu?]

Người áo đen: [Khoan đã, cô định kiểm tra camera à?]

Y: [Tôi chỉ muốn xem là ai để đồ ở trước phòng Kế hoạch thôi.]

Người áo đen: [Dừng! Tôi nói rồi là bộ phận Nghiên cứu để đấy, cô không tin tôi chút nào à?]

Y:[Biết rồi.]

Người áo đen: [Vậy cô mau quay lại đi.]

Chỉ vài phút sau, Lạc Sơ Nhiên quay lại thật.

Đầu ngón tay Quý Ngư khẽ co lại, chỉ đến khi thấy Lạc Sơ Nhiên cầm túi nhựa rời đi, cô mới thả lỏng một chút.

Hai mươi phút sau——

Y đăng một dòng trạng thái mới:
[Tâm trạng rất tốt, dạ dày cũng không đau nữa rồi.][Ảnh: hộp cơm đã ăn sạch]

Quý Ngư luôn cảm thấy... có chi tiết nào đó cô đã bỏ qua mất.
———
❌ Chỉnh lại một tí nhe: Linh Uyển Hoa = Lâm Diên Vĩ ( tui dịch lộn thành Linh Uyển Hoa nên coá gì thông cảm he giờ tui đổi lại rui á nói chung Bạn thân của Quý Ngư là Lâm Diên Vĩ nhé ) ❌

Chương trước Chương tiếp
Loading...