Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi
Chương 46 - Chó biết cắn không thể giữ
Hộp cơm sạch bóng đến mức chẳng còn hạt cơm nào.Quý Ngư chưa từng thấy Lạc Sơ Nhiên ăn cơm nhanh đến vậy.Có lẽ là mấy món cô chọn hợp khẩu vị của Lạc Sơ Nhiên thật.Quý Ngư đứng dậy đi rửa tay, vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì bắt gặp Trình Nhất đi tới.Vừa thấy cô, Trình Nhất giật mình như bị ma ám, hít vào một hơi rõ mạnh khiến tim Quý Ngư cũng giật thót theo.Quý Ngư cau mày:
"Trợ lý Trình, tôi đáng sợ đến thế sao?"Trình Nhất giấu hai tay ra sau lưng, nuốt nước bọt:
"Không... không có gì đâu tổ trưởng Quý, chỉ là tôi bất ngờ quá nên phản ứng hơi chậm... Không có gì, tôi đi trước!"Nói rồi, anh ta lập tức quay đầu chạy mất.Quý Ngư nhìn bóng lưng Trình Nhất chạy biến, hơi nghi hoặc.Tay anh ta còn ôm một cái hộp vuông, nhìn qua có vẻ là hộp cơm.Ăn gì mà sợ cô phát hiện đến mức đó?Thật ra thì Trình Nhất đúng là bị dọa cho hồn vía lên mây.Anh ta vốn cho rằng Quý Ngư sẽ không bao giờ chủ động gắp đồ ăn cho Lạc Sơ Nhiên, và anh cũng không tán thành kiểu tuyệt thực nũng nịu trẻ con như của Lạc Sơ Nhiên. Không ăn một bữa thì đã sao chứ? Đáng thương cái gì?Trình Nhất tất nhiên chẳng thương xót gì sếp mình, chỉ sợ bệnh dạ dày của Lạc Sơ Nhiên tái phát rồi ảnh hưởng tiến độ công việc — mà công việc của cô ấy ảnh hưởng, người mệt sẽ là anh ta.Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta vẫn quyết định ra nhà hàng mua đồ ăn đem về.Ai ngờ lúc anh ta vừa quay lại thì Lạc Sơ Nhiên đã ăn xong rồi.Trình Nhất rối rắm đến mức không nói nên lời, đành ngậm ngùi tự mình ăn chỗ đồ nhạt nhẽo ấy.Chỉ may mắn là chưa bị Quý Ngư phát hiện.Nếu bị cô phát hiện, có khi sếp nhà họ sẽ bị "đánh chết" thật chứ chẳng đùa.Ngoài cửa sổ, chim hót ríu rít, còn trong phòng thì mỗi người đều ôm một tâm sự riêng.Giờ nghỉ trưa trôi qua rất nhanh, ánh nắng càng lúc càng gay gắt, không khí cũng bắt đầu hầm hập.Buổi chiều càng bận rộn hơn, Quý Ngư chạy đôn chạy đáo khắp nơi họp hành, phương án cho show hẹn hò vẫn còn nhiều chi tiết phải chỉnh sửa.Lâm Diên Vĩ nói:
"Bên đối tác khá hy vọng có thể mời được tổng giám đốc Lạc tham gia chương trình."Quý Ngư chống cằm, mí mắt rũ xuống:
"Mơ đẹp thật đấy."Mấy ngày nay bận rộn làm phương án, Quý Ngư cũng dần hiểu được mô hình cơ bản của một show hẹn hò.Dự án lần này cũng không ngoại lệ – cần tìm những nhân vật nổi bật trong nhiều lĩnh vực, trai xinh gái đẹp đủ cả.Nhưng bên đối tác vẫn muốn có thêm yếu tố bất ngờ.Tóm lại là không được quá bình thường, phải có điểm nhấn.Cho nên, họ cực kỳ mong muốn Lạc Sơ Nhiên có thể tham gia. Gương mặt xinh đẹp, thân phận nổi bật, thêm cả độ thảo luận trên mạng xã hội — chương trình kiểu gì mà chẳng hot.Chỉ là... trong mắt Quý Ngư, điều này hoàn toàn không thực tế.Với tính cách của Lạc Sơ Nhiên, cô chắc chắn sẽ không bao giờ tham gia mấy show kiểu đó.Quý Ngư nhìn Lâm Diên Vĩ:
"Cậu đừng có bắt tớ đi cầu xin cô ấy đấy nhé."Muốn cô đi năn nỉ Lạc Sơ Nhiên tham gia show hẹn hò? Không bằng giết cô cho xong.Cô chọn nhận cái show này là để tránh mặt Lạc Sơ Nhiên đấy.Lâm Mạt Vĩ thở dài:
"Tớ cũng có chút muốn tham gia nữa kìa."Quý Ngư liếc mắt:
"Cố gắng thăng chức đi, đến khi cậu làm giám đốc, tớ sẽ tiến cử cậu cho chương trình."Lâm Mạt Vĩ xua tay:
"Thôi thôi, tớ bị khui điểm toán từng được 8 thì chết mất."Quý Ngư cười không nổi, vì cô từng được... 0 điểm toán.⸻Hai người vừa tán gẫu vừa làm việc, Quý Ngư cúi đầu xem danh sách ứng viên.Nam thần du học sinh xuất thân trâm anh, thiếu gia thiên tài nói được ba thứ tiếng đều đã xác nhận.Nếu không mời được Lạc Sơ Nhiên, bên phụ trách cũng khá muốn mời Cao Sâm Tây. Dù sao cô nàng ấy cũng là đại thiếu nữ tốt nghiệp trường danh tiếng.Có điều... điều kiện tiên quyết là Cao Sâm Tây phải tháo hết những cái khuyên trên người ra.Chuyện này e là còn khó hơn mời được Lạc Sơ Nhiên.Quý Ngư xem lại lịch trình, ứng viên cuối cùng sẽ được xác nhận trong vòng hai ngày nữa, chuyến đi ra đảo nhỏ cũng được lên lịch trong khoảng một tuần tới.Đến lúc đó... cuối cùng cô cũng không cần "vô tình chạm mặt" Lạc Sơ Nhiên nữa rồi.⸻Quý Ngư cúi đầu làm việc một lát, vừa nhấc mí mắt lên uống một ngụm nước thì bất ngờ phát hiện trước cửa phòng Kế hoạch có một đống gì đó trắng trắng.Nhìn như ai đó đánh rơi cây kẹo bông.Khoan đã... cây kẹo bông này biết... động đậy?Quý Ngư nhìn kỹ hơn – cái cục trắng ấy có mũi, có mắt, còn đang lè lưỡi."Gâu gâu?"Là một con chó nhỏ.Chú cún chỉ bằng hai bàn tay chụm lại của Quý Ngư, móng vuốt nhỏ xíu cào nhẹ lên cửa kính, gần như không phát ra âm thanh.Cô cứ thế nhìn cục bông trắng kia lượn quanh cửa kính một vòng, chợt sực nhớ ra điều gì đó, liền cúi đầu mở album... biểu cảm trong điện thoại.Vừa ngẩng lên, con ngươi cô thoáng co rút lại.Không phải chứ? Nó giống hệt cái sticker biểu cảm mà cô hay dùng cơ mà? Cái sticker trong điện thoại cô chui ra ngoài rồi?Một cơn cảm giác lạ lùng lan khắp tứ chi, Quý Ngư mím môi, đứng dậy.Cửa tự động mở ra, chú cún nhỏ "bịch" một tiếng đâm ngay vào chân cô.Quý Ngư khẽ ngồi xuống, vừa chạm tay vào nó, giọng cô bất giác dịu xuống:
"Sao em lại chạy tới đây thế này?""Em tên gì thế nhỉ?""Là... Bông Gòn hả?"Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau——"Tiểu Ngư, lại đây."Cơ thể Quý Ngư khựng lại.Giọng nói của Lạc Sơ Nhiên nhẹ nhàng mà rõ ràng, như kem lạnh giữa hè – mát lạnh, lại có chút ngọt ngào."Gâu gâu gâu—"Cục bông trắng vui vẻ vẫy đuôi, từ tay Quý Ngư chạy thẳng về phía Lạc Sơ Nhiên.Lạc Sơ Nhiên khom người, một tay ôm lấy chú chó nhỏ vào lòng.Chú chó tên "Tiểu Ngư" ngoan ngoãn cọ vào cằm Lạc Sơ Nhiên, còn lè lưỡi liếm nhẹ.Quý Ngư vừa định nói gì đó, liền thấy có người bước ra từ sau lưng Lạc Sơ Nhiên, lập tức ngậm miệng, lùi về sau vài bước.Là người bên công ty khác đến bàn việc với Lạc Sơ Nhiên."Giám đốc Lạc, chó của cô đáng yêu thật đấy.""Giống gì vậy? Nhìn vừa giống Shiba lại vừa giống Corgi.""Nó tên là Tiểu Ngư à? Tên hay ghê."Quý Ngư càng lúc càng thấy kỳ lạ, cô nhìn đám ngải cứu mọc um tùm kia, giơ tay chọt vài cái.Lạc Sơ Nhiên mặt không đổi sắc, giọng nhẹ nhàng:
"Ừ, là Tiểu Ngư, rất ngoan."Khóe môi Quý Ngư khẽ động, cô không muốn nghe nữa, chỉ muốn quay lại làm việc.Đám người kia cứ như cố tình vậy, đứng chắn ngay cửa chính.Lạc Sơ Nhiên vẫn bình thản nói tiếp:
"Chỉ là... thỉnh thoảng nó hơi thích cắn người."Một người trong nhóm hơi bất ngờ:
"Vậy mấy con chó hay cắn người thì không nên nuôi đâu."Quý Ngư nhìn con cún kia — ngoan ngoãn như vậy, không giống kiểu sẽ cắn ai cả.
__________________Hết chương 46
*Đôi lời Fox - ng dịch gửi đến các bạn
Các chương tiểu thuyết đều là mình nạp xu vào để đọc sẵn tiện dịch cho mng nên mong các bạn đừng đem đi
REUP lung tung nhe. Các chương trước thì tên nhân vật cũng sai sót nhiều nên mong các bạn thông cảm
B nào mún donate cho Fox thì đây nhé
TKNH MB BANK
STK 01012340809
"Trợ lý Trình, tôi đáng sợ đến thế sao?"Trình Nhất giấu hai tay ra sau lưng, nuốt nước bọt:
"Không... không có gì đâu tổ trưởng Quý, chỉ là tôi bất ngờ quá nên phản ứng hơi chậm... Không có gì, tôi đi trước!"Nói rồi, anh ta lập tức quay đầu chạy mất.Quý Ngư nhìn bóng lưng Trình Nhất chạy biến, hơi nghi hoặc.Tay anh ta còn ôm một cái hộp vuông, nhìn qua có vẻ là hộp cơm.Ăn gì mà sợ cô phát hiện đến mức đó?Thật ra thì Trình Nhất đúng là bị dọa cho hồn vía lên mây.Anh ta vốn cho rằng Quý Ngư sẽ không bao giờ chủ động gắp đồ ăn cho Lạc Sơ Nhiên, và anh cũng không tán thành kiểu tuyệt thực nũng nịu trẻ con như của Lạc Sơ Nhiên. Không ăn một bữa thì đã sao chứ? Đáng thương cái gì?Trình Nhất tất nhiên chẳng thương xót gì sếp mình, chỉ sợ bệnh dạ dày của Lạc Sơ Nhiên tái phát rồi ảnh hưởng tiến độ công việc — mà công việc của cô ấy ảnh hưởng, người mệt sẽ là anh ta.Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta vẫn quyết định ra nhà hàng mua đồ ăn đem về.Ai ngờ lúc anh ta vừa quay lại thì Lạc Sơ Nhiên đã ăn xong rồi.Trình Nhất rối rắm đến mức không nói nên lời, đành ngậm ngùi tự mình ăn chỗ đồ nhạt nhẽo ấy.Chỉ may mắn là chưa bị Quý Ngư phát hiện.Nếu bị cô phát hiện, có khi sếp nhà họ sẽ bị "đánh chết" thật chứ chẳng đùa.Ngoài cửa sổ, chim hót ríu rít, còn trong phòng thì mỗi người đều ôm một tâm sự riêng.Giờ nghỉ trưa trôi qua rất nhanh, ánh nắng càng lúc càng gay gắt, không khí cũng bắt đầu hầm hập.Buổi chiều càng bận rộn hơn, Quý Ngư chạy đôn chạy đáo khắp nơi họp hành, phương án cho show hẹn hò vẫn còn nhiều chi tiết phải chỉnh sửa.Lâm Diên Vĩ nói:
"Bên đối tác khá hy vọng có thể mời được tổng giám đốc Lạc tham gia chương trình."Quý Ngư chống cằm, mí mắt rũ xuống:
"Mơ đẹp thật đấy."Mấy ngày nay bận rộn làm phương án, Quý Ngư cũng dần hiểu được mô hình cơ bản của một show hẹn hò.Dự án lần này cũng không ngoại lệ – cần tìm những nhân vật nổi bật trong nhiều lĩnh vực, trai xinh gái đẹp đủ cả.Nhưng bên đối tác vẫn muốn có thêm yếu tố bất ngờ.Tóm lại là không được quá bình thường, phải có điểm nhấn.Cho nên, họ cực kỳ mong muốn Lạc Sơ Nhiên có thể tham gia. Gương mặt xinh đẹp, thân phận nổi bật, thêm cả độ thảo luận trên mạng xã hội — chương trình kiểu gì mà chẳng hot.Chỉ là... trong mắt Quý Ngư, điều này hoàn toàn không thực tế.Với tính cách của Lạc Sơ Nhiên, cô chắc chắn sẽ không bao giờ tham gia mấy show kiểu đó.Quý Ngư nhìn Lâm Diên Vĩ:
"Cậu đừng có bắt tớ đi cầu xin cô ấy đấy nhé."Muốn cô đi năn nỉ Lạc Sơ Nhiên tham gia show hẹn hò? Không bằng giết cô cho xong.Cô chọn nhận cái show này là để tránh mặt Lạc Sơ Nhiên đấy.Lâm Mạt Vĩ thở dài:
"Tớ cũng có chút muốn tham gia nữa kìa."Quý Ngư liếc mắt:
"Cố gắng thăng chức đi, đến khi cậu làm giám đốc, tớ sẽ tiến cử cậu cho chương trình."Lâm Mạt Vĩ xua tay:
"Thôi thôi, tớ bị khui điểm toán từng được 8 thì chết mất."Quý Ngư cười không nổi, vì cô từng được... 0 điểm toán.⸻Hai người vừa tán gẫu vừa làm việc, Quý Ngư cúi đầu xem danh sách ứng viên.Nam thần du học sinh xuất thân trâm anh, thiếu gia thiên tài nói được ba thứ tiếng đều đã xác nhận.Nếu không mời được Lạc Sơ Nhiên, bên phụ trách cũng khá muốn mời Cao Sâm Tây. Dù sao cô nàng ấy cũng là đại thiếu nữ tốt nghiệp trường danh tiếng.Có điều... điều kiện tiên quyết là Cao Sâm Tây phải tháo hết những cái khuyên trên người ra.Chuyện này e là còn khó hơn mời được Lạc Sơ Nhiên.Quý Ngư xem lại lịch trình, ứng viên cuối cùng sẽ được xác nhận trong vòng hai ngày nữa, chuyến đi ra đảo nhỏ cũng được lên lịch trong khoảng một tuần tới.Đến lúc đó... cuối cùng cô cũng không cần "vô tình chạm mặt" Lạc Sơ Nhiên nữa rồi.⸻Quý Ngư cúi đầu làm việc một lát, vừa nhấc mí mắt lên uống một ngụm nước thì bất ngờ phát hiện trước cửa phòng Kế hoạch có một đống gì đó trắng trắng.Nhìn như ai đó đánh rơi cây kẹo bông.Khoan đã... cây kẹo bông này biết... động đậy?Quý Ngư nhìn kỹ hơn – cái cục trắng ấy có mũi, có mắt, còn đang lè lưỡi."Gâu gâu?"Là một con chó nhỏ.Chú cún chỉ bằng hai bàn tay chụm lại của Quý Ngư, móng vuốt nhỏ xíu cào nhẹ lên cửa kính, gần như không phát ra âm thanh.Cô cứ thế nhìn cục bông trắng kia lượn quanh cửa kính một vòng, chợt sực nhớ ra điều gì đó, liền cúi đầu mở album... biểu cảm trong điện thoại.Vừa ngẩng lên, con ngươi cô thoáng co rút lại.Không phải chứ? Nó giống hệt cái sticker biểu cảm mà cô hay dùng cơ mà? Cái sticker trong điện thoại cô chui ra ngoài rồi?Một cơn cảm giác lạ lùng lan khắp tứ chi, Quý Ngư mím môi, đứng dậy.Cửa tự động mở ra, chú cún nhỏ "bịch" một tiếng đâm ngay vào chân cô.Quý Ngư khẽ ngồi xuống, vừa chạm tay vào nó, giọng cô bất giác dịu xuống:
"Sao em lại chạy tới đây thế này?""Em tên gì thế nhỉ?""Là... Bông Gòn hả?"Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau——"Tiểu Ngư, lại đây."Cơ thể Quý Ngư khựng lại.Giọng nói của Lạc Sơ Nhiên nhẹ nhàng mà rõ ràng, như kem lạnh giữa hè – mát lạnh, lại có chút ngọt ngào."Gâu gâu gâu—"Cục bông trắng vui vẻ vẫy đuôi, từ tay Quý Ngư chạy thẳng về phía Lạc Sơ Nhiên.Lạc Sơ Nhiên khom người, một tay ôm lấy chú chó nhỏ vào lòng.Chú chó tên "Tiểu Ngư" ngoan ngoãn cọ vào cằm Lạc Sơ Nhiên, còn lè lưỡi liếm nhẹ.Quý Ngư vừa định nói gì đó, liền thấy có người bước ra từ sau lưng Lạc Sơ Nhiên, lập tức ngậm miệng, lùi về sau vài bước.Là người bên công ty khác đến bàn việc với Lạc Sơ Nhiên."Giám đốc Lạc, chó của cô đáng yêu thật đấy.""Giống gì vậy? Nhìn vừa giống Shiba lại vừa giống Corgi.""Nó tên là Tiểu Ngư à? Tên hay ghê."Quý Ngư càng lúc càng thấy kỳ lạ, cô nhìn đám ngải cứu mọc um tùm kia, giơ tay chọt vài cái.Lạc Sơ Nhiên mặt không đổi sắc, giọng nhẹ nhàng:
"Ừ, là Tiểu Ngư, rất ngoan."Khóe môi Quý Ngư khẽ động, cô không muốn nghe nữa, chỉ muốn quay lại làm việc.Đám người kia cứ như cố tình vậy, đứng chắn ngay cửa chính.Lạc Sơ Nhiên vẫn bình thản nói tiếp:
"Chỉ là... thỉnh thoảng nó hơi thích cắn người."Một người trong nhóm hơi bất ngờ:
"Vậy mấy con chó hay cắn người thì không nên nuôi đâu."Quý Ngư nhìn con cún kia — ngoan ngoãn như vậy, không giống kiểu sẽ cắn ai cả.
__________________Hết chương 46
*Đôi lời Fox - ng dịch gửi đến các bạn
Các chương tiểu thuyết đều là mình nạp xu vào để đọc sẵn tiện dịch cho mng nên mong các bạn đừng đem đi
REUP lung tung nhe. Các chương trước thì tên nhân vật cũng sai sót nhiều nên mong các bạn thông cảm
B nào mún donate cho Fox thì đây nhé
TKNH MB BANK
STK 01012340809