Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi

Chương 79 - Giải thích thế nào đây ?



Đám người của Cố Chỉ rất nhanh đã bị bắt lại, bãi biển sáng trưng, nhiều người tò mò vây quanh không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Hứa thì đau hết cả đầu, nhưng anh ta lại chẳng thể trực tiếp nhúng tay.
Cậu trợ lý ghé sát tai Lý Hứa, nhỏ giọng:
"Cố tiểu thư... Cố Chỉ sau này chắc không quay được nữa rồi, chúng ta phải đổi ai vào vai đây?"
Lý Hứa mặt không cảm xúc:
"Không quay nữa, hay là giải tán luôn đi."
Trợ lý hốt hoảng:
"Đừng mà đạo diễn Lý, đừng mà đạo diễn Lý ơi..."

Quý Ngư đứng ở xa nhìn cảnh ấy, chạm nhẹ lên khóe môi mình, khẽ "xì" một tiếng.
Lần này không phải bị trầy ngoài, mà là môi trong bị cắn rách một chút.
Răng của Lạc Sơ Nhiên thật sự sắc, sức cũng mạnh.

Nghĩ tới đây, gò má Quý Ngư bắt đầu nóng lên, vành tai cũng hơi giật nhẹ.

"Nói thật nhé... Em thấy Lạc tổng hình như vui lắm đấy."
"Chắc cô ấy ghét Cố Chỉ ghê gớm lắm."

Nghe mấy câu này, khóe mắt Quý Ngư hơi nhướng lên, liếc sang người bên cạnh mình.
Lạc Sơ Nhiên mà có đuôi, chắc giờ nó cũng vẫy tới trời rồi.

"Thu lại chút đi." Quý Ngư mím môi, giọng cô rất nhẹ, chỉ đủ cho Lạc Sơ Nhiên nghe:
"Đừng để người khác biết quan hệ của chúng ta."

Lạc Sơ Nhiên cụp mắt, tựa như đang suy nghĩ gì đó, lát sau cô mới nhẹ giọng:
"Nhưng... Trong Tổng tài và cô vợ nhỏ bỏ trốn người ta nói, yêu mà không công khai thì là tra nữ. Như thế sẽ mất vợ đấy."

Lạc Sơ Nhiên nghiêm túc nói:
"Em không muốn làm như nữ chính trong truyện, để mất vợ."

Quý Ngư: ...

Lạc Sơ Nhiên đang nói mấy lời sói hoang gì đây? Gì mà công với vợ?
Lạc Sơ Nhiên tính làm công à? Còn gọi cô là vợ?
Quý Ngư cắn nhẹ răng, lông mi cụp xuống, khẽ che đi nét bối rối:
"Chỉ có trẻ con mới vừa yêu ngày đầu tiên đã công khai..."
Cô nghiêm giọng:
"Người lớn đàng hoàng, phải đợi tình cảm đủ vững rồi mới nói ra."

Chuyện công khai, để sau rồi tính.
Ít nhất bây giờ chưa phải lúc.

Đáy mắt Lạc Sơ Nhiên chợt lóe sáng, cô "ừ" một tiếng rất ngoan.

Quý Ngư liếc lên nhìn Lạc Sơ Nhiên, vẫn chưa kịp cảm nhận rõ ràng cái danh xưng "người yêu" này thay đổi mọi thứ thế nào.
"Nhất là... ở công ty, hay lúc ra ngoài làm việc, chúng ta vẫn giữ như trước."

Nói xong câu này, Quý Ngư mới chợt nghĩ, hình như ngoài việc có thêm cái mác "cặp đôi", mọi thứ giữa hai người vẫn y như trước.

Lạc Sơ Nhiên: "Được."

Quý Ngư nhìn gương mặt ngoan ngoãn ấy, lại thấy Lạc Sơ Nhiên như thể chiếc đuôi phía sau cô đang cụp xuống, cô khẽ cắn môi:
"Nhưng... lúc không có ai, thì có thể lại gần chị một chút."

Lời vừa dứt, chiếc đuôi vô hình của Lạc Sơ Nhiên như bật lên vẫy tít, đôi mắt cô cũng sáng lên như chú cún con.
Bộ dạng này, giống hệt Lạc Sơ Nhiên của thời cấp ba.

Quý Ngư trong lòng chỉ biết thở dài.
Cô không thể làm gì được người này.

Nghĩ lại khi nãy ở sau mỏm đá, lần đầu tiên Quý Ngư nghe thấy Lạc Sơ Nhiên lắp bắp hỏi đi hỏi lại — "Thử một lần" là ý gì?
Quý Ngư lúc đó xấu hổ tới mức không nói nổi lần thứ hai, vậy mà Lạc Sơ Nhiên cứ bám riết, bắt cô xác nhận bằng được.
Ngay khoảnh khắc cô đáp lại, Lạc Sơ Nhiên liền giữ gáy cô, hôn xuống.

Nụ hôn vụng về, gấp gáp, phơi bày rõ nhịp tim rối loạn.
Quý Ngư còn định đáp lại thì lập tức bị cắn tới chảy máu.

Rất nhanh, cổ tay cô bị ép chặt lên mỏm đá lạnh.
Nếu không phải có người cầm đèn pin đi tới... có lẽ cả hai cũng không dừng lại kịp.

Nghĩ đến đây, Quý Ngư vẫn thấy tim đập thình thịch, gò má lại đỏ thêm mấy phần.

"Vậy lát nữa... xong việc có thể về phòng em không?" Lạc Sơ Nhiên giọng nhẹ như nước biển đêm, ánh mắt mềm như sóng:
"Để Tiểu Ngư và chị ngủ chung."

Bộ não Quý Ngư đơ mất vài giây.
Cô hé môi, suýt bật ra câu "Không được" nhưng kịp nuốt lại —

Suýt quên mất, giờ cô đang yêu Lạc Sơ Nhiên rồi.
Với mối quan hệ bây giờ, ngủ chung một phòng... cũng coi như bình thường?
Nhưng mà không được!
Vẫn đang quay chương trình mà.

Quý Ngư cụp mắt, vừa định mở miệng từ chối, thì chợt có bóng người xông ra trước mặt.

Là Lý Hứa và một nhân viên khác.

Quý Ngư lập tức ngậm miệng, chột dạ bước lệch sang bên, giả vờ ngước nhìn... trời.

Lý Hứa liếc Quý Ngư, khẽ "à" một tiếng, rồi quay sang Lạc Sơ Nhiên:
"Lạc tổng, chuyện kia... cô xem có thể sắp xếp được không..."
"Người thì... cô thấy nên..."

Quý Ngư lén lút nghe ngóng, mí mắt bắt đầu sụp xuống, suýt tí ngủ gật luôn tại chỗ, cô nhân lúc chưa gục đã lặng lẽ chuồn đi.

Lạc Sơ Nhiên liếc theo bóng Quý Ngư rời khỏi, ánh mắt như dợn sóng, đuôi mắt hơi cong, lộ ra chút ý cười.

Lý Hứa cẩn thận: "Lạc tổng? Tôi vừa nói vậy... được chứ?"

Lạc Sơ Nhiên: "Chi tiết gửi mail cho tôi, giờ bảo mọi người nghỉ ngơi, mai đừng quay sớm quá."

Lý Hứa: "Được, được ạ."

Nhìn theo bóng Lạc Sơ Nhiên, Lý Hứa thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà hôm nay Lạc Sơ Nhiên tâm trạng tốt thật đấy. Nếu máy quay ghi lại được chắc khán giả cũng không tin nổi — thì ra Lạc tổng cũng có lúc giống "người bình thường" thế này.

Quý Ngư về tới phòng, lập tức ngã thẳng lên giường.
Cô chẳng còn sức mà rửa mặt đánh răng gì nữa.

Vừa chợp mắt được mấy giây, Quý Ngư lại miễn cưỡng bật dậy, mở khung chat với Lạc Sơ Nhiên.

Quý Ngư: [Ngày mai còn phải quay, chị ngủ trước đây.]

Quý Ngư: [Miệng em cũng trầy rồi... Thuốc chị để trên bàn, mật khẩu cửa là sinh nhật chị, lấy rồi uống rồi hãy ngủ.]

Nhắn xong, cơn buồn ngủ tan đi chút ít.
Vùi mình trong chăn mềm, cuối cùng Quý Ngư mới thật sự có cảm giác thực.

Cô đang yêu Lạc Sơ Nhiên rồi.
Cô và Lạc Sơ Nhiên quay lại thật rồi.

Hơi thở Quý Ngư cũng rối loạn, cô cứ trở mình, vò nát cả ga giường, cuối cùng chui đầu vào gối, mới chịu yên ổn.

Một lúc sau, Quý Ngư lại lén mở điện thoại.

Lạc Sơ Nhiên vì cô mà đi đọc tiểu thuyết tổng tài... Vậy cô có nên học gì đó không?

Thế là Quý Ngư và màn hình với dòng chữ "Cách dỗ bạn gái" dính lấy nhau chưa được mười phút, đã ngủ gật luôn.

Đêm càng lúc càng sâu, mây che khuất vầng trăng đã nhạt, đèn trong từng phòng cũng dần dần tắt hết.

"Cốc cốc cốc— Cốc cốc cốc."

Quý Ngư bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, cô nheo mắt, cảm nhận ánh nắng đã chói chang tràn vào khắp căn phòng.

Không ngờ mình ngủ mê thế, mấy giờ rồi?

Tiếng đập cửa vẫn vang lên, Quý Ngư đờ đẫn xỏ dép, vừa mở cửa đã thấy máy quay dí sát ngay mặt.

Sao lại có một đám quay phim? Chẳng phải mấy cảnh sinh hoạt đều dùng camera cố định à?

Quý Ngư ngơ ra một lúc, rồi mới để ý tấm bảng giơ cao phía sau — [Đột kích khoảnh khắc ngủ dậy! Khám phá phòng khách mời!]

... Không ai nói với cô chuyện này cả!

Nhớ ra đây đang livestream, Quý Ngư cố nhịn cơn bốc đồng muốn đóng sập cửa.

Người quay cầm mic thuyết minh:
"Quý Ngư của chúng ta, vừa tỉnh ngủ cũng xinh thế này đấy mọi người..."

Mí mắt Quý Ngư vẫn nặng trĩu, không dám tưởng tượng gương mặt mình trên sóng trông ngốc thế nào.

[Cuối cùng cũng chiếu rồi...]
[Thật sự mới ngủ dậy hả, nhìn đáng yêu ghê.]
[Nghe nói nữ chính bỏ chương trình? Show này còn xem gì nữa trời.]
[Có tiếng gì vậy?]

Giữa lúc nhân viên và khán giả còn xôn xao, Quý Ngư cũng nghe thấy có động tĩnh.

Tiếng động... từ trong nhà tắm?

Cô mới đầu còn nghĩ — Ai lẻn vô nhà tắm mình?

Nhưng khi cô quay đầu nhìn kỹ, đã thấy một vạt áo ngủ không thuộc về cô, lộ ra dưới chăn.

Là áo ngủ của Lạc Sơ Nhiên.

Nét mặt Quý Ngư tức thì đông cứng lại, cứng hơn băng Bắc Cực.

Cô nghiêm túc nghi ngờ mình mất trí nhớ — đêm qua hình như cô đâu có ngủ chung với Lạc Sơ Nhiên?
Lạc Sơ Nhiên khi nào để quần áo lại trên giường cô?

Nếu bị mọi người phát hiện...
Cô phải giải thích thế nào đây?
_______________

Chương trước Chương tiếp
Loading...