Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi
Chương 78 - Thử Một Lần
Đây là tầng hai, bên dưới còn một bệ nhỏ, nhảy xuống có rủi ro, nhưng khả năng thành công khá cao.Đầu gối Quý Ngư hơi đau âm ỉ, nhưng cô vẫn lập tức đứng dậy, mở khóa màn hình điện thoại.May mà cô đã cầm theo cục gạch kia, lúc quan trọng có thể đem ra dọa người.Quý Ngư thấy may mắn vì hồi cấp ba mình hay leo tường luyện thân thể. Dù giờ không còn nhanh nhẹn như trước, nhưng phản xạ và kỹ năng vẫn hằn sâu vào xương tủy."Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."Lạc Sơ Nhiên không bắt máy.Sắc mặt Quý Ngư trắng bệch, một lớp mồ hôi mỏng đã túa ra trên trán.Những lời cô nói với Cố Chỉ tuy nhẹ nhàng, nhưng nếu Cố Chỉ thực sự sai người cầm gạch đánh Lạc Sơ Nhiên, thì Lạc Sơ Nhiên làm sao chống đỡ được?Với kiểu tính cách như Cố Chỉ, ngoài việc nghĩ đến đánh người thì chắc cũng chẳng nghĩ được trò nào khác để "trừng phạt" đâu.Lạc Sơ Nhiên khỏe hơn cô, chắc chắn sẽ không sao.Quý Ngư thử gọi cho Trình Nhất Mễ, kết quả cũng giống y hệt – không thể kết nối.Cô chạy càng lúc càng nhanh, cho đến một khúc ngoặt, có vật thể không rõ từ đâu đập mạnh vào mắt cá chân cô."Bốp!"Quý Ngư vốn định tiếp tục chạy, nhưng khi thấy rõ người trước mặt, cô lập tức khựng lại, rồi lùi về phía sau một bước.Lục Dực miệng còn đầy thịt nướng, ánh mắt hoảng hốt khi thấy Quý Ngư, vài giây sau mới thở phào nhẹ nhõm."Tưởng đâu quản lý đến bắt tôi ăn vụng chứ..."Quý Ngư nhìn chằm chằm cậu ta: "Cậu với Cố Chỉ có quan hệ gì?"Lục Dực tròn mắt khó hiểu, lau mặt: "Ờ... Không quen lắm, bình thường chẳng nói chuyện gì, tôi còn sợ cái tính khí của cô ta nữa là."Quý Ngư: "Có thể gọi mấy người vệ sĩ của cậu đến đây được không?"Lục Dực: "Hả?"Một phút sau, Quý Ngư một mình chạy về phía khu lều trại.Có vệ sĩ của Lục Dực yểm trợ, ít nhất cũng có thể cản đám người của Cố Chỉ đang đuổi theo, chỉ là không biết họ có đến được chỗ Lạc Sơ Nhiên kịp không.Cô phải đi tìm Lạc Sơ Nhiên trước.Hy vọng Cố Chỉ chưa thông minh đến mức sai người chuyển Lạc Sơ Nhiên đi nơi khác.Khu lều trại thoang thoảng mùi gỗ cháy, xen lẫn vài ánh lửa leo lét.Lạc Sơ Nhiên ngồi trên ghế, hai tay bị xích sắt khóa chặt vào tay vịn ghế gỗ, sắc mặt lại không hề dao động.Cô khẽ xoay cổ tay, một tràng âm thanh lạch cạch phát ra trong không khí."Làm sao giờ anh? Tôi không dám đánh cô ấy đâu... anh không thấy cô ta là ai à?"
"Cút, đã trói lại rồi, không đánh thì lấy gì kiếm tiền?"
"Nhưng mà... nghe nói cô ta còn giàu hơn..."Một đám người che kín mặt tụ lại một chỗ, ngang nhiên bàn bạc chuyện phạm pháp.Gã đàn ông được gọi là "đại ca" đứng cách Lạc Sơ Nhiên chừng hai mét, điện thoại trong túi cứ rung liên tục khiến hắn bực bội, ấn loạn vài lần rồi tắt nguồn luôn.Đại ca: "Mẹ kiếp lề mề cái gì mà lề mề, nhanh lên, cầm đồ!"Những kẻ bên cạnh nhìn nhau, vẫn không dám ra tay: "Anh... chắc chắn là đánh được chứ?"Gân xanh trên trán đại ca giật giật, hắn gần như muốn vả vào mặt đàn em:
"Một lũ vô dụng, nói là đánh mấy cái thôi mà! Không lẽ đánh chết tụi bây à? Để tao!"Hắn túm lấy gậy bóng chày, lật qua lật lại trong tay, siết chặt.Ánh mắt Lạc Sơ Nhiên vẫn không hề lay động, đầu ngón tay hơi khẽ động, sợi xích đang khóa tay cô liền lặng lẽ tuột xuống lòng bàn tay.Trong đầu cô đang nghĩ, giờ mà quay lại tìm Quý Ngư, liệu có khiến đối phương đợi quá lâu không.Trên đường về phải nhắn tin trước cho Quý Ngư, sau đó nhanh chóng quay lại.Cô còn chưa kịp đứng dậy, người đàn ông trước mặt đã khựng lại, phát ra một tiếng "Hửm?"Gậy bóng chày trong tay hắn bị Quý Ngư giữ chặt.Ngực cô phập phồng dữ dội, gò má đỏ hồng vì vận động gấp gáp.Lạc Sơ Nhiên nhìn nghiêng khuôn mặt Quý Ngư, ánh mắt ban đầu như ngưng đọng lại một khắc, rồi dần dần lóe lên những tia sáng nhỏ theo từng sợi tóc đang bay lòa xòa trong gió.Quý Ngư cúi đầu nhìn cây gậy trong tay, giọng mang theo cơn giận dữ: "Cút!"Đại ca: "Cô là cái thá—""Bốp!"Quý Ngư đập thẳng cây gậy vào sống mũi hắn, lực không mạnh lắm, nhưng sống mũi vốn yếu, lập tức khiến mắt hắn chảy nước ròng ròng.Đại ca ôm mũi, mặt nhăn nhó như bị rút gân, trừng mắt nhìn đám đàn em vẫn đứng im như tượng:
"Mẹ kiếp mấy đứa bị đơ hết rồi hả? Muốn nghèo cả đời đúng không? Đánh đi!""Ơ, à, ờ ờ ờ..."Hiện trường vang lên một tràng tiếng "lấy đồ!"Đây không phải lúc để liều mạng, chạy mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.Không chút do dự, Quý Ngư kéo tay Lạc Sơ Nhiên. Sợi xích rơi lặng lẽ xuống cát ẩm.Hai người họ chạy nhanh hơn đám người phía sau, đầu ngón tay siết chặt lấy nhau, không rời.Quý Ngư chợt nhớ đến những ngày ở trường, hai người cũng từng nắm tay nhau chạy trốn khỏi thầy giám thị như thế.Giữa tiếng gió lớn và tiếng la ó sau lưng, cô kéo Lạc Sơ Nhiên chạy về phía bãi đá. Nơi ấy rất kín đáo, dưới ánh trăng, sóng vỗ bập bềnh vào cổ chân họ.Đám người đuổi theo đã bị bỏ lại phía sau.Quý Ngư thở hổn hển, giọng khàn đặc gọi người trước mặt: "Lạc Sơ Nhiên, em có bị thương không?"Lạc Sơ Nhiên lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh, dứt khoát: "Em không sao."Nghe thấy câu ấy, Quý Ngư vẫn không yên tâm, lập tức lật người cô ra kiểm tra từ trên xuống dưới.Xác nhận không có vết thương nào, cô mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lạc Sơ Nhiên.Cô nhìn thấy trong mắt đối phương có ý cười.Cười cái gì chứ?Trong lòng Quý Ngư nóng ran, giọng cô trầm xuống: "Sao em ngốc thế, lại để người ta lừa ra ngoài?"Lạc Sơ Nhiên: "Ừ, em đúng là ngốc thật."Quý Ngư cứng họng, chẳng biết nói gì. Cô nghe tiếng sóng biển bên tai, chậm rãi cúi đầu.Cô nhìn nước biển và bãi cát ướt dưới chân, cảm giác như tim mình cũng mềm ra theo.Lạc Sơ Nhiên ngốc như vậy, ai mới chăm sóc được cho cô ấy đây?Chỉ có cô, là người hiểu rõ Lạc Sơ Nhiên nhất.Xa xa vang lên tiếng ồn ào, chắc là vệ sĩ của Lục Dực đã đến.Quý Ngư giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, tim đập như trống dồn, đến mức chẳng nghe rõ cả giọng mình nữa:
"Lạc Sơ Nhiên,"
"Nếu... nếu em vẫn còn muốn, vậy chúng ta thử một lần đi."Cô đỏ bừng cả mặt, hoàn toàn không dám nhìn thẳng người trước mặt, giọng cũng run lên:"Lần này, chị sẽ không ép em nữa."
___________