Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi

Chương 80 - Kết nối rung động




Cảnh tượng trước mắt làm mùa xuân trong đầu Quý Ngư gần như nổ tung, nhưng cô vẫn phản ứng rất nhanh, lập tức quay người lại, chắn tầm nhìn của ống kính.

Nhân viên quay phim hỏi:
"Trong nhà vệ sinh có ai à?"

Quý Ngư liếm nhẹ răng, cố giữ bình tĩnh:
"Không có."

Nhân viên quay phim cười toe toét:
"Thế có thể dẫn mọi người tham quan thử bên trong xem chị dùng đồ chăm sóc gì không?"

"Gâu gâu."

Quý Ngư còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy hai tiếng chó sủa vang lên từ phòng tắm.

Lạc Sơ Nhiên thì thôi đi, sao còn kéo cả Tiểu Ngư vào đây nữa chứ?

Quý Ngư suýt bật cười vì giận, cô cố gắng dịu giọng:
"Chờ tôi một chút được không, tôi có chút việc."

Nói xong, sợ nhân viên vì phải làm chương trình mà tự tiện xông vào, cô dứt khoát khép cửa lại.

Đây chắc chắn là lần cô "thiếu chuyên nghiệp" nhất từ đầu mùa quay đến giờ.

【Sao thế? Tôi nghe thấy bên trong hình như thật sự có tiếng gì mà?】
【Ai trốn trong đấy à?】
【Ghê quá jpg.】

Quý Ngư mặt trắng bệch, cứng ngắc xoay người, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm như nhìn cửa địa ngục.

"Cạch—"

Hơi nước trong phòng ùa ra, nền gạch ướt sũng, phản chiếu hình ảnh Lạc Sơ Nhiên đang ngồi cạnh bồn tắm.
Lạc Sơ Nhiên toàn thân ướt đẫm, giọt nước chảy từ gò má xuống cổ áo, hàng mi và tóc đều lấm tấm ướt, nhìn mong manh như sắp khóc.

Tiểu Ngư cũng ướt nhẹp, trông gầy hẳn đi. Vừa thấy Quý Ngư, nó liền sủa khe khẽ.

Một người một chó tròn mắt nhìn cô. Quý Ngư không biết nên cười hay khóc:
"Gì đây, hai người lẻn vào ăn trộm nước à?"

Lạc Sơ Nhiên:
"Tiểu Ngư cắn vỡ ống nước."

Tiểu Ngư ú ớ hai tiếng, rúc vào lòng Quý Ngư.

Nước bắn lên mặt cô, cô chỉ đành xoa đầu Tiểu Ngư, rồi ngẩng đầu nhìn Lạc Sơ Nhiên: giờ không còn thời gian tra hỏi sao em ấy vô đây từ bao giờ, sao quăng cả áo ngủ lên giường mình.

Quý Ngư bất lực:
"Bây giờ livestream rồi, em tính ra ngoài kiểu gì?"

"Chị mới nói với camera rồi mà — trong phòng không có ai."

Lạc Sơ Nhiên đứng dậy, giọng bình tĩnh:
"Em có thể trèo cửa sổ."

Quý Ngư nghẹn họng:
"Thôi đi."
Nhìn cứ như cô đang vụng trộm với Lạc Sơ Nhiên không bằng.

Huống hồ bãi biển bên ngoài còn không biết có camera hay không, lỡ bị quay được thì càng khó chối.

"Để chị ra hành lang tắt camera, dắt mấy anh quay phim đi chỗ khác."
Cô liếc cái áo ướt sũng của Lạc Sơ Nhiên, chép miệng, bật máy sưởi trong nhà tắm:
"Trong tủ quần áo chị có đồ, cứ lấy mặc tạm đi."

Lạc Sơ Nhiên khẽ gật, giọng vẫn nhẹ tênh:
"Được rồi, vợ ơi."

Quý Ngư: ?

Quý Ngư: !

Mặt cô từ tai đỏ xuống cổ:
"Không được gọi thế!"

Lạc Sơ Nhiên:
"Ở trong phòng cũng không được à?"

Quý Ngư ấp úng:
"Không... Mới yêu đã 'vợ vợ', đợi cưới rồi mới được gọi!"

Lạc Sơ Nhiên nghiêng đầu:
"Nhưng trước kia, chị mới quen em đã—"

"Khoan! Ngưng ngay!"
Quý Ngư làm bộ lạnh mặt nhưng vành tai đỏ rực vẫn bán đứng cô:
"Đừng nói nữa, chị ra ngoài đây."

Lạc Sơ Nhiên yên lặng nhìn cô mấy giây, rồi bỗng nghiêng mặt, khóe môi khẽ cong, lộ ra ý cười thoáng qua.

Quý Ngư còn chưa kịp chạy, đã cảm thấy mình sắp bốc cháy luôn rồi.

Lúc này, trong livestream bình luận rôm rả, mấy cameraman ngoài hành lang ngán ngẩm đợi mãi.

"Hay tụi mình sang gõ cửa phòng quan sát viên nhé? Thử xem phòng Tổng Lạc nào?"

【Ủa, ủa, coi phòng Lạc Sơ Nhiên đi!】
【Tôi tò mò lắm rồi á!】
【Cốc cốc cốc — gõ mạnh vô!】

【Ủa sao gõ hoài không mở? Người đâu?】
Mấy anh quay phim nhìn nhau:
"Chắc Tổng Lạc chưa dậy, gõ thêm nhát nữa nhé?"

【Ủa có khi nào xỉu trong phòng không? Hay mở cửa coi thử?】

Nhưng ai mà dám phá cửa Lạc Sơ Nhiên chứ!

Gõ mỏi tay vẫn im ru, cả đám lại nhìn nhau:
"Thôi về cửa phòng Quý Ngư chờ tiếp vậy."

Vừa hay lúc này, Quý Ngư mở cửa ra — bóng ai lướt qua, rồi cô đã chắn ngay giữa ống kính, không cho ai nhìn thấy bên trong.

"Chúng tôi vào được không...?"

Quý Ngư đáp nhanh như súng liên thanh:
"Trong phòng nước tràn hết rồi, đổi phòng khác đi."
Nói dứt câu, cô rầm một tiếng đóng cửa lại, máy quay chỉ còn trơ ra màu gỗ trống trơn.

Trên áo Quý Ngư còn loáng thoáng vệt ướt, nghe cũng hợp lý — chỉ là vết dấu chân chó in rõ trên áo thì... hơi khó giấu.

Anh cameraman tội nghiệp lia máy quay, còn zoom đặc tả dấu chân:
【Ủa gì vậy?】
【Không lẽ nuôi chó mèo trong phòng rồi giấu? Show này cấm thú cưng à?】
【Hai cái dấu chân dễ thương ghê...】

Quý Ngư chẳng hay biết mấy người này vừa gõ cửa phòng Lạc Sơ Nhiên suýt toang, còn tưởng họ không dám liều mạng, nên thở phào nhẹ nhõm.

Cô trở lại phòng khách, thấy sofa đã sắp xếp lại, liếc mắt đã thấy La Hựu ngồi xó, chào anh ta một tiếng, rồi như thói quen chui ngay vào góc.

Một lát sau, nữ số hai và nam số hai mới tới. Vừa tán gẫu vài câu, Lạc Sơ Nhiên đã bước vào, cả căn phòng lập tức im bặt.

Cô mặc chiếc áo phông đen Quý Ngư mua, đường cong tôn lên rõ ràng, ai cũng không dám rời mắt.

Quý Ngư lướt mắt qua, tim như vỡ ra — rõ ràng áo này cô mua để mặc ngủ, ai dè Lạc Sơ Nhiên mặc lại gợi cảm đến vậy.

Nữ số hai bật cười:
"Ơ kìa? Hai người mặc áo đôi à?"

Quý Ngư suýt phun cà phê, miệng bỏng rát vẫn phải nuốt xuống, giả bộ bình tĩnh đặt cốc.

...Áo phông gì mà lên người Lạc Sơ Nhiên lại thành trang phục hẹn hò thế này?

Biết thế tối qua cứ bắt cô ấy về phòng mình lấy đồ!

Quý Ngư hắng giọng, nghiêng mặt né máy quay — nhưng vừa lia mắt đã chột dạ: hôm qua còn là "tình cũ", giờ đã thành tình mới.

...Quả không hổ danh show hẹn hò, tốc độ quay xe đỉnh thật.

Cô ngồi thẳng lưng như học sinh tiểu học, mặt ngơ ngác, trong đầu chỉ lẩm bẩm: cố nhịn. Quay xong hôm nay, cô được về làm cá mập lười của mình rồi!

"Tít tít tít —"

Tiếng loa phát ra, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn.

Giọng nói máy móc mà vui tươi:
"Chào buổi sáng! Không biết tối qua mọi người có ngủ ngon không nào?"

"Chiều qua nghỉ quay nhưng rung động thì không nghỉ đâu nhé ~"

"Vậy nên, sáng nay, chúng ta sẽ bù lại tiết mục mà mọi người mong chờ: Hộp thư rung động!"

"Các vị khách mời, hãy viết thư cho người khiến mình rung động nhé ~"

Quý Ngư thở phào: chỉ viết thư, dễ thôi.

Cô biết chiêu này mà — chương trình nào cũng thế, để xem ai bị "ế", ai nhận thư, rồi khán giả ngồi đoán cặp đôi.

Lạc Sơ Nhiên được đưa bảng tên, phía trên ghi rõ tên tất cả các khách mời.

Góc ngồi của Quý Ngư vừa vặn thấy tên mình bên góc phải, vừa định khen cái bảng tên xinh xinh thì — mắt cô trợn tròn.

Lạc Sơ Nhiên cầm phấn, chấm ngay tên cô, vẽ một đường thẳng tắp nối xuống góc phải — chính là tên Lạc Sơ Nhiên.

Quý Ngư mở to mắt, môi hé ra.

Lạc Sơ Nhiên nghiêng đầu, giọng nhỏ như gió biển:
"Phấn này xài thích ghê."

___________

Chương trước Chương tiếp
Loading...