Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi
Chương 77 - Trừng phạt
"Cô ta đã bị đưa đi rồi.""Nhưng cô cũng đừng quá lo, dù sao cô ta cũng là Tổng giám đốc của Tinh Vân, nhiều lắm chỉ là dạy dỗ một chút thôi..."Lời của Cố Chỉ còn chưa dứt, vai trái đã đau nhói dữ dội.Quý Ngư bóp chặt vai cô ta, sắc mặt lạnh băng: "Lạc Sơ Nhiên đâu?"Nhìn biểu cảm của Quý Ngư, Cố Chỉ như bắt được trò vui, ánh mắt đầy cảm xúc, giọng điệu quái gở: "Lo cho Lạc Sơ Nhiên thế à—""Hai người trông đúng là có tướng phu thê, ngày nào cũng bày ra bộ mặt khó ưa cho ai xem thế?"
Gương mặt Quý Ngư thoáng biến sắc, ánh mắt cũng lóe lên đôi chút.Không rõ Cố Chỉ có thực sự biết mối quan hệ giữa cô và Lạc Sơ Nhiên, hay chỉ là đang cố tình châm chọc.Nhưng hiện tại, chuyện đó không quan trọng.Quý Ngư siết chặt điện thoại, buông cánh tay đang kẹp chặt vai Cố Chỉ xuống. Cô còn chưa kịp mở miệng thì Cố Chỉ đã tự mình lảm nhảm:"Đừng mong rời khỏi đây, tôi sẽ không để cô đi tìm Lạc Sơ Nhiên đâu. Không chỉ cô không gặp được cô ta, ngay cả đám vệ sĩ trợ lý của cô ta cũng chẳng ai biết chuyện gì.""Tôi nói rồi, chỉ là cho Lạc Sơ Nhiên một bài học.""Là cô ta hại tôi trước, cô ta khiến nhà tôi như vậy, khiến công ty tôi ra nông nỗi này còn chưa đủ sao?" Giọng nói của Cố Chỉ lúc đầu còn có vẻ bình tĩnh, nhưng càng nói càng cao, từng chữ đều đầy oán hận.Quý Ngư nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cô ta, khẽ mím môi.Cố Chỉ vốn là tiểu thư được nuông chiều sinh hư, từ trước đến nay luôn ngang ngược tùy hứng, e là chưa từng có ai dạy cho cô ta biết hai chữ "lý trí" viết thế nào.Quý Ngư vẫn đứng tại chỗ, đầu óc dần tỉnh táo lại, cô bắt đầu suy đoán xem Lạc Sơ Nhiên đang ở đâu.Vài phút trước Lạc Sơ Nhiên còn nhắn tin cho cô, chắc chắn vẫn chưa đi xa.Quý Ngư nhìn thẳng vào mắt Cố Chỉ: "Sao cô không tự hỏi xem TR rốt cuộc có vấn đề gì không?""Cô muốn dạy dỗ Lạc Sơ Nhiên, vậy cô đã nghĩ đến hậu quả chưa?"Cô hít sâu một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh: "Bây giờ dừng lại vẫn còn kịp."Cô thật sự không biết Cố Chỉ sẽ làm gì với Lạc Sơ Nhiên.Tính cách và bản chất của Cố Chỉ, mấy ngày qua cô đã hiểu quá rõ rồi.Một người không thông minh thì rất dễ làm ra chuyện ngu xuẩn mà không nghĩ đến hậu quả.Ngón tay đang cầm điện thoại của Quý Ngư càng siết chặt hơn.Hòn đảo này đâu có lớn, nếu cô cứ đi tìm bừa, chưa chắc đã gặp được Sơ Nhiên, quan trọng nhất vẫn là phải biết được cô ấy đang ở đâu.Nơi này đã bị đoàn phim bao trọn, dù có gọi cảnh sát thì cũng không thể nhanh chóng có người đến hỗ trợ.Không biết có thể liên lạc được với Trình Nhất Mễ hay không...Nhưng điểm đột phá lớn nhất, chắc chắn là Cố Chỉ.Cố Chỉ đứng nguyên tại chỗ, sau khi nghe Quý Ngư nói thì sắc mặt có vẻ thật sự dao động trong chốc lát.Nhưng rất nhanh, sự dao động đó bị lửa giận thay thế.Cố Chỉ nói: "Cô đừng hòng biết được. Đợi đến sáng mai thì cô sẽ—"Lời còn chưa dứt, cổ cô ta bỗng lạnh buốt, cả cơ thể bị kéo mạnh về phía sau.Quý Ngư không định cho cô ta nói hết câu.Cánh cửa phòng bị gió thổi đánh "rầm" một tiếng đóng sập lại, lớp sơn tường rơi lả tả.Lưng Cố Chỉ đập mạnh vào tường, ngũ tạng lục phủ như bị xáo trộn.Cô ta phát ra một tiếng rên rỉ nặng nề từ cổ họng, còn chưa kịp đưa tay sờ ra sau lưng thì đã có vật gì đó che mất ánh sáng trước mắt cô ta.Ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy rõ vật trong tay Quý Ngư, mắt Cố Chỉ lập tức trừng to.Một tay Quý Ngư đè người cô ta lên tường, giọng nói không hề mang theo cảm xúc rõ rệt, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng:"Nói cho tôi biết Lạc Sơ Nhiên ở đâu, nếu không, tôi sẽ đập vỡ đầu cô bằng cục gạch này.""Không phải cô nói là tôi có chỗ dựa à? Cô thử xem tôi có dám đập không?"Cố Chỉ nghiến răng. Cô ta chưa từng thấy Quý Ngư như thế này.Cứ như vì Lạc Sơ Nhiên mà cô có thể không cần mạng sống nữa.Ngay cả giọng điệu này... cũng quá giống Lạc Sơ Nhiên.Quả nhiên, hai người từng ngủ chung giường, không thể sinh ra hai kiểu người khác nhau được.Cố Chỉ thở hắt ra một hơi, cảm nhận được Quý Ngư không hề nói chơi, cô ta liếm môi, khó khăn bật ra một câu:"Ở khu lều trong rừng phía Tây."Quý Ngư buông tay ra, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi lạnh.Cố Chỉ: "Dù cô biết rồi thì cũng vô ích thôi."Quý Ngư chẳng thèm để tâm đến lời cô ta nữa, cô xoay người đẩy cánh cửa gỗ ọp ẹp, còn chưa đi được hai bước đã thấy ở đầu cầu thang có ba gã vệ sĩ đầu trọc từ lúc nào đã đứng đó.Mùi thuốc lá nồng nặc lan khắp hành lang. Mấy người đó nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ sẵn sàng ra tay.Quý Ngư ngoái đầu nhìn Cố Chỉ đang mềm nhũn dựa vào tường như sắp gục ngã.Cô hiểu rồi, Cố Chỉ nói ra chỗ Lạc Sơ Nhiên, chỉ vì nghĩ cô không thể rời khỏi nơi này.Cố Chỉ cũng thật sự coi thường cô quá rồi.Quý Ngư lùi hai bước, quay trở lại phòng.Cô đóng cửa lại, khóa trái hai lần.Cố Chỉ nhíu mày: "Cô làm gì thế...?"Quý Ngư nghiêng đầu, đứng trên cao nhìn xuống, khẽ mở miệng: "Thủ đoạn của cô cũng chỉ đến mức trẻ con như vậy thôi à.""Tôi không lo cho Lạc Sơ Nhiên, tôi tin cô ấy sẽ không thua cô đâu.""Cô Cố, lần sau đến bệnh viện, nhớ kiểm tra cả chỉ số IQ nhé."Cố Chỉ còn chưa kịp nổi điên, bên cạnh đã vang lên tiếng gió.Khi cô ta phản ứng lại thì tấm rèm đã bị gió cuốn tung giữa không trung, ánh trăng mờ nhạt rơi xuống sàn nhà.Quý Ngư đã nhảy xuống từ cửa sổ.Cố Chỉ lập tức cảm thấy tim nhảy dựng lên, cô ta cứng người chạy đến cửa sổ—Quý Ngư đã hạ cánh an toàn xuống bãi cỏ bên dưới.
____________
Gương mặt Quý Ngư thoáng biến sắc, ánh mắt cũng lóe lên đôi chút.Không rõ Cố Chỉ có thực sự biết mối quan hệ giữa cô và Lạc Sơ Nhiên, hay chỉ là đang cố tình châm chọc.Nhưng hiện tại, chuyện đó không quan trọng.Quý Ngư siết chặt điện thoại, buông cánh tay đang kẹp chặt vai Cố Chỉ xuống. Cô còn chưa kịp mở miệng thì Cố Chỉ đã tự mình lảm nhảm:"Đừng mong rời khỏi đây, tôi sẽ không để cô đi tìm Lạc Sơ Nhiên đâu. Không chỉ cô không gặp được cô ta, ngay cả đám vệ sĩ trợ lý của cô ta cũng chẳng ai biết chuyện gì.""Tôi nói rồi, chỉ là cho Lạc Sơ Nhiên một bài học.""Là cô ta hại tôi trước, cô ta khiến nhà tôi như vậy, khiến công ty tôi ra nông nỗi này còn chưa đủ sao?" Giọng nói của Cố Chỉ lúc đầu còn có vẻ bình tĩnh, nhưng càng nói càng cao, từng chữ đều đầy oán hận.Quý Ngư nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cô ta, khẽ mím môi.Cố Chỉ vốn là tiểu thư được nuông chiều sinh hư, từ trước đến nay luôn ngang ngược tùy hứng, e là chưa từng có ai dạy cho cô ta biết hai chữ "lý trí" viết thế nào.Quý Ngư vẫn đứng tại chỗ, đầu óc dần tỉnh táo lại, cô bắt đầu suy đoán xem Lạc Sơ Nhiên đang ở đâu.Vài phút trước Lạc Sơ Nhiên còn nhắn tin cho cô, chắc chắn vẫn chưa đi xa.Quý Ngư nhìn thẳng vào mắt Cố Chỉ: "Sao cô không tự hỏi xem TR rốt cuộc có vấn đề gì không?""Cô muốn dạy dỗ Lạc Sơ Nhiên, vậy cô đã nghĩ đến hậu quả chưa?"Cô hít sâu một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh: "Bây giờ dừng lại vẫn còn kịp."Cô thật sự không biết Cố Chỉ sẽ làm gì với Lạc Sơ Nhiên.Tính cách và bản chất của Cố Chỉ, mấy ngày qua cô đã hiểu quá rõ rồi.Một người không thông minh thì rất dễ làm ra chuyện ngu xuẩn mà không nghĩ đến hậu quả.Ngón tay đang cầm điện thoại của Quý Ngư càng siết chặt hơn.Hòn đảo này đâu có lớn, nếu cô cứ đi tìm bừa, chưa chắc đã gặp được Sơ Nhiên, quan trọng nhất vẫn là phải biết được cô ấy đang ở đâu.Nơi này đã bị đoàn phim bao trọn, dù có gọi cảnh sát thì cũng không thể nhanh chóng có người đến hỗ trợ.Không biết có thể liên lạc được với Trình Nhất Mễ hay không...Nhưng điểm đột phá lớn nhất, chắc chắn là Cố Chỉ.Cố Chỉ đứng nguyên tại chỗ, sau khi nghe Quý Ngư nói thì sắc mặt có vẻ thật sự dao động trong chốc lát.Nhưng rất nhanh, sự dao động đó bị lửa giận thay thế.Cố Chỉ nói: "Cô đừng hòng biết được. Đợi đến sáng mai thì cô sẽ—"Lời còn chưa dứt, cổ cô ta bỗng lạnh buốt, cả cơ thể bị kéo mạnh về phía sau.Quý Ngư không định cho cô ta nói hết câu.Cánh cửa phòng bị gió thổi đánh "rầm" một tiếng đóng sập lại, lớp sơn tường rơi lả tả.Lưng Cố Chỉ đập mạnh vào tường, ngũ tạng lục phủ như bị xáo trộn.Cô ta phát ra một tiếng rên rỉ nặng nề từ cổ họng, còn chưa kịp đưa tay sờ ra sau lưng thì đã có vật gì đó che mất ánh sáng trước mắt cô ta.Ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy rõ vật trong tay Quý Ngư, mắt Cố Chỉ lập tức trừng to.Một tay Quý Ngư đè người cô ta lên tường, giọng nói không hề mang theo cảm xúc rõ rệt, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng:"Nói cho tôi biết Lạc Sơ Nhiên ở đâu, nếu không, tôi sẽ đập vỡ đầu cô bằng cục gạch này.""Không phải cô nói là tôi có chỗ dựa à? Cô thử xem tôi có dám đập không?"Cố Chỉ nghiến răng. Cô ta chưa từng thấy Quý Ngư như thế này.Cứ như vì Lạc Sơ Nhiên mà cô có thể không cần mạng sống nữa.Ngay cả giọng điệu này... cũng quá giống Lạc Sơ Nhiên.Quả nhiên, hai người từng ngủ chung giường, không thể sinh ra hai kiểu người khác nhau được.Cố Chỉ thở hắt ra một hơi, cảm nhận được Quý Ngư không hề nói chơi, cô ta liếm môi, khó khăn bật ra một câu:"Ở khu lều trong rừng phía Tây."Quý Ngư buông tay ra, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi lạnh.Cố Chỉ: "Dù cô biết rồi thì cũng vô ích thôi."Quý Ngư chẳng thèm để tâm đến lời cô ta nữa, cô xoay người đẩy cánh cửa gỗ ọp ẹp, còn chưa đi được hai bước đã thấy ở đầu cầu thang có ba gã vệ sĩ đầu trọc từ lúc nào đã đứng đó.Mùi thuốc lá nồng nặc lan khắp hành lang. Mấy người đó nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ sẵn sàng ra tay.Quý Ngư ngoái đầu nhìn Cố Chỉ đang mềm nhũn dựa vào tường như sắp gục ngã.Cô hiểu rồi, Cố Chỉ nói ra chỗ Lạc Sơ Nhiên, chỉ vì nghĩ cô không thể rời khỏi nơi này.Cố Chỉ cũng thật sự coi thường cô quá rồi.Quý Ngư lùi hai bước, quay trở lại phòng.Cô đóng cửa lại, khóa trái hai lần.Cố Chỉ nhíu mày: "Cô làm gì thế...?"Quý Ngư nghiêng đầu, đứng trên cao nhìn xuống, khẽ mở miệng: "Thủ đoạn của cô cũng chỉ đến mức trẻ con như vậy thôi à.""Tôi không lo cho Lạc Sơ Nhiên, tôi tin cô ấy sẽ không thua cô đâu.""Cô Cố, lần sau đến bệnh viện, nhớ kiểm tra cả chỉ số IQ nhé."Cố Chỉ còn chưa kịp nổi điên, bên cạnh đã vang lên tiếng gió.Khi cô ta phản ứng lại thì tấm rèm đã bị gió cuốn tung giữa không trung, ánh trăng mờ nhạt rơi xuống sàn nhà.Quý Ngư đã nhảy xuống từ cửa sổ.Cố Chỉ lập tức cảm thấy tim nhảy dựng lên, cô ta cứng người chạy đến cửa sổ—Quý Ngư đã hạ cánh an toàn xuống bãi cỏ bên dưới.
____________