Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi

Chương 71 - Quan tâm nên rối loạn





Quý Ngư bước vào phòng với ý định là đánh người.

Không ngờ lại bị người ta ấn lên bàn mà hôn.

Đây là lần đầu tiên Lạc Sơ Nhiên hôn cô dịu dàng đến vậy. Trước giờ, đều là những nụ hôn mãnh liệt như muốn cắn nát môi cô.

Càng dịu dàng, càng giống như lông vũ khẽ vuốt ve, Quý Ngư lại càng cảm thấy tim ngứa ngáy khó chịu.

Lạc Sơ Nhiên đang hôn cô.

Tại sao lại hôn cô nữa?

Cô chỉ đến đưa tài liệu thôi mà.

Bị hôn mấy cái rồi, Quý Ngư mới phát hiện mình quên mất phải phản kháng.

Thế là cô lập tức đẩy Lạc Sơ Nhiên ra, đứng tại chỗ với vành tai ửng đỏ.

Đầu ngón tay Quý Ngư chạm nhẹ lên má, đôi mắt ươn ướt: "Cô... cô..."

"Cô không phải đang nói chuyện với Tổng giám đốc TR sao?"

Cô cứ tưởng mình vào phòng đưa tài liệu cho người của TR, ai ngờ lại là đưa cho Lạc Sơ Nhiên.

Lạc Sơ Nhiên hơi nheo mắt, giọng điềm đạm: "Giải quyết xong rồi."

Quý Ngư hít vào mấy hơi liền, đáp khô khốc: "Ồ..."

Khi cô vừa đẩy cửa vào văn phòng, suýt nữa tưởng mình bước vào nhà ma.

Có thể là do rèm cửa quá dày, cả căn phòng tối om, hầu như không nhìn thấy bàn ghế đâu.

Ban đầu Quý Ngư còn căng người lên, nhưng ngay sau đó, trong mùi hương xa lạ, cô cảm nhận được khí tức của Lạc Sơ Nhiên.

Cho nên... tiềm thức của cô mách bảo nơi này là an toàn.

Ai mà ngờ, ngay cả trong hoàn cảnh này mà Lạc Sơ Nhiên cũng không tha, còn phải hôn cô một lúc?

Cô bật chiếc đèn nhỏ ánh vàng nhạt trong lúc hoảng loạn, càng khiến căn phòng trở nên ám muội.

Nghĩ đến đây, Quý Ngư không nhịn được mà nhắm chặt mắt.

Biết vậy đã không vào đưa tài liệu.

Cô làm sao có thể đánh thắng được vệ sĩ của Lạc Sơ Nhiên?

Lạc Sơ Nhiên dựa nửa người lên mép bàn, tay còn đang vòng quanh eo cô, bỗng chậm rãi nói: "Lo cho tôi à?"

Khóe mắt Quý Ngư khẽ kéo xuống, giọng phẳng lặng: "Không lo."

Cô chớp mắt vài cái, nhìn khuôn mặt Lạc Sơ Nhiên, ánh mắt dao động vài lần rồi lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.

Thật ra là có lo một chút.

Ngay khoảnh khắc đó, Quý Ngư mới lần đầu thẳng thắn nhận ra, cô có lo lắng cho Lạc Sơ Nhiên.

Trong túi áo khoác đang che đi đồ bơi của cô, thậm chí còn có một mảnh gạch đạo cụ do tổ đạo cụ để quên từ lần trước.

Túi áo nặng trĩu, không ngừng nhắc nhở cô rằng — khi nãy cô còn sẵn sàng vì Lạc Sơ Nhiên mà đi đánh người.

Lúc này đây, Quý Ngư thật sự cảm nhận được bốn chữ: Quan tâm thì rối loạn.

Lạc Sơ Nhiên hơi nâng đôi mắt lạnh lùng, một lần nữa quét nhìn trong ngoài văn phòng.

Hành lang lúc này đã vắng tanh không một bóng người.

Cô thu ánh mắt về, nhìn thấy Quý Ngư đang gãi nhẹ đầu ngón tay.

Còn biểu cảm trên mặt Quý Ngư thì gần như viết rõ hai chữ "rối rắm".

Lạc Sơ Nhiên không nhịn được véo cô một cái: "Còn muốn được hôn nữa à?"

Quý Ngư: "Không muốn."

Cô ta sao có thể nói ra câu đó mà không đỏ mặt cơ chứ?

Chủ đề gì rơi vào miệng Lạc Sơ Nhiên cũng có thể lập tức biến thành kênh người lớn.

Quý Ngư: "Nếu lần sau cô còn bất ngờ hôn tôi, tôi sẽ từ chức."

Lạc Sơ Nhiên hơi sững người, bật cười: "Uy hiếp tôi?"

Quý Ngư đắc ý hừ hai tiếng, hất cằm lên.

Cô đã hoàn toàn nắm được tâm lý Lạc Sơ Nhiên, chẳng sợ cô ta gì cả.

Giờ đến lượt cô uy hiếp Lạc Sơ Nhiên rồi.

"Biết rồi." Gương mặt vốn điềm tĩnh của Lạc Sơ Nhiên giờ lại dịu đi, cô nói khẽ:

"Lần sau muốn hôn chị, tôi sẽ báo trước."
_______________
( Những cảnh thân mật sau này mình sẽ đổi cách xưng hô em - chị/ chị - em / tôi - chị / em - tôi. Tuỳ theo ngữ cảnh cho lãng mạn xíu nhe ^^ )
________________
•   

Trong không khí có vị mặn của biển, sóng từng đợt vỗ vào bờ cát.

Lâm Diên Vĩ vốn đang giúp tổ đạo cụ khuân vác đồ, khi phát hiện Quý Ngư cầm theo gạch, suýt nữa thì sợ chết khiếp.

Cô toát mồ hôi lạnh, đầu óc toàn là hình ảnh Quý Ngư bị bắt đi đồn công an.

Nếu Lạc Sơ Nhiên không kịp bảo vệ Quý Ngư, chẳng phải Quý Ngư sẽ bị vệ sĩ của TR—

Lâm Diên Vĩ tự dọa mình đến nỗi mặt trắng bệch.

Có Lạc Sơ Nhiên ở đó, chắc không để chuyện đó xảy ra đâu nhỉ?

Khi Lâm Diên Vĩ còn đang loay hoay suy nghĩ thì cô nhìn thấy Cố Chỉ ra khỏi phòng.

Cố Chỉ quần áo xộc xệch, tóc bị gió biển thổi rối che kín mặt, cả người trông mệt mỏi và ủ rũ.

Nhìn kỹ, mắt còn vằn đỏ, lớp trang điểm gần như trôi hết.

Lâm Diên Vĩ có thể cảm nhận rõ ràng, khí thế của đối phương yếu đi.

Như thể mấy tên côn đồ hung hăng bị người ta đập cho một trận, giờ co ro trong góc không dám động đậy.

Cô cảnh giác nhìn xem Cố Chỉ có bị Quý Ngư đánh không, nhưng lại không thấy vết thương nào.

Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra khiến Cố Chỉ thành ra thế này?

Người đó luôn coi trọng thể diện, vậy mà lại xuất hiện với dáng vẻ chật vật thế này trước mặt mọi người.

Không, bây giờ không phải lúc lo cho Cố Chỉ.

Người cô thực sự cần lo lắng, là Quý Ngư.

Lâm Diên Vĩ móc điện thoại ra, gọi cho Quý Ngư mấy cuộc không được, liền soạn tin nhắn.

Sau khi thật sự không liên lạc được, cô đành gửi cho Lạc Sơ Nhiên.

Cô do dự, ngón tay gõ trên màn hình—

Lâm Diên Vĩ: [Lạc Tổng, Quý Ngư mang nửa cục gạch bên người đó, cô để ý cô ấy chút, đừng để cô ấy đập người nha.]

Lâm Diên Vĩ: [— chọt một cái.]

Lâm Diên Vĩ: [Cô đừng trách cô ấy... Cô ấy lo cho cô quá, thấy cô mãi không ra, nên sốt ruột quá, cầm tài liệu là lao vào luôn.]

Lâm Diên Vĩ: [Cục gạch chắc cũng là sợ cô bị người của TR bắt nạt nên mới mang theo...]
_____________________________________
*Đôi lời Fox - ng dịch gửi đến các bạn
Các chương tiểu thuyết đều là mình nạp xu vào để đọc sẵn tiện dịch cho mng nên mong các bạn đừng đem đi
REUP lung tung nhe. Các chương trước thì tên nhân vật cũng sai sót nhiều nên mong các bạn thông cảm
B nào mún donate cho Fox thì đây nhé😘

Chương trước Chương tiếp
Loading...