Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi
Chương 68 - Cô ngoan một chút
Lạc Sơ Nhiên muốn nhắc lại chuyện cũ với cô.Tâm trạng Quý Ngư căng như dây đàn, cô mở miệng rồi im luôn—không thốt nổi lời.Cô lúc đó định chọn ai? Chỉ cần không phải là Lạc Sơ Nhiên thì cô đều được.Lạc Sơ Nhiên bước tới gần, khẽ vén một lọn tóc của cô, giọng dịu nhưng sắc lạnh:
"Cô... đã để mắt đến Cố Chỉ rồi hả?""Tôi hỏi sao cô lại chịu ăn bánh que với cô ấy? Cô ấy có điểm gì khiến cô thích chứ?" Giọng và ánh mắt của cô chan hòa giữa lạnh lùng và u ám.Quý Ngư nhíu mày một chút rồi bật cười khẽ:
"Lạc Sơ Nhiên, tôi đã bảo nhiều lần rồi mà... chúng ta không hẹn hò."
"Không phải bảo là giữ khoảng cách sao?"Giờ đến bốn chữ "giữ khoảng cách" cô cũng không muốn nói nữa.Cô ý thức được mối quan hệ tinh tế hiện giờ giữa hai người—thân mật mà chẳng phải yêu, gần nhưng không phải không gian riêng...Lạc Sơ Nhiên khẽ chạm vào dái tai cô, khiến Quý Ngư cứng người, rồi cô lại cố gắng giải thích:
"Tôi chỉ muốn mau hoàn thành trò thật lòng mạo hiểm thôi, ăn bánh que kiểu này là khá phổ biến mà."
"Chỉ là... nhiệm vụ thôi."Cô nói vậy không phải để làm cô hiểu lầm, mà chỉ vì cô không muốn ở yên trong phòng thay đồ nữa, sợ trễ lịch quay.Lạc Sơ Nhiên dường như dịu đi một chút, mắt đảo một vòng rồi dừng lại trên đôi môi cô:
"Chỉ cần là nhiệm vụ của show hẹn hò, cô đều đồng ý sao?"
Quý Ngư khẽ mấp máy: "...Không."Chẳng hạn ngồi vào lòng Lạc Sơ Nhiên – cô không thể.Câu hỏi đó hẳn là cái bẫy của Lạc Sơ Nhiên, cô chắc chắn không trả lời "đồng ý" đâu.Cô cảm nhận được đầu ngón tay của Lac Sơ Nhiên rời dái tai và trượt xuống.
Giọng của Lạc Sơ Nhiên trầm thấp, đầy cảm xúc:
"Quý Ngư, cô ngoan một chút."
"Không thì..."Chợt Quý Ngư giật mình khi nghe tên của mình bị cô ấy gọi rõ cả họ:
"Quý Ngư..."Cô giật nảy, làm rơi mảnh giấy từ tay, không nghe rõ lời cuối của cô ấy."Cồn cồn."Cánh cửa gỗ bị gõ nhẹ bên ngoài—không ồn nhưng đủ cả hai người nghe thấy."Lạc Tổng , tổng giám đốc TR đến rồi."Cái tên đó vang lên khiến tim Quý Ngư đập loạn cả nhịp.Cô không quên được cảnh Cố Chỉ lên cơn nóng giận bên bãi biển khi TR phá hủy hợp đồng với Tinh Vân.TR tới đây là để gây khó dễ với Lạc Sơ Nhiên? Hay để xin cô ấy?Giọng nhân viên bên ngoài có chút ngập ngừng:
"Họ nói phải gặp cô, còn đem cả đồ tới bãi biển..."Lạc Sơ Nhiên lạnh lùng: "Họ ở đâu?"Giọng bối rối trả lời: "Ở phòng khách biệt thự Hoa Hồng."Hai bên là hợp đồng lớn, cô không muốn kéo theo Quý Ngư chậm lịch trình, nên cô giục:
"Cô nên đi ngay."Lạc Sơ Nhiên trả lời như nước suối lạnh:
"Không có chuyện gì sao phải gặp."Không gặp? Câu đó vang lên trong lòng Quý Ngư như một hồi chuông báo động.Nó khiến cô nghĩ: nếu cô ấy không đi, thì... cô phải lo mất?Quý Ngư vội:
"Chỉ còn vài phút là quay rồi, cô không đi, tôi phải ra đó."Cánh cửa bên ngoài vang lên giọng nhân viên:
"Họ người... đông, mặt nghiêm trọng lắm."
"Cô nên ra gặp, kẻo họ xông vô."Lạc Sơ Nhiên vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng ánh mắt Quý Ngư càng thêm nặng nề.Xa xa, bãi biển đang chờ mọi người sang.Quý Ngư gật:
"...Tôi cũng ra xem."Cô định đứng dậy thì lập tức bị cô ấy giữ lấy cổ tay:
"Không cần lo, tôi tự lo được."Bóng dáng Lạc Sơ Nhiên vừa khuất sau cửa, Quý Ngư khẽ nắm bàn tay, mắt dõi theo.Quyết nói trong lòng: "Ra ngoài cùng nhau tốt hơn".Phía sau, giọng Lạc Sơ Nhiên vang nhẹ:
"Cô thay đồ xong rồi đợi ở đây, nhìn cho kỹ—"
"Khóa cửa kỹ đấy."Quý Ngư buông tay giữ cửa, cánh cửa nhẹ khép lại, lòng thấy rối như tơ vò.Cô nghĩ: "Ngoài cô, ai khác mà có quyền vào đây?"Năm phút nữa là giờ bắt đầu quay, tim cô vẫn nhói.
Cô thả tay, nhìn mẩu hoa hướng dương trong lòng tay—đã phai nát.Hít sâu để giữ bình tĩnh, cô nhìn quanh."Tạch tạch"—cô vặn nắp hộp, khẽ thở ra.
Cô cố gắng lấy hơi vững để tìm thứ trong hộp.Ngay lúc đó... tai cô nghe thấy tiếng "tích tắc" kim đồng hồ.Giây từng giây trôi qua, tim cô như trống đánh liên hồi.Cuối cùng, đôi bàn tay run rẩy của cô chạm vào điều khiển nhỏ—một chiếc máy ghi âm mini cạnh mẩu hoa.Cô nín thở, ánh mắt chạm phím PLAY mà run rảy quên mất cả cà kheo.Cả không gian yên ắng."Rè-rè rè" Tiếng máy phát ra, điện vẫn còn.Âm thanh rè rè vang lên, xen lẫn tiếng sóng, tiếng chim.Giọng Lạc Sơ Nhiên vang vọng giữa không gian:"Quý Ngư, tôi cũng thích cô."
"Tôi muốn ở bên cô mãi mãi..."Không phải cô nói. Là cô ấy.Ngón tay cô run đến mức suýt tuột khỏi máy.Tim cô mất nhịp.
________________________
*Đôi lời Fox - ng dịch gửi đến các bạn
Các chương tiểu thuyết đều là mình nạp xu vào để đọc sẵn tiện dịch cho mng nên mong các bạn đừng đem đi
REUP lung tung nhe. Các chương trước thì tên nhân vật cũng sai sót nhiều nên mong các bạn thông cảm
B nào mún donate cho Fox thì đây nhé 😘
TKNH MB BANK
STK 01012340809
"Cô... đã để mắt đến Cố Chỉ rồi hả?""Tôi hỏi sao cô lại chịu ăn bánh que với cô ấy? Cô ấy có điểm gì khiến cô thích chứ?" Giọng và ánh mắt của cô chan hòa giữa lạnh lùng và u ám.Quý Ngư nhíu mày một chút rồi bật cười khẽ:
"Lạc Sơ Nhiên, tôi đã bảo nhiều lần rồi mà... chúng ta không hẹn hò."
"Không phải bảo là giữ khoảng cách sao?"Giờ đến bốn chữ "giữ khoảng cách" cô cũng không muốn nói nữa.Cô ý thức được mối quan hệ tinh tế hiện giờ giữa hai người—thân mật mà chẳng phải yêu, gần nhưng không phải không gian riêng...Lạc Sơ Nhiên khẽ chạm vào dái tai cô, khiến Quý Ngư cứng người, rồi cô lại cố gắng giải thích:
"Tôi chỉ muốn mau hoàn thành trò thật lòng mạo hiểm thôi, ăn bánh que kiểu này là khá phổ biến mà."
"Chỉ là... nhiệm vụ thôi."Cô nói vậy không phải để làm cô hiểu lầm, mà chỉ vì cô không muốn ở yên trong phòng thay đồ nữa, sợ trễ lịch quay.Lạc Sơ Nhiên dường như dịu đi một chút, mắt đảo một vòng rồi dừng lại trên đôi môi cô:
"Chỉ cần là nhiệm vụ của show hẹn hò, cô đều đồng ý sao?"
Quý Ngư khẽ mấp máy: "...Không."Chẳng hạn ngồi vào lòng Lạc Sơ Nhiên – cô không thể.Câu hỏi đó hẳn là cái bẫy của Lạc Sơ Nhiên, cô chắc chắn không trả lời "đồng ý" đâu.Cô cảm nhận được đầu ngón tay của Lac Sơ Nhiên rời dái tai và trượt xuống.
Giọng của Lạc Sơ Nhiên trầm thấp, đầy cảm xúc:
"Quý Ngư, cô ngoan một chút."
"Không thì..."Chợt Quý Ngư giật mình khi nghe tên của mình bị cô ấy gọi rõ cả họ:
"Quý Ngư..."Cô giật nảy, làm rơi mảnh giấy từ tay, không nghe rõ lời cuối của cô ấy."Cồn cồn."Cánh cửa gỗ bị gõ nhẹ bên ngoài—không ồn nhưng đủ cả hai người nghe thấy."Lạc Tổng , tổng giám đốc TR đến rồi."Cái tên đó vang lên khiến tim Quý Ngư đập loạn cả nhịp.Cô không quên được cảnh Cố Chỉ lên cơn nóng giận bên bãi biển khi TR phá hủy hợp đồng với Tinh Vân.TR tới đây là để gây khó dễ với Lạc Sơ Nhiên? Hay để xin cô ấy?Giọng nhân viên bên ngoài có chút ngập ngừng:
"Họ nói phải gặp cô, còn đem cả đồ tới bãi biển..."Lạc Sơ Nhiên lạnh lùng: "Họ ở đâu?"Giọng bối rối trả lời: "Ở phòng khách biệt thự Hoa Hồng."Hai bên là hợp đồng lớn, cô không muốn kéo theo Quý Ngư chậm lịch trình, nên cô giục:
"Cô nên đi ngay."Lạc Sơ Nhiên trả lời như nước suối lạnh:
"Không có chuyện gì sao phải gặp."Không gặp? Câu đó vang lên trong lòng Quý Ngư như một hồi chuông báo động.Nó khiến cô nghĩ: nếu cô ấy không đi, thì... cô phải lo mất?Quý Ngư vội:
"Chỉ còn vài phút là quay rồi, cô không đi, tôi phải ra đó."Cánh cửa bên ngoài vang lên giọng nhân viên:
"Họ người... đông, mặt nghiêm trọng lắm."
"Cô nên ra gặp, kẻo họ xông vô."Lạc Sơ Nhiên vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng ánh mắt Quý Ngư càng thêm nặng nề.Xa xa, bãi biển đang chờ mọi người sang.Quý Ngư gật:
"...Tôi cũng ra xem."Cô định đứng dậy thì lập tức bị cô ấy giữ lấy cổ tay:
"Không cần lo, tôi tự lo được."Bóng dáng Lạc Sơ Nhiên vừa khuất sau cửa, Quý Ngư khẽ nắm bàn tay, mắt dõi theo.Quyết nói trong lòng: "Ra ngoài cùng nhau tốt hơn".Phía sau, giọng Lạc Sơ Nhiên vang nhẹ:
"Cô thay đồ xong rồi đợi ở đây, nhìn cho kỹ—"
"Khóa cửa kỹ đấy."Quý Ngư buông tay giữ cửa, cánh cửa nhẹ khép lại, lòng thấy rối như tơ vò.Cô nghĩ: "Ngoài cô, ai khác mà có quyền vào đây?"Năm phút nữa là giờ bắt đầu quay, tim cô vẫn nhói.
Cô thả tay, nhìn mẩu hoa hướng dương trong lòng tay—đã phai nát.Hít sâu để giữ bình tĩnh, cô nhìn quanh."Tạch tạch"—cô vặn nắp hộp, khẽ thở ra.
Cô cố gắng lấy hơi vững để tìm thứ trong hộp.Ngay lúc đó... tai cô nghe thấy tiếng "tích tắc" kim đồng hồ.Giây từng giây trôi qua, tim cô như trống đánh liên hồi.Cuối cùng, đôi bàn tay run rẩy của cô chạm vào điều khiển nhỏ—một chiếc máy ghi âm mini cạnh mẩu hoa.Cô nín thở, ánh mắt chạm phím PLAY mà run rảy quên mất cả cà kheo.Cả không gian yên ắng."Rè-rè rè" Tiếng máy phát ra, điện vẫn còn.Âm thanh rè rè vang lên, xen lẫn tiếng sóng, tiếng chim.Giọng Lạc Sơ Nhiên vang vọng giữa không gian:"Quý Ngư, tôi cũng thích cô."
"Tôi muốn ở bên cô mãi mãi..."Không phải cô nói. Là cô ấy.Ngón tay cô run đến mức suýt tuột khỏi máy.Tim cô mất nhịp.
________________________
*Đôi lời Fox - ng dịch gửi đến các bạn
Các chương tiểu thuyết đều là mình nạp xu vào để đọc sẵn tiện dịch cho mng nên mong các bạn đừng đem đi
REUP lung tung nhe. Các chương trước thì tên nhân vật cũng sai sót nhiều nên mong các bạn thông cảm
B nào mún donate cho Fox thì đây nhé 😘
TKNH MB BANK
STK 01012340809