Ngọt Hơn Kẹo
Chương 10: Date
Hôm nay, văn phòng Khoa Ngoại Lồng Ngực mang một không khí đầy sức sống một cách lạ thường, cụ thể hơn là một người tràn đầy năng lượng, còn những người khác thì mất năng lượng.Lâm Khả Hân đang tươi cười chống cằm, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại. Nàng đã ngồi yên tư thế này được khoảng mười lăm phút rồi, dường như quên hết mọi sự đời.Hai cậu sinh viên thực tập rụt rè đứng gần đó, tay cầm tập bệnh án nhưng không dám đến gần nàng.Đối diện Lâm Khả Hân, Cao Ngọc Thi đang nằm dài ra bàn làm việc, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi sau ca mổ kéo dài. Cô bất lực nhìn Lâm Khả Hân, rồi khẽ gọi hai cậu sinh viên."Này, đưa chị xem cho. Bác sĩ Hân hôm nay lại phát bệnh rồi, hai đứa thông cảm nhé."Hai cậu sinh viên vui vẻ cảm ơn Cao Ngọc Thi rồi vội vã rời đi, như trút được gánh nặng.Cao Ngọc Thi mỉm cười nhìn hai bóng lưng trẻ tuổi khuất dần. "Chà, mấy cô cậu sinh viên gần đây chăm chỉ quá nhỉ. Đứa nào đứa nấy đều sáng sủa, đẹp trai, đẹp gái ghê!"Từ chỗ nằm dài mỉm cười xem bệnh án, Cao Ngọc Thi dần chuyển sang ngồi thẳng dậy, ánh mắt trừng trừng nhìn vào những dòng chữ."Mấy đứa nhỏ này ghi cái gì thế này?" Cô lầm bầm, giọng đầy khó hiểu. "Gì mà bệnh nhân than mất ngủ vì người bên cạnh gáy to?" Cô cau mày. "Rồi lại bệnh nhân nói thèm cháo nhưng rồi lại hết thèm? là sao nữa??"Văn phòng Khoa Ngoại Lồng Ngực hôm đó có hai cảnh tượng đối lập: một người đang nhíu mày đọc thứ gì đó khó hiểu, và một người thì tươi cười nhìn đồng hồ đếm ngược từng giây.Vừa đúng 5 giờ 15, Cao Ngọc Thi định nhờ Lâm Khả Hân một chút việc. Thế nhưng, cô vừa mở miệng thì Lâm Khả Hân đã biến mất từ lúc nào.Cao Ngọc Thi ngạc nhiên, vội vàng chạy ra cửa sổ nhìn xuống. Nàng Khả Hân đã dắt chiếc xe Wave màu trắng cà tàng của mình ra về. Cao Ngọc Thi méo miệng, lẩm bẩm."Tôi cũng không ngờ luôn."Lâm Hạo Thiên vừa từ ca mổ về, anh khó hiểu nhìn Cao Ngọc Thi đang thẫn thờ nhìn xuống nhà xe."Bác sĩ Thi, Nhà xe có gì để ngắm hả? Hay mổ nhiều quá nên em đuối sức rồi?" Anh tiến đến bên cạnh Cao Ngọc Thi, cũng bắt chước nhìn theo "Mà này Khả Hân đâu rồi em?"Cao Ngọc Thi bĩu môi. "Bác sĩ Hân vừa đúng năm giờ đã dắt xe đi về rồi. Hôm nay người ta có hẹn cơ mà."Lâm Hạo Thiên ngỡ ngàng."Chà... anh cũng không ngờ luôn."Cao Ngọc Thi dí cùi chỏ vào tay Lâm Hạo Thiên, cười đầy ẩn ý. "Phó khoa Lâm, em gái tài giỏi của anh đó. Sau này em ấy bỏ anh theo Đặng Thiên Di đấy!""Thôi, em có ca mổ rồi. Tạm biệt!" Cao Ngọc Thi vẫy tay rồi nhanh chóng bỏ đi.Lâm Hạo Thiên chỉ biết thở dài, lẩm bầm một mình: "Em gái kính yêu của tôi..."--------Lâm Khả Hân đang quay cuồng giữa đống quần áo chất trên giường. Nàng không biết phải chọn bộ nào để bản thân có thể trở nên xinh đẹp nhất trước mặt Đặng Thiên Di."Cái đầm này không được, ôm sát quá bác sĩ Di lại nghĩ mình ăn chơi... Còn cái này thì trông trẻ con quá!"Lâm Khả Hân bất lực ngã nhào xuống giường, than thở.Ting (Tiếng tin nhắn điện thoại)Lâm Khả Hân vội vàng mở điện thoại. Ánh mắt nàng sáng bừng khi thấy tên Đặng Thiên Di.- Cho tôi địa chỉ nhà em, tôi qua đón.Sau khi nhanh chóng gửi địa chỉ, nàng vui sướng lăn qua lăn lại trên giường. Rồi đột nhiên nhớ ra mình còn chưa thay đồ, nàng liền lật đật bật dậy, vội vàng chọn đại một bộ nào đó.Gần ba mươi phút sau, Lâm Khả Hân nhìn mình trong gương, mỉm cười hài lòng. Nàng liếc nhìn điện thoại, thấy Đặng Thiên Di đã nhắn tin đang chờ ở dưới. Lâm Khả Hân hít một hơi thật sâu, tự nhủ:"Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của mày và crush, phải gây ấn tượng!"Lâm Khả Hân bước ra khỏi nhà, ánh mắt lướt nhanh tìm kiếm bóng dáng Đặng Thiên Di.Nàng phát hiện chị đang đứng tựa vào chiếc xe hơi màu trắng sáng bóng gần đó. Lâm Khả Hân vội vã đi tới. Đặng Thiên Di dường như đang tìm kiếm ai đó nên không nhận ra có người đang đến gần.Lâm Khả Hân khẽ vỗ nhẹ vào vai chị. "Chị kiếm gì ạ?"Đặng Thiên Di khẽ giật mình, nàng xoay mặt lại. Trong khoảnh khắc đó, Đặng Thiên Di hoàn toàn đơ người. Vâng, bác sĩ Đặng của chúng ta đã bị sốc trước vẻ đẹp của Lâm Khả Hân. Nàng trong chiếc váy đơn giản nhưng thanh lịch, mái tóc buông xõa nhẹ nhàng, toát lên vẻ cuốn hút khó cưỡng.Về phần Lâm Khả Hân, may mắn thay nàng đang ngậm chặt miệng. Nếu không, nàng sợ nước miếng của mình sẽ chảy ròng ròng mất. Đặng Thiên Di mặc một chiếc quần tây ống đứng cùng chiếc sơ mi trắng tinh, mái tóc buông xõa tự nhiên, vừa thanh tú vừa cuốn hút, đúng chuẩn hình mẫu của nàng."Bác sĩ Di, em đổi ý rồi! Hay hai đứa mình chạy thẳng qua cục dân chính đăng ký kết hôn luôn nhé?" Lâm Khả Hân buột miệng, đôi mắt long lanh.Bị giọng nói tinh nghịch của Lâm Khả Hân kéo về thực tại, Đặng Thiên Di khẽ bật cười, đưa tay gõ nhẹ vào đầu nàng. "Em cũng xinh lắm. Được rồi mình đi nhé?"Đặng Thiên Di mở cửa xe, đợi Lâm Khả Hân ngồi vào.Lâm Khả Hân được khen ngợi, khuôn mặt nàng đỏ bừng cả lên, ngượng ngùng bước vào trong xe.Đặng Thiên Di cũng vòng qua ghế lái và ngồi vào.
Lâm Khả Hân lúc này mới thực sự chú ý đến chiếc xe. Vãi! Người yêu tương lai của mình giàu lắm này!
Porsche Taycan Turbo S.Lâm Khả Hân mở to mắt, vừa cười vừa vuốt ve chiếc xe một cách cực kỳ thích thú, như thể đang chạm vào một món đồ chơi quý giá.Đặng Thiên Di nhìn Lâm Khả Hân, khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười."Chúng ta đi đâu?" Đặng Thiên Di hỏi.Lâm Khả Hân quay sang chị. "Em gửi địa chỉ qua cho chị rồi. Em đặt vé rồi đó."Đặng Thiên Di gật đầu. "Phim gì thế?"Lâm Khả Hân trả lời đầy hào hứng. "Còn mỗi phim Doraemon thôi. Với lại Movie này nghe nói hay lắm!"Đặng Thiên Di, một người chưa bao giờ đi xem phim, cũng không rành lắm về thể loại phim hoạt hình, chỉ biết gật đầu thuận theo.Lần hẹn hò đầu tiên lại dẫn nhau đi xem Doraemon? Đúng là một buổi hẹn hò khác biệt.Đến nơi, Lâm Khả Hân xuống xe trước, nàng đứng đợi Đặng Thiên Di đỗ xe rồi quay lại. Không khí mát mẻ của trung tâm thương mại cùng với sự háo hức trong lòng khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.Khoảng ba phút sau, Đặng Thiên Di khẽ chạm nhẹ vào vai Lâm Khả Hân. Lâm Khả Hân mỉm cười rạng rỡ, không chút ngần ngại khoác tay Đặng Thiên Di, kéo chị đi vào trong. Đặng Thiên Di thoáng bất ngờ trước hành động thân mật này, nhưng nàng không hề có ý định phản đối. Hai nàng cùng nhau đến quầy vé nhận vé đã đặt trước, sau đó ghé mua một phần bắp rang bơ cỡ lớn và hai ly nước ngọt. Khi đến lúc thanh toán, hai người lại bắt đầu màn giành giật đầy đáng yêu.Đặng Thiên Di kiên quyết "Em đã mua vé rồi, để cái này tôi mua."Lâm Khả Hân cũng không chịu thua "Chị chở em đến đây mà, để em trả tiền."Đặng Thiên Di lắc đầu, nàng nhanh tay giật lấy chiếc điện thoại từ tay Lâm Khả Hân, vẻ mặt có chút nghiêm nghị. "Bác sĩ Lâm Khả Hân, nghe lời cấp trên một chút nào."Lâm Khả Hân ngạc nhiên nhìn chị đang thanh toán, trái tim nàng bất giác đập nhanh đến mất kiểm soát. Người gì mà lúc nghiêm túc lại quyến rũ đến thế này chứ! Lâm Khả Hân khẽ ghé sát vào tai Đặng Thiên Di, thì thầm."Bác sĩ Di, tim em đập nhanh quá, cần chị khám giúp."Đặng Thiên Di nghe lời nói đó, vành tai nàng khẽ ửng đỏ. Nàng vội ho vài cái che giấu sự bối rối."Em lại chưa uống thuốc à, bác sĩ ngoại lồng ngực mà không tự chuẩn đoán được bệnh của mình sao?" Lâm Khả Hân bật cười khúc khích, nắm chặt tay chị kéo đi. "Chị là thuốc rồi còn gì? bệnh của em là tâm bệnh chỉ có chị chuẩn đoán được thôi. Đi xem phim nào!!"Gần đó, một vài sinh viên y đang đứng mua vé, ánh mắt họ không hẹn mà cùng dõi theo hướng hai vị bác sĩ đi.Sinh viên 1 khẽ huých tay bạn "Ủa, Phó Khoa Đặng Thiên Di và Bác sĩ Lâm Khả Hân kìa!"Sinh viên 2 ngạc nhiên "Họ hẹn hò sao? sao lại đi về hướng đó chứ phòng đó chiếu movie Doraemon mà?"Sinh viên 1 nhún vai "Tớ cũng không biết nữa. Đời nào ai hẹn hò mà lại đưa nhau đi xem Doraemon đâu chứ!"Hai nhân vật chính của chúng ta đã yên vị vào chỗ ngồi trong rạp. Vừa đặt mông xuống ghế, Lâm Khả Hân đã nhanh chóng đưa tay lấy bắp rang bơ và bắt đầu ăn ngon lành.Đặng Thiên Di nghiên đầu nhìn bộ dạng hăng say của Lâm Khả Hân, khóe môi nàng khẽ bật cười. Nàng vừa ôm hộp bắp, miệng nhai liên tục, tay còn lại thì cầm ly nước uống."Bác sĩ Lâm, không ai giật thức ăn của em đâu, ăn từ từ thôi, nghẹn đấy." Đặng Thiên Di nhẹ nhàng nhắc nhở.Lâm Khả Hân bị nhắc nhở thì ngượng ngùng, nàng quay sang đút một hạt bắp cho Đặng Thiên Di. "Ngon lắm, chị ăn đi."Đặng Thiên Di vốn không thích mấy thứ đồ ăn vặt này lắm, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng cầm lấy và ăn thử một hạt.Khi phim chiếu được khoảng 10 phút.Reng Reng.Tiếng điện thoại của Lâm Khả Hân vang lên.
Lâm Khả Hân khẽ nhướng mày, nàng đưa hộp bắp cho Đặng Thiên Di. "Chị cầm giúp em, em có điện thoại."Đặng Thiên Di gật đầu nhận lấy. "Em nghe đi.""Alo, Lâm Khả Hân nghe đây."Đầu dây bên kia là giọng của một sinh viên trực ban đang hốt hoảng "Bác sĩ, mau đến bệnh viện ngay đi ạ!!"Lâm Khả Hân khẽ nhíu mày. "Tối nay tôi không trực, có chuyện gì sao, các bác sĩ khác đâu?""Bệnh nhân giường số 23, vừa phẫu thuật cách đây hai tiếng, huyết áp giảm đột ngột, nôn ra máu, tim đập nhanh, bác sĩ đang ở phòng mổ, phó khoa cũng ở trong đó nên em gọi cho chị!"Lâm Khả Hân nhìn điện thoại, rồi lại quay sang nhìn Đặng Thiên Di. Chị cũng đang nhìn nàng."Tôi đến ngay!" Nàng dứt khoát nói vào điện thoại.Lâm Khả Hân quay sang Đặng Thiên Di, giọng nói đầy gấp gáp. "Thiên Di, em có ca khẩn cấp ở viện. Em xin lỗi chị."Đặng Thiên Di lập tức đứng dậy, giúp Lâm Khả Hân cầm túi xách, hộp bắp và ly nước. "Không sao, em có việc bận mà. Tôi đưa em qua bệnh viện."Lâm Khả Hân ngượng ngùng lắc đầu. "Thế phiền chị lắm. Chị cứ về trước đi, em bắt Grab qua."Đặng Thiên Di kiên quyết lắc đầu. "Không phiền. Đi nào."Đặng Thiên Di lái xe đưa Lâm Khả Hân đến thẳng cổng bệnh viện. Nàng nhìn cô gái nhỏ cúi đầu xin lỗi đầy hối lỗi, rồi nhanh chóng chạy vội vào bên trong. Đặng Thiên Di khẽ mỉm cười. Là một bác sĩ, việc gì có thể quan trọng hơn sinh mạng bệnh nhân chứ?Đặng Thiên Di lái xe rời đi.______