Nắng Ấm Bên Người
2.
Giờ học bắt đầu, nhưng không khí trong lớp vẫn chưa thực sự nghiêm túc. Lớp 12A3 nổi tiếng là lớp có kỷ luật kém, học sinh phần lớn đều lười biếng và ít quan tâm đến việc học. Họ đã quá quen với những giáo viên chủ nhiệm đến rồi đi, cố gắng thiết lập kỷ luật nhưng đều nhanh chóng bỏ cuộc.Nguyễn Thanh An đứng trên bục giảng, không cầm giáo án, cũng không vội vàng bắt đầu bài học. Cô dùng phấn viết tên mình lên bảng rồi quay lại, ánh mắt điềm tĩnh quét một lượt khắp lớp.— “Trước khi vào học, tôi muốn đặt một câu hỏi.”Câu nói của cô khiến vài học sinh ngẩng đầu lên, dù đa số vẫn đang làm việc riêng. Vũ Kỳ ngồi dựa vào ghế, tay chống cằm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có vẻ gì là muốn để tâm đến cô giáo mới.Thanh An vẫn giữ giọng trầm ấm:— “Theo các em, giáo viên chủ nhiệm có vai trò gì?”Cả lớp lặng đi một lúc, rồi một vài tiếng cười khúc khích vang lên. Một nam sinh bàn đầu nhanh nhảu giơ tay, nở nụ cười tinh nghịch:— “Dạ, là người chuyên ghi sổ đầu bài ạ!”Cả lớp bật cười ồ lên, một số học sinh còn vỗ bàn tán thưởng. Những giáo viên trước đây chắc hẳn sẽ cau mày hoặc ít nhất cũng sẽ nhắc nhở, nhưng Thanh An thì không.Cô mỉm cười nhẹ, như thể câu trả lời đó không hề làm cô bất ngờ.— “Ừ, đúng là một phần công việc của tôi.” Cô gật đầu, rồi nhìn quanh lớp. “Còn ai có ý kiến khác không?”Không ai trả lời ngay lập tức. Một nữ sinh phía cuối lớp, đeo kính cận, chậm rãi lên tiếng:— “Là người giúp đỡ học sinh, nhưng cũng có thể là người áp đặt quá nhiều quy tắc.”Lần này, lớp học không còn cười nữa. Một số học sinh bắt đầu suy nghĩ về câu nói đó.Thanh An gật đầu, ánh mắt ánh lên sự tán thưởng.— “Tôi sẽ không nói mình là một giáo viên quá dễ dãi, nhưng tôi cũng không phải người thích áp đặt. Đối với tôi, lớp học là một nơi để chúng ta cùng nhau trưởng thành. Tôi không ở đây để kiểm soát các em, mà là để hỗ trợ và hướng dẫn.”Một vài học sinh nhìn nhau, có vẻ bất ngờ trước câu trả lời này.Nhưng ở góc lớp, Lâm Vũ Kỳ chỉ cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi.Người lớn lúc nào cũng nói những lời dễ nghe như vậy, nhưng đến cuối cùng, họ vẫn chỉ muốn kiểm soát tất cả.Cô không tin vào những lời hứa hẹn của giáo viên. Trước đây cũng đã có người từng nói sẽ giúp đỡ cô, nhưng cuối cùng chỉ là những lời nói suông.Cô giáo này rồi cũng sẽ như vậy thôi.— “Được rồi, chúng ta bắt đầu bài học.”Thanh An mở sách giáo khoa, nhưng thay vì đi theo bài giảng cứng nhắc, cô bắt đầu bằng một câu chuyện thực tế liên quan đến bài học. Cách cô giảng bài không khô khan, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cuốn hút.Ban đầu, học sinh vẫn còn thờ ơ, nhưng dần dần, họ bắt đầu chú ý hơn. Một số người bất giác gật đầu theo lời giảng, vài kẻ còn lẩm bẩm nhắc lại câu nói của cô để ghi nhớ.Chỉ có một người vẫn giữ thái độ thờ ơ.Vũ Kỳ chống cằm, mắt nhìn ra cửa sổ, dường như hoàn toàn không quan tâm. Nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy một khoảnh khắc thoáng qua trong đôi mắt cô—một chút tò mò, dù cô nhanh chóng dập tắt nó.Cô không muốn bị cuốn vào.Tiết học trôi qua nhanh hơn bình thường. Khi chuông reo, học sinh trong lớp có vẻ đã bắt đầu có thiện cảm với giáo viên mới. Một số người còn chủ động chào Thanh An trước khi ra khỏi lớp—một điều hiếm hoi với giáo viên chủ nhiệm.Vũ Kỳ là người rời đi sau cùng.Khi cô đứng dậy, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Thanh An. Cô giáo mỉm cười nhẹ, không nói gì, nhưng ánh nhìn ấy lại khiến Vũ Kỳ cảm thấy có chút không thoải mái.Cô bước nhanh ra ngoài, như thể muốn trốn tránh điều gì đó.Ngoài hành lang, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn bay vài chiếc lá vàng.Vũ Kỳ khẽ nheo mắt.Cô giáo này… có vẻ không giống những người trước đây.