Nắng Ấm Bên Người

1.




Tiếng chuông vào lớp vang lên, nhưng trong lớp 12A3, chẳng ai buồn để ý. Đám học sinh vẫn ồn ào trò chuyện, vài người tụ tập đánh bài, vài kẻ gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật. Ở một góc lớp, Lâm Vũ Kỳ ngồi vắt chân lên bàn, tai nghe nhét chặt, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô không quan tâm đến những lời xì xào về giáo viên chủ nhiệm mới. Đối với cô, thầy cô giáo nào cũng giống nhau—chỉ là những người thích ra lệnh và kiểm soát cuộc sống của học sinh. Bất kể họ có dịu dàng hay nghiêm khắc, cuối cùng vẫn chỉ muốn áp đặt những quy tắc cứng nhắc.

Bỗng nhiên, cánh cửa lớp bật mở.

Tiếng ồn ào trong lớp dịu xuống, vài kẻ vội vàng ngồi ngay ngắn, dù chỉ là theo bản năng. Một người phụ nữ bước vào, dáng cao, thanh thoát, mái tóc dài được buộc gọn sau gáy, khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng không kém phần trang nhã. Đôi mắt sáng của cô lướt qua cả lớp, mang theo sự dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa một nét nghiêm nghị.

— “Chào các em, tôi là Nguyễn Thanh An, giáo viên chủ nhiệm mới của lớp 12A3.”

Giọng cô trầm ấm, rõ ràng nhưng không quá cứng nhắc, mang theo một sự uy nghiêm vô hình khiến bầu không khí trong lớp tĩnh lặng hơn hẳn.

Thanh An đặt sổ điểm lên bàn giáo viên, ánh mắt chậm rãi quan sát từng gương mặt trong lớp. Cô nhận thấy nhiều học sinh vẫn còn thái độ hời hợt, nhưng không nói gì. Khi ánh mắt cô lướt qua Vũ Kỳ, cô thoáng dừng lại.

Cô gái ngồi ở góc lớp ấy không giống những học sinh khác.

Lâm Vũ Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế vắt chân lên bàn, dường như hoàn toàn không quan tâm đến sự xuất hiện của cô. Mái tóc đen cắt ngắn ôm lấy khuôn mặt, làn da trắng mịn, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ u ám khó hiểu. Từ cô gái ấy toát ra một cảm giác xa cách, như thể cô không thuộc về nơi này.

— “Bạn ngồi góc cuối, tên gì?”

Cả lớp hướng ánh mắt về phía Vũ Kỳ. Một số người nín thở chờ xem phản ứng của cô gái cá biệt nhất lớp.

Chậm rãi, Vũ Kỳ tháo một bên tai nghe, mắt vẫn không nhìn lên, giọng lười biếng:

— “Lâm Vũ Kỳ.”

— “Lâm Vũ Kỳ.” Thanh An nhắc lại cái tên, như thể đang ghi nhớ nó. “Em có thể bỏ chân xuống và ngồi nghiêm chỉnh không?”

Một vài tiếng xì xào vang lên. Lớp 12A3 không phải chưa từng có giáo viên chủ nhiệm cố gắng chỉnh đốn Vũ Kỳ, nhưng chẳng ai thành công cả. Cô nàng nổi loạn này luôn có cách khiến giáo viên phải bỏ cuộc.

Vũ Kỳ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt trong trẻo của Thanh An. Cô nhìn thấy sự kiên định trong đó—không phải sự cứng nhắc của những giáo viên từng ép cô vào khuôn khổ, mà là một thứ gì đó sâu lắng hơn.

Nhưng thế thì sao chứ?

Vũ Kỳ nhếch môi cười nhạt, nhưng rồi cũng rút chân xuống, hai tay khoanh trước ngực.

— “Rồi, ngồi nghiêm chỉnh rồi đấy.”

Thanh An không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhẹ.

— “Tốt. Chúng ta vào bài học thôi.”

Một cơn gió thổi qua cửa sổ, làm lay động những tán cây bên ngoài.

Vũ Kỳ tự hỏi—cơn gió này… có phải báo hiệu một điều gì đó sắp thay đổi không?

Chương trước Chương tiếp
Loading...