[ NAMTANFILM] Những Mẫu Truyện Ngắn.
3. Ai Là Cá Còn Ai Là Mồi?
Namtan cố gắng tìm Film.Cô chạy đến tất cả những nơi Film từng ám cô.Nhưng không có gì.Cô chờ đợi trong bóng tối, cầu xin Film quay lại.Nhưng Film không đến.Và Namtan hiểu ra...Film đã thắng.Vì giờ đây, Namtan đã hoàn toàn thuộc về Film.Một cách tuyệt đối.Một tình yêu không thể thoát ra.Namtan đã trở thành con rối của một người đã chết.Nếu Namtan không yêu Film, Film sẽ ám cô mãi mãi.Nếu Namtan yêu Film, Film sẽ biến mất, để lại Namtan trong sự chờ đợi vô tận.Dù theo cách nào, Namtan cũng không thể có một cuộc sống bình thường.Namtan đã giết Film?Không.Film đã giết Namtan.Không bằng dao.Không bằng súng.Mà bằng tình yêu ám ảnh, điên cuồng, không lối thoát.Một tình yêu đã được lên kế hoạch từ trước...Và Namtan không thể nào chống lại.Namtan đã không ngủ trong nhiều ngày.Cô gầy rộc đi, đôi mắt trũng sâu, làn da xanh xao như một xác chết chưa chôn.Cô đã tìm kiếm Film suốt bao nhiêu ngày - bao nhiêu đêm - mà chẳng thấy gì.Căn hộ lạnh lẽo, trống rỗng đến đáng sợ.Nhưng điều đáng sợ hơn...Là chính bản thân Namtan.Cô không còn cảm thấy mình thuộc về thế giới này nữa.Mọi thứ đều vô nghĩa.Không còn ai cả.Không còn mục tiêu.Không còn Film.Namtan cười nhạt."Nếu như em đã muốn, vậy thì chị sẽ đến tìm em."Namtan bước đến bàn, cầm lấy con dao nhỏ - con dao cô từng dùng để giết Film.Thứ vũ khí quen thuộc, nhưng lần này...Cô sẽ không giết ai khác.Mà là chính mình.Cô đặt mũi dao lên cổ tay, cảm nhận hơi lạnh của kim loại.Một nhát cắt thôi, và cô sẽ đi đến nơi Film đang chờ đợi.Một dòng máu nhỏ rỉ ra...Nhưng đúng lúc đó..."Khoan đã, chị yêu!"Giọng nói ấy.Giọng nói cô đã khao khát nghe lại suốt bao ngày qua.Namtan ngẩng đầu lên.Film đang đứng trước mặt cô.Mái tóc dài buông xoã, bết vào gương mặt trắng bệch.Đôi mắt cô sâu thẳm, nhưng trong đó không còn sự dịu dàng...Mà là sự điên cuồng.Namtan ngây dại nhìn Film.Film đẹp hơn bao giờ hết, nhưng cũng đáng sợ hơn bao giờ hết.Một thứ gì đó không còn thuộc về thế giới này."Film... em chịu quay về rồi sao?" Namtan thì thầm, nước mắt tràn ra.Cô định lao đến ôm Film, nhưng...Film lùi lại.Một nụ cười nhẹ cong trên môi Film.Nhưng nụ cười đó...Lạnh buốt như băng, nụ cười thỏa mãn vì đã đạt được kết quả mà mình mong muốn."Chị nghĩ em sẽ để chị chết dễ dàng như vậy sao?""Không, Namtan. Em đã đánh đổi cả sinh mạng để giữ chị lại.""Chị không được chết. Chị phải sống.""Nhưng không phải ở đây."Namtan không kịp phản ứng.Film lao đến - nhanh như một cơn gió.Bàn tay băng giá của Film chạm vào Namtan.Namtan cảm thấy mình bị kéo mạnh về phía sau.Không khí trong phòng bỗng nhiên vặn vẹo méo mó.Mọi thứ xung quanh mờ dần.Cơ thể Namtan...Đang dần tan biến.Namtan cảm giác mình đang bay lơ lửng.Cảm giác như có một hư không bao trùm.Và giọng Film thì thầm:"Em sẽ đưa chị đến một nơi mà chỉ có hai ta."
*************Nhiều ngày sau, không ai tìm thấy Namtan.Căn hộ trống rỗng.Không có dấu vết xô xát.Không có máu.Không có dấu hiệu của sự sống.Chỉ có một chiếc nhẫn bạc nằm trên bàn - chiếc nhẫn của Film.Namtan mất tích vĩnh viễn.Không ai còn nhớ đến cô.Không có hồ sơ nào về cô trong bất kỳ hệ thống nào.Tất cả các dấu vết về sự tồn tại của Namtan đều biến mất.Như thể cô chưa từng tồn tại trên thế giới này.
*************Nhiều ngày sau, không ai tìm thấy Namtan.Căn hộ trống rỗng.Không có dấu vết xô xát.Không có máu.Không có dấu hiệu của sự sống.Chỉ có một chiếc nhẫn bạc nằm trên bàn - chiếc nhẫn của Film.Namtan mất tích vĩnh viễn.Không ai còn nhớ đến cô.Không có hồ sơ nào về cô trong bất kỳ hệ thống nào.Tất cả các dấu vết về sự tồn tại của Namtan đều biến mất.Như thể cô chưa từng tồn tại trên thế giới này.