[ NAMTANFILM] Những Mẫu Truyện Ngắn.

Chim Trong Lồng



Ánh đèn flash lóe lên.

Em nắm tay tôi, đôi môi cong lên thành một nụ cười hoàn hảo. Cánh phóng viên hò reo, người hâm mộ la hét cuồng nhiệt.

Trên ống kính, em là nữ hoàng.

Dịu dàng. Kiêu sa. Hoàn mỹ.

Nhưng khi cánh cửa căn penthouse khép lại, tôi không còn đứng trước một nữ minh tinh nữa.

Tôi đứng trước một con quái vật.

-----------------

Họ gọi chúng tôi là cặp đôi vàng. Hai nữ diễn viên nổi tiếng, hai mỹ nhân phim giả tình thật.

Nhưng chỉ có tôi biết, tình yêu của em không đẹp như những gì họ tưởng.

Nó là một cơn ác mộng.

"Chị lại cười với hắn ta."

Tôi chưa kịp cởi chiếc váy lộng lẫy của mình ra thì em đã lên tiếng. Giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng tôi biết đó là điềm báo cho một cơn bão sắp ập đến.

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống tháo giày. Tôi không muốn tranh cãi.

Nhưng em không để tôi yên.

Một bàn tay túm lấy cằm tôi, ép tôi ngước lên.

"Chị nghĩ tôi không thấy à?" Mắt em ánh lên sự giận dữ. "Cái cách mà hắn ta nhìn chị, cái cách mà chị nhìn hắn."

Tôi hất tay em ra, nhíu mày. "Đó là một buổi họp báo. Tôi không có quyền kiểm soát ánh mắt của người khác."

Một nụ cười méo mó xuất hiện trên môi em. "Nhưng chị có quyền kiểm soát ánh mắt của mình. Chị có quyền chọn không cười với hắn ta. Chị có quyền chọn chỉ nhìn một mình tôi."

"Em điên rồi."

Tôi đứng dậy, định bước vào phòng ngủ. Nhưng chưa kịp đi được hai bước, em đã túm lấy tóc tôi, kéo giật ra sau. Tôi loạng choạng, lưng đập mạnh vào bức tường lạnh buốt.

Mắt em tràn ngập một thứ cảm xúc méo mó, vừa cuồng si, vừa giận dữ.

"Phải." Em thì thầm, ngón tay lướt nhẹ trên cổ tôi. "Tôi điên. Chính chị đã chọc tôi điên."

"Buông ra." Tôi nghiến răng. "Em không thể cứ hành xử như thế này-"

Tôi chưa kịp dứt lời, một cú tát giáng thẳng vào má tôi.

Âm thanh chát chúa vang lên trong không gian yên tĩnh.

Cơn đau rát bỏng lan khắp mặt, nhưng tôi không phản kháng. Tôi chỉ đứng đó, nhìn em chằm chằm.

Em thở hổn hển, mắt đỏ ngầu.

Rồi bất chợt, em bật cười. Một tràng cười nhẹ nhàng nhưng gai góc, như thể chuyện vừa rồi là một trò đùa.

"Sao chị không phản ứng?" Em thì thầm, tay vuốt ve gương mặt tôi, nơi vừa bị em tát. "Sao chị không tức giận? Không đánh lại tôi?"

Tôi không trả lời.

Vì tôi biết, nếu tôi đáp trả, em sẽ càng làm mọi thứ tệ hơn.

Em sẽ đẩy mọi thứ đi quá xa.

Tôi nghĩ mình hiểu em.

Nhưng tôi đã sai.

Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu em.

Bởi vì em có quá nhiều mặt tối đáng sợ mà ngay cả tôi cũng chưa bao giờ thấy được

Đêm đó, tôi thức dậy với một cơn đau nhói ở cổ tay.

Khi tôi mở mắt ra, tôi nhận ra mình không thể cử động.

Tôi bị trói.

Cổ tay tôi bị cột chặt vào đầu giường bằng những sợi dây lụa đỏ.

Tim tôi đập mạnh. Tôi ngẩng đầu lên, và em đang ngồi đó, ngay bên cạnh giường, nhìn tôi.

"Chuyện quái gì đang xảy ra?" Tôi thì thầm, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Chị cứ thích làm tôi điên lên." Em thì thầm. "Tôi mệt mỏi lắm rồi."

Tôi kéo mạnh tay, nhưng sợi dây lụa được thắt chặt. "Em muốn gì?"

Em chậm rãi đứng dậy, cúi xuống, môi lướt nhẹ qua tai tôi.

"Tôi muốn chị."

Bàn tay em siết chặt cằm tôi, buộc tôi nhìn vào mắt em.

"Chị nói yêu tôi, đúng không?" Em thì thầm. "Vậy thì chứng minh đi."

Mắt em lóe lên một thứ cảm xúc méo mó, tràn ngập chiếm hữu và ghen tuông.

Tôi chưa kịp phản ứng, thì em đã rút từ sau lưng ra một con dao nhỏ.

"Lần sau, nếu chị còn để tôi nhìn thấy chị thân mật với ai khác..." Em lướt lưỡi dao lạnh buốt trên cổ tôi. "Tôi sẽ tự tay cắt hắn ta ra từng mảnh, và chị... cũng có phần."

Tôi rùng mình.

Lần đầu tiên... lần đầu tiên tôi thấy hối hận vì đã yêu em, những trận ghen tuông trước kia, tôi vẫn có suy nghĩ là sẽ khuất phục được em. Giờ thì tôi hối hận rồi.

Ngày hôm sau, chúng tôi lại đứng trước hàng trăm ống kính.

Em mỉm cười dịu dàng, nắm tay tôi, như thể đêm qua không có chuyện gì xảy ra.

Như thể em chưa từng trói tôi vào giường.

Như thể em chưa từng kề dao lên cổ tôi.

Như thể em chưa từng xem tôi chỉ là một con búp bê mà em sở hữu.

Những tiếng hò reo lại vang lên.

Những ánh đèn flash nhấp nháy.

Một phóng viên hỏi em:

"Bạn có ghen không khi người yêu mình luôn được ghép đôi với những nam diễn viên khác?"

Em bật cười. Một nụ cười hoàn hảo, dịu dàng, đoan trang.

"Ghen sao?" Em liếc tôi, ánh mắt tràn đầy tình tứ. "Không đâu. Tôi hoàn toàn tin tưởng cô ấy."

Tôi nhìn em, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Họ không biết.

Không ai biết.

Không ai biết em đã làm gì. Không ai biết tôi đã trải qua những gì. Không ai biết tôi đang sống như một con chim trong lồng, và người giữ chiếc chìa khóa là em.

Tôi muốn rời khỏi em.

Nhưng tôi không thể.

Vì tôi biết, nếu tôi rời đi...

Em sẽ giết tôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...