| NamtanFilm | Bạn Gái Bất Đắc Dĩ
7
___
Tiếng bước chân vang lên đều đều trên hành lang lát gạch, ánh nắng buổi sáng len qua mái tôn, đổ bóng hai người chênh nhau một chút chiều cao. Film cố gắng giữ nhịp thở đều đặn, tay bám nhẹ vào quai cặp như bám víu chút bình yên giữa hàng trăm ánh nhìn đang quét tới.Nhóm học sinh trên hành lang ngừng nói chuyện, không hẹn mà quay đầu nhìn theo hai người. Một số đứa há hốc mồm, số còn lại thì huých nhẹ vào khứa bạn bên cạnh, chỉ chỉ trỏ trỏ, miệng lầm rầm như sắp lật được tin chấn động nhất học kỳ.- " Ê, kia là Namtan phải không... đi với ai thế?"- " Có khi nào là bạn gái của nó không bây?"- " Không thể nào đâu! Vài bữa trước được ai tỏ tình thì còn bảo độc thân mà?"Film nghe mà ruột gan rối tung, chân không muốn bước nữa. Nàng có cảm giác mình giống như nhân vật chính trong bộ phim ngôn tình học đường mà Love từng đề xuất với nàng... nhưng mà cái này là bị đạo diễn ép diễn!Lén liếc sang bên cạnh, mặt Namtan vẫn bình thản như mặt hồ không gợn sóng, thậm chí còn... trông rất là khoái chí. Khóe môi cô lúc nào cũng nhếch lên khinh thường, xem ánh nhìn người đời chỉ là gió lướt qua da thịt.Bất thình lình, Namtan vươn tay choàng nhẹ qua vai nàng, kéo sát Film vào lòng trước con mắt tròn xoe của bao người." Đừng sợ..." Giọng cô trầm thấp, pha chút lười nhác nhưng đầy ý ôn nhu " Có tôi ở đây."Film cứng người, tim đập cái bùm, mắt chớp chớp như mới bị ai tát yêu một cái vào má trái.Thật sự là hai người cứ như đang đóng phim ấy. Rồi nàng nhủ thầm trong bụng: Có chị nên tôi mới sợ đây này, trời ơi cứu con khỏi ả côn đồ này với!!Đám học sinh đứng gần đó không nhịn được mà "ồ" lên một tiếng dài tập thể, như thể chứng kiến màn kết đôi giữa nữ phản diện cool ngầu và nữ chính học bá nhan sắc "cũng cũng".- " Trời đất! Hèn gì từ chối hoa khôi khối trên là vì đây đó hả?" - " Là thật luôn đó trời ơi! Đúng gu phản người luôn á má!" - " Mọt sách này... thắng đời 1-0!"Chưa bao giờ mà Film thấy quãng đường đến lớp lại dài lê thê như ngày hôm nay, Namtan cứ vòng tay kẹp cổ nàng mãi, đi đứng cũng khó khăn. Phải đến khi bước hẳn vào lớp, Namtan mới chịu buông tha cho nàng, miễn cưỡng thả tay ra như thể tiếc nuối một món đồ chơi còn chưa chơi đủ.Film thở phào nhẹ nhõm, lách qua dãy bàn, nhanh chóng về chỗ của mình. Vừa đặt cặp xuống, nàng đã bắt gặp ánh mắt tròn xoe như quả bóng bàn của Love." Hãy nói với mình đây không phải là sự thật đi Film. Cậu với Namtan... thật sự là... một cặp hả?"Film cười, một nụ cười cứng đờ như dán keo hai bên mép, lòng thì như có một cơn lốc nhỏ cuộn lên, thổi tung mọi bình yên vốn có. Nàng buông tiếng thở dài trong đầu, rồi nhỏ giọng:" Love, đã có rất nhiều chuyện chó má xảy ra với mình..."Love trố mắt, nhất thời không hiểu ý nàng." Hả? Ý cậu là sao? Chó má?? Namtan, có phải chị ta đe dọa cậu không? Chứ không phải cậu nói với mình rằng không thích kiểu người côn đồ sao?" Film quay sang nhìn cô bạn, cười bất lực. Quả nhiên, trên đời này nếu có ai hiểu được tiếng lòng nàng mà không cần nói quá ba câu, thì đó chính là Love - món quà hiếm hoi mà ông trời đã ưu ái ban xuống giữa cuộc đời học đường đầy khô khốc của nàng." Không hẳn là đe dọa..." Nàng thở hắt ra, không biết biến hình ảnh Namtan trở nên xấu đi trong mắt Love." Chỉ là... chuyện dài dòng lắm, tớ chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa..."Love nghiêng đầu, mắt nheo lại, khẽ gật gù như hiểu như không. " Thôi, có gì kể sau. Nhưng cậu nhớ nha, nếu chị ta làm gì cậu, tớ sẽ là người đầu tiên cầm dép chạy tới xử lý."Film bật cười khẽ, người như Love chắc đứng cũng tới nách Namtan, nhưng ít ra trong buổi sáng hỗn loạn nàng vẫn còn Love, cô bạn tâm lý hơn ai hết.
Trong lớp học yên ắng, tiếng phấn lạch cạch trên bảng vang lên đều đều như tán lá đung đưa bên ngoài cửa sổ. Film ngồi nghiêm chỉnh ở bàn cuối, mắt dán lên bảng ghi chép hì hục, nhưng đôi khi lại không kìm được tò mò mà liếc sang bên phải.Vẫn là hình ảnh Namtan cằm gác lên cánh tay, tóc xõa xuống che nửa gương mặt, hơi thở đều đều, mí mắt nặng trĩu... và vở thì còn chưa thèm lấy ra, bất chấp quy luật trường học mà ngủ say như thể đây là nhà mình. Đột nhiên, giọng nói nghiêm khắc của cô giáo vang lên:" Namtan Tipnaree, em đứng dậy trả lời câu hỏi cho cô!"Cả lớp im bặt quay lại nhìn, Film cũng giật thót tim nhìn theo.Namtan loạng choạng bật dậy, tóc rối tung, mắt mở không nổi, trên mặt còn hằn dấu tay do tì vào bàn.Cô giáo khoanh tay, chân gõ nhịp xuống sàn, ánh mắt sắc lẹm như đang dần mất kiên nhẫn. Film nhìn sang, chỉ thấy Namtan đang đờ người như gà trống chưa tỉnh rượu, ánh mắt lơ mơ quét xuống bảng rồi lại nhìn lên trần nhà như tìm thần hộ mệnh.Chết rồi... với cái mặt mơ ngủ đó thì sớm muộn cũng bị ăn chửi!Nhận thấy tình hình rất là tình hình, Film vội vàng giơ tay. " Thưa cô, em xin phép được trả lời thay bạn ạ.." Cô giáo quay sang nhìn nàng, ánh mắt dịu lại đôi phần. " Ừm, em nói đi."Film trả lời rất trôi chảy nên vị giáo viên kia mỉm cười rất hài lòng rồi quay lại bảng tiếp tục giảng bài, như thể Namtan chưa từng tồn tại trong khoảnh khắc hỗn độn ban nãy.Cả lớp dường như vừa chứng kiến một cảnh tượng kỳ diệu. Vài bạn phía sau huých nhau cười khúc khích:- " Trời ơi,Namtan sướng phết, cô bạn gái tâm lý dễ sợ!" - " Má, Namtan thắng đời 1-0, được cô bạn gái là học bá, kì này chắc chắn học sinh giỏi!" Film nghe đám bạn học khen lấy khen để mà xấu hổ muốn chui xuống gầm bàn. Vành tai nàng đỏ rần lên, cả người nóng bừng. Trời đất ơi... chỉ là bọn họ không biết đó thôi, bọn nàng chỉ là bạn gái trên danh nghĩa miệng mồm thôi, chứ có là gì của nhau đâu...
Chuông vừa vang lên, báo hiệu giờ ra chơi đến, cả lớp bắt đầu nhốn nháo chuẩn bị kéo nhau ra ngoài.Film vẫn thong thả thu dọn sách vở. Bất thình lình, một cánh tay dài chống lên bàn nàng, bóng người quen thuộc đổ xuống như cái dù chặn hết ánh sáng.“ Mau lên còn xuống căn tin.” Giọng trầm vang lên ra lệnh, không khác gì đàn chị xã hội đen.Film không thèm ngước nhìn, vẫn điềm tĩnh cất bút vào hộp. “ Chị xuống trước đi.”Namtan ngoan cố" Tôi đã nói gì với em rồi? Chúng ta—”“ Được rồi, được rồi! Tôi đi liền đây, đừng nói nữa.” Film bừng tỉnh, lập tức cắt ngang, giọng không lớn, nhưng đủ khiến Namtan im bặt. Cô mỉm cười như một đứa con nít vừa giành thắng lợi trong trận game. Cô quay sang nhìn Love, người nãy giờ đang nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt không thể tin nổi.“ Nhìn gì? Móc mắt bây giờ.” Namtan đe dọa ngang phè như thể nói chuyện với gà con.Love giật mình lùi ra sau hai mắt mở to. Trời ơi… người gì mà đáng sợ quá vậy. Film nhăn mày, đánh nhẹ lên vai Namtan. " Không được doạ cậu ấy. Love, cùng xuống căn tin với mình nào.”Ba người cùng ra khỏi lớp. Và như một hiệu ứng domino, tất cả ánh mắt trong căn tin lập tức đổ dồn về phía họ.Film chỉ muốn tìm mợi cái hố, nhảy vào đó che đi gương mặt xấu hổ của mình. Trời đất, cái danh xưng “bạn gái trùm trường” có gì mà tự hào mà ai cũng nhắc hết vậy? Đang định kéo Love đi tìm chỗ nào yên tĩnh thì cảm thấy cổ tay bị giữ lại.“ Đi đâu?” Namtan hỏi, ánh mắt có hơi không vui. “ Tôi không ngồi cùng chị được. Tôi muốn ngồi với Love…” Nàng không thể bỏ lại người bạn tốt của mình chỉ để ngồi với ả trùm trường tâm thần. Namtan vẫn không buông tay, còn thản nhiên thêm một câu:“ Vậy thì kêu nhỏ lại ngồi chung với bọn tôi đi.”Film quay sang hỏi ý Love, người đang nhìn cả hai với ánh mắt như thể bị kéo vào khu chiến sự. Love định từ chối, vì nàng ta là người hướng nội chẳng kém gì Film, nhưng vừa nhìn thấy tia mắt đe doạ xẹt xẹt từ Namtan, Love lập tức gật đầu lia lịa.“ Ờ… mình… ngồi chung cũng được…"Ba người họ nhanh chóng ngồi vào bàn, Namtan dĩ nhiên chiếm ngay vị trí bên cạnh Film, chẳng khác nào đánh dấu lãnh thổ công khai giữa chốn đông người. Không lâu sau, vài tiếng cười rộn rã đến gần, một cô gái dáng người cao bước đến, hào hứng đập lên vai Namtan một cái như lời chào hỏi Cô gái này ngồi xuống bên cạnh Namtan, trên tay còn cầm theo một điếu thuốc, đưa lên môi rít một hơi, khói bay lãng đãng, vương vào không khí ngột ngạt khiến Film ngồi cạnh cô, quay mặt đi ho nhẹ. Namtan đột nhiên đưa chân đá cô ấy một cái: “ Dập thuốc lá đi!” Kapook bị Namtan chấn chỉnh không khỏi bất ngờ, cô nhìn lũ bạn với ánh mắt khó hiểu, không phải mỗi lần được hút bình thường sao, lúc này cô mới nhận ra sự xuất hiện của hai cô nàng lạ mặt khác, Kapook nhận ra vấn đề liền dập thuốc đi.“ Ủa chị hai, sao hôm nay lại mang theo mỹ nhân đến thế này, không những một mà tận hai em…” Cô gái tóc đen cột cao phía sau, áo bỏ ngoài thùng, hiên ngang ngồi lên mép bàn, hướng ánh nhìn đến cô gái ngồi cạnh Namtan.“ Em gái, em tên là gì?” Namtan ngẩng lên với ánh mắt không mấy hài lòng, giọng gằn xuống" Gọi là chị dâu!"