| NamtanFilm | Bạn Gái Bất Đắc Dĩ
6
____" Sao vậy? Giận à?" Namtan ngẩng lên, nhìn thấy gương mặt nàng tối sầm. " Ai thèm giận!" Nếu giết người không ở tù, thì Namtan Tipnaree sẽ là nạn nhân đầu tiên của nàng! " Tôi chỉ nói vậy thôi, chứ thật ra..."" Em biết đó, ngày nào cũng có người lại tỏ tình, mà từ chối hoài cũng kì, có bạn gái rồi thì người ta tự biết mà tránh..." Namtan nói với ngữ khí khổ sở, lâu lâu vuốt mặt một cái, dường như rất tự hào với vẻ ngoài "điển trai" đốn hạ trái tim của biết bao nhiêu cô gái của mình. Film đỡ trán, nàng thật sự hết cách với đám người ngày nào cũng xếp hàng chờ tỏ tình cô, thứ bọn họ nhìn thấy chỉ là cái mã của cô, chứ đâu có nhìn sâu vô bên trong, thấy nó điên rồ cỡ nào. “ Chị đang dùng tôi làm lá chắn chống đạn à?” Namtan được nhiều người yêu thích như vậy, lỡ đám người đó biết nàng là người yêu của cô, không phải sẽ kéo đến tìm nàng như lũ về hay sao? “ Lá chắn cái gì chứ!? Tôi chỉ là muốn từ chối kéo bọn họ thôi mà!" Namtan chớp mắt, không hài lòng với cách nói của nàng. Film bặm môi, ngẫm nghĩ cô cũng giúp mình nhiều lần như vậy, thử hỏi hôn nay nếu không có Namtan xuất hiện, nàng đã thành ra cái dạng gì rồi. Film trút ra hơi thở dài, liếc lên trời, miệng lẩm bẩm: “ Không ngờ mình vừa thoát khỏi lũ ác ma kia lại dính phải tên dở người…”“ Dở người mà em vẫn đồng ý làm bạn gái tôi đấy thôi. Vậy là có hy vọng rồi nha~” Film khựng lại, đay nghiến nhìn cô“ Tôi còn chưa nói mình sẽ đồng ý!!" “ Không sao… lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà!" Namtan nói xong còn không quên nháy mắt một cái. " Aghhh! Quỷ tha ma bắt chị đi!!"
Film đạp xe một hồi, nghe thấy tiếng huýt sáo từ phía sau. Quay lại nhìn, đúng như nàng đoán, Namtan vẫn lẽo đẽo theo sau, bộ dạng ung dung vừa đạp xe vừa ngắm cảnh.Nàng nhíu mày, hét lên đầy bất mãn: “ Đi theo tôi làm gì hả?!”Namtan nheo mắt, bộ dạng vô tội vạ:“ Tiễn bạn gái mình về là sai sao?”Film nhăn nhó mặt mày, phắt tay đuổi cô“ Không cần, về đi!”“ Nhưng tôi cần!” Tiếng Namtan vọng lại" Bị cái gì vậy trời!??" Chẳng biết Namtan đã đạp tới bên cạnh từ lúc nào. " Bị dính em rồi, gỡ không ra.” Namtan nói xong liền cười gian như cáo già gặp được gà con.Film trợn mắt, tăng tốc chân mình hơn, để mặc người kia muốn làm cái gì thì làm. Nàng dừng lại trước con hẻm nhỏ dẫn vào nhà. Đương nhiên, Namtan cũng dừng xe bên cạnh, ngó nghiêng như thể đang đi khảo sát địa hình.“ Nhà em là con ngã ba này hả?”Film quay sang, giọng lạnh tanh:“ Không, nhà tôi chỗ khác. Bây giờ thì về đi.”“ Nhưng tôi muốn tiễn em đến tận cửa phòng…” Cô chu môi, mặt mày đáng thương như con cún nhỏ bị bỏ rơi.Film đứng hình ba giây. Đây thật sự là trùm trường mà mọi người đồn đại đó hả? Cái gì mà cô gái hổ báo xăm trổ đầy mình, xem việc đánh nhau một bộ môn thể thao, 2 ngày 1 lần, 1 tuần 4 lần. Nhưng mà trước mặt nàng hiện tại có khác gì đứa con nít mẫu giáo ôm hộp sữa chua đòi quà vặt đâu trời. “ Không cần. Về đi. Nếu chị không chịu về, tôi hủy kèo, không giả làm bạn gái chị đâu!”Nghe vậy, Namtan lập tức bật dậy như lò xo, cười hì hì. “ Tôi về! Tôi về ngay!”Nhưng mà nói vậy chứ vẫn chưa chịu đi. Cô quay lại, mắt long lanh (đúng kiểu long lanh thật):“ Vậy là em đồng ý làm bạn gái của tôi rồi phải không?”Film khẽ nghiến răng, mắt lườm sắc lẹm như dao bếp: “ Ừ…”Chưa kịp nguôi ngoai cơn tức lòi bản họng, quay sang đã thấy Namtan cười. Không phải kiểu cười đểu thường thấy trước đây, mà là một nụ cười thật sự… ấm áp và dịu dàng. Nụ cười như ánh nắng sau cơn giông, và điều đó khiến trái tim nàng lệch nhịp.Cô vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu nàng:“ Mai gặp lại… bạn gái~”Film đứng chết trân. Má nàng đỏ ửng, hai tai thì như muốn bốc khói. Cảm giác như máu đang làm loạn đường truyền khắp người.Namtan đi khuất rồi mà nàng vẫn còn đứng đờ ra, tay vô thức sờ soạng chỗ bị xoa đầu khi nãy." Đồ sến súa..."Nàng lẩm bẩm, môi mím lại, nhưng không thể phủ nhận dung mạo của Namtan Tipnaree đúng là kiều diễm thật. " Đẹp... mà điên. Thiệt là xui xẻo.”Miệng mắng cho bỏ ghét nhưng không hiểu sao, khoé môi nàng lại khẽ cong lên thành một nụ cười nhỏ.
Film trở về nhà, cả người ê ẩm sau vụ đụng chạm ban nãy. Cánh cổng sắt kẽo kẹt đóng lại sau lưng, nàng hít sâu một hơi rồi bước vào.Vừa mở cửa, tiếng bình luận thể thao đan xen với nhạc quảng cáo ồn ã từ chiếc tivi cũ ngoài phòng khách đã vang vọng ra.Cha nàng đang ngồi trên sofa, người hơi ngả ra sau, bên cạnh là chai rượu đang uống dang dỡ. Film chưa kịp cất tiếng chào thì ông đã quay đầu lại, ánh mắt lướt qua gương mặt nàng một cái.“ Mặt sao vậy?"Nàng giật mình, vô thức đưa tay che đi khóe môi bị sưng, giọng nhỏ đi thấy rõ:“ Dạ… con bị té thôi ạ..." Ông chẳng buồn hỏi thêm, chỉ quay đầu lại nhìn tivi như thể lời nàng chẳng đáng để lưu tâm. Rồi ông gằn một câu, như một thói quen đã quá quen thuộc trong căn nhà này:“ Mau nấu cơm đi, đói bụng rồi.”Film khẽ cúi đầu:“ Dạ…”Nàng rón rén bước về phía bếp, bàn tay nắm chặt bên hông áo. Phía sau lưng, tiếng tivi vẫn vang lên, tiếng bình luận viên hò hét không ngừng nhưng với nàng… mọi âm thanh như đang bị nhấn chìm bởi cảm giác trống rỗng trong lồng ngực.
Đêm buông xuống, ánh đèn mờ hắt lên trần phòng, loang lổ như những mảnh ký ức chưa kịp gọi tên. Film nằm nghiêng trên giường, ánh mắt vô định nhìn lên khoảng không.Tiếng quạt quay nhè nhẹ, luồng gió mát phả qua tóc, nhưng chẳng xua nổi chút bối rối âm ỉ đang len lỏi trong lòng nàng. Film đưa tay lên che nửa gương mặt, ngón tay vô thức lần theo khóe môi mình, nơi ban nãy đã cố giấu đi vết trầy dưới ánh mắt của cha.“ Vậy là em đồng ý làm bạn gái tôi rồi phải không?”Lời nói ấy vang vọng như một tiếng trống dội vào lòng, khiến nàng bất giác xoay người, chôn mặt vào gối. Film trước giờ chưa từng hẹn hò cũng chưa từng nắm tay ai. Cả cái cảm giác được ai xoa đầu gọi bằng hai chữ "bạn gái" với cái giọng cưng chiều đến khó tin như Namtan, nàng cũng chưa từng trải qua. Chuyện này… đáng lẽ phải là điều khiến trái tim vốn chai sạn của nàng rung rinh, nhưng giờ đây lại giống như một bài kiểm tra không có đáp án, mà nàng thì chưa học bài.“ Bạn gái… thì phải làm những gì nhỉ?” Film rầu rĩ nghĩ, rồi ôm mặt thở dài, gò má ửng hồng vì vừa ngượng vừa hoang mang. Một bên tim nàng gào thét lên cảnh giác, một bên lại lặng lẽ tò mò, mơ hồ về một điều gì đó chưa từng có trong đời.“ Không sao… chỉ là bạn gái giả thôi mà,” Nàng thì thầm như tự an ủi, mắt nhắm nghiền, nhưng giọng lại khẽ run. " Chị ta chơi đùa vài ngày chán rồi sẽ thôi..." Dẫu vậy, đâu đó trong lồng ngực, trái tim nàng vẫn nhảy nhót một nhịp kỳ lạ, như đứa trẻ lần đầu bước vào hội chợ… vừa sợ lại vừa muốn thử vượt qua giới hạn bản thân.
Sáng hôm sau, bầu trời trong vắt cùng không khí mát dịu khiến tâm trạng Film có phần dễ chịu hơn. Nàng khoác cặp lên vai, đạp xe ra khỏi con hẻm nhỏ quen thuộc, vừa ngoặt ra đầu ngõ thì...Rẹt!Chiếc xe thắng gấp, bánh sau trượt nhẹ trên nền xi măng. Film nhíu mày, mắt dán vào bóng dáng quen quen đang lồ lộ trước mắt. Dưới tán cây bàng, một người con gái dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, miệng ngậm cây tăm như mấy nhân vật trong phim xã hội đen Hong Kong, bàn chân thì nhịp nhịp xuống đất.Gió thổi nhẹ làm vạt áo sơ mi trắng phấp phới, dáng vẻ vừa ngầu, vừa... lố.Film chớp mắt một cái rồi suýt nữa té khỏi xe.“ Ủa trời đất quỷ thần ơi… Namtan??”Namtan ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của Film, môi cong cong, ánh mắt tinh nghịch như thể đang đóng vai nữ chính của một bộ phim tình cảm học đường hạng ba.“ Em mò quá trời, biết tôi chờ bao lâu rồi không hả?” Namtan phun cây tăm trong miệng ra, liếc đồng hồ rồi bực bội chất vấn nàng.Film chớp chớp mắt, chân còn chưa chống xuống đất đã phản ứng như bản năng:“ Ủa? Ai mượn chị tới đây chờ?”Namtan thản nhiên cộc lốc đáp:“ Tôi mượn.”Film nghiến răng, cố kiềm chế bản thân không lật xe đạp lên phang một cú cho hả giận. Hít vào một hơi sâu, nàng hỏi tiếp, giọng đanh lại:“ Rồi chị tới đây làm gì?”“ Rủ em đi ăn sáng" Namtan đáp nhẹ như không, mặt tỉnh bơ như thể đây là điều hiển nhiên giữa… một cặp đôi mới chớm giả vờ yêu nhau chưa đầy 24 tiếng.“ Tôi ăn rồi." Film bắn ra ba chữ gọn lỏn.“ Vậy hả?” Namtan khẽ nhướn mày, môi cong cong“ Thế thì ngồi nhìn tôi ăn đi.”Nói rồi cô lù lù leo lên chiếc xe máy dựng kế bên, đội nón bảo hiểm như một đại ca đi rước "người thương". Film ngơ ngác nhìn theo bóng lưng kia, não bộ lag mất vài giây.Trời ơi thiệt luôn hả? Cái thể loại gì mà vô duyên tới vậy vẫn sống khỏe mạnh giữa xã hội này sao?Nàng thở ra một tiếng, lẩm bẩm như tự hỏi vũ trụ:“ Làm bạn gái giả với người như chị là thử thách tâm lý hả trời…”Film đạp xe theo sau chiếc xe máy của Namtan, lòng thì như có bầy ong vò vẽ bên trong, vừa nhức nhối vừa hỗn loạn. Nàng chẳng hiểu mình bị cái gì. Lý trí không ngừng gào lên " Đi theo chị ta làm cái quái gì vậy?" nhưng đôi chân cứ nhấn bàn đạp, theo thói quen… hay đúng hơn, là nàng bị dụ bởi một thứ gì đó khó gọi tên từ cái người vô duyên kia.Phía trước, Namtan vẫn nghênh ngang chạy xe, thỉnh thoảng còn quay đầu lại ngoắc tay như thể bảo “ Nhanh lên coi, lề mề quá à!”Film nghiến răng ken két, cái tên trùm trường mắc dịch mắc ôn, có người yêu nào như cô, để nàng đạp xe hì hục ở phía sau không chứ!??Chưa tới mười phút sau, cả hai dừng lại trước một quán hủ tiếu lề đường, mái tôn lụp xụp, bàn ghế nhựa cũ kỹ, mùi hành phi thơm nức mũi bay ra ngập cả không gian.Namtan bước xuống xe, ngông nghênh đi vào như thể là khách quen ở đây, cô vẫy vẫy Film đang đứng ở kia. “ Bạn gái, mau lại đây ngồi với tôi!" Film giật thót người ngó nghiêng xung quanh, cắn răng bước tới, ngồi cách xa một khoảng như thể giữa họ có bức tường vô hình.“ Chị ăn nhanh đi, tôi còn phải đến trường.”" Em nói như thế hai chúng ta học khác trường không bằng..." “...” Film đảo mắt, nàng cũng mong vậy thật. " Quên dặn em... bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi với em bắt buộc phải đi học cùng nhau."Film nghe xong mà trố mắt“ Chị nói gì? Đi học chung á?" Namtan ngồi nghiêng người, khuỷu tay chống hờ lên bàn, lòng bàn tay đỡ cằm, dáng vẻ lười nhác nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ nguy hiểm của kẻ đang nắm thóp người khác. “ Không những đi học chung mà còn phải đi cùng nhau, em phải ngồi căn tin cùng tôi, đi chung lối hành lang, học thể dục cũng phải đứng chun với nhau..."Ánh mắt cô lúc này híp lại, sáng lấp lánh một cách gian trá, rồi như thêm dầu vào lửa, cô nghiêng đầu, nâng mày cười nham nhở, tiếp tục " Thỉnh thoảng em cũng đừng quên trao ánh mắt đưa tình với tôi... phải làm như vậy thì người khác mới tin chúng ta là một cặp..." Dứt câu cô ngước lên nhìn Film bằng ánh mắt thách thức. Film ngồi đối diện, mặt mày tối sầm như mây giông kéo đến, hồn vía như bị kéo khỏi thể xác. Trời đất quỷ thần ơi… Film bấu chặt tay vào ống quần, gào thét trong đầu Chẳng thà có ai đó đến bắt mình bỏ tù còn hơn là làm bạn gái giả của bà điên này!Chưa kịp nghĩ tiếp, cô chủ quán bê ra tô hủ tiếu đầy ú ụ, Namtan hí hửng chụp đũa lên:“ Lần sau đừng ăn sáng trước nữa, không thì lại phải ngồi nhìn tôi ăn..." Nói rồi cô múc một muỗng nước lèo còn bốc khói, đưa lên môi" Ùi ôi, húp cái này nó đã gì đâu á.”Húp xì xụp một cách không kiêng dè, rồi còn liếc mắt nhìn, cười mãn nguyện như đang chọc tức nàng.