[MILKLOVE] BETWEEN THE LINES

CHAP 7




Dưới cơn mưa rả rích của buổi tối hôm đó, Love bước chậm rãi về nhà, đôi chân như nặng trĩu. Mỗi bước đi đều vọng lại trong lòng nàng một nỗi trống trải không thể gọi tên. Nàng không hiểu. Không hiểu điều gì đã thay đổi, không hiểu vì sao Milk bỗng trở nên xa cách đến vậy.

Khi lên đến tầng năm của khu chung cư, Love vô thức liếc nhìn cánh cửa bên cạnh căn hộ của mình. Cánh cửa vẫn như mọi ngày—không có gì thay đổi, nhưng cảm giác của nàng thì khác.

Họ từng đứng trước hai cánh cửa này, nói chuyện về những điều nhỏ nhặt. Đôi khi Milk chỉ im lặng nghe nàng huyên thuyên, đôi khi Love lại kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời ngắn gọn từ cô. Vậy mà giờ đây, chỉ một bước chân thôi mà như có cả một khoảng cách xa vời vợi giữa hai người.

Love hít sâu, giơ tay lên, định gõ cửa, nhưng rồi lại khựng lại.

Nếu Milk đã muốn đẩy nàng ra xa, thì liệu nàng có quyền phá vỡ khoảng cách ấy không?

Cắn môi, nàng lặng lẽ quay về phòng mình.

...

Những ngày sau đó, Love không còn đến quán cà phê nữa. Không phải nàng giận Milk, chỉ là nàng không muốn nhận thêm sự lạnh lùng từ cô.

Nhưng dù tránh mặt nhau ban ngày, buổi tối khi về nhà, họ vẫn là hàng xóm. Và dù không muốn, Love vẫn vô thức lắng nghe từng tiếng động từ căn hộ bên cạnh. Đôi khi là tiếng nước chảy trong phòng tắm, đôi khi là tiếng kéo ghế, thậm chí có lúc là tiếng cầu lông đập vào tường—thứ âm thanh quen thuộc mỗi khi Milk luyện tập một mình.

Love chợt nhớ đến lời Fern nói hôm nọ.

"Tôi không biết trước đây Milk từng trải qua chuyện gì, nhưng cô ấy luôn giữ khoảng cách với mọi người. Cô là ngoại lệ đấy."

Nhưng có lẽ, nàng chưa bao giờ là ngoại lệ. Hoặc đã từng, nhưng không còn nữa.

Đêm ấy, khi Love đã cuộn tròn trong chăn, cố ru mình vào giấc ngủ, thì một tiếng gõ cửa khẽ vang lên.

Bàn tay Love siết chặt lấy mép chăn. Ai có thể đến vào giờ này?

Nàng do dự một lát rồi rời khỏi giường, bước đến mở cửa.

Milk đứng đó.

Không có tạp dề của quán, không có vẻ ngoài lạnh lùng xa cách. Chỉ là Milk trong chiếc áo hoodie rộng, mái tóc dài buông xõa, ánh mắt trầm lắng đến mức khiến tim Love thắt lại.

Cả hai nhìn nhau trong im lặng.

Cuối cùng, Milk lên tiếng trước, giọng khẽ như cơn gió thoảng qua hành lang vắng.

"Love... chúng ta nói chuyện được không?"

Love không đáp ngay. Nàng chỉ đứng đó, nhìn Milk thật lâu, như thể đang cố gắng tìm ra một lý do để tin rằng cuộc đối thoại này sẽ không kết thúc trong tổn thương.

Milk vốn là người không dễ dàng mở lời trước. Nhưng hôm nay, cô lại đứng trước cửa phòng nàng, chủ động muốn nói chuyện. Điều đó có ý nghĩa gì?

Love mím môi, lặng lẽ lùi sang một bên, nhường lối cho Milk bước vào.

Căn phòng của Love không rộng, nhưng đủ ấm cúng. Một góc bàn nhỏ bừa bộn với sách và sổ tay, một chiếc đèn ngủ tỏa ánh sáng vàng nhạt, làm dịu đi sự căng thẳng trong không khí. Milk bước vào, nhìn quanh một chút rồi dừng lại gần cửa sổ, nơi có vài chậu cây nhỏ xinh Love tự tay chăm sóc.

Cả hai im lặng hồi lâu, cho đến khi Love không chịu nổi nữa.

"Chị muốn nói gì?" Giọng nàng nhẹ nhưng không giấu được sự phòng bị.

Milk không quay lại ngay, chỉ đưa tay vuốt nhẹ một chiếc lá bé xíu. Mãi một lúc sau, cô mới thở hắt ra, quay sang nhìn nàng.

"Tôi xin lỗi."

Love chớp mắt, tim đập lỡ một nhịp. Nàng không nghĩ Milk sẽ nói ra những lời này.

"Vì chuyện gì?" Love hỏi, dù nàng nghĩ mình biết câu trả lời.

Milk cắn nhẹ môi, như thể đang cân nhắc từng chữ. "Vì đã đối xử lạnh lùng với cô. Vì đã đẩy cô ra xa. Vì..." Cô dừng lại một chút, rồi tiếp, "...vì đã khiến cô tổn thương."

Love siết chặt tay thành nắm, cảm xúc dâng lên nơi cổ họng. "Vậy tại sao chị lại làm vậy?"

Milk im lặng.

Không gian xung quanh họ như đặc quánh lại. Love nhìn Milk chờ đợi, nhưng cô vẫn không nói. Và điều đó làm nàng đau lòng hơn cả những lời từ chối thẳng thừng trước đó.

"Chị có biết không, Milk?" Love bật cười, nhưng chẳng có chút vui vẻ nào. "Tôi đã nghĩ rằng chị bắt đầu mở lòng với tôi. Rằng chúng ta... ít nhất cũng coi nhau là bạn."

Milk vẫn không lên tiếng.

Love siết chặt mép áo, cố giữ giọng mình không run. "Nhưng rồi chị đột nhiên thay đổi. Chị lờ tôi đi, đẩy tôi ra xa, thậm chí không buồn giải thích. Chị có biết điều đó tệ đến mức nào không?"

Milk cúi đầu, vai cô khẽ run lên, như thể đang chiến đấu với chính mình.

"Milk." Love bước đến gần hơn. "Nếu chị muốn tôi tránh xa, tôi sẽ làm vậy. Nhưng trước khi tôi đi, hãy nói cho tôi biết lý do."

Milk nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra. Khi nhìn vào nàng lần nữa, ánh mắt Milk tràn ngập một thứ cảm xúc khó gọi tên.

Cuối cùng, cô lên tiếng. Giọng khàn khàn, như thể mỗi từ đều khó nhọc để thốt ra.

"Vì tôi sợ."

Love khựng lại.

"Sợ?" Nàng lặp lại, đôi mày khẽ nhíu.

Milk không tránh ánh mắt nàng lần này. "Ừ." Cô gật đầu, nhưng không nói thêm gì nữa.

Love hít sâu, cố giữ bình tĩnh. "Sợ gì?"

Milk nhìn xuống bàn tay mình. "Sợ lại đặt niềm tin vào ai đó."

Tim Love nhói lên.

Milk cười nhạt, nhưng trong ánh mắt không có chút vui vẻ nào. "Tôi không phải kiểu người dễ dàng để ai bước vào cuộc sống của mình, Love. Chẳng phải cô cũng thấy sao? Tôi không giỏi thể hiện cảm xúc, không thích sự ồn ào, không có gì đặc biệt cả."

"Chị nghĩ tôi quan tâm mấy thứ đó sao?" Love phản bác ngay lập tức.

Milk nhìn nàng, rồi lắc đầu. "Không. Nhưng cô quan tâm tôi. Và điều đó đáng sợ."

Love sững sờ.

Milk cắn môi, như thể đang đấu tranh với chính mình. Nhưng rồi cô thở dài, giọng nhẹ bẫng.

"Tôi từng tin vào ai đó. Rồi người đó rời đi, bỏ lại tôi với những thứ mà tôi chẳng biết phải làm sao để chữa lành." Cô dừng lại một chút, rồi tiếp. "Tôi không muốn điều đó lặp lại nữa."

Love cảm thấy tim mình vỡ vụn một chút.

Nàng không biết quá khứ của Milk đau đến mức nào, nhưng nàng hiểu cảm giác sợ mất đi một ai đó quan trọng. Nàng hiểu, vì nàng cũng đã từng sợ như vậy.

"Chị nghĩ tôi cũng sẽ rời đi sao?" Love hỏi, giọng run run.

Milk im lặng. Không khẳng định, cũng không phủ nhận.

Sự im lặng đó còn đau hơn cả một câu trả lời.

Love cười nhạt, đôi mắt đỏ hoe. "Vậy là chị thà tự mình đẩy tôi đi trước, thay vì để tôi làm chị tổn thương?"

Milk không đáp.

Love lùi lại một bước. "Chị sai rồi, Milk."

Milk giật mình, ngước nhìn nàng.

Love cắn môi, đôi mắt ánh lên sự kiên định. "Tôi không phải người trong quá khứ của chị. Tôi không phải ai khác. Tôi là Love. Và tôi chưa từng có ý định rời xa chị."

Milk nín thở.

"Nhưng nếu chị thực sự muốn tôi đi..." Love hít sâu, ánh mắt đau đớn nhưng kiên quyết. "Tôi sẽ đi."

Milk mở miệng, nhưng không nói gì.

Love nhìn cô một lúc lâu nữa, như thể đang cho cô một cơ hội để thay đổi suy nghĩ.

Nhưng Milk vẫn đứng đó, lặng thinh.

Cuối cùng, Love cười nhạt, quay đi, bước ra khỏi căn hộ của mình và đóng cửa lại.

Milk vẫn đứng yên, không đuổi theo.

Và khoảnh khắc cánh cửa khép lại giữa hai người, Love nhận ra—lần đầu tiên từ khi gặp Milk—rằng có lẽ lần này, nàng thực sự đã thua.

END CHAP!

Chương trước Chương tiếp
Loading...