[MILKLOVE] BETWEEN THE LINES

CHAP 25




Tối hôm đó, khi Love vừa chuẩn bị đi ngủ, điện thoại nàng reo lên.

Một dãy số quen thuộc.

Tim nàng siết lại.

Milk.

Love chần chừ vài giây, rồi vẫn nhấn nghe máy.

Ở đầu dây bên kia, giọng Milk khàn đi vì rượu.

"Love..."

Chỉ một chữ thôi, nhưng mang theo bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu đau thương mà Milk chưa từng để lộ.

Love nín thở. "Chị uống rượu sao?"

Milk bật cười, nhưng âm thanh ấy lại chẳng chút vui vẻ. "Ừ. Chẳng phải em nói em mệt mỏi sao? Vậy thì tôi uống rượu để chúc mừng em đấy."

Love nắm chặt điện thoại. "Chị đang ở đâu?"

"Không xa lắm..." Giọng Milk chậm dần, như thể cô đang mất dần nhận thức. "Love này..."

"...Chị nhớ em."

Trái tim Love như bị bóp nghẹt.

Không suy nghĩ gì thêm, nàng lập tức cầm lấy chìa khóa xe, lao ra khỏi nhà.

Khi Love tìm thấy Milk, cô đang ngồi trên bậc thềm trước một quán bar đã đóng cửa, mái tóc dài xõa xuống, đôi mắt mơ hồ nhìn về khoảng không xa xăm.

Love chạy đến, quỳ xuống trước mặt cô.

"P'Milk." Nàng gọi tên cô, giọng run lên.

Milk ngước mắt lên nhìn nàng, một nụ cười nhạt nở trên môi. "Love..."

Nàng cắn môi, rồi khẽ nắm lấy tay cô.

"Về nhà thôi."

Milk không phản kháng.

-

Về đến căn hộ của Love, Milk vẫn lặng lẽ như vậy.

Nàng giúp cô thay áo khoác, rót cho cô một cốc nước. Milk ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng chỉ cầm trong tay mà không uống.

Love ngồi xuống cạnh cô.

"Chị muốn nói gì với em?" Nàng hỏi, nhẹ nhàng nhưng không hề che giấu tổn thương trong lòng.

Milk nhìn nàng một lúc lâu, trước khi thở dài và khẽ nhắm mắt lại.

"...Tôi xin lỗi."

Love cứng người.

Milk tiếp tục. "Tôi đã quá quen với việc sống một mình. Đã quen với việc tự gồng mình, không cần ai ở bên."

Cô khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chất đầy cay đắng. "Hai năm qua... tôi đã cố gắng để không nghĩ về em. Đã cố làm mọi thứ để trở thành một người mạnh mẽ hơn, để không bị tình cảm chi phối nữa."

Love lặng lẽ siết chặt bàn tay mình.

Milk mở mắt, nhìn thẳng vào nàng. "Nhưng em có biết không, Love? Không có một ngày nào tôi không nhớ đến em."

Tim Love đập mạnh.

Milk cười nhạt. "Những đêm dài, khi tôi nằm trong một căn phòng xa lạ, một nơi xa lạ... tôi đã từng tự hỏi, nếu ngày ấy tôi không rời đi, chúng ta bây giờ sẽ thế nào?"

Love cắn môi.

"Chị..." Nàng khẽ nói. "Chị chưa bao giờ thực sự quên em sao?"

Milk lắc đầu.

"Chưa từng."

Không khí chùng xuống.

Một lúc lâu sau, Milk thở dài. "Hôm nay... người phụ nữ đó chỉ là đối tác làm ăn. Không có gì cả."

Love ngước lên, ánh mắt dao động.

Milk nhìn nàng, rồi chậm rãi nói: "Em nói đúng. Tôi luôn đẩy em ra xa. Nhưng không phải vì tôi không muốn em... mà vì tôi sợ."

Love khẽ run.

Milk cười nhẹ. "Tôi sợ... nếu lại để em bước vào cuộc đời mình, một ngày nào đó tôi sẽ lại đánh mất em."

Love hít một hơi sâu, rồi đột nhiên đứng dậy.

Milk giật mình.

Nhưng ngay sau đó, Love vòng tay ôm chặt lấy cô.

Milk chết lặng.

"Đồ ngốc..." Love thì thầm bên tai cô, giọng đã nhuốm đầy nước mắt. "Sao chị có thể nghĩ rằng chị là người duy nhất sợ mất đi người mình yêu chứ?"

Milk không nói gì.

Chỉ là, khoảnh khắc đó, bức tường mà cô xây nên suốt bao năm qua...

Cuối cùng cũng sụp đổ.

Căn hộ chìm trong ánh sáng mờ nhạt.

Love vẫn ôm Milk thật chặt, như sợ chỉ cần buông tay, cô sẽ lại biến mất.

Milk không cử động, cũng không nói gì. Nhưng hơi ấm từ vòng tay Love khiến cô nhận ra... cô đã nhớ cảm giác này đến nhường nào.

"Milk..." Love khẽ gọi.

Milk ngước lên, đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn nàng, trong đó là bao nhiêu cảm xúc đang cuộn trào—sự giằng xé, tổn thương, nhưng quan trọng nhất... là khao khát.

Love chạm nhẹ vào gò má cô, ánh mắt nàng lướt qua từng đường nét mà nàng đã từng yêu thương biết bao.

"...Chị có muốn em không?" Love thì thầm, như một câu hỏi, nhưng cũng là một lời mời gọi.

Milk không trả lời.

Cô chỉ đưa tay lên, khẽ vuốt nhẹ mái tóc Love, rồi cúi xuống.

Và rồi...

Môi chạm môi.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng mang theo bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén suốt hai năm trời.

Milk run lên khi cảm nhận được hơi ấm từ Love, từng nhịp thở gấp gáp, từng sự quấn quýt không muốn rời xa.

Love ôm lấy gương mặt cô, đáp lại nụ hôn ấy một cách trọn vẹn hơn, mạnh mẽ hơn, như muốn khẳng định rằng—nàng sẽ không bao giờ để Milk rời khỏi mình lần nữa.

Hơi thở của cả hai đan xen, không gian như trở nên ngột ngạt bởi thứ cảm xúc mãnh liệt đang bùng cháy.

Love đẩy Milk xuống sofa, đôi mắt nàng ánh lên tia khao khát.

"Chị đã hành hạ em suốt hai năm trời..." Love thì thầm bên vành tai Milk, khiến cô rùng mình. "Chị không nghĩ chị nên chịu trách nhiệm sao?"

Milk bật cười khẽ, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng bị nhấn chìm bởi nụ hôn tiếp theo.

Không còn khoảng cách.

Không còn nỗi sợ hãi.

Chỉ còn hai trái tim đang hòa vào nhau, mãnh liệt và nguyên vẹn.

Đêm hôm đó...

Là một đêm khó quên.

-

Sáng sớm.

Love tỉnh dậy khi ánh nắng len qua khe rèm cửa, chiếu xuống giường. Cảm giác đầu tiên nàng nhận được là hơi ấm của một cơ thể bên cạnh.

Milk.

Cô vẫn ngủ say, hơi thở đều đều, gương mặt bình yên hơn hẳn so với những ngày trước đó. Lần đầu tiên sau hai năm, nàng thấy Milk không còn căng thẳng hay phòng bị.

Love khẽ vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má Milk.

Cô đã thay đổi nhiều. Từ dáng vẻ đến khí chất. Nhưng những gì thuộc về Milk—nét dịu dàng ẩn sâu bên trong, cách cô giấu đi tổn thương và cố tỏ ra mạnh mẽ—vẫn không thay đổi.

Nàng khẽ mỉm cười, nhưng ngay khi định rút tay lại, đôi mắt nâu chậm rãi mở ra.

Milk nhìn nàng, ánh mắt có chút mơ màng vì chưa tỉnh hẳn. Một giây sau, có vẻ như cô nhớ lại chuyện tối qua, cơ thể khẽ cứng lại.

Love nín thở.

Giây phút này sẽ quyết định tất cả—Milk sẽ tiếp tục trốn tránh, hay sẽ đối diện với những gì đã xảy ra?

Một lúc sau, Milk khẽ thở dài, vùi mặt vào gối như thể muốn trốn tránh chút nữa.

"Nhìn gì?" Giọng cô khàn khàn vì mới tỉnh.

Love bật cười, kéo chăn trùm kín cả hai.

"Nhìn chị."

Milk lặng đi.

Love vươn tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng nhưng rất chặt.

"Đừng chạy nữa, Milk." Nàng thì thầm. "Chúng ta mệt đủ rồi."

Milk không trả lời ngay.

Lần này, cô ôm chặt lấy nàng.




END CHAP!

Chương trước Chương tiếp
Loading...