[MILKLOVE] BETWEEN THE LINES

CHAP 26




Love bước vào công ty với một tâm trạng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cảm giác này... nàng đã chờ đợi suốt hai năm. Không còn phải lén lút nhìn Milk từ xa, không còn phải chạy theo bóng lưng cô trong vô vọng. Bây giờ, Milk ở đây—ngay bên cạnh nàng.

Milk đi cạnh Love, dáng vẻ vẫn trầm ổn và lạnh lùng như thường lệ, nhưng có một điều đã thay đổi—bàn tay cô đang nắm chặt tay nàng.

Không còn trốn tránh. Không còn giấu giếm.

Lời đồn về hai người đã lan rộng trong công ty từ lâu, nhưng hôm nay, Milk đã quyết định đặt dấu chấm hết cho những lời bàn tán vô nghĩa.

Ngay khi vừa bước vào văn phòng, cô dừng lại trước mặt toàn bộ nhân viên trong phòng ban mình quản lý.

Mọi người sững sờ khi thấy cảnh tượng trước mắt—Milk, người sếp lạnh lùng và nghiêm túc nhất công ty, đang nắm tay một thực tập sinh.

Cô không do dự, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng:

"Tôi biết gần đây có nhiều tin đồn về tôi và Love."

Mọi người nín thở, chờ xem cô sẽ nói gì tiếp theo.

Milk siết tay Love chặt hơn, như một sự khẳng định.

"Tôi chỉ muốn nói rằng... tất cả đều đúng."

Love mở to mắt, nhìn sang Milk.

Milk quay sang nàng, khóe môi nhếch nhẹ thành một nụ cười hiếm hoi.

"Cô ấy là người tôi yêu."

Cả căn phòng như nổ tung bởi những tiếng thì thầm. Một số người ngạc nhiên, một số khác tròn mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối. Milk từ trước đến nay luôn là người quyết đoán, cô đã nói thì nghĩa là cô không quan tâm đến bất kỳ sự phản đối nào.

Love cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng. Nàng không ngờ Milk lại thẳng thắn đến vậy.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Milk cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng.

"Đi làm thôi." Cô nói nhỏ, giọng điệu không chút xấu hổ.

Love bật cười, lồng tay mình vào tay Milk, cùng cô bước tiếp.

Không còn gì phải giấu nữa.

Dưới sức ảnh hưởng của Milk, tin đồn thất thiệt nhanh chóng bị dập tắt. Nhân viên trong công ty không ai dám bàn tán quá nhiều, bởi lẽ Milk không phải kiểu người dễ để người khác xâm phạm đời tư của mình.

Tuy vậy, vẫn có những ánh mắt tò mò, những lời xì xào nhỏ lẻ. Nhưng lần này, Love không trốn tránh nữa.

Nàng không còn là cô sinh viên nhút nhát năm nào luôn bị cuốn theo cảm xúc thất thường của Milk. Bây giờ, nàng đã trưởng thành, đủ bản lĩnh để nắm lấy tình yêu của mình mà không sợ hãi.

Ngày hôm đó, sau một cuộc họp quan trọng, Milk bước ra khỏi phòng họp, ánh mắt vẫn còn nghiêm nghị. Nhưng khi vừa thấy Love đứng đợi mình bên ngoài, sự lạnh lùng trên khuôn mặt cô dịu đi ngay lập tức.

Không quan tâm đến ánh mắt xung quanh, Love bước đến gần Milk, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

"Giờ không cần phải trốn nữa rồi, phải không?" Love khẽ hỏi, giọng nàng pha chút đùa cợt nhưng lại chứa đựng sự chân thành rõ rệt.

Milk nhìn nàng một lúc, sau đó, trước sự chứng kiến của không ít nhân viên trong công ty, cô bất ngờ kéo Love vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

"Không cần trốn nữa." Milk thì thầm.

Những người xung quanh sững sờ, nhưng không ai dám nói gì. Thay vào đó, vài người bắt đầu vỗ tay, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Cả hai không cần phải che giấu nữa.

Milk không còn trốn tránh.

Love không còn phải chạy theo.

Bây giờ, họ đã thực sự tìm thấy nhau.

-

Milk không còn giữ khoảng cách với Love như trước nữa.

Dù trong công việc, cô vẫn nghiêm túc và lạnh lùng, nhưng khi chỉ có hai người, Milk lại thể hiện một bộ mặt hoàn toàn khác.

Cô trở nên chủ động hơn.

Những cái nắm tay bất ngờ khi đi ngang qua nhau trong văn phòng. Những tin nhắn nhắc nhở Love đừng bỏ bữa dù cả hai đều đang bận rộn. Những ánh mắt dịu dàng mà chỉ có Love mới nhìn thấy khi Milk nghĩ không ai để ý.

Tối hôm đó, sau khi hoàn thành một dự án lớn, Milk không để Love tự về mà trực tiếp đưa nàng đến một nhà hàng sang trọng.

"Chị đang định tổ chức tiệc ăn mừng à?" Love nghiêng đầu hỏi.

Milk nhếch môi, đặt một ly rượu vang trước mặt nàng.

"Tiệc mừng riêng cho em."

Love khựng lại, tim bất giác đập nhanh hơn.

"Riêng cho em?"

Milk chống cằm nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm: "Vì em đã làm rất tốt."

Love không kiềm được mà đỏ mặt. Dù đã bên nhau một thời gian, nhưng mỗi khi Milk bất ngờ chủ động thế này, nàng vẫn không thể nào không rung động.

Bữa tối kết thúc, nhưng Milk không để Love về ngay.

"Đến nhà chị đi." Milk nói khi cả hai ra đến xe.

Love chớp mắt: "Hửm? Chị không sợ em phá nát nhà chị nữa à?"

Milk cười nhạt, kéo nàng lại gần, khẽ thì thầm bên tai:

"Lần này, chị chủ động mời em."

Căn hộ của Milk nằm trên tầng cao nhất của một tòa chung cư sang trọng, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố lung linh về đêm.

Khác với hình ảnh nghiêm túc và lạnh lùng trong công việc, không gian sống của Milk lại mang đến một cảm giác ấm áp và có phần đơn giản.

Căn hộ không quá rộng, nhưng mọi thứ được sắp xếp vô cùng gọn gàng, tối giản mà tinh tế. Tông màu chủ đạo là trắng và xám, điểm xuyết một chút màu gỗ trầm ấm, tạo nên sự thanh lịch nhưng vẫn đầy cảm giác thoải mái.

Phòng khách không có quá nhiều đồ trang trí, nhưng một bức tường lớn được tận dụng làm kệ sách, chứa đầy những cuốn sách xuất bản từ nhiều quốc gia khác nhau. Bên cạnh kệ sách là một chiếc ghế lười lớn và một chiếc bàn trà nhỏ, nơi Milk thường ngồi đọc sách vào những buổi tối yên tĩnh.

Nhà bếp sạch sẽ, ngăn nắp, với ánh đèn vàng dịu nhẹ, mang đến một cảm giác ấm áp khó tả.

Phòng ngủ có cửa kính lớn nhìn ra ban công, nơi Milk đã đặt một chiếc ghế dài và vài chậu cây nhỏ. Dường như đây là nơi cô thư giãn sau những ngày dài làm việc.

Love đứng giữa phòng khách, quan sát mọi thứ một lượt rồi quay sang nhìn Milk.

"Thế này mà chị bảo mình không thích sự ấm áp à?"

Milk nhướng mày: "Sao?"

Love cười khẽ, đi đến ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô.

"Chỗ này... có rất nhiều dấu vết của chị. Nhưng em muốn làm nó trở thành một nơi có cả dấu vết của em nữa."

Milk hơi sững lại một chút trước câu nói ấy, nhưng rồi, cô khẽ cong môi, đặt tay lên bàn tay Love đang ôm lấy mình.

"Vậy thì... cứ tự nhiên đi."




END CHAP!

Chương trước Chương tiếp
Loading...