[MILKLOVE] BETWEEN THE LINES

CHAP 24




Từ sau đêm hôm đó, mối quan hệ giữa Milk và Love không còn căng thẳng như trước.

Milk không còn trốn tránh nàng nữa.

Dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, dù chưa một lần chủ động tìm nàng, nhưng khi Love đến gần, cô cũng không tìm cách đẩy nàng ra như trước.

Đó là một thay đổi nhỏ.

Nhưng đối với Love, nó là tất cả.

Love dần thoải mái hơn khi tiếp cận Milk.

Nàng chủ động mang cà phê đến phòng làm việc của cô, dù Milk chẳng bao giờ yêu cầu. Nàng thường chờ khi cả hai vô tình gặp nhau ở hành lang để chào buổi sáng, và đôi khi còn lén để một vài món ăn nhẹ trên bàn Milk khi thấy cô làm việc đến khuya.

Ban đầu, Milk không phản ứng gì. Nhưng rồi Love nhận ra, dù cô chẳng bao giờ nói một lời cảm ơn, nhưng tách cà phê nàng mang đến luôn được uống hết, và đồ ăn nàng để lại chưa từng bị bỏ sót.

Love biết, đó là cách riêng của Milk để chấp nhận nàng.

Và điều đó đủ khiến nàng hạnh phúc.

Nhưng rồi, những lời đồn đại bắt đầu xuất hiện.

"Cô thực tập sinh đó hình như có quan hệ đặc biệt với sếp đấy."

"Tôi nghe nói họ từng có gì đó với nhau trước đây."

"Cô ta bám sếp đến mức đáng sợ. Nhưng mà lạ thật, sếp Milk lúc nào cũng xa cách với nhân viên, sao lần này lại không tỏ thái độ gì?"

Những câu nói đó vang lên khắp hành lang, trong giờ nghỉ trưa, trong những cuộc tán gẫu giữa các nhân viên.

Love biết mình không thể tránh khỏi những lời bàn tán, nhưng nàng không quan tâm.

Điều duy nhất khiến nàng lo lắng—là Milk.

Nàng không biết Milk sẽ phản ứng ra sao. Liệu cô có lại dựng lên bức tường giữa hai người một lần nữa?

Buổi tối hôm đó, Love đi ngang qua phòng làm việc của Milk.

Cửa phòng khép hờ, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt ra hành lang.

Nàng định bước qua, nhưng rồi dừng lại khi nghe thấy một giọng nói.

Là giọng của trưởng phòng nhân sự.

"Cô Milk, tôi không can thiệp vào chuyện riêng của cô, nhưng những lời đồn trong công ty ngày càng nhiều. Nếu cô muốn giữ hình ảnh chuyên nghiệp, có lẽ nên cân nhắc việc giữ khoảng cách với thực tập sinh Love."

Tim Love chùng xuống.

Nàng nín thở, chờ đợi phản ứng của Milk.

Im lặng kéo dài.

Love gần như chắc chắn Milk sẽ đồng ý. Vì Milk luôn là người sợ rắc rối, luôn chọn cách xa lánh nàng để tránh phiền phức.

Nhưng rồi, Milk chậm rãi lên tiếng.

Giọng cô trầm ổn, không có chút dao động.

"Tôi không quan tâm đến những lời đồn đại đó."

Love mở to mắt.

Người trưởng phòng dường như cũng bất ngờ. "Nhưng—"

"Miễn là công việc không bị ảnh hưởng, chuyện cá nhân của tôi không liên quan đến ai khác."

Love không nghe thấy phần còn lại của cuộc trò chuyện.

Bởi vì ngay lúc đó, nàng đã mỉm cười.

Milk không né tránh nữa.

Và lần đầu tiên sau hai năm, Love cảm thấy—nàng thực sự có thể bước vào thế giới của Milk một lần nữa.

Love đã nghĩ mọi chuyện dần tốt hơn.

Rằng Milk đã chịu mở lòng một chút. Rằng nàng không còn đơn độc trong mối quan hệ này nữa.

Nhưng có lẽ nàng đã lầm.

Hôm đó, khi Love bước vào văn phòng của Milk để đưa tài liệu, nàng bắt gặp một cảnh tượng khiến tim mình thắt lại.

Milk đang đứng cạnh một người phụ nữ.

Cô ấy trông có vẻ thành đạt, phong thái tự tin, và quan trọng nhất—đang cười với Milk theo cách mà Love chưa từng thấy ai dám làm.

Không chỉ vậy, Milk cũng không tỏ ra xa cách.

Cô không cười, nhưng cũng không từ chối khi người phụ nữ đó khẽ chạm vào tay cô trong lúc nói chuyện.

Love chết lặng.

"Cô Milk, tôi sẽ đợi tin nhắn của cô nhé," người phụ nữ đó nói, giọng điệu có phần thân mật.

Milk khẽ gật đầu, và khi ánh mắt cô lướt qua Love, biểu cảm vẫn điềm nhiên như chẳng có gì xảy ra.

Love nắm chặt tài liệu trong tay.

Suốt cả ngày hôm đó, nàng không thể tập trung vào bất cứ việc gì.

Nàng đã tự nhủ rằng mình không có quyền kiểm soát cuộc sống của Milk. Rằng dù Milk có thân thiết với ai đi chăng nữa, nàng cũng không thể trách cô.

Nhưng lý trí không thể lấn át được cảm xúc.

Love không thể chịu được cái cảm giác này—cái cảm giác mình là người duy nhất trân trọng mối quan hệ này, trong khi Milk vẫn lạnh lùng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa họ.

-

Buổi tối, Love tìm đến Milk.

Cô vẫn ở văn phòng, một tay chống cằm, mắt dán vào màn hình máy tính.

Khi thấy Love đứng trước cửa, cô chỉ liếc qua một cái rồi quay đi, không nói gì.

Điều đó càng khiến Love tức giận hơn.

"Người phụ nữ đó là ai?" Nàng hỏi thẳng.

Milk khựng lại một giây, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. "Chuyện công việc."

"Chuyện công việc mà phải chạm vào tay nhau?" Love bật cười cay đắng. "Em đã từng nghĩ rằng... ít nhất thì chị đã bắt đầu coi em là một phần trong cuộc sống của chị. Nhưng có lẽ em đã tự ảo tưởng rồi."

Milk nhíu mày. "Love, đừng trẻ con."

Câu nói đó như đổ thêm dầu vào lửa.

Love nghiến chặt răng, cảm thấy toàn bộ sự mệt mỏi và tổn thương dồn nén bấy lâu nay đang chực trào ra.

"Chị có biết em đã mệt mỏi thế nào không?" Giọng nàng run lên. "Lúc nào em cũng là người phải chạy theo chị. Lúc nào em cũng là người cố gắng tìm kiếm một chút quan tâm từ chị. Nhưng chị thì sao, Milk? Chị chỉ cần một lý do nhỏ là có thể tránh né em, có thể rời bỏ em dễ dàng."

Milk siết chặt tay, nhưng không phản bác.

Love cười trong tuyệt vọng. "Em đã hy vọng nhiều lắm. Em nghĩ rằng lần này có lẽ chị sẽ khác. Nhưng cuối cùng, em vẫn là kẻ ngu ngốc chạy theo một người không bao giờ thực sự giữ em lại."

Milk im lặng rất lâu.

Rồi cô chậm rãi đứng dậy, bước đến gần Love.

"Em muốn tôi làm gì đây, Love?" Cô hỏi, giọng trầm thấp. "Muốn tôi giả vờ như chưa từng có quá khứ? Muốn tôi vứt bỏ tất cả những vết thương đã khiến tôi trở thành con người của hiện tại, chỉ để có thể dễ dàng yêu em như em muốn sao?"

Love cắn chặt môi.

Milk cười nhạt. "Tôi không phải kiểu người như em nghĩ. Và tôi không chắc mình có thể cho em thứ mà em muốn."

"Thế thì tại sao chị lại để em bước vào cuộc đời chị lần nữa?" Love gằn giọng. "Nếu chị thực sự không muốn, thì ngay từ đầu đừng để em hy vọng!"

Milk không trả lời.

Chỉ có im lặng.

Và chính sự im lặng đó—đã phá nát mọi chút kiên nhẫn còn lại của Love.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm lại nước mắt.

"Em thực sự mệt rồi, P'Milk." Nàng nói, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng chất chứa quá nhiều đau đớn. "Có lẽ lần này... em nên là người dừng lại."

Nói rồi, Love quay lưng bỏ đi, không hề ngoảnh lại.

END CHAP!

Chương trước Chương tiếp
Loading...