[MILKLOVE] BETWEEN THE LINES

CHAP 23




Love bước đi vô định trên con đường dài, từng cơn gió đêm lạnh buốt quét qua khiến nàng run lên.

Nàng không biết mình đã đi bao xa. Chỉ biết rằng trong lòng có một cảm giác nghẹn lại, vừa tức giận, vừa đau đớn, vừa không cam tâm.

Milk thực sự quên nàng rồi sao?

Cô ấy đã sống tốt đến mức không cần nhớ về quá khứ nữa?

Love cười nhạt, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.

Nàng đã chuẩn bị rất nhiều kịch bản cho ngày gặp lại Milk, nhưng chưa từng nghĩ đến tình huống này—Milk hoàn toàn phớt lờ nàng, không một tia cảm xúc, không một chút bối rối.

Nàng cứ tưởng sau bao nhiêu năm, dù có tổn thương đến đâu, khi gặp lại nhau vẫn có thể ít nhất là... có một câu hỏi thăm.

Nhưng không.

Milk đã không cho nàng bất cứ cơ hội nào để chạm vào thế giới của cô lần nữa.

"Chị như vậy nên người ta mới không chịu nổi mà bỏ đi."

Chính nàng là người đã nói câu đó.

Và bây giờ... chính nàng lại là người không chịu nổi cảm giác bị bỏ lại phía sau.

Love cười cay đắng, bước chân khựng lại khi trước mặt là một quán cà phê quen thuộc.

Là quán mà Milk từng hay đến.

Nàng không biết tại sao mình lại đi đến đây. Có lẽ là do thói quen. Có lẽ là do nàng vẫn chưa học được cách từ bỏ.

Love thở dài, định quay đi thì bất giác, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Milk.

Cô ngồi ở bàn ngoài trời, bên cạnh vẫn là người đàn ông lúc nãy—đối tác của cô. Họ đang trò chuyện, không có vẻ gì là căng thẳng. Milk cười nhẹ, đôi mắt trầm ổn như thể chưa từng bị xáo trộn.

Tim Love đau nhói.

Nàng xoay người bước đi ngay lập tức, không muốn để Milk nhìn thấy mình.

Nhưng Milk đã sớm nhận ra sự hiện diện của nàng.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc.

Love cắn môi, hít một hơi sâu, cố gắng giữ vững bước chân mà không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

Milk cũng không gọi nàng lại.

Không có ai phá vỡ khoảng cách giữa họ.

Và thế là... nàng đi tiếp.

Bỏ lại tất cả đằng sau.

-

Love đứng trước tòa nhà cao tầng, nơi có logo công ty xuất bản danh tiếng mà Milk đang là CEO - ML Company.

Nàng đã suy nghĩ rất lâu.

Suốt hai năm qua, nàng đã thử sống mà không có Milk, đã thử yêu người khác, đã thử buông bỏ. Nhưng rốt cuộc, trái tim nàng vẫn luôn quay về một người.

Milk Pansa Vosbein.

Lần này, nàng không muốn chạy trốn nữa.

Love hít một hơi sâu, điều chỉnh lại tinh thần rồi bước vào.

"Xin chào, em là Pattranite Limpatiyakorn, sinh viên năm cuối khoa truyền thông. Em đến để nộp đơn thực tập."

Cô nhân viên tiếp tân mỉm cười, kiểm tra thông tin rồi gật đầu: "Bên nhân sự đã nhận được hồ sơ của em. Em cứ lên tầng 15, có người sẽ hướng dẫn quy trình tiếp theo nhé."

Love cúi đầu cảm ơn, bàn tay siết chặt quai túi xách.

Tầng 15—nơi có phòng làm việc của Milk.

Nàng bước vào thang máy, nhìn con số nhảy dần lên cao, tim đập nhanh hơn từng nhịp.

Khi cánh cửa phòng nhân sự mở ra, Love gần như chết lặng.

Milk đang ở đó.

Cô ngồi ngay cạnh bàn họp, tay lật xem một bản tài liệu, vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng sắc bén.

Người phụ trách nhân sự vui vẻ giới thiệu:

"Chào em, đây là Khun Pansa Vosbein, CEO của công ty"

Cô ấy quay sang Milk:

"Cô Milk, đây là sinh viên thực tập mới của chúng ta - Pattranite Limpatiyakorn"

"Cứ gọi em là Love là được ạ"

Milk dừng động tác, ánh mắt sắc lạnh lập tức dừng lại trên người nàng.

Im lặng bao trùm.

Người nhân sự thấy không khí có gì đó kỳ lạ, vội cười chữa cháy: "Cô Milk, cô thấy Love có thể phụ trách nhóm nào ạ?"

Milk nhìn Love rất lâu.

Rồi cô bình tĩnh đặt tài liệu xuống, giọng không gợn sóng:

"Thực tập sinh không phải do tôi phụ trách."

Sau đó, cô đứng dậy, rời khỏi phòng mà không nhìn nàng thêm lần nào nữa.

Love siết chặt nắm tay.

Milk có thể trốn tránh nàng bao lâu đây?

Love không bỏ cuộc.

Sau khi được phân vào nhóm biên tập, nàng cố tình tìm cơ hội để tiếp cận Milk. Nhưng Milk dường như đã chuẩn bị sẵn rào chắn—cô giao hết công việc liên quan đến thực tập sinh cho cấp dưới, không bao giờ trực tiếp xuất hiện trước mặt nàng.

Dù vậy, Love vẫn kiên nhẫn.

Nàng ở lại làm việc muộn hơn, tranh thủ những lúc Milk có cuộc họp để có thể thoáng thấy cô bước ra khỏi phòng giám đốc. Nhưng lần nào Milk cũng chỉ đi lướt qua nàng như một người xa lạ.

Cứ như thể hai năm trước giữa họ chưa từng có bất cứ điều gì.

Hôm ấy, Love chủ động vào thang máy cùng Milk.

Milk đứng yên, mắt nhìn thẳng, vẻ ngoài lạnh lùng đến mức xa cách.

Love siết chặt ngón tay, buộc bản thân phải mở lời:

"Chị định làm thế này đến bao giờ?"

Milk không đáp.

"Milk, em biết chị nhận ra em ngay từ đầu." Giọng Love có chút run, nhưng nàng kiên quyết. "Chị có thể ghét em, có thể tức giận, nhưng ít nhất hãy nhìn em, hãy nói chuyện với em như một con người."

Milk chậm rãi quay sang, đôi mắt tối lại.

"Love, em làm vậy có ý nghĩa gì?" Cô hỏi, giọng bình thản nhưng sâu bên trong có một tia dao động. "Hai năm trước em là người nói muốn rời đi. Em bảo em mệt mỏi, em bảo em sợ hãi, em bảo em không muốn yêu một người không rõ ràng. Giờ em quay lại đây là vì điều gì?"

Love mở miệng, nhưng không thốt ra lời.

Milk cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại chất chứa sự tổn thương sâu sắc.

"Công việc vẫn là công việc. Đừng trộn lẫn quá khứ vào hiện tại. Nếu không, em sẽ lại là người đau khổ."

Dứt lời, cửa thang máy mở ra. Milk bước ra ngoài, để lại Love đứng trong không gian ngột ngạt.

Lồng ngực nàng siết lại.

Hóa ra, người duy nhất không buông được quá khứ... là nàng.

-

Một tuần sau.

Love vẫn chưa từ bỏ.

Dù Milk có cố gắng giữ khoảng cách đến đâu, nàng vẫn tìm được cách xuất hiện trong quỹ đạo của cô. Khi thì tình cờ gặp nhau ở khu pha cà phê, khi thì chủ động nhận những công việc có liên quan đến ban giám đốc, chỉ để được nhìn thấy Milk thêm một chút.

Nhưng Milk chưa một lần đáp lại.

Dù đứng gần đến thế, dù ánh mắt có vô tình giao nhau, Milk vẫn giữ vững bức tường của mình, không để Love chạm vào.

Nhưng rồi, một cơ hội đã đến.

Buổi tối hôm đó, Love rời công ty muộn hơn thường lệ.

Trên đường xuống bãi đỗ xe, nàng vô tình nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đậu bên lề đường.

Milk.

Cô ngồi trong xe, hai tay bám lấy vô lăng, nhưng không lái đi. Qua lớp kính, Love thấy vai cô hơi run.

Tim nàng siết lại.

Milk đang khóc sao?

Love vội vàng tiến đến, gõ nhẹ lên cửa kính.

Milk giật mình ngước lên, ánh mắt chạm vào Love trong một khoảnh khắc đầy hoảng loạn, rồi ngay lập tức quay đi, như thể không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Love không do dự. Nàng vòng sang phía ghế phụ, mở cửa xe bước vào mà không cần được cho phép.

Milk vẫn không nhìn nàng.

Không gian chìm trong im lặng.

Love chậm rãi đưa tay, định chạm vào bàn tay Milk đang siết chặt vô lăng, nhưng Milk rụt lại.

"Ra ngoài." Giọng cô khàn đi, như thể đã cố gắng kìm nén quá lâu.

"Chị đang khóc." Love thì thầm.

Milk cười nhạt.

"Đừng tự cho mình cái quyền quan tâm đến tôi nữa, Love."

Câu nói ấy, lạnh lùng và sắc bén, như một nhát dao cắt thẳng vào tim nàng.

Nhưng Love không rời đi.

Nàng nghiêng người về phía trước, mắt nhìn Milk đầy kiên định.

"Em không còn cái quyền đó sao?" Giọng nàng khẽ run. "Vậy còn chị? Chị có quyền quay về, giả vờ như chưa từng có gì, giả vờ như chưa từng yêu em, giả vờ như chúng ta chưa từng là tất cả của nhau sao?"

Milk siết chặt hai tay.

Nàng thấy cổ họng Milk chuyển động như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, cô chỉ im lặng.

Love không chịu nổi nữa.

Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay Milk, lần này cô không rụt lại.

"Milk, đừng đẩy em ra nữa." Giọng nàng gần như cầu xin. "Chị có thể nói em ngốc, có thể đuổi em đi, nhưng em sẽ không biến mất. Em không muốn chạy trốn nữa. Em không muốn sống trong tiếc nuối nữa."

Milk run rẩy.

Và rồi, lần đầu tiên sau hai năm, Love thấy Milk nhắm mắt lại, như thể cô đang cố giữ bản thân không vỡ vụn.

Bàn tay dưới tay nàng khẽ siết lại.

Chỉ một chút thôi.

Nhưng đủ để Love biết, dù ngoài mặt có cứng rắn đến đâu...

Milk chưa bao giờ thực sự buông tay nàng.





END CHAP!

Chương trước Chương tiếp
Loading...