[MILKLOVE] BETWEEN THE LINES

CHAP 22




Hai năm sau...

Love đứng trước quán cà phê nhỏ của Milk trước đây, nơi nàng và cô từng ngồi hàng giờ liền chỉ để uống một cốc latte và đọc sách trong im lặng. Không gian vẫn như cũ, hương cà phê thơm lừng hòa cùng chút gió nhẹ đầu hè. Nhưng chỗ ngồi quen thuộc nơi góc cửa sổ chỉ còn một mình nàng. Quán cà phê cũng đã đổi chủ.

Đã hai năm trôi qua kể từ ngày Milk biến mất khỏi cuộc sống của nàng, không một lời từ biệt, không một dấu vết để nàng có thể lần theo mà tìm kiếm. Ban đầu, nàng đã điên cuồng tìm kiếm cô—gõ cửa từng quán cà phê, từng sân cầu lông mà Milk có thể ghé qua, thậm chí còn hỏi thăm bạn bè cũ của Milk, nhưng không ai biết gì cả. Milk cứ thế biến mất như chưa từng tồn tại.

Thời gian trôi, nỗi đau dần lắng xuống, nhưng chưa bao giờ phai nhạt. Love học cách sống tiếp mà không có Milk bên cạnh, cố gắng lạc quan, tiếp tục theo đuổi con đường học vấn, kết bạn mới, tìm kiếm niềm vui trong những điều nhỏ bé. Nhưng những nơi nàng đi qua, những thói quen nhỏ nhặt vẫn nhắc nàng nhớ về người con gái đã từng là cả thế giới của mình.

Mỗi sáng sớm, nàng vẫn đến sân cầu lông, đứng nhìn vào khoảng không trống trải bên cạnh mình trước khi buộc lòng phải tìm một người chơi khác. Mỗi khi đọc một cuốn sách hay, nàng vẫn vô thức nghĩ đến việc chia sẻ nó với Milk, chỉ để nhận ra rằng chẳng còn ai ở đó để lắng nghe. Và những ngày mưa, nàng vẫn lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, ngón tay vẽ những vòng tròn vô định lên mặt kính, nhớ lại những buổi tối Milk ngồi đọc sách, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt cô một vẻ dịu dàng mà có lẽ chính cô cũng không nhận ra.

Dù có cố gắng mạnh mẽ đến đâu, vẫn có những đêm nàng mơ thấy Milk, vẫn có những khoảnh khắc nàng tự hỏi nếu ngày ấy nàng chạy đến bên Milk sớm hơn, nếu nàng không để lòng kiêu hãnh và tổn thương níu chân mình, liệu mọi chuyện có khác đi không?

Nhưng thời gian không cho phép nàng quay lại. Nó chỉ để nàng tiến về phía trước, mang theo một hình bóng chưa bao giờ phai mờ.

-

Dưới ánh đèn chùm lộng lẫy của khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố, sự kiện vinh danh những doanh nghiệp xuất sắc trong ngành xuất bản đang diễn ra long trọng. Những gương mặt danh tiếng trong giới đều có mặt, cùng nhau nâng ly chúc mừng những thành tựu đáng tự hào.

Love có mặt tại sự kiện này không chỉ với tư cách khách mời mà còn là đại diện nhóm nghiên cứu trẻ của trường, được mời tham gia hội thảo về xu hướng xuất bản hiện đại. Là sinh viên xuất sắc cùng các giáo sư và một số bạn học được đặc cách tham dự buổi gala để gặp gỡ các nhà xuất bản hàng đầu.

Nhưng nàng không ngờ, người đầu tiên nàng trông thấy khi vừa bước vào sảnh lớn... lại là Milk.

Cô đang đứng trên sân khấu, trong bộ váy dạ hội đen tuyền thanh lịch, nét mặt điềm tĩnh nhưng toát lên khí chất mạnh mẽ của một nữ doanh nhân thành đạt. Tên cô được xướng lên với tư cách CEO trẻ tuổi nhất giành được giải thưởng danh giá trong ngành xuất bản quốc tế.

Tim Love chợt siết lại.

Hai năm qua, nàng đã tưởng tượng vô số lần về khoảnh khắc gặp lại Milk. Nhưng chưa từng nghĩ rằng, lần tái ngộ đầu tiên lại là trong một khung cảnh xa cách đến thế.

Nàng dõi theo bóng dáng ấy, lòng chồng chất những cảm xúc phức tạp. Tự hào, xót xa, và... đau đớn.

Khi Milk bước xuống sân khấu, giữa những tràng pháo tay chúc mừng, ánh mắt cô lướt qua đám đông rồi dừng lại nơi Love.

Một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ để cả hai nhận ra nhau.

Love khẽ mím môi, cố kìm nén những cảm xúc đang cuộn trào. Nhưng trước khi nàng kịp tiến đến, một đối tác nước ngoài bước đến bắt tay Milk, kéo cô ra khỏi tầm mắt nàng.

Love siết chặt bàn tay, trái tim nặng trĩu.

Cô ấy... đã thực sự thay đổi.

Không còn là Milk ngày nào vẫn ôm nàng thật chặt mỗi sáng. Không còn là người con gái từng dịu dàng gọi tên nàng trong những đêm khuya.

Giờ đây, cô đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, xa cách... như thể mọi thứ giữa họ chưa từng tồn tại.

Love siết chặt tay, cảm giác như có gì đó bóp nghẹt trái tim mình.

Cuộc họp báo kết thúc, Milk cùng một vài đối tác bước xuống khỏi sân khấu, trao đổi lịch sự bằng tiếng Anh với một số khách mời nước ngoài. Cô vẫn chưa nhìn thấy Love. Nhưng Love thì đã không thể kìm chế được nữa.

Nàng lao đến, giữ chặt lấy cổ tay Milk trước ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh.

Milk quay lại, ánh mắt cô thoáng sững sờ trong tích tắc, nhưng rồi lập tức trở về vẻ điềm tĩnh vốn có.

"Xin lỗi, cô là—"

Chát!

Âm thanh của cái tát vang lên rõ ràng giữa không gian sự kiện sang trọng.

Mọi người xung quanh sững sờ, có người bắt đầu xì xào. Đối tác của Milk cũng bất ngờ nhìn cô, nhưng Milk chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo, không có chút tức giận nào trong mắt.

Love nhìn cô đầy đau đớn, giọng nàng run rẩy nhưng vẫn đầy tức giận.

"Chị bỏ đi không một lời, bây giờ lại giả vờ không quen tôi sao?"

Milk im lặng.

Love cười nhạt, đôi mắt nàng long lanh như sắp khóc nhưng nàng kiềm chế lại.

"Chị đã làm rất tốt, Milk. Bỏ đi, biến mất, rồi trở thành một người hoàn toàn khác."

Milk vẫn nhìn nàng, ánh mắt cô khó đoán.

Nhưng thay vì phản ứng, cô chỉ hơi nghiêng đầu, giọng bình thản đến mức xa lạ.

"Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ cô nhầm người rồi."

Rồi cô quay đi, tiếp tục trò chuyện với đối tác của mình, như thể Love chỉ là một kẻ xa lạ vừa gây rối trong sự kiện của cô.

Love đứng chết lặng.

Không thể tin được.

Không thể tin được Milk có thể nhìn nàng bằng ánh mắt xa lạ như vậy.

Những năm qua, nàng vẫn giữ hình bóng Milk trong tim, vẫn nhớ về cô trong từng khoảnh khắc. Nàng đã nghĩ nếu có một ngày gặp lại, có thể Milk sẽ giận nàng, sẽ trách nàng, thậm chí là ghét nàng. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc Milk sẽ không thèm nhớ đến nàng nữa.

Không nhớ ư?

Không đời nào.

Love siết chặt nắm tay, trái tim như bị bóp nghẹt. Nhưng ngay lúc này, nàng không thể để bản thân yếu đuối. Nàng nuốt xuống cơn đau, cố gắng nở một nụ cười chua chát.

"Vậy sao?" Giọng nàng khẽ run. "Chị giỏi lắm, Milk. Giỏi đến mức có thể quên sạch mọi thứ."

Milk không phản ứng, chỉ nhẹ nhàng quay đi, tiếp tục trò chuyện với đối tác như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Một giây, hai giây... Love đợi.

Không có lấy một ánh nhìn nào từ Milk nữa.

Nàng bật cười, nhưng nụ cười ấy lại đượm vị cay đắng.

"Được thôi." Nàng lùi lại một bước, ánh mắt tràn đầy thất vọng. "Nếu chị đã quên, thì từ giờ tôi cũng sẽ không nhớ nữa."

Nói xong, nàng quay lưng bước đi, dù trái tim như muốn gào thét.

Nhưng khi nàng đi xa dần, có một người đứng lặng giữa sảnh lớn, bàn tay vô thức siết chặt chiếc ly thủy tinh trên bàn. Đến mức, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

Love cứ thế bước ra khỏi sảnh lớn, từng bước chân nặng nề như thể có một thứ gì đó đang kéo nàng lại.

Nàng đã tưởng mình mạnh mẽ hơn. Đã tưởng bản thân có thể đối diện với Milk bằng một thái độ bình thản, thậm chí là xa lạ nếu cần. Nhưng sự thật lại quá phũ phàng—trái tim nàng vẫn đập mạnh khi thấy cô, và nỗi đau bị lãng quên còn nhức nhối hơn cả ngày chia tay.

Nàng siết chặt bàn tay, móng tay hằn sâu vào da thịt, cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt muốn trào ra.

Tại sao lại giả vờ không nhớ?

Tại sao phải tỏ ra xa lạ như vậy?

Nếu Milk ghét nàng, nếu Milk trách nàng, nếu Milk có bạn gái mới, tất cả những điều đó nàng đều có thể chấp nhận. Nhưng nàng không thể chấp nhận việc Milk thản nhiên như thể họ chỉ là hai kẻ xa lạ chưa từng tồn tại trong thế giới của nhau.

Nàng bước ra khỏi tòa nhà, cảm giác cả người như rơi vào khoảng trống vô định.

Phía sau, một người đàn ông lịch lãm ngồi xuống cạnh Milk, đặt ly rượu trên bàn, ánh mắt đầy ý cười nhưng giọng nói lại thấp trầm:

"Cô không định đuổi theo sao?"

Milk siết nhẹ ly nước trong tay, ánh mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại trước mặt như thể không quan tâm.

"Không có lý do gì để làm vậy."

Người đàn ông bật cười. "Thật sao? Vậy mà từ lúc cô ấy rời đi, cô chưa chạm vào bất cứ món ăn nào."

Milk dừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh.

"Đó không phải chuyện liên quan đến công việc." Cô lạnh nhạt trả lời.

Người đàn ông nhướng mày, nhấp một ngụm rượu. "Được thôi. Nhưng tôi chỉ nói một câu thôi, Milk—có những thứ nếu cô không giữ lấy, thì sẽ mất đi mãi mãi."

Milk im lặng.

Trong thoáng chốc, đầu ngón tay cô siết nhẹ cạnh bàn, nhưng không ai nhận ra.




END CHAP!

Chương trước Chương tiếp
Loading...