[MILKLOVE] BETWEEN THE LINES

CHAP 10




"Bởi vì cô làm."

Love đứng đơ ra một lúc, rồi cắn môi, mặt bắt đầu nóng ran.

Nàng vừa nghe nhầm đúng không? Milk không thể nào nói những lời như vậy mà không có ý gì đặc biệt được. Nhưng nếu có, vậy có nghĩa là gì?

Love ôm mặt, lắc đầu nguầy nguậy. Không được! Không thể để bản thân suy nghĩ quá nhiều! Nhưng... nhưng...

Nàng len lén nhìn về phía Milk, thấy cô đang đứng cạnh cửa sổ, chậm rãi nhấm nháp tách cacao quá ngọt kia, đôi mắt lặng lẽ hướng ra ngoài trời tối.

Love hít sâu, lấy hết dũng khí tiến lại gần.

"P'Milk."

Milk không quay lại, chỉ hờ hững đáp: "Hửm?"

Love đứng bên cạnh cô, nhìn ra bên ngoài. Từ tầng năm của chung cư, nàng có thể thấy những con hẻm nhỏ bên dưới, ánh đèn đường hắt lên những bóng người mờ mờ. Cảnh đêm Bangkok không quá lộng lẫy ở khu vực này, nhưng vẫn có một nét gì đó rất riêng, rất sống động.

Nàng khẽ khàng hỏi: "Chị thực sự không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Milk im lặng một lúc lâu, tay khẽ siết lấy tách cà phê.

"Không có gì để nói."

Love thở dài. "Chị luôn như vậy."

"Như vậy là như thế nào?"

"Chị cứ luôn đẩy tôi ra xa, rồi lại làm những điều khiến tôi không thể nào rời đi." Love quay sang nhìn Milk, ánh mắt chân thành. "Chị có biết cảm giác đó khó chịu thế nào không?"

Milk rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào tách cacao trên tay. "Cô nghĩ nhiều quá rồi, Love."

Love bật cười, nhưng không hề vui vẻ. "Phải, có thể là tôi nghĩ nhiều. Nhưng nếu tôi không nghĩ, thì ai sẽ nghĩ cho tôi đây?"

Milk không trả lời.

Không khí giữa hai người trầm xuống, chỉ còn tiếng quạt trần quay đều đều trên đầu.

Một lúc lâu sau, Love mới lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng:

"Chị biết không, lần đầu tiên tôi gặp chị, tôi đã nghĩ chị là người rất đáng sợ."

Milk liếc nàng. "Giờ thì sao?"

Love cười nhạt. "Giờ thì tôi nghĩ chị còn đáng sợ hơn."

Milk khựng lại. "Tại sao?"

Love nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vừa bướng bỉnh vừa dịu dàng.

"Bởi vì chị khiến tôi thích chị."

Tim Milk chợt thắt lại.

Cô quay mặt đi, tránh ánh mắt của Love, nhưng Love không để cô có cơ hội trốn tránh.

"P'Milk." Love gọi tên cô lần nữa, lần này giọng nàng có chút run run.

Milk vẫn không quay lại, nhưng giọng nói của cô khẽ khàng vang lên:

"Love, đừng thích tôi."

Love siết chặt tay.

"Vì sao?"

Milk nhắm mắt lại, hít một hơi sâu.

"Bởi vì tôi không thể thích lại cô."

Love cảm thấy tim mình như rơi xuống đáy vực.

Nàng đã chuẩn bị tinh thần cho những lời từ chối, nhưng không ngờ nó lại đến theo cách này—bình thản, dứt khoát, và không để lại một chút hy vọng nào.

"...Chị chắc chứ?" Giọng nàng khàn hẳn đi.

Milk vẫn không nhìn nàng, nhưng bàn tay cầm tách cacao hơi siết lại.

"Ừ."

Love cười, một nụ cười cay đắng.

"Vậy chị nói tôi đừng thích chị... là vì chị thực sự không có cảm giác gì với tôi? Hay vì lý do nào khác?"

Milk vẫn im lặng.

Love chờ đợi. Nàng chờ một sự phủ nhận, một lời giải thích, thậm chí chỉ cần một chút do dự từ Milk thôi cũng đủ để nàng bám víu vào. Nhưng không có gì cả.

Cuối cùng, Milk đặt tách ca cao xuống bàn, xoay người đối mặt với Love.

"Love, chúng ta là hàng xóm." Giọng cô trầm xuống, mang theo một sự kiên định lặng lẽ. "Tôi không muốn giữa chúng ta có bất cứ điều gì khiến cô hy vọng sai hướng."

Hy vọng sai hướng?

Love bật cười.

"Chị nghĩ rằng tôi không biết mình đang làm gì sao?" Nàng nhìn thẳng vào Milk, ánh mắt cháy lên một ngọn lửa không cam tâm. "Chị nghĩ tôi chỉ là một đứa trẻ bồng bột, thích chị vì vài cử chỉ dịu dàng, rồi sau này sẽ quên nhanh thôi sao?"

Milk không trả lời, nhưng sự im lặng của cô chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Love cảm thấy mắt mình nóng lên.

"Chị sai rồi." Nàng nói, giọng nhỏ nhưng kiên định. "Tôi không phải kiểu người dễ dàng thích ai đó. Và một khi tôi đã thích, tôi cũng không dễ dàng từ bỏ."

Milk nhìn nàng rất lâu.

Ánh mắt cô không lạnh lùng như trước, mà có gì đó rất phức tạp—một chút bất lực, một chút xót xa, và một điều gì đó mà Love không thể nắm bắt được.

Nhưng cuối cùng, Milk vẫn chọn cách lùi bước.

"Cô nên từ bỏ."

Love cắn môi, cố kìm nước mắt.

Nàng không phải người dễ khóc, nhưng khoảnh khắc này, nàng thực sự cảm thấy trái tim mình đau đến nghẹt thở.

"Vậy sao?" Love lùi lại một bước, ánh mắt chất chứa tổn thương. "Chị có thể làm được không?"

Milk nhíu mày. "Làm gì?"

"Nếu bảo tôi từ bỏ, vậy chị có thể làm được không?" Love nhìn cô chăm chú. "Chị thực sự có thể để tôi ra khỏi cuộc sống của chị mà không hề bận tâm sao?"

Milk mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại khựng lại.

Love không chờ thêm nữa.

Nàng quay người, bước nhanh ra khỏi căn hộ, không muốn để Milk thấy dáng vẻ yếu đuối của mình lúc này.

Milk đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Love biến mất sau cánh cửa.

Trái tim cô nặng trĩu.

Cô biết, nếu mình nói thêm một câu nữa thôi, nếu cô giữ Love lại, nàng sẽ không đi.

Nhưng Milk không thể.

Bởi vì cô sợ.

Sợ rằng nếu nàng tiến thêm một bước nữa, cô sẽ không còn đủ sức để đẩy nàng ra xa nữa.

-

Love không nhớ mình đã về nhà như thế nào.

Nàng chỉ biết khi bản thân nhận thức lại được mọi thứ, nàng đã đứng trước cánh cửa căn hộ của mình, chìa khóa vẫn siết chặt trong tay, lòng ngổn ngang.

Chung cư cũ im ắng, chỉ có tiếng đèn hành lang chập chờn lúc sáng lúc tắt. Nàng thở hắt ra, gạt mạnh nước mắt rồi mở cửa bước vào.

Căn phòng trống trải đến đáng sợ.

Love ngã xuống giường, vùi mặt vào gối, nhưng không tài nào ngủ được.

Milk không thích nàng.

Không thích.

Nàng đã nghĩ rằng mình có thể chịu được câu trả lời này. Nhưng hóa ra, khi thực sự nghe nó phát ra từ chính miệng Milk, mọi thứ lại đau đến mức không thể chịu nổi.

Cả đêm hôm ấy, Love không thể nào chợp mắt.

Hôm sau, khi Love ra khỏi nhà đi học, nàng chạm mặt Milk ngay cầu thang.

Milk cũng vừa khóa cửa, trên vai đeo chiếc túi thể thao quen thuộc.

Cả hai đứng đối diện nhau, chỉ cách vài bậc thang, nhưng lại như thể xa đến vạn dặm.

Love nhìn Milk, nhưng cô không nhìn nàng.

Milk bước xuống trước, dáng vẻ bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Love muốn nói gì đó. Nàng muốn giữ Milk lại, muốn hỏi tại sao cô có thể làm như không có chuyện gì, trong khi nàng thì không thể. Nhưng cuối cùng, nàng chỉ đứng yên, nhìn theo bóng Milk khuất dần khỏi cầu thang.

Nàng cười khẽ, nhưng trong nụ cười ấy chẳng có chút vui vẻ nào.

Có vẻ Milk thực sự có thể làm được điều mà nàng không thể—đẩy nàng ra khỏi cuộc sống của cô một cách dứt khoát.





END CHAP!

Chương trước Chương tiếp
Loading...